Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Bắt đầu tính kế...
2024-10-31 21:33:24
Một lát sau đó.
Hà Lan bị bắt đi lấy đồ cho mèo, trong lúc đó cô cùng Hà Trúc nói chuyện cùng nhau.
Hạ Nguyệt được Hà Trúc được cho máy tính, chú mèo được cô đặt trên vai. Trong như là trợ thủ, đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Y tưởng của Hạ Nguyệt đã giúp Tiêu Nguyên hoàn hảo tránh né sự tấn công của công ty của lão hồ ly.
"Em nghĩ chúng ta không nên động vào bất động sản ở tây thành nữa."
Hạ Nguyệt bấm máy tính, vẫn không ngấn đầu nói.
Hà Trúc khẽ nghí mày, có chút không muốn buông tay nói: "Nguyệt, bất động sản chỗ này nếu dành được sẽ là món bánh lớn, tại sao không tranh?"
Hạ Nguyệt bàn tay múa trên máy tính vài đường, nhìn thông tin bên trong, cô khẽ lắc đầu, không đáp lời ngây mà hỏi lại: "Tỷ, vậy chúng ta có thể chi ra khoản bao nhiêu."
Hà Trúc nghĩ nghĩ rồi đáp: "500 triệu, đây là con số có thể chịu được."
Hạ Nguyệt nhìn vào trong máy tính đáp lại: "Nhưng theo em biết tập đoàng Đế minh sẽ đưa ra khoản
1 tỷ, chỉ để lấy mảnh đất này."
Hà Trúc: "Sao có thể! Đế minh cũng muốn tham gia!
Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn Hà Trúc, vẻ mặt cô lại vô cùng thản nhiên nói: "Sao lại không? Như Tỷ đã nói đây là món bánh lớn, tại sao không thể nhắm vào miếng bánh này?"
Hà Trúc nhíu chặt maỳ, cô nắm chặt lòng bàn tay. Cô tốt nghiệp ở trường y, chỉ là đầu óc thông minh nên vẫn là hiểu về kinh doanh, nhưng không có nghĩa cô hiểu hết về chúng. Nhìn qua Hạ Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh, Hà Trúc hơi do dự một lúc liền hỏi.
"Thế nếu chúng ta không chọn khu đất ở tây thành, thì phải làm gì? Không lẽ chờ cho thế lực của lão hồ ly kia khôi phục sao? Nguyệt, em nên nhớ nếu bỏ qua cơ hội này tập đoàng Minh châu sẽ rất nhanh khôi phục lại, và bọn họ rất có thể sẽ nhắm và chúng ta một lần nữa."
Hạ Nguyệt ngẩn đầu, ánh mắt lại lạnh lẽo, lời nói ra lại khiến cô hoảng hốt không thôi.
"Sẽ không, lúc trước cậu đã dùng thực lực của bản thân đã khiến không ít hơp đồng của Minh châu bị đứt. Theo như tính toán của em, nội trong một năm nếu tập đoàng Đế hoàn không can dự thì em chắc chắn tập đoàng Minh châu sẽ không thế khôi phục nhanh đến thế."
Hà Trúc, cô vẫn còn không an tâm nói: "Thế em không sợ Minh châu tìm đến Đế minh hợp tác sao?"
Hạ Nguyệt một bộ như hiểu thấu tất cả đáp: "Không phải không sợ, mà là họ không thể."
Hà Trúc?
"Chính xác là sau khi bị công ty chúng ta tấn công rơi vào tình huống khó khăn họ đã tìm đến Đế minh xin sự giúp đỡ. Nhưng có vẻ như là không được. Chỉ là..."
Nghe câu trước Hạ Nguyệt nói trước, khiến Hà Trúc an tâm, nhưng đến câu ngắt đoạn sau của Hạ Nguyệt khiến cô trở nên căng thắng.
"Chắc Tỷ cũng biết chủ Tịch hội đồng của Đế minh ông ấy là ai nhỉ. Ông ấy tên là Vương Kiến Nghiệp, ông nổi tiếng là người đàn ông hoàn hảo, còn chung thủy, ông có hai người con, một nam và một nữ."
Thấy Hạ Nguyệt chậm chạp nói về một nam nhân, khiến Hà Trúc càn là nóng vội. Nhưng vẫn là cố nhịn nghe Hạ Nguyệt nói hết lời mà không cắt ngang lời nàng nói.
Bàn tay đang bấm máy tính của Hạ Nguyệt chợt ngừng lại, trầm ngâm nhìn bên trong máy tính của mình đang hiển thị.
Một là hình ảnh vợ chồng của Vương Kiến Nghiệp chụp chung.
Một tấm là hình của đứa con trai, tên Vương Tuấn Khải. Vào hiện tại hắn đang làm ciệc trong tập đoàng đế minh, là một tổng giống đốc trẻ.
Mà hình nữ lại là một ảnh đen và dấu hỏi to đùng. Ngây cả tên nghề nghiệp cũng là dấu hỏi.
"Nguyệt... Nguyệt... NGUYỆT! Tỷ
Hạ Nguyệt cô chợt hoàn hồn nhìn lên, thấy Hà Trúc đang lo lắng nhìn mình.
Hà Trúc hỏi: "Em mệt sao?"
Hạ Nguyệt hơi xoa đầu gật nhẹ.
Có xác thực là mệt, nhưng vẫn là giải thích xong công việc hiện tại cô kới có thể an tâm nghỉ ngơi.
"Tên hồ ly đó đang muốn lợi dụng hai đứa con của mình tiếp cận Vương Kiến Nghiệp."
"Cái gì!"
Hà Trúc giật mình, bật người đứng dậy, cô tràn đầy kinh ngạc nhìn Hạ Nguyệt, muốn xem lời Hạ Nguyệt nói có phải thật không?
Hạ Nguyệt nhìn lên, không có gì biểu tình nói: "Yên tâm, dù sao em cũng sẽ không muốn có thêm kẻ thù mạnh, thế nên sẽ không để họ đạt thành tâm nguyện."
Hà Trúc nghe mà không rõ ý của Hạ Nguyệt, nhưng cô vẫn là tin tưởng và mắt nhìn của Hạ Nguyệt.
"Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Hà Trúc cô lại đem vấn đề đẩy lại. Nếu không đụng được bất động sản của phía tây kia, thế nên làm gì a.
Hạ Nguyệt đánh máy tính một chút: "Phiên đấu giá lần này chúng ta có thể tranh mảnh đắt phía đông môt chút."
"Phía đông? Đó không phải là mảnh đất không có giá nhất sau?"
Hạ Nguyệt mỉm cười, cô trưng ra một nụ cười rất tự tin đáp: "Vì lúc này không có giá, nên mới dễ lấy
dudc."
Nói rồi cô đứng lên, cùng lúc này Hà Lan vừa đi xuống. Trên tay Hà Lan còn cầm theo lồng và vài đồ vật dành cho mèo.
Hà Lan đưa đồ cho mèo cho Hạ Nguyệt. Vẫn còn lo lắng nói: "Hay ở lại đêm nay đi? Mai hả về."
Hạ Nguyệt nhận lấy đồ cho mèo, đáp: "Không, em còn vài việc, ở lại sẽ bất tiện."
Nói rồi cô quay đầu đối Hà Trúc nói: "Trúc Tỷ, lời ban nãy em nói Tỷ chuyển lời giúp em nhé."
Hà Trúc gật đầu thật mạnh đáp: "Được, lời em Tỷ sẽ chuyển lại không mất một chữ."
Hạ Nguyệt cười cười, quay đầu muốn đi.
Hà Trúc phía sau đứng lên, không khỏi vội vàng gọi lại: "Nguyệt!"
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Hà Trúc: "Dù bận cái gì ít nhất cũng phải giữ sức khoẻ, trong thời gian này đừng để mình vá khích động, nhất là không nên vận động mạnh, tuyệt đối không được tập thể thao."
Hạ Nguyệt là biết Hà Trúc lo lắng về điều gì, cô thật mạnh gật đầu. Đáp: "Được, em sẽ chú ý."
Cô tuyệt đối sẽ không dùng mạng mình ra để đùa giỡn, cô còn có Tỷ còn có thù chưa báo, cô tuyệt không để mình gặp nguy hiểm vào lúc này.
Nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của Hạ Nguyệt, Hà Trúc cũng thấy yên tâm đi rất nhiều. Cô quay người bảo Hà Lan phía sau: "Em đưa Nguyệt về được chứ."
Bị gọi tên Hà Lan liền giật mình một cái rồi mạnh mẽ gật đầu đáp: "Được."
Hạ Nguyệt bế theo một con mèo Tiểu Vương, Tiểu Hạ không cần bế mà tự động đi theo.
Hà Lan đi phía sau nhìn thấy cũng không khỏi thầm kinh ngạc. Cô biết hai con mèo này rất thông minh, nhưng thông minh đến mức này thì có chút khiến người cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi lên xe Hạ Nguyệt đã ngủ.
Từ biệt thự đến chỗ khu dân cư của cô đã mất 40 phút, sau khi ngừng lại ở một cái đèn đỏ, cô theo bản năng nhìn ra phía sau. Cảnh phía sau trực tiếp làm lòng tin tưởng và khoa học của cô trực tiếp sụp đố.
Phía sau là cảnh hai con mèo nằm trên vai Hạ Nguyệt, một con trong số chúng còn ngẫn cái đầu nhỏ của mình lên hôn lên má Hạ Nguyệt. Mà Hạ Nguyệt như là mệt mỏi mà không có phản ứng.
Con mèo còn lại đang nhìn cảnh con mèo hôn Hạ Nguyệt, đột nhiên nó quay đầu nhìn qua kính hậu.
Hà Lan lập tức quay đầu, mổ hôi từ trên trán chảy xuống, sợ đến không được.
Chế-Chết mất, hai con mèo đó hành tinh rồi a!!!
Sau khi đưa Hạ Nguyệt đến chung cư. Hà Lan chỉ để lại một câu.
Hãy cẩn thận! Rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi mất.
Hạ Nguyệt mơ mơ hồ hồ còn chưa tỉnh lắm nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa.
Cô nhìn hai con mèo trắng đang đi phía trước ý đồ muốn dẫn đường.
Hai con mèo quay đầu nhìn cô đồng thời kêu.
"Meo~"
"Ngao~"
Hạ Nguyệt, cô nhẹ cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Hà Lan bị bắt đi lấy đồ cho mèo, trong lúc đó cô cùng Hà Trúc nói chuyện cùng nhau.
Hạ Nguyệt được Hà Trúc được cho máy tính, chú mèo được cô đặt trên vai. Trong như là trợ thủ, đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Y tưởng của Hạ Nguyệt đã giúp Tiêu Nguyên hoàn hảo tránh né sự tấn công của công ty của lão hồ ly.
"Em nghĩ chúng ta không nên động vào bất động sản ở tây thành nữa."
Hạ Nguyệt bấm máy tính, vẫn không ngấn đầu nói.
Hà Trúc khẽ nghí mày, có chút không muốn buông tay nói: "Nguyệt, bất động sản chỗ này nếu dành được sẽ là món bánh lớn, tại sao không tranh?"
Hạ Nguyệt bàn tay múa trên máy tính vài đường, nhìn thông tin bên trong, cô khẽ lắc đầu, không đáp lời ngây mà hỏi lại: "Tỷ, vậy chúng ta có thể chi ra khoản bao nhiêu."
Hà Trúc nghĩ nghĩ rồi đáp: "500 triệu, đây là con số có thể chịu được."
Hạ Nguyệt nhìn vào trong máy tính đáp lại: "Nhưng theo em biết tập đoàng Đế minh sẽ đưa ra khoản
1 tỷ, chỉ để lấy mảnh đất này."
Hà Trúc: "Sao có thể! Đế minh cũng muốn tham gia!
Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn Hà Trúc, vẻ mặt cô lại vô cùng thản nhiên nói: "Sao lại không? Như Tỷ đã nói đây là món bánh lớn, tại sao không thể nhắm vào miếng bánh này?"
Hà Trúc nhíu chặt maỳ, cô nắm chặt lòng bàn tay. Cô tốt nghiệp ở trường y, chỉ là đầu óc thông minh nên vẫn là hiểu về kinh doanh, nhưng không có nghĩa cô hiểu hết về chúng. Nhìn qua Hạ Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh, Hà Trúc hơi do dự một lúc liền hỏi.
"Thế nếu chúng ta không chọn khu đất ở tây thành, thì phải làm gì? Không lẽ chờ cho thế lực của lão hồ ly kia khôi phục sao? Nguyệt, em nên nhớ nếu bỏ qua cơ hội này tập đoàng Minh châu sẽ rất nhanh khôi phục lại, và bọn họ rất có thể sẽ nhắm và chúng ta một lần nữa."
Hạ Nguyệt ngẩn đầu, ánh mắt lại lạnh lẽo, lời nói ra lại khiến cô hoảng hốt không thôi.
"Sẽ không, lúc trước cậu đã dùng thực lực của bản thân đã khiến không ít hơp đồng của Minh châu bị đứt. Theo như tính toán của em, nội trong một năm nếu tập đoàng Đế hoàn không can dự thì em chắc chắn tập đoàng Minh châu sẽ không thế khôi phục nhanh đến thế."
Hà Trúc, cô vẫn còn không an tâm nói: "Thế em không sợ Minh châu tìm đến Đế minh hợp tác sao?"
Hạ Nguyệt một bộ như hiểu thấu tất cả đáp: "Không phải không sợ, mà là họ không thể."
Hà Trúc?
"Chính xác là sau khi bị công ty chúng ta tấn công rơi vào tình huống khó khăn họ đã tìm đến Đế minh xin sự giúp đỡ. Nhưng có vẻ như là không được. Chỉ là..."
Nghe câu trước Hạ Nguyệt nói trước, khiến Hà Trúc an tâm, nhưng đến câu ngắt đoạn sau của Hạ Nguyệt khiến cô trở nên căng thắng.
"Chắc Tỷ cũng biết chủ Tịch hội đồng của Đế minh ông ấy là ai nhỉ. Ông ấy tên là Vương Kiến Nghiệp, ông nổi tiếng là người đàn ông hoàn hảo, còn chung thủy, ông có hai người con, một nam và một nữ."
Thấy Hạ Nguyệt chậm chạp nói về một nam nhân, khiến Hà Trúc càn là nóng vội. Nhưng vẫn là cố nhịn nghe Hạ Nguyệt nói hết lời mà không cắt ngang lời nàng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay đang bấm máy tính của Hạ Nguyệt chợt ngừng lại, trầm ngâm nhìn bên trong máy tính của mình đang hiển thị.
Một là hình ảnh vợ chồng của Vương Kiến Nghiệp chụp chung.
Một tấm là hình của đứa con trai, tên Vương Tuấn Khải. Vào hiện tại hắn đang làm ciệc trong tập đoàng đế minh, là một tổng giống đốc trẻ.
Mà hình nữ lại là một ảnh đen và dấu hỏi to đùng. Ngây cả tên nghề nghiệp cũng là dấu hỏi.
"Nguyệt... Nguyệt... NGUYỆT! Tỷ
Hạ Nguyệt cô chợt hoàn hồn nhìn lên, thấy Hà Trúc đang lo lắng nhìn mình.
Hà Trúc hỏi: "Em mệt sao?"
Hạ Nguyệt hơi xoa đầu gật nhẹ.
Có xác thực là mệt, nhưng vẫn là giải thích xong công việc hiện tại cô kới có thể an tâm nghỉ ngơi.
"Tên hồ ly đó đang muốn lợi dụng hai đứa con của mình tiếp cận Vương Kiến Nghiệp."
"Cái gì!"
Hà Trúc giật mình, bật người đứng dậy, cô tràn đầy kinh ngạc nhìn Hạ Nguyệt, muốn xem lời Hạ Nguyệt nói có phải thật không?
Hạ Nguyệt nhìn lên, không có gì biểu tình nói: "Yên tâm, dù sao em cũng sẽ không muốn có thêm kẻ thù mạnh, thế nên sẽ không để họ đạt thành tâm nguyện."
Hà Trúc nghe mà không rõ ý của Hạ Nguyệt, nhưng cô vẫn là tin tưởng và mắt nhìn của Hạ Nguyệt.
"Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Hà Trúc cô lại đem vấn đề đẩy lại. Nếu không đụng được bất động sản của phía tây kia, thế nên làm gì a.
Hạ Nguyệt đánh máy tính một chút: "Phiên đấu giá lần này chúng ta có thể tranh mảnh đắt phía đông môt chút."
"Phía đông? Đó không phải là mảnh đất không có giá nhất sau?"
Hạ Nguyệt mỉm cười, cô trưng ra một nụ cười rất tự tin đáp: "Vì lúc này không có giá, nên mới dễ lấy
dudc."
Nói rồi cô đứng lên, cùng lúc này Hà Lan vừa đi xuống. Trên tay Hà Lan còn cầm theo lồng và vài đồ vật dành cho mèo.
Hà Lan đưa đồ cho mèo cho Hạ Nguyệt. Vẫn còn lo lắng nói: "Hay ở lại đêm nay đi? Mai hả về."
Hạ Nguyệt nhận lấy đồ cho mèo, đáp: "Không, em còn vài việc, ở lại sẽ bất tiện."
Nói rồi cô quay đầu đối Hà Trúc nói: "Trúc Tỷ, lời ban nãy em nói Tỷ chuyển lời giúp em nhé."
Hà Trúc gật đầu thật mạnh đáp: "Được, lời em Tỷ sẽ chuyển lại không mất một chữ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nguyệt cười cười, quay đầu muốn đi.
Hà Trúc phía sau đứng lên, không khỏi vội vàng gọi lại: "Nguyệt!"
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Hà Trúc: "Dù bận cái gì ít nhất cũng phải giữ sức khoẻ, trong thời gian này đừng để mình vá khích động, nhất là không nên vận động mạnh, tuyệt đối không được tập thể thao."
Hạ Nguyệt là biết Hà Trúc lo lắng về điều gì, cô thật mạnh gật đầu. Đáp: "Được, em sẽ chú ý."
Cô tuyệt đối sẽ không dùng mạng mình ra để đùa giỡn, cô còn có Tỷ còn có thù chưa báo, cô tuyệt không để mình gặp nguy hiểm vào lúc này.
Nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của Hạ Nguyệt, Hà Trúc cũng thấy yên tâm đi rất nhiều. Cô quay người bảo Hà Lan phía sau: "Em đưa Nguyệt về được chứ."
Bị gọi tên Hà Lan liền giật mình một cái rồi mạnh mẽ gật đầu đáp: "Được."
Hạ Nguyệt bế theo một con mèo Tiểu Vương, Tiểu Hạ không cần bế mà tự động đi theo.
Hà Lan đi phía sau nhìn thấy cũng không khỏi thầm kinh ngạc. Cô biết hai con mèo này rất thông minh, nhưng thông minh đến mức này thì có chút khiến người cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi lên xe Hạ Nguyệt đã ngủ.
Từ biệt thự đến chỗ khu dân cư của cô đã mất 40 phút, sau khi ngừng lại ở một cái đèn đỏ, cô theo bản năng nhìn ra phía sau. Cảnh phía sau trực tiếp làm lòng tin tưởng và khoa học của cô trực tiếp sụp đố.
Phía sau là cảnh hai con mèo nằm trên vai Hạ Nguyệt, một con trong số chúng còn ngẫn cái đầu nhỏ của mình lên hôn lên má Hạ Nguyệt. Mà Hạ Nguyệt như là mệt mỏi mà không có phản ứng.
Con mèo còn lại đang nhìn cảnh con mèo hôn Hạ Nguyệt, đột nhiên nó quay đầu nhìn qua kính hậu.
Hà Lan lập tức quay đầu, mổ hôi từ trên trán chảy xuống, sợ đến không được.
Chế-Chết mất, hai con mèo đó hành tinh rồi a!!!
Sau khi đưa Hạ Nguyệt đến chung cư. Hà Lan chỉ để lại một câu.
Hãy cẩn thận! Rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi mất.
Hạ Nguyệt mơ mơ hồ hồ còn chưa tỉnh lắm nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa.
Cô nhìn hai con mèo trắng đang đi phía trước ý đồ muốn dẫn đường.
Hai con mèo quay đầu nhìn cô đồng thời kêu.
"Meo~"
"Ngao~"
Hạ Nguyệt, cô nhẹ cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro