Em Đừng Hòng Chạy

Chương 22

Châu Di

2024-07-10 22:12:55

Ngữ Âm nghiến răng ken két,ánh mắt tức giận nhìn hắn. Cô dù gì cũng là con gái, cũng không phải dạng người anh ta thích làm gì thì làm cũng được. Hắn đổi chân đứng dậy tiến lại phía cô: " tất cả ra ngoài ", nghe hiệu lệnh của hắn đám người chỉ biết rời khỏi phòng thử đồ theo ý hắn. Vừa bước ra đến của đám người đã vội vàng ghé sát tai vào cánh cửa nghe ngóng " Tam! Anh nghe được gì không? "

" không nghe " Cảnh Tam nghe Cảnh Kỳ hỏi vậy thì liền quay đầu nhìn ba cô nhân viên nữ đang đứng bên cạnh " cách âm?". " vâng! Cửa bên chúng tôi hoàn toàn được cách âm với bên ngoài!. Tránh… "

" thôi …thôi được rồi được rồi ".Cảnh Tam xua tay đưa mắt nhìn Cảnh Kỳ vẻ bất lực với ông sếp già đầu này " Kỳ! Em nghĩ con sói gian ác kia sẽ làm gì thỏ trắng của em? “. Cảnh Kỳ ngồi bịch xuống đất khoanh hai chân ngước lên nhìn Cảnh Kỳ

" ăn thịt?? "

cô đưa tay lên cằm,vẻ chăm chú suy nghĩ như làm nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Hai bọn họ nhìn đám nhân viên và đám thuộc hạ khẽ chạm mắt rồi cười tủm tỉm

Phía trong căn phòng thay đồ, Lục Cảnh Thành bước lại gần Ngữ Âm

Thấy hắn lại gần cô bất giác lùi về phía sau từng bước nhỏ, chiếc váy cúp ngực chỉ cần sơ xuất dẵm vào thì hoàn toàn lộ hết: " …”

" Tô Ngữ Âm! Cô thích có chú trẻ vậy hửm? ". Hắn kéo lấy vòng eo nhỏ, thanh tú của cô lao vào lồng ngực hắn, hành động nhanh khiến cô có phần chao đảo “không hẳn ". …cô dùng tay đẩy lồng ngực đang cố ý ma sát vào bờ ngực căng tròn của cô. Hắn áp sát cô vào tường " tôi mua lại cô? Chịu không ". Cô bĩu môi nhìn hắn, ánh mắt tỏ rõ sự kháng cự. Cô dựa nhẹ lưng gương mặt đổi sắc " tôi không phải món đồ chơi của anh và đám người kia mà anh có thể mua đi mua lại …tôi là …”

Vừa nói cô vừa chỉ tay ra phía cửa chính, đám người của hắn đang ở ngoài chờ họ " em là ngoại lệ của Lục Cảnh Thành tôi!em nghe rõ chưa "

Hắn nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên hôn nhẹ lên nó “um…” Hương vị ngọt thanh cùng bờ môi mềm mại khiến hắn từ hôn nhẹ nhàng dẫn đến điên cuồng “…~~um Lục ~~ Cảnh Thành …”

Hắn vừa lìa khỏi môi cô, cúi xuống bầu ngực căng tròn đang lộ trên có phần gợi cảm kích thích thằng con trai nhỏ trong hắn. Bầu ngực mền mại căng tròn khiến hắn chìm đắm trong cảm giác kích thích chưa từng có suốt ba mươi năm qua …

" Lục Cảnh Thành …buông tôi ra …" Hắn dừng lại bất giác đưa mắt nhìn đôi môi bị mình cắn đến đỏ ửng nhẹ nhàng xoa vào nó, đôi tay nhỏ của cô đã nhanh tay hất tay hắn ra " …".

" không thích tôi? "

" không thích ". Hắn bất giác bật cười tay chống lên bức tường phía sau cô,tay còn lại thuận thói quen đút túi quần. " Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" hơ!! Vậy thì anh cho tôi quay lại Đông Âu… Tôi sẽ cân nhắc việc thích anh ". Cô chẳng hề quan tâm đến hắn từ đầu đến cuối chỉ vì nhẫn nhịn để hắn thỏa hiệp cho cô về lại Đông Âu. Nhưng khi nghe đám người của hắn nói chuyện cô mới hiểu …cô hoàn toàn không có cơ hội!

" …"

" Tô Ngữ Âm! Tôi không trẻ con với em "

" Lục Cảnh Thành! Có phải anh uống nhiều thuốc chống lão hóa rồi lên quên mình bao nhiêu tuổi rồi sao? "

Ngữ Âm đắc ý nhìn hắn đang mặt lạnh nhìn cô, môi cô nhức nhức vừa rồi bị hắn hành ở nhà giờ lại bị hắn hành ở đây.

" tôi uống thuốc chống k*ch d*c khi ở gần em đấy "

Hắn ghé sát nói nhỏ vào tai cô. Vừa nghe vậy tai trái cô bỗng đỏ ửng, hai tay nắm chặt tà váy hồng nhẹ

" …"

" tôi đợi em ở ngoài "

Cô đấu khẩu với hắn quả thật thiệt thòi, người có tiền có địa vị như hắn nói gì chả được huống hồ, đến nay cũng gần tháng vậy mà đám người Lâm Bạch và tổ chức lại không đến tìm cô…

Khu MW -Hungary

" lão gia!"

"ừm! Lâm Bạch sao rồi ". Công Quang nhấc ly cafe uống một ngụm nhỏ rồi hạ xuống. Bên cạnh ông không ai khác là Giang Tấn

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" lão gia! A Lâm bị đám người Lâm gia cấm túc trong nhà. …đến 24 này sẽ kết hôn với Cốc Thanh Chì tại…"

" không cần nói nữa! Để nó vậy cũng tốt "

Gương mặt Công Quang trầm xuống. Hai đồ đệ một trai một gái do chính tay ông nuôi gần chục năm nay lại từ từ rời xa ông. Ông nhớ lại hình ảnh một cô bé gái buộc bím tóc hai ngà xinh xắn đang chơi cùng một cậu bé ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, yên bình đến lạ lẫm

*" anh Lâm! Đố anh bắt được Ngữ Âm"

" Âm Âm đứng lại đó …"

" anh chắc chắn sẽ bắt kịp em "

Công Quanh nhìn khoảng sân trước mặt mà bất giác nhớ lại khung cảnh 9 năm về trước

" Nhớ sao không gặp chúng! "

Giọng Giang Tấn đánh tan không khí ngột ngạt, yên lặng đến đáng sợ, khiến Công Quang như tỉnh táo lại những gì vừa nghĩ

" Con bé còn không muốn cứu thì anh nhớ có tác dụng gì chứ! Công Quang anh ích kỉ vừa thôi "

" anh không ích kỉ! Hai đứa nó vốn là một phần kế hoạch …"

" anh nghĩ tên con trai vợ cũ của anh yêu con bé ư? Công Quang à 28 năm rồi, không lẽ anh không hiểu ra vấn đề sao? "

" đừng nói nữa ". Câu nói của Giang Tấn là muốn khuyên nhủ ông ta, muốn tốt cho Ngữ Âm và Lâm Bạch nhưng …đến nước này rồi, ông không thể không bước tiếp

Giang Tấn nâng ly rượu uống một ngụm lớn rồi quay người rờ đi " Quang! Nếu muốn tiếp tục, thì anh phải nghĩ đến hậu quả ". Ông ta im lặng tay định nhấc ly cafe nhưng lại thu tay lại ngả lưng về sau trầm ngâm

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Hòng Chạy

Số ký tự: 0