Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Biến thái.
2024-10-31 21:33:24
Sau khi rời khỏi công ty, Hạ Nguyệt liền quay lại đoàn phim.
Sau 9 giờ, cô cũng quay về khách sạn.
Đứng trước phòng mình, Hạ Nguyệt tràn đầy mệt mỏi mở ra cửa phòng. Trong lòng cô lại muốn quay về nhà hơn là nơi này.
Cánh cửa mở ra, bên trong phòng là một nữ nhân đang ngồi trên sofa đọc tập chí, nhưng tờ tập chí che đi mặt nữ nhân khiến Hạ Nguyệt nghĩ người đang ngồi sofa là Thanh Đồng.
Cô đã không chút quan tâm, đi vào trong.
Hạ Nguyệt đi đến giường mình, nhanh chóng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm, mà hoàn toàn không thèm chú ý người đến người ngồi trên sofa là ai.
Hạ Nguyệt vừa rời đi.
Nữ nhân ngồi trên ghế sofa cũng bỏ xuống quyến tập chí. Một đôi mắt hổ phách lộ ra. Khi cuốn tập chí hoàn toàn được cô đặt xuống, khuông mặt xinh đẹp cũng lộ ra.
Mái tóc uống lượng như làn sóng, đôi mắt hổ phách sáng ngời, đôi mi dài cong vuốt lên, đôi môi đỏ như rượu vang. Khiến người nhìn thấy mà say lòng.
Vương Ngữ Yên trên khóe môi là nụ bất lực. Khi mà nhận thấy Hạ Nguyệt căng bản không thèm chú ý đến mình. Cô có chút đau lòng, nhưng đồng thời cũng vui vẻ khi mà Hạ Nguyệt không thân nhau với nữ nhân khác.
Nhưng một lúc sao đó, cô đã không vui nổi.
Hạ Nguyệt mặc một cái váy ngủ có chút mỏng, khuông mặt sửng đỏ do vừa mới tắm ra. Trong còn quyến rũ hơn cả cô, gợi cảm đến mức khiến người ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống em.
Hạ Nguyệt bước ra, mái tóc trắng xanh vẫn còn ướt mà dính vào nhau. Hạ Nguyệt lại không quan tâm tóc mình còn ướt hay không, cô lại mệt mỏi đi thẳng đến giường.
"Hạ! Mấy ngày nay em điều mặc như vậy sao!"
Hạ Nguyệt bị giọng nói bất hình lình vang lên làm cho giật mình, cô đưa mắt nghi hoặc nhìn qua. Bất chợt, cô không khỏi thấy ngạc nhiên vì chị đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Vương Ngữ Yên hùng hố bước đến gần. Hạ Nguyệt vô thức lại lùi về sau. Vương Ngữ Yên không biết vì sao tức giận, mặt chị đỏ lên trong rất là đáng sợ.
Hạ Nguyệt ngơ ngác, cô bị ép vào tướng, có chút không phản ứng lại kịp, khi mà Vương Ngữ Yên xuất hiện nơi đây, còn bộ dạng hùng hổ.
Giống như cô mới làm chuyện gì đó sai trái bị chị bắt gặp vậy.
Vương Ngữ Yên ép sát Hạ Nguyệt vào tường, hai tay chống vào tường tràn đầy sự tức giận, bắt đầu truy vấn: "Em cố ý mặc như vậy cho nữ nhân đó xem sao?"
Hạ Nguyệt khi này mới phản ứng lại. Nhưng cô không trả lời chị mà lại hỏi: "Sao Tỷ lại ở đây? Còn nữa, sao Tỷ lại vào được đây?"
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt nói không đúng trọng tâm, thì càn thêm tức giận. Cô dơ tay nâng cầm Hạ Nguyệt lên.
"Em trả lời tôi trước!"
Cái cổ thon dài lại trắng nõn.
Có một vài giọt nước trên tóc chưa khô, chúng tích tụ lại giọt to mà từ trên cổ cô chảy xuống bên dưới, ẩn sau lớp áo ngủ mỏng manh đó.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy, mặt cô càn đỏ. Ngây sau đó một dòng máu nóng chảy ra từ mũi.
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc: "Tỷ làm sao vậy? Chờ đã, Tỷ chảy máu mũi rồi kìa."
Vương Ngữ Yên nghe Hạ Nguyệt nói, cô hơi sững ra, đưa tay chạm lên mũi mình. Nhìn xuống bàn tay mình dính máu khiến cô có chút ngơ ngác.
Hạ Nguyệt có chút lo lắng, nhưng bất chợt cô nhận ra gì đó. Ánh mắt chợt tối lại, không chút lưu tình tán vào mặt Vương Ngữ Yên một cái rõ đau.
Sắc mặt Hạ Nguyệt toàn đen, ánh mắt lại hung ác, mắng: "Đồ biến thái.
Vương Ngữ Yên bị tát có chút oan uổng ôm mặt mình.
Hạ Nguyệt nhanh chóng đẩy ra Vương Ngữ Yên. Rồi đi thẳng đến giường mình, cô tìm một cái áo dài rồi không chút do dự mặc vào, kéo khóa lên cao nhất. Làm xong hết hẩy, cô khi này mới quay đầu nhìn qua nơi Vương Ngữ Yên đang đứng.
Hạ Nguyệt phanh tay nghiên đầu, ánh mắt mang theo sự sát khí, và sự không vui hiện rõ trên mặt:
"Nói đi, sao Tỷ lại ở đây, còn biết đến phòng tôi mà vào."
Vương Ngữ Yên lấy khăn lau đi vết máu trên mũi mình. Trong lòng vừa tức giận vì Hạ Nguyệt không xem mình là tiền bối, phần là em luôn đối mình cứ như biến thái.
"Lâm đạo diễn có quen biết với Hàn đạo diễn, nên tôi đã nhờ ông ấy giúp hỏi. Và cả lúc tôi chạy đến thì có thấy Cô Gái Ở Chung Phòng Với Em... Khi tôi báo tên em, cô ấy đã cho tôi vào."
Nói đến Thanh Đồng, Vương Ngữ Yên hơi nghiến răng, cố ý ấn mạnh. Trong ánh mắt chị như đang có ngọn lửa hận thù, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy.
Hạ Nguyệt dù nhìn thấy, nhưng cô cũng xem như không không nhìn thấy. Cô mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt nói: "Vậy Tỷ có chuyện gì sao?"
Vương Ngữ Yên không vui khi nhìn thấy bộ dáng Hạ Nguyệt không để ý đến mình. Cô không có trả lời, mà từng bước đi đến gần giường Hạ Nguyệt.
"Em tính để tóc ướt như vậy mà ngủ sao?"
Hạ Nguyệt nhắm mắt, trên khuông mặt nhỏ điều là sự mệt mỏi, nhẹ giọng: "Ân."
Một tiếng.
Vương Ngữ Yên thật là hết cách Hạ Nguyệt, cô nhanh chóng bỏ qua việc Hạ Nguyệt không để ý mình.
Nhanh chân đi đến tủ đầu giường, tìm được bên trong một cái máy sấy tóc: "Đừng ngủ khi tóc còn ướt."
Hạ Nguyệt nhắm mắt, có vẻ như không để ý đến cô, hoặc có lẽ em đã ngủ.
Vương Ngữ Yên lắc đầu, thở dài đầy vẻ bắt lực. Cô đi đến gần, ngồi xuống cạnh đầu giường Hạ Nguyệt. Rồi nhẹ nhàn nâng đầu Hạ Nguyệt lên rồi đặt lên đùi mình.
Hạ Nguyệt hơi giật mình trước hành động của chị, cô khó chịu mở mắt. Đôi mắt xanh nhạt tràn đầy sự khó chịu hỏi: "Tỷ làm gì vậy?"
Vương Ngữ Yên dùng tay che lại mắt Hạ Nguyệt, cô kẽm mỉm cười nói: "Được rồi, em ngủ đi, tôi sấy tóc cho em. Nếu để tóc ướt ngủ, mai sẽ đau đầu lắm đó."
Hạ Nguyệt tuy còn hơi khó chịu, nhưng vì mệt mỏi cô cũng chẳng nói gì thêm. Nghe lời Vương Ngữ Yên nhắm mắt ngủ.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt không phản kháng lại, cô có chút vui vẻ, lẫn đau lòng em vắt vả.
Tiếng máy sấy tóc vang lên đều đều trong căn phòng. Cầm lên máy tóc bạch kim đang còn ương ướt.
Cô bắt đầu nhẹ nhàn sấy tóc. Mái tóc mềm óng ả khiến người ta ghen tị. Vương Ngữ Yên mỗi một động tác điền làm rất nhẹ nhàn và cẩn thận, như sợ làm Hạ Nguyệt đau.
Có vẻ Hạ Nguyệt rất mệt, nên dù tiếng máy sấy tóc rất ồn ào. Thì Hạ Nguyệt vẫn ngủ rất ngon.
Vương Ngữ Yên bật chế độ sấy nhẹ, mỗi động tác của chị điều rất nhẹ nhàn, như thể đang vuốt ve thứ ngọc quý nhất trên đời.
20 phút sau, tiếng máy sấy tắt, căn phòng quy lại yên tĩnh. Vương Ngữ Yên nhanh chóng cất đi máy sấy tóc vào lại tủ. Rồi quay qua bắt đầu kéo áo khoác Hạ Nguyệt ra. Mỗi một động tác của cô điều rất nhẹ nhàn.
Mất thêm 10 phút cô mới hoàn toàn lấy ra cái áo khoác. Vương Ngữ Yên nhìn cơ thế Hạ Nguyệt 7 phần che, 3 phần lộ của Hạ Nguyệt. Cô chỉ cảm thấy cơ thể nóng ran, vô thức nuốt nước miếng.
Vương Ngữ Yên... Y thức được bản thân sắp mất không chế, lương tâm cô chổi dậy, nhanh chóng kéo chăn đắp lên người Hạ Nguyệt, che đi những nơi cần che. Hoàn hảo tránh đi tình trạng mất khống chế.
Vương Ngữ Yên quay đầu đi, cô nhắm chặt mắt mình kiên quyết đứng lên. Nhanh chóng muốn rời đi.
Bất chợt, một thứ gì đó nắm lấy tay cô, một thứ mềm mại khiến người ta lưu luyến không buông.
Khiến Vương Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn xuống.
Sau 9 giờ, cô cũng quay về khách sạn.
Đứng trước phòng mình, Hạ Nguyệt tràn đầy mệt mỏi mở ra cửa phòng. Trong lòng cô lại muốn quay về nhà hơn là nơi này.
Cánh cửa mở ra, bên trong phòng là một nữ nhân đang ngồi trên sofa đọc tập chí, nhưng tờ tập chí che đi mặt nữ nhân khiến Hạ Nguyệt nghĩ người đang ngồi sofa là Thanh Đồng.
Cô đã không chút quan tâm, đi vào trong.
Hạ Nguyệt đi đến giường mình, nhanh chóng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm, mà hoàn toàn không thèm chú ý người đến người ngồi trên sofa là ai.
Hạ Nguyệt vừa rời đi.
Nữ nhân ngồi trên ghế sofa cũng bỏ xuống quyến tập chí. Một đôi mắt hổ phách lộ ra. Khi cuốn tập chí hoàn toàn được cô đặt xuống, khuông mặt xinh đẹp cũng lộ ra.
Mái tóc uống lượng như làn sóng, đôi mắt hổ phách sáng ngời, đôi mi dài cong vuốt lên, đôi môi đỏ như rượu vang. Khiến người nhìn thấy mà say lòng.
Vương Ngữ Yên trên khóe môi là nụ bất lực. Khi mà nhận thấy Hạ Nguyệt căng bản không thèm chú ý đến mình. Cô có chút đau lòng, nhưng đồng thời cũng vui vẻ khi mà Hạ Nguyệt không thân nhau với nữ nhân khác.
Nhưng một lúc sao đó, cô đã không vui nổi.
Hạ Nguyệt mặc một cái váy ngủ có chút mỏng, khuông mặt sửng đỏ do vừa mới tắm ra. Trong còn quyến rũ hơn cả cô, gợi cảm đến mức khiến người ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống em.
Hạ Nguyệt bước ra, mái tóc trắng xanh vẫn còn ướt mà dính vào nhau. Hạ Nguyệt lại không quan tâm tóc mình còn ướt hay không, cô lại mệt mỏi đi thẳng đến giường.
"Hạ! Mấy ngày nay em điều mặc như vậy sao!"
Hạ Nguyệt bị giọng nói bất hình lình vang lên làm cho giật mình, cô đưa mắt nghi hoặc nhìn qua. Bất chợt, cô không khỏi thấy ngạc nhiên vì chị đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Vương Ngữ Yên hùng hố bước đến gần. Hạ Nguyệt vô thức lại lùi về sau. Vương Ngữ Yên không biết vì sao tức giận, mặt chị đỏ lên trong rất là đáng sợ.
Hạ Nguyệt ngơ ngác, cô bị ép vào tướng, có chút không phản ứng lại kịp, khi mà Vương Ngữ Yên xuất hiện nơi đây, còn bộ dạng hùng hổ.
Giống như cô mới làm chuyện gì đó sai trái bị chị bắt gặp vậy.
Vương Ngữ Yên ép sát Hạ Nguyệt vào tường, hai tay chống vào tường tràn đầy sự tức giận, bắt đầu truy vấn: "Em cố ý mặc như vậy cho nữ nhân đó xem sao?"
Hạ Nguyệt khi này mới phản ứng lại. Nhưng cô không trả lời chị mà lại hỏi: "Sao Tỷ lại ở đây? Còn nữa, sao Tỷ lại vào được đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt nói không đúng trọng tâm, thì càn thêm tức giận. Cô dơ tay nâng cầm Hạ Nguyệt lên.
"Em trả lời tôi trước!"
Cái cổ thon dài lại trắng nõn.
Có một vài giọt nước trên tóc chưa khô, chúng tích tụ lại giọt to mà từ trên cổ cô chảy xuống bên dưới, ẩn sau lớp áo ngủ mỏng manh đó.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy, mặt cô càn đỏ. Ngây sau đó một dòng máu nóng chảy ra từ mũi.
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc: "Tỷ làm sao vậy? Chờ đã, Tỷ chảy máu mũi rồi kìa."
Vương Ngữ Yên nghe Hạ Nguyệt nói, cô hơi sững ra, đưa tay chạm lên mũi mình. Nhìn xuống bàn tay mình dính máu khiến cô có chút ngơ ngác.
Hạ Nguyệt có chút lo lắng, nhưng bất chợt cô nhận ra gì đó. Ánh mắt chợt tối lại, không chút lưu tình tán vào mặt Vương Ngữ Yên một cái rõ đau.
Sắc mặt Hạ Nguyệt toàn đen, ánh mắt lại hung ác, mắng: "Đồ biến thái.
Vương Ngữ Yên bị tát có chút oan uổng ôm mặt mình.
Hạ Nguyệt nhanh chóng đẩy ra Vương Ngữ Yên. Rồi đi thẳng đến giường mình, cô tìm một cái áo dài rồi không chút do dự mặc vào, kéo khóa lên cao nhất. Làm xong hết hẩy, cô khi này mới quay đầu nhìn qua nơi Vương Ngữ Yên đang đứng.
Hạ Nguyệt phanh tay nghiên đầu, ánh mắt mang theo sự sát khí, và sự không vui hiện rõ trên mặt:
"Nói đi, sao Tỷ lại ở đây, còn biết đến phòng tôi mà vào."
Vương Ngữ Yên lấy khăn lau đi vết máu trên mũi mình. Trong lòng vừa tức giận vì Hạ Nguyệt không xem mình là tiền bối, phần là em luôn đối mình cứ như biến thái.
"Lâm đạo diễn có quen biết với Hàn đạo diễn, nên tôi đã nhờ ông ấy giúp hỏi. Và cả lúc tôi chạy đến thì có thấy Cô Gái Ở Chung Phòng Với Em... Khi tôi báo tên em, cô ấy đã cho tôi vào."
Nói đến Thanh Đồng, Vương Ngữ Yên hơi nghiến răng, cố ý ấn mạnh. Trong ánh mắt chị như đang có ngọn lửa hận thù, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy.
Hạ Nguyệt dù nhìn thấy, nhưng cô cũng xem như không không nhìn thấy. Cô mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt nói: "Vậy Tỷ có chuyện gì sao?"
Vương Ngữ Yên không vui khi nhìn thấy bộ dáng Hạ Nguyệt không để ý đến mình. Cô không có trả lời, mà từng bước đi đến gần giường Hạ Nguyệt.
"Em tính để tóc ướt như vậy mà ngủ sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nguyệt nhắm mắt, trên khuông mặt nhỏ điều là sự mệt mỏi, nhẹ giọng: "Ân."
Một tiếng.
Vương Ngữ Yên thật là hết cách Hạ Nguyệt, cô nhanh chóng bỏ qua việc Hạ Nguyệt không để ý mình.
Nhanh chân đi đến tủ đầu giường, tìm được bên trong một cái máy sấy tóc: "Đừng ngủ khi tóc còn ướt."
Hạ Nguyệt nhắm mắt, có vẻ như không để ý đến cô, hoặc có lẽ em đã ngủ.
Vương Ngữ Yên lắc đầu, thở dài đầy vẻ bắt lực. Cô đi đến gần, ngồi xuống cạnh đầu giường Hạ Nguyệt. Rồi nhẹ nhàn nâng đầu Hạ Nguyệt lên rồi đặt lên đùi mình.
Hạ Nguyệt hơi giật mình trước hành động của chị, cô khó chịu mở mắt. Đôi mắt xanh nhạt tràn đầy sự khó chịu hỏi: "Tỷ làm gì vậy?"
Vương Ngữ Yên dùng tay che lại mắt Hạ Nguyệt, cô kẽm mỉm cười nói: "Được rồi, em ngủ đi, tôi sấy tóc cho em. Nếu để tóc ướt ngủ, mai sẽ đau đầu lắm đó."
Hạ Nguyệt tuy còn hơi khó chịu, nhưng vì mệt mỏi cô cũng chẳng nói gì thêm. Nghe lời Vương Ngữ Yên nhắm mắt ngủ.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt không phản kháng lại, cô có chút vui vẻ, lẫn đau lòng em vắt vả.
Tiếng máy sấy tóc vang lên đều đều trong căn phòng. Cầm lên máy tóc bạch kim đang còn ương ướt.
Cô bắt đầu nhẹ nhàn sấy tóc. Mái tóc mềm óng ả khiến người ta ghen tị. Vương Ngữ Yên mỗi một động tác điền làm rất nhẹ nhàn và cẩn thận, như sợ làm Hạ Nguyệt đau.
Có vẻ Hạ Nguyệt rất mệt, nên dù tiếng máy sấy tóc rất ồn ào. Thì Hạ Nguyệt vẫn ngủ rất ngon.
Vương Ngữ Yên bật chế độ sấy nhẹ, mỗi động tác của chị điều rất nhẹ nhàn, như thể đang vuốt ve thứ ngọc quý nhất trên đời.
20 phút sau, tiếng máy sấy tắt, căn phòng quy lại yên tĩnh. Vương Ngữ Yên nhanh chóng cất đi máy sấy tóc vào lại tủ. Rồi quay qua bắt đầu kéo áo khoác Hạ Nguyệt ra. Mỗi một động tác của cô điều rất nhẹ nhàn.
Mất thêm 10 phút cô mới hoàn toàn lấy ra cái áo khoác. Vương Ngữ Yên nhìn cơ thế Hạ Nguyệt 7 phần che, 3 phần lộ của Hạ Nguyệt. Cô chỉ cảm thấy cơ thể nóng ran, vô thức nuốt nước miếng.
Vương Ngữ Yên... Y thức được bản thân sắp mất không chế, lương tâm cô chổi dậy, nhanh chóng kéo chăn đắp lên người Hạ Nguyệt, che đi những nơi cần che. Hoàn hảo tránh đi tình trạng mất khống chế.
Vương Ngữ Yên quay đầu đi, cô nhắm chặt mắt mình kiên quyết đứng lên. Nhanh chóng muốn rời đi.
Bất chợt, một thứ gì đó nắm lấy tay cô, một thứ mềm mại khiến người ta lưu luyến không buông.
Khiến Vương Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro