Chương 16
Song Tử
2024-07-23 00:53:08
Những người trong công ty, nói Phó tổng đã thay đổi.
Trước kia anh luôn lạnh lùng, lạnh mặt… lúc này lại trở nên dịu dàng và hay cười với mọi người.
Lại có thể khen người khác vài câu.
Mọi người đều nói: “Có lẽ Tô tiểu thư đã thay đổi được Phó tổng rồi.”
Ở công ty cũng biết Tô Niệm là bạn gái của Phó Hàng, khi gặp mặt cô ấy luôn cười, dịu dàng mà còn rất xinh đẹp.
Có đôi khi mọi người cũng lấy lòng cô ấy một chút, nhưng cô ấy không hề tỏ ra thượng đẳng.
“Nhắc đến, chị Tiểu Niệm lâu rồi không đến.”
Phó Hàng vô tình đi ngang, nghe được câu này.
Giống như nổi đau bị phong ấn, bị người ta hóa giải, toàn thân cứng đờ.
Tô Niệm cô ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
Và có lẽ, cũng không muốn đến.
Phó Hàng quay lại thành phố, vẫn đi làm bình thường, đến giờ sẽ tan ca, về nhà nấu cơm, ăn cơm, nhưng luôn thiếu Tô Niệm.
Đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ liền ngủ.
Buổi tối, Phó Hàng muốn dọn dẹp lại phòng ngủ, trước kia Tô Niệm vẫn luôn thích gọn gàng.
Lúc dọn dẹp, anh nhặt được một chiếc hộp rỗng ở trong góc chân giường.
Phó Hàng cầm chiếc hộp lên, phát hiện nó là vỏ thuốc ngủ.
Anh đột nhiên nhớ tới dòng chữ mờ mờ trong nhật ký của Tô Niệm: “Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ đi Paris với anh được nữa.
Tạm biệt anh, Phó Hàng.
Tô Niệm chết vào ngày này, Châu Dã đã cứu cô.”
Lọ thuốc ngủ không còn viên nào cả, nước mắt khiến trang giấy co lại, tin nhắn anh gửi không nhận được trả lời của cô.
Vậy là… ngày kỷ niệm đó… vốn Tô Niệm đã tự sát.
Những bi thương đã bị anh đè nén bấy lâu, bỗng tràn về như cơn lũ, càn quét khắp cơ thể anh, phá hủy từng tế bào trong cơ thể anh.
Sự ân hận giống như mãnh thú lao đến, cắn xé, nhai từng thớ thịt, nuốt vào, rồi ghê tởm đến mức nhả ra.
Hồi tưởng lại ngày hôm đó.
Phó Hàng không còn đứng vững, anh lùi hai bước, cuối cùng cũng ngã xuống sàn nhà, hai mắt ngơ ngác, cảnh tượng hôm đó lần lượt hiện lại.
Không thể ngừng lại, lặp đi lặp lại khiến anh phát điên.
Đúng vậy, anh đã điên rồi…
Rốt cuộc anh đã làm cái gì với cô gái của anh vậy?
Phó Hàng ngồi trong căn phòng còn tràn ngập kỷ niệm giữa anh và Tô Niệm một đêm một ngày.
Tất cả những món quà giá trị anh tặng cô, cô không mang theo bất cứ thứ gì.
Giống như cô không cần nó, cũng không còn cần anh.
Phó Hàng tìm kiếm những thứ liên quan đến Tô Niệm, nhìn cuốn tiểu thuyết lần đó cô còn đang đọc dở.
“Tiểu Niệm, em có muốn biết đoạn kết của nó không?”
Anh nhìn về phía cô hay nằm, bàn tay run rẩy ôm lấy không trung, ngỡ như Tô Niệm vẫn còn ở bên cạnh mình.
Câu chuyện ngôn tình cẩu huyết lần đầu tiên Phó Hàng đọc.
Nam chính vì nữ phụ hành hạ nữ chính, nữ chính không còn đường đến mức bỏ trốn, cuối cùng nam chính lần nữa theo đuổi nữ chính, một cái kết hạnh phúc.
Phó Hàng bật cười, cảm thấy cuộc đời anh nếu như tiểu thuyết thật tốt, Tô Niệm chỉ là đang bỏ trốn, anh sẽ còn cơ hội theo đuổi cô và anh và cô sẽ có một kết thúc hạnh phúc.
Tinh thần mệt mỏi, Phó Hàng như mọi ngày, ôm nhật ký của Tô Niệm mơ màng chìm vào giấc mơ.
Anh mơ thấy Tô Niệm.
Cô ấy gầy gò, xanh xao nói rằng cô ấy giảm cân.
Anh quá ngu ngốc, anh luôn cho rằng Tô Niệm sẽ không bao giờ lừa anh.
Lý Gia Kỳ quay về, Phó Hàng cứ ngỡ người anh mong nhớ đã quay về, anh nên kết thúc với thế thân.
Nghĩ tới Lý Gia Kỳ, anh như sống trong những tươi đẹp của quá khứ, quên mất Tô Niệm bên anh ba năm.
Nhưng mà… cảm giác khi gặp lại Lý Gia Kỳ không như Phó Hàng nghĩ. Thời gian sẽ thay đổi tất cả, tình cảm con người cũng sẽ thay đổi.
Tô Niệm rất hiểu chuyện, cô ấy không giận dỗi, không khóc lóc, không oán trách.
Lý Gia Kỳ muốn nối lại tình xưa.
Phó Hàng không đáp ứng.
Anh đợi Lý Gia Kỳ ba năm, nhưng hiện tại, anh không còn muốn Lý Gia Kỳ nữa.
Lý Gia Kỳ biết anh và Tô Niệm đang ở bên nhau, cô ấy khóc lóc nói rằng mẹ Tô Niệm đã chen vào gia đình cô ấy, bây giờ Tô Niệm đã cướp anh của cô ấy.
Phó Hàng hận tiểu tam. Ngày xưa cha của anh cũng bị tiểu tam cướp mất, anh và mẹ anh đã rất khốn khó.
Anh có chút kinh ngạc, hận ý trong lòng dâng lên, nhưng cuối cùng sau khi bình tâm, Tô Niệm đều không có lỗi.
Anh quyết định bù đắp cho Lý Gia Kỳ bằng dự án, mối quan hệ làm ăn… vậy nên, anh và Lý Gia Kỳ hằng ngày đều gặp gỡ, cô ấy vẫn vô tư và thích làm nũng như ngày trước.
Phó Hàng bận rộn với các dự án, những đêm quay về đều nhìn thấy Tô Niệm đã nằm trên giường, quay lưng về phía anh, dường như đã ngủ rồi.
Theo thói quen, anh sẽ ôm cô vào lòng, Tô Niệm sẽ luôn hiểu chuyện, sẽ luôn ngoan ngoãn bên cạnh anh.
Lý Gia Kỳ nói các mối làm ăn đều nể mặt anh, cô muốn danh hiệu bạn gái của ông trùm kinh doanh, các mối làm ăn sẽ dễ nói chuyện hơn, anh đồng ý.
Tô Niệm không nhắc đến Lý Gia Kỳ, anh ngỡ cô không biết, dù sao nó cũng không phải sự thật, không phải vậy sao?
Nhưng mà…khi anh nói dối Tô Niệm, đi dự tiệc với Lý Gia Kỳ, bị cô phát hiện, anh đã hoảng sợ.
Lý Gia Kỳ cho anh xem ảnh Tô Niệm chụp cùng Châu Dã, anh ghen tuông.
Cô nói chia tay, anh không thể tin được, anh không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Phó Hàng đã cố gắng tách khỏi Lý Gia Kỳ, anh muốn kết thúc dự án cùng công ty cô ấy, anh sẽ đưa Tô Niệm đi Paris, cầu hôn cô.
Tô Niệm hiểu chuyện, ngoan ngoãn, đặc biệt yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ rất vui…
Không phải sao?
Trước kia anh luôn lạnh lùng, lạnh mặt… lúc này lại trở nên dịu dàng và hay cười với mọi người.
Lại có thể khen người khác vài câu.
Mọi người đều nói: “Có lẽ Tô tiểu thư đã thay đổi được Phó tổng rồi.”
Ở công ty cũng biết Tô Niệm là bạn gái của Phó Hàng, khi gặp mặt cô ấy luôn cười, dịu dàng mà còn rất xinh đẹp.
Có đôi khi mọi người cũng lấy lòng cô ấy một chút, nhưng cô ấy không hề tỏ ra thượng đẳng.
“Nhắc đến, chị Tiểu Niệm lâu rồi không đến.”
Phó Hàng vô tình đi ngang, nghe được câu này.
Giống như nổi đau bị phong ấn, bị người ta hóa giải, toàn thân cứng đờ.
Tô Niệm cô ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
Và có lẽ, cũng không muốn đến.
Phó Hàng quay lại thành phố, vẫn đi làm bình thường, đến giờ sẽ tan ca, về nhà nấu cơm, ăn cơm, nhưng luôn thiếu Tô Niệm.
Đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ liền ngủ.
Buổi tối, Phó Hàng muốn dọn dẹp lại phòng ngủ, trước kia Tô Niệm vẫn luôn thích gọn gàng.
Lúc dọn dẹp, anh nhặt được một chiếc hộp rỗng ở trong góc chân giường.
Phó Hàng cầm chiếc hộp lên, phát hiện nó là vỏ thuốc ngủ.
Anh đột nhiên nhớ tới dòng chữ mờ mờ trong nhật ký của Tô Niệm: “Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ đi Paris với anh được nữa.
Tạm biệt anh, Phó Hàng.
Tô Niệm chết vào ngày này, Châu Dã đã cứu cô.”
Lọ thuốc ngủ không còn viên nào cả, nước mắt khiến trang giấy co lại, tin nhắn anh gửi không nhận được trả lời của cô.
Vậy là… ngày kỷ niệm đó… vốn Tô Niệm đã tự sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những bi thương đã bị anh đè nén bấy lâu, bỗng tràn về như cơn lũ, càn quét khắp cơ thể anh, phá hủy từng tế bào trong cơ thể anh.
Sự ân hận giống như mãnh thú lao đến, cắn xé, nhai từng thớ thịt, nuốt vào, rồi ghê tởm đến mức nhả ra.
Hồi tưởng lại ngày hôm đó.
Phó Hàng không còn đứng vững, anh lùi hai bước, cuối cùng cũng ngã xuống sàn nhà, hai mắt ngơ ngác, cảnh tượng hôm đó lần lượt hiện lại.
Không thể ngừng lại, lặp đi lặp lại khiến anh phát điên.
Đúng vậy, anh đã điên rồi…
Rốt cuộc anh đã làm cái gì với cô gái của anh vậy?
Phó Hàng ngồi trong căn phòng còn tràn ngập kỷ niệm giữa anh và Tô Niệm một đêm một ngày.
Tất cả những món quà giá trị anh tặng cô, cô không mang theo bất cứ thứ gì.
Giống như cô không cần nó, cũng không còn cần anh.
Phó Hàng tìm kiếm những thứ liên quan đến Tô Niệm, nhìn cuốn tiểu thuyết lần đó cô còn đang đọc dở.
“Tiểu Niệm, em có muốn biết đoạn kết của nó không?”
Anh nhìn về phía cô hay nằm, bàn tay run rẩy ôm lấy không trung, ngỡ như Tô Niệm vẫn còn ở bên cạnh mình.
Câu chuyện ngôn tình cẩu huyết lần đầu tiên Phó Hàng đọc.
Nam chính vì nữ phụ hành hạ nữ chính, nữ chính không còn đường đến mức bỏ trốn, cuối cùng nam chính lần nữa theo đuổi nữ chính, một cái kết hạnh phúc.
Phó Hàng bật cười, cảm thấy cuộc đời anh nếu như tiểu thuyết thật tốt, Tô Niệm chỉ là đang bỏ trốn, anh sẽ còn cơ hội theo đuổi cô và anh và cô sẽ có một kết thúc hạnh phúc.
Tinh thần mệt mỏi, Phó Hàng như mọi ngày, ôm nhật ký của Tô Niệm mơ màng chìm vào giấc mơ.
Anh mơ thấy Tô Niệm.
Cô ấy gầy gò, xanh xao nói rằng cô ấy giảm cân.
Anh quá ngu ngốc, anh luôn cho rằng Tô Niệm sẽ không bao giờ lừa anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Gia Kỳ quay về, Phó Hàng cứ ngỡ người anh mong nhớ đã quay về, anh nên kết thúc với thế thân.
Nghĩ tới Lý Gia Kỳ, anh như sống trong những tươi đẹp của quá khứ, quên mất Tô Niệm bên anh ba năm.
Nhưng mà… cảm giác khi gặp lại Lý Gia Kỳ không như Phó Hàng nghĩ. Thời gian sẽ thay đổi tất cả, tình cảm con người cũng sẽ thay đổi.
Tô Niệm rất hiểu chuyện, cô ấy không giận dỗi, không khóc lóc, không oán trách.
Lý Gia Kỳ muốn nối lại tình xưa.
Phó Hàng không đáp ứng.
Anh đợi Lý Gia Kỳ ba năm, nhưng hiện tại, anh không còn muốn Lý Gia Kỳ nữa.
Lý Gia Kỳ biết anh và Tô Niệm đang ở bên nhau, cô ấy khóc lóc nói rằng mẹ Tô Niệm đã chen vào gia đình cô ấy, bây giờ Tô Niệm đã cướp anh của cô ấy.
Phó Hàng hận tiểu tam. Ngày xưa cha của anh cũng bị tiểu tam cướp mất, anh và mẹ anh đã rất khốn khó.
Anh có chút kinh ngạc, hận ý trong lòng dâng lên, nhưng cuối cùng sau khi bình tâm, Tô Niệm đều không có lỗi.
Anh quyết định bù đắp cho Lý Gia Kỳ bằng dự án, mối quan hệ làm ăn… vậy nên, anh và Lý Gia Kỳ hằng ngày đều gặp gỡ, cô ấy vẫn vô tư và thích làm nũng như ngày trước.
Phó Hàng bận rộn với các dự án, những đêm quay về đều nhìn thấy Tô Niệm đã nằm trên giường, quay lưng về phía anh, dường như đã ngủ rồi.
Theo thói quen, anh sẽ ôm cô vào lòng, Tô Niệm sẽ luôn hiểu chuyện, sẽ luôn ngoan ngoãn bên cạnh anh.
Lý Gia Kỳ nói các mối làm ăn đều nể mặt anh, cô muốn danh hiệu bạn gái của ông trùm kinh doanh, các mối làm ăn sẽ dễ nói chuyện hơn, anh đồng ý.
Tô Niệm không nhắc đến Lý Gia Kỳ, anh ngỡ cô không biết, dù sao nó cũng không phải sự thật, không phải vậy sao?
Nhưng mà…khi anh nói dối Tô Niệm, đi dự tiệc với Lý Gia Kỳ, bị cô phát hiện, anh đã hoảng sợ.
Lý Gia Kỳ cho anh xem ảnh Tô Niệm chụp cùng Châu Dã, anh ghen tuông.
Cô nói chia tay, anh không thể tin được, anh không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Phó Hàng đã cố gắng tách khỏi Lý Gia Kỳ, anh muốn kết thúc dự án cùng công ty cô ấy, anh sẽ đưa Tô Niệm đi Paris, cầu hôn cô.
Tô Niệm hiểu chuyện, ngoan ngoãn, đặc biệt yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ rất vui…
Không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro