Em Chỉ Là Thế Thân

Chương 6

Song Tử

2024-07-23 00:53:08

Mấy ngày sau đó, Phó Hàng vẫn là bộ dạng đi sớm về trễ.

Cơn đau của tôi ngày càng kéo đến dày hơn, mỗi lần đến đều là mỗi lần ho ra máu.

Có vẻ thuốc giảm đau dần dần giảm tác dụng.

Buổi tối hôm nay, tôi quyết định sẽ ra ngoài một chút, sẽ không mòn mỏi đợi chờ Phó Hàng nữa.

Tôi không lái xe, tôi đi taxi để ngắm nhìn đường phố ban đêm một chút.

Thật ra, hôm nay tôi nhìn thấy Lý Gia Kỳ đăng trên trang cá nhân, nói rằng cô ấy sẽ là khách mời khai trương của một nhà hàng.

Tôi biết là Lý Gia Kỳ không có bản lĩnh để trở thành khách mời của những nơi như vậy, nhưng Phó Hàng thì có.

Buổi chiều, tôi nhắn tin cho Phó Hàng, nói rằng tối nay tôi nhớ anh, anh có thể về sớm cùng tôi ăn tối được không?

Sau khoảng hơn 10p, anh nhắn lại rằng tối nay anh phải ở công ty tăng ca.

Tôi vẫn vui thì câu nói dối ấy, nhưng tôi muốn biết, nếu Phó Hàng thấy tôi phát hiện anh nói dối, thì phản ứng của anh sẽ thế nào.

Có lẽ do sắp chết, nên tôi ngày càng muốn biết, nếu tôi nổi loạn, Phó Hàng sẽ biểu cảm ra sao.

Tôi chỉ mặc một bộ váy bình thường, trang điểm rất nhẹ, tôi đứng từ phía xa cũng đã nhìn thấy Phó Hàng.

Anh rất nổi bật, cũng có thể là do tôi đã quen với việc dõi theo anh năm sáu năm qua, cho nên tôi dễ dàng nhìn ra Phó Hàng.

Anh mặc một bộ âu phục cao cấp, thân hình cao lớn vững chắc, bên cạnh anh có một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ, xinh đẹp tươi tắn như một đóa hoa mới nở.

Tất nhiên đó chính là Lý Gia Kỳ.

Bàn tay cô ấy luôn bám lấy cánh tay của Phó Hàng, hai người nói cười vui vẻ với mọi người.

Ánh mắt mọi người đều tán thưởng, họ chính là sinh ra đã dành cho nhau.

Dù đoán được kẻ thay thế như tôi chắc chắn sẽ có ngày này. Dù tôi biết anh và Lý Gia Kỳ mới là dành cho nhau. Nhưng vậy mà, thấy cảnh tượng này tôi vẫn cảm thấy khó chịu, đau đớn, trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh.

Đau…

Tôi không biết đó là cơn đau của căn bệnh ung thư phổi đang hoành hành, hay là cơn đau khi nhận ra người mình yêu nhất thật xứng đôi với người anh ấy yêu.

Tôi là con của tiểu tam… nhưng tôi không muốn làm tiểu tam chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai tay tôi siết chặt, đâm móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau ở lòng bàn tay cũng không giảm đi cảm giác đau lòng của tôi.

Tôi đứng đó không lâu, nhìn hai người họ tay trong tay nói cười.

Bỗng nhiên Phó Hàng quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi biết, gần đây tôi ăn uống không ngon, gần như chẳng muốn ăn thứ gì, cơ thể tôi gầy gò, gương mặt cũng hóp lại.

Nhưng tôi lại vui một chút, bởi vì như vậy, tôi đã bớt giống Lý Gia Kỳ mấy phần.

Tôi biết anh ấy đã nhận ra tôi, bởi vì gương mặt anh ấy đột nhiên rất khó coi.

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Bốn mắt chúng tôi cách nhau bằng một khoảng náo nhiệt.

Có trời mới biết tôi đã kìm nén cảm xúc ra sao để không bật khóc.

Đúng, tôi đã làm được, tôi chỉ nhìn anh, không cười cũng không khóc.

Phó Hàng không biết nghĩ gì, hình như anh ấy đang muốn đi về phía tôi, nhưng chúng tôi đứng cách xa nhau, xung quanh có rất đông người náo nhiệt.

Tôi đột nhiên không muốn nhìn thấy bộ dạng của anh ấy khi bị tôi phát hiện nói dối nữa, tôi nhẹ cười với Phó Hàng, sau đó quay người rời đi.

Trên đường đi về nhà, tôi không đón được taxi vào giờ cao điểm nên đành đi bộ về nhà.

Trên đường về nhà, tôi gọi cho Châu Dã, hỏi anh ấy rằng nếu tôi tiếp nhận điều trị, liệu tôi có cơ hội sống tiếp không?

Châu Dã im lặng không đáp.

Tôi cũng biết câu trả lời, chỉ là bỗng nhiên tôi muốn sống quá.

Tôi muốn làm lại cuộc đời.

Tôi muốn ngày đó sẽ không gật đầu với Phó Hàng.

Tôi muốn thử sống cuộc sống không có anh, liệu tôi sẽ rất vui vẻ đúng không?

Đi bộ một đoạn, có lẽ tôi đã rất yếu đuối, tôi mệt mỏi ngồi ở vệ đường, cơn đau kéo tới, tôi đưa tay vào túi tìm thuốc giảm đau, nhưng cuối cùng là không có, thuốc giảm đau vậy mà tôi không mang theo.

Tôi cảm nhận cơn đau này rất lớn, nó đánh úp lý trí của tôi, sau khi nôn ra máu, tôi ngất ở ven đường.

Lúc tỉnh lại, tôi đang ở bệnh viện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bác sĩ truyền cho tôi thuốc giảm đau, lúc tỉnh lại tôi liền muốn rời đi.

Quay về nhà, căn phòng vẫn là một mảng tối đen, Phó Hàng vẫn chưa quay về.

Tôi mệt rồi.

Tôi tắm xong, ngồi trên ghế sô pha, đêm nay tôi muốn đợi Phó Hàng.

Lúc Phó Hàng quay về, nhìn thấy tôi ngồi ở ghế sô pha, anh cũng đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.

Tôi không biết anh ấy sẽ nói gì, tôi nhìn anh, mỉm cười: “Không sao, em chỉ là thế thân.”

Phó Hàng nhíu mày, đặt lên bàn một chiếc hộp hình vuông: “Tiểu Niệm, xin lỗi, tôi không nên nói dối em.”

Ba năm ở bên nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy nói xin lỗi với tôi.

Tôi đưa tay với lấy chiếc hộp trên bàn, mở ra xem, là một chiếc lắc tay, phía trên vẫn là hạt kim cương lấp lánh, tôi biết giá trị của nó không hề nhỏ.

Có lẽ trong mắt Phó Hàng, tôi thật dễ dỗ dành.

Tôi đóng nắp chiếc hộp lại, tôi nhìn anh và nói: “Sao lại xin lỗi, chẳng phải anh đã mua quà cho em rồi sao.”

Tôi đặt hộp trang sức trên bàn, sau đó lại gọi: “Phó Hàng?”

Phó Hàng nhìn tôi: “Sao vậy?”

Tôi muốn hỏi khi nào chúng ta kết thúc, nhưng cổ họng tôi không thốt ra được.

Có lẽ vì tiếc nuối, vì không cam tâm… hay vì tôi yêu anh?

Phó Hàng nhìn tôi hồi lâu, anh đưa tay kéo tôi vào lòng ngực của anh, hơi thở ấm áp của anh lại phả vào mũi tôi.

“Tiểu Niệm.” - Giọng Phó Hàng đầy ôn nhu: “Gần đây em gầy quá.”

Tôi cười cười nhỏ giọng: “Em gầy như vậy, sẽ không còn giống chị ấy nữa, anh sẽ không thích em nữa, đúng không?”

Phó Hàng hơi siết cánh tay tôi, tôi có chút đau nhức nhưng không phản ứng.

Anh không nói gì, tiếp tục ôm chặt lấy tôi, giống như muốn tôi hòa vào thân thể anh, tôi có chút khó thở.

Mùi hương quen thuộc của anh hòa lẫn vào mùi hương nước hoa phụ nữ chen vào mũi tôi, tôi cố kiềm chế cảm giác buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Là Thế Thân

Số ký tự: 0