Thái tử muốn được vuốt lông
Ngã Hành Tương Chỉ
2024-07-21 09:51:07
Edit: Nananiwe
Sau khi biến được thành hình người thì linh lực của Diễm Diệc tăng lên rất nhiều, cũng không còn ngày đêm lo lắng Túc Tuyết sẽ ăn thịt mình nữa, ngày tháng trôi qua vô cùng dễ chịu.
Điều duy nhất không vừa lòng chính là vợ không thích thân mật với cậu.
Trước kia Túc Tuyết đi ngủ còn chịu ôm Diễm Diệc, hiện giờ Diễm Diệc hơi dựa gần đã bị Túc Tuyết tránh đi: "Trước khi tuyết rơi lần nữa thì cách anh càng xa càng tốt."
Diễm Diệc rất buồn tủi, nhưng cậu lại không thể làm gì. Hỏa Linh Thú vốn có thuộc tính hỏa, hơn nữa hiện giờ cậu còn chưa thể khống chế linh lực theo ý mình.
Ban đêm Túc Tuyết thức dậy thường xuyên thấy Diễm Diệc đang trộm tu luyện, ngày hôm sau hai người yên lặng nhìn cây cối bị thiêu trụi.
Đến khi rốt cuộc Diễm Diệc cũng luyện ra được chút thành quả thì Túc Tuyết mang cậu tới nhà một viên ngoại để bắt quỷ. Diễm Diệc từng thấy yêu, từng thấy người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp quỷ. Cậu bị con quỷ gớm ghiếc hù dọa tới mức sắp hiện nguyên hình, nhưng vẫn cố chịu đựng sợ hãi chắn trước người Túc Tuyết.
"Vợ ơi, con quỷ này đáng sợ quá, nếu như em đánh không lại nó thì anh nhớ chạy trước nhé."
Lực chú ý của Túc Tuyết dừng lại trên lỗ tai đang không ngừng rung động của Diễm Diệc, nhìn chằm chằm một lúc lâu không nhịn được vươn tay chạm vào nó, lông mềm mềm mang lại cảm giác vô cùng tốt.
"Nhóc yêu quái, thu lỗ tai lại chút đi." Lát nữa viên ngoại tới phát hiện ra em là yêu quái rồi không trả tiền thì phải làm sao? Hơn nữa nó cũng ảnh hưởng đến việc anh bắt quỷ.
Lỗ tai Diễm Diệc hơi run lên, lúc này ngại ngùng lại vượt qua nỗi sợ hãi, cậu do dự đặt cái đuôi vào trong tay Túc Tuyết: "Hay là... anh... anh sờ đuôi một chút?"
Túc Tuyết: "..." Bọn họ còn đang bắt quỷ đó! Tiểu thái tử tưởng hiện giờ là lúc nào?
Quỷ: "..."
Quỷ bay tới trước mặt hai người: "Tôi vẫn còn ở đây đấy nhé!"
Hai mắt Diễm Diệc lấp lánh, lỗ tai lại càng đỏ hơn: "Đuôi sờ thích hơn tai, vợ sờ thử đi."
Túc Tuyết: "... Thật à?"
Quỷ: "... Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi một chút được không?"
"Sờ thêm mấy cái anh sẽ phát hiện ra rằng sờ thích lắm." Diễm Diệc trực tiếp để đuôi lên tay Túc Tuyết.
Túc Tuyết hơi rung động: "Vậy... vậy anh sờ thử xem sao." Chỉ sờ mấy cái thôi.
Con quỷ cũng rất tò mò bay tới cạnh bọn họ: "Trông có vẻ rất mềm, tôi cũng muốn sờ thử."
Tiểu thái tử chợt nhớ ra quỷ vẫn còn ở đây, thế là từng sợi lông đuôi đều dựng lên cứng đờ, ở trong lòng bàn tay Túc Tuyết như một đóa hoa nở rộ.
Một tay Túc Tuyết vuốt ve đuôi của Diễm Diệc, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người con quỷ, tay còn lại dùng tuyệt chiêu nhắm thẳng về phía nó, quỷ dần dần biến mất.
Sau khi quỷ biến mất thì hai người tới tìm viên ngoại lấy tiền, Túc Tuyết mua một hạt châu màu lam trắng.
Sau khi biến được thành hình người thì linh lực của Diễm Diệc tăng lên rất nhiều, cũng không còn ngày đêm lo lắng Túc Tuyết sẽ ăn thịt mình nữa, ngày tháng trôi qua vô cùng dễ chịu.
Điều duy nhất không vừa lòng chính là vợ không thích thân mật với cậu.
Trước kia Túc Tuyết đi ngủ còn chịu ôm Diễm Diệc, hiện giờ Diễm Diệc hơi dựa gần đã bị Túc Tuyết tránh đi: "Trước khi tuyết rơi lần nữa thì cách anh càng xa càng tốt."
Diễm Diệc rất buồn tủi, nhưng cậu lại không thể làm gì. Hỏa Linh Thú vốn có thuộc tính hỏa, hơn nữa hiện giờ cậu còn chưa thể khống chế linh lực theo ý mình.
Ban đêm Túc Tuyết thức dậy thường xuyên thấy Diễm Diệc đang trộm tu luyện, ngày hôm sau hai người yên lặng nhìn cây cối bị thiêu trụi.
Đến khi rốt cuộc Diễm Diệc cũng luyện ra được chút thành quả thì Túc Tuyết mang cậu tới nhà một viên ngoại để bắt quỷ. Diễm Diệc từng thấy yêu, từng thấy người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp quỷ. Cậu bị con quỷ gớm ghiếc hù dọa tới mức sắp hiện nguyên hình, nhưng vẫn cố chịu đựng sợ hãi chắn trước người Túc Tuyết.
"Vợ ơi, con quỷ này đáng sợ quá, nếu như em đánh không lại nó thì anh nhớ chạy trước nhé."
Lực chú ý của Túc Tuyết dừng lại trên lỗ tai đang không ngừng rung động của Diễm Diệc, nhìn chằm chằm một lúc lâu không nhịn được vươn tay chạm vào nó, lông mềm mềm mang lại cảm giác vô cùng tốt.
"Nhóc yêu quái, thu lỗ tai lại chút đi." Lát nữa viên ngoại tới phát hiện ra em là yêu quái rồi không trả tiền thì phải làm sao? Hơn nữa nó cũng ảnh hưởng đến việc anh bắt quỷ.
Lỗ tai Diễm Diệc hơi run lên, lúc này ngại ngùng lại vượt qua nỗi sợ hãi, cậu do dự đặt cái đuôi vào trong tay Túc Tuyết: "Hay là... anh... anh sờ đuôi một chút?"
Túc Tuyết: "..." Bọn họ còn đang bắt quỷ đó! Tiểu thái tử tưởng hiện giờ là lúc nào?
Quỷ: "..."
Quỷ bay tới trước mặt hai người: "Tôi vẫn còn ở đây đấy nhé!"
Hai mắt Diễm Diệc lấp lánh, lỗ tai lại càng đỏ hơn: "Đuôi sờ thích hơn tai, vợ sờ thử đi."
Túc Tuyết: "... Thật à?"
Quỷ: "... Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi một chút được không?"
"Sờ thêm mấy cái anh sẽ phát hiện ra rằng sờ thích lắm." Diễm Diệc trực tiếp để đuôi lên tay Túc Tuyết.
Túc Tuyết hơi rung động: "Vậy... vậy anh sờ thử xem sao." Chỉ sờ mấy cái thôi.
Con quỷ cũng rất tò mò bay tới cạnh bọn họ: "Trông có vẻ rất mềm, tôi cũng muốn sờ thử."
Tiểu thái tử chợt nhớ ra quỷ vẫn còn ở đây, thế là từng sợi lông đuôi đều dựng lên cứng đờ, ở trong lòng bàn tay Túc Tuyết như một đóa hoa nở rộ.
Một tay Túc Tuyết vuốt ve đuôi của Diễm Diệc, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người con quỷ, tay còn lại dùng tuyệt chiêu nhắm thẳng về phía nó, quỷ dần dần biến mất.
Sau khi quỷ biến mất thì hai người tới tìm viên ngoại lấy tiền, Túc Tuyết mua một hạt châu màu lam trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro