Chương 2
Thánh hỏa miêu miêu giáo
2024-07-15 02:57:29
Lần đầu tiên tôi gặp Úc Du Du là cách đây bảy năm.
Đó là lúc Úc Khánh mời tôi và Hứa Yến Xuyên đến nhà chơi.
Khi ấy chúng tôi đang học năm nhất đại học.
Còn Úc Du Du mới học lớp chín, chỉ mới mười lăm tuổi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta là đôi mắt rất tròn, ngoại hình không nổi bật mà thuộc loại nhỏ nhắn, dễ thương.
Cô ta hơi thấp và phát triển chậm, trông giống như một học sinh tiếu học.
Vì vậy, khi lần đầu gặp gỡ, mọi người đều coi cô ta như mt đứa trẻ.
Do đó, khi lần đầu tiên gặp Hứa Yến Xuyên, cô ta đã trốn sau lưng anh trai mình, nghiêng đầu, với giọng điệu ngây thơ vô tội hỏi.
"Anh, người anh này là bạn của anh à?"
"Anh ấy có bạn gái không?"
"Sau này em có thể làm bạn gái anh ấy không?"
Mọi người ở đó đều coi đó là một trò đùa.
Và cũng cười đùa với cô ta.
"Ôi, em gái Du Du ơi! Cái này thì em đừng mó.
"Đợi em lớn lên, chắc chắn anh Yến Xuyên của em đã vội vàng cưới chị Chu Chu rồi!"
Chu Chu, Châu Tịnh Ninh, người đang được nói tới là tôi.
Lúc đó tôi và Hứa Yến Xuyên mới hẹn hò không lâu, đang ở giai đoạn ngại ngùng, nên mọi người thường thích trêu chọc chúng tôi.
Khi chuyện bị chuyển hướng như vậy, lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói của Úc Du Du.
Thêm vào đó, Úc Khanh cũng đang có mặt tại đó và không coi trọng lời nói đó.
Là anh trai của Úc Du Du, anh ta chỉ giả vờ tức giận, chỉ tay vào mũi Hứa Yến Xuyên mắng.
"Tai họa!"
"Thứ lưu manh!"
"Nam hồ ly tinh!"
"Trẻ vị thành niên cũng không tha!"
Sau khi đuổi đánh nhau trêu đùa một trận thì chuyện này cũng coi như qua đi.
Do đó, bạn bè chỉ tập trung vào việc xem kịch vui, và trước khi ra về cũng an ủi tôi.
"Chu Chu, một cô bé trung học cơ sở biết gì mà thích hay không thích."
"Phải đấy, trẻ con nói bậy, cậu đừng để trong lòng!"
Hứa Yến Xuyên cũng chỉ biết cười khố.
"Chu Chu, anh thực sự vô tội."
"Hơn nữa, Du Du trong mắt anh chỉ là một đứa trẻ thôi."
Anh ta một mực khẳng định.
"Ngay cả khi một ngày nào đó anh thực sự trở thành người xấu, cũng không đến nỗi đói khát đến mức không chọn lựa kể cả trẻ vị thành niên chứ."
Vì vậy, chẳng ai trong chúng tôi ngờ được.
Rằng Úc Du Du, một người luôn được gọi là trẻ con như thế, lại có thể âm thầm kiên trì yêu Hứa Yến Xuyên suốt bảy năm.
Đó là lúc Úc Khánh mời tôi và Hứa Yến Xuyên đến nhà chơi.
Khi ấy chúng tôi đang học năm nhất đại học.
Còn Úc Du Du mới học lớp chín, chỉ mới mười lăm tuổi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta là đôi mắt rất tròn, ngoại hình không nổi bật mà thuộc loại nhỏ nhắn, dễ thương.
Cô ta hơi thấp và phát triển chậm, trông giống như một học sinh tiếu học.
Vì vậy, khi lần đầu gặp gỡ, mọi người đều coi cô ta như mt đứa trẻ.
Do đó, khi lần đầu tiên gặp Hứa Yến Xuyên, cô ta đã trốn sau lưng anh trai mình, nghiêng đầu, với giọng điệu ngây thơ vô tội hỏi.
"Anh, người anh này là bạn của anh à?"
"Anh ấy có bạn gái không?"
"Sau này em có thể làm bạn gái anh ấy không?"
Mọi người ở đó đều coi đó là một trò đùa.
Và cũng cười đùa với cô ta.
"Ôi, em gái Du Du ơi! Cái này thì em đừng mó.
"Đợi em lớn lên, chắc chắn anh Yến Xuyên của em đã vội vàng cưới chị Chu Chu rồi!"
Chu Chu, Châu Tịnh Ninh, người đang được nói tới là tôi.
Lúc đó tôi và Hứa Yến Xuyên mới hẹn hò không lâu, đang ở giai đoạn ngại ngùng, nên mọi người thường thích trêu chọc chúng tôi.
Khi chuyện bị chuyển hướng như vậy, lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói của Úc Du Du.
Thêm vào đó, Úc Khanh cũng đang có mặt tại đó và không coi trọng lời nói đó.
Là anh trai của Úc Du Du, anh ta chỉ giả vờ tức giận, chỉ tay vào mũi Hứa Yến Xuyên mắng.
"Tai họa!"
"Thứ lưu manh!"
"Nam hồ ly tinh!"
"Trẻ vị thành niên cũng không tha!"
Sau khi đuổi đánh nhau trêu đùa một trận thì chuyện này cũng coi như qua đi.
Do đó, bạn bè chỉ tập trung vào việc xem kịch vui, và trước khi ra về cũng an ủi tôi.
"Chu Chu, một cô bé trung học cơ sở biết gì mà thích hay không thích."
"Phải đấy, trẻ con nói bậy, cậu đừng để trong lòng!"
Hứa Yến Xuyên cũng chỉ biết cười khố.
"Chu Chu, anh thực sự vô tội."
"Hơn nữa, Du Du trong mắt anh chỉ là một đứa trẻ thôi."
Anh ta một mực khẳng định.
"Ngay cả khi một ngày nào đó anh thực sự trở thành người xấu, cũng không đến nỗi đói khát đến mức không chọn lựa kể cả trẻ vị thành niên chứ."
Vì vậy, chẳng ai trong chúng tôi ngờ được.
Rằng Úc Du Du, một người luôn được gọi là trẻ con như thế, lại có thể âm thầm kiên trì yêu Hứa Yến Xuyên suốt bảy năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro