Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Công tắt, điều...
2024-10-31 21:33:24
Hạ Nguyệt nhận ra điều bất thường, cô nhanh chóng rút tay về, ánh mắt xanh nhạt hiện lên sự cảnh giác nhìn về Vương Ngữ Yên. Hạ Nguyệt cả người toát mồ hôi. Cô thật sự không thể ngờ bản thân sẽ mắc một sai lầm như vậy đấy. Hạ Nguyệt sững sờ nhìn vào Vương Ngữ Yên chăm chú.
Vương Ngữ Yên cũng đang dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn lại Hạ Nguyệt. Nhưng rồi... Vương Ngữ Yên lại lần nữa cúi đầu, bài ra vẻ mặt đau lòng lên tiếng: "Tôi biết mà, em rõ ràng chỉ đang cố lừa tôi thôi."
Hạ Nguyệt... Đột nhiên có cảm giác bản thân là tra nữ, vừa mới lừa một cô gái ngây thơ là chuyện thế nào vậy?
Hạ Nguyệt, mí mắt giật giật, có chút nói không nên lời bất đắc dĩ. Hiện tại cô rơi vào tình huống bất khả kháng.
Nếu giờ cô đồng ý để chị ở lại, thì chẳng khác nào cô chấp nhận nhảy vào hố chị đào. Hơn nữa, còn chưa tính đến tình huống bị người khác phát hiện, thì sẽ không biết giải thích thế nào.
Nhưng nếu không đồng ý, cô lại phải nhìn thấy khuông mặt này thất vọng và rũ ũ. Và một cảm giác tội lỗi, khiến lòng ngực khó chịu.
Hạ Nguyệt tức giận nghĩ. Nếu là người khác, cô chắc sẽ không khó chịu đến mức này đi. Hạ Nguyệt âm thầm khó chịu. Đứng giữa hai lựa chọn, cô vẫn là không biết nên làm sao mới đúng.
Còn đang suy nghĩ, thì tay áo cô bị ai đó kéo lấy một chút. Hạ Nguyệt hơi giật mình nhìn xuống.
Chỉ thấy Vương Ngữ Yên ngẩn đầu nhìn cô, hai mắt long lanh như sắp khóc, trong rất là đang thương:
"Nguyệt, em thật sự không thích Tỷ một chút nào sao?"
Hạ Nguyệt sững sờ, vô thức đó đáp: "Em, có..."
Vương Ngữ Yên đôi mắt long lanh, bày ra một bộ dáng hết sức đáng thương, giống như một câu của cô liền sẽ khiến Tỷ ấy tổn thương: "Vậy sao em không cho tôi ở lại ngủ cùng em chứ."
Hạ Nguyệt, có cảm giác như tim mình vừa bị thứ gì đó đâm trúng. Cô lại vô thức mà lên tiếng đáp ứng: "Tỷ muốn ở thì cứ ở đi."
Vừa nghe Hạ Nguyệt đáp ứng mình, Vương Ngữ Yên đã vui vẻ đến mức không kèm được, mà nhào lên ôm trầm lấy Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt bị hành động Vương Ngữ Yên làm cho giật mình bừng tỉnh. Cô đưa mắt nhìn lên thì thấy
Vương Ngữ Yên đang dùng đồi mắt phát sáng nhìn mình.
Hạ Nguyệt... Cô vội vàng ngẫm lại lời nói vừa rồi của mình. Và khi cô nhận thức mình vừa nãy là đáp ứng cái gì. Hạ Nguyệt, trực tiếp rơi vào trầm mặc.
Hạ Nguyệt đưa đôi mắt đầy phức tạp nhìn lên Vương Ngữ Yên. Chỉ thấy đôi mắt Vương Ngữ Yên hiện tại đang sáng như sao, tràn ngập sự vui sướng nhìn chính mình.
Hạ Nguyệt bị ôm chỉ có thể âm thầm khó chịu. Nhưng cũng không nói, vì sợ Tỷ sẽ lại ũ rũ, và sợ không được nhìn thấy Tỷ vui vẻ thế này nữa.
Hạ Nguyệt, cô nhận thức được suy nghĩ của mình thì hơi giật mình. Đúng vậy, tại sao cô phải đề ý cảm xúc của Tỷ ấy làm gì? Rõ ràng cô là người bị Tỷ lừa, nhưng vì sao lại đề ý Tỷ ấy, đề ý Tỷ ấy,
còn hơn cả bản thân?
Cô đáng lẽ nên đối Tỷ ấy tức giận mới đúng, vì tất cả biểu cảm Tỷ ấy đang có, đều là diễn thôi, không phải sao? Nhưng vì sao... Từ bao giờ vậy... Từ bao giờ mà mình lại đề ý đến cảm xúc Tỷ ấy đến vậy?! Vì sao mình lại... Nhưng vậy?!
Vương Ngữ Yên đương nhiên là, cô đã thu hết biểu tình phức tập của Hạ Nguyệt vào trong mắt mình.
Nhưng bản thân cô lại không hiểu suy nghĩ của Hạ Nguyệt.
Vương Ngữ Yên trầm ngâm... Tôi cũng không còn cách nào cả. Biết rõ tim em không được tốt, không nên dùng chiêu tình cảm để kích động em.
Nhưng tôi vẫn là dùng cách này để em chú ý đến tôi. Tôi đúng là cặn bã, nhưng bảo tôi nhìn em dùng đôi mắt chán ghét đó nhìn mình, thì tôi không làm được.
Chỉ còn cách dùng sự đáng thương để em có thể nhìn lại tôi. Dù biết đó có thể chỉ là lòng thương hại. Tôi cũng sẽ vui lòng mà chấp nhận.
Cả hai điều rơi vào suy nghĩ của mình. Một bên là không hiểu nguyên do quan tâm đối phương. Một bên lại là quan tâm nhưng lại lo lắng bản thân làm không đúng.
Một lát sau, Hạ Nguyệt mới giật mình nhận ra mình đang ở trong vòng tay Vương Ngữ Yên. Cô không khỏi giật mình, nhanh chóng đẩy chị ra.
Vương Ngữ Yên bị đẩy ra thì có chút không hiểu.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên, biết bản thân không thể làm được gì Vương Ngữ Yên. Chỉ có thể tránh sang chuyện khác, tìm một chủ đề để chuyển sự chú ý.
"Không phải Tỷ còn chưa tắm xong sao? Tỷ vào tắm cho xong đi đã."
Vương Ngữ Yên hơi sững ra, ngây sau đó chị dùng đôi mắt hàm ý nhìn qua nhà tắm, nói vài lời ẩn ý:
"Hóa ra Nguyệt chưa nhìn đủ a~"
Hạ Nguyệt hoáng cái mặt đã đỏ lên. Hẹn quá hóa giận, vẻ mặt không chút cảm xúc, nhưng nói ra lời mang ý chửi xéo: "Em cũng có sở thích giống Tỷ."
Vừa nghe, Vương Ngữ Yên đã biết Hạ Nguyệt là đang mắng mình. Nhưng cô lại rất là vui, vì thật sự
Hạ Nguyệt đã không còn đối cô lạnh nhạt nữa. Dù hiện tại Hạ Nguyệt đang đối cô tức giận.
Vương Ngữ Yên một bên đang đắm mình vào vui sướng, mà không để ý Hạ Nguyệt đã đi đến bên cạnh giường, tìm thứ gì đó. Khi Vương Ngữ Yên thoát khỏi trạng thái vui sướng thì nhìn thấy Hạ Nguyệt đang làm gì đó rất kì lạ.
Vương Ngữ Yên: "Em đang tìm gì à?" Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt đang ngó nghiên tìn gì đó mà không khỏi thắc mắc.
Hạ Nguyệt nhìn thấy một đầu bật công tắt sau chiếc giường. Cô liền đưa tay ấn vào.
Ngây sau đó tắm kính đang trong đột nhiên động lại, trở lại hình dán tấm kính mờ.
Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên. Nhìn thấy tấm kính quay trở về là kính mờ thì không có gì quá bất ngờ. Nhưng một lúc sau, như nghĩ đến cái gi mày hơi nhíu lại.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt biết được công tắt bí mật cũng rất là kinh ngạc. Cô không khỏi ầm thẩm lo lắng chuyện mình làm sẽ bị em phát hiện.
Dù sau chuyện phòng tắm đột nhiên trong suốt là do cô làm. Là do cô cầm một cái điều khiển tấm kính vào trong. Đợi khi bản thân bài ra một dáng đẹp nhất rồi mới ấn điều khiển, cho nó trong suốt.
Rồi đồ lỗi là Hạ Nguyệt làm, như thế cô mới có thể giải vờ đáng thương trước mặt em ấy được.
Vương Ngữ Yên nghĩ kế hoạch mình rất tốt, và đúng là thực hiện ra cũng rất tốt. Chỉ là... Bản thân sắp bị lộ rồi.
Mà Hạ Nguyệt lúc này không biết suy nghĩ của Vương Ngữ Yên, cô chỉ là bật tắt công tắt vài lần.
Trên tấm kính cũng bắt đầu trong suốt, rồi lại trở về hình mờ. Cứ như vậy vài lần. Hạ Nguyệt sau khi xác nhận tắm kính không còn vấn đề gì nữa mới đứng lên.
Vương Ngữ Yên đứng phía sau, nhìn thấy Hạ Nguyệt đứng lên, còn quay người đi về phía mình. Vẻ mặt Hạ Nguyệt lại âm trầm, khiến cô không ngừng lo lắng.
Vương Ngữ Yên... Nghĩ đến Hạ Nguyệt sau khi biết bản thân bị lừa, em sẽ rất tức giận, rồi đối cô dùng ánh mắt chán ghét đó...
Vương Ngữ Yên cắn răng, cô thà đề Hạ Nguyệt giết mình, chứ không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Hạ Nguyệt dành cho mình thế này.
Tiếng bước chân càn gần. Vương Ngữ Yên chỉ có thể nhắm chặt mắt, vì không muốn thấy đôi mắt ấy từ Hạ Nguyệt.
"Ban nãy tấm kính có thể là xảy ra một vài lỗi nhỏ. Tỷ có thể đi tắm rồi."
Hạ Nguyệt bước lại gần Vương Ngữ Yên. Nhưng khác với suy nghĩ của chị. Cô lên tiếng, bộ dáng rất là ôn hòa lên tiếng.
Vương Ngữ Yên nghe Hạ Nguyệt nói mà cũng sững sờ, thật lâu vẫn không nói gì.
Thấy Vương Ngữ Yên im lặng nhìn mình, Hạ Nguyệt đầu đầy dấu chấm hỏi. Cô không biết bản thân là nói sai cái gì, chỉ có thể ở trong đầu ngẫm nghĩ lại một chút. Trong đầy 3 giây sau, cô phát hiện lời nói, và hành động mình có chút không giống ý cô muốn bài tỏ, mà còn có nghĩa khác nữa.
Vương Ngữ Yên cũng đang dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn lại Hạ Nguyệt. Nhưng rồi... Vương Ngữ Yên lại lần nữa cúi đầu, bài ra vẻ mặt đau lòng lên tiếng: "Tôi biết mà, em rõ ràng chỉ đang cố lừa tôi thôi."
Hạ Nguyệt... Đột nhiên có cảm giác bản thân là tra nữ, vừa mới lừa một cô gái ngây thơ là chuyện thế nào vậy?
Hạ Nguyệt, mí mắt giật giật, có chút nói không nên lời bất đắc dĩ. Hiện tại cô rơi vào tình huống bất khả kháng.
Nếu giờ cô đồng ý để chị ở lại, thì chẳng khác nào cô chấp nhận nhảy vào hố chị đào. Hơn nữa, còn chưa tính đến tình huống bị người khác phát hiện, thì sẽ không biết giải thích thế nào.
Nhưng nếu không đồng ý, cô lại phải nhìn thấy khuông mặt này thất vọng và rũ ũ. Và một cảm giác tội lỗi, khiến lòng ngực khó chịu.
Hạ Nguyệt tức giận nghĩ. Nếu là người khác, cô chắc sẽ không khó chịu đến mức này đi. Hạ Nguyệt âm thầm khó chịu. Đứng giữa hai lựa chọn, cô vẫn là không biết nên làm sao mới đúng.
Còn đang suy nghĩ, thì tay áo cô bị ai đó kéo lấy một chút. Hạ Nguyệt hơi giật mình nhìn xuống.
Chỉ thấy Vương Ngữ Yên ngẩn đầu nhìn cô, hai mắt long lanh như sắp khóc, trong rất là đang thương:
"Nguyệt, em thật sự không thích Tỷ một chút nào sao?"
Hạ Nguyệt sững sờ, vô thức đó đáp: "Em, có..."
Vương Ngữ Yên đôi mắt long lanh, bày ra một bộ dáng hết sức đáng thương, giống như một câu của cô liền sẽ khiến Tỷ ấy tổn thương: "Vậy sao em không cho tôi ở lại ngủ cùng em chứ."
Hạ Nguyệt, có cảm giác như tim mình vừa bị thứ gì đó đâm trúng. Cô lại vô thức mà lên tiếng đáp ứng: "Tỷ muốn ở thì cứ ở đi."
Vừa nghe Hạ Nguyệt đáp ứng mình, Vương Ngữ Yên đã vui vẻ đến mức không kèm được, mà nhào lên ôm trầm lấy Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt bị hành động Vương Ngữ Yên làm cho giật mình bừng tỉnh. Cô đưa mắt nhìn lên thì thấy
Vương Ngữ Yên đang dùng đồi mắt phát sáng nhìn mình.
Hạ Nguyệt... Cô vội vàng ngẫm lại lời nói vừa rồi của mình. Và khi cô nhận thức mình vừa nãy là đáp ứng cái gì. Hạ Nguyệt, trực tiếp rơi vào trầm mặc.
Hạ Nguyệt đưa đôi mắt đầy phức tạp nhìn lên Vương Ngữ Yên. Chỉ thấy đôi mắt Vương Ngữ Yên hiện tại đang sáng như sao, tràn ngập sự vui sướng nhìn chính mình.
Hạ Nguyệt bị ôm chỉ có thể âm thầm khó chịu. Nhưng cũng không nói, vì sợ Tỷ sẽ lại ũ rũ, và sợ không được nhìn thấy Tỷ vui vẻ thế này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nguyệt, cô nhận thức được suy nghĩ của mình thì hơi giật mình. Đúng vậy, tại sao cô phải đề ý cảm xúc của Tỷ ấy làm gì? Rõ ràng cô là người bị Tỷ lừa, nhưng vì sao lại đề ý Tỷ ấy, đề ý Tỷ ấy,
còn hơn cả bản thân?
Cô đáng lẽ nên đối Tỷ ấy tức giận mới đúng, vì tất cả biểu cảm Tỷ ấy đang có, đều là diễn thôi, không phải sao? Nhưng vì sao... Từ bao giờ vậy... Từ bao giờ mà mình lại đề ý đến cảm xúc Tỷ ấy đến vậy?! Vì sao mình lại... Nhưng vậy?!
Vương Ngữ Yên đương nhiên là, cô đã thu hết biểu tình phức tập của Hạ Nguyệt vào trong mắt mình.
Nhưng bản thân cô lại không hiểu suy nghĩ của Hạ Nguyệt.
Vương Ngữ Yên trầm ngâm... Tôi cũng không còn cách nào cả. Biết rõ tim em không được tốt, không nên dùng chiêu tình cảm để kích động em.
Nhưng tôi vẫn là dùng cách này để em chú ý đến tôi. Tôi đúng là cặn bã, nhưng bảo tôi nhìn em dùng đôi mắt chán ghét đó nhìn mình, thì tôi không làm được.
Chỉ còn cách dùng sự đáng thương để em có thể nhìn lại tôi. Dù biết đó có thể chỉ là lòng thương hại. Tôi cũng sẽ vui lòng mà chấp nhận.
Cả hai điều rơi vào suy nghĩ của mình. Một bên là không hiểu nguyên do quan tâm đối phương. Một bên lại là quan tâm nhưng lại lo lắng bản thân làm không đúng.
Một lát sau, Hạ Nguyệt mới giật mình nhận ra mình đang ở trong vòng tay Vương Ngữ Yên. Cô không khỏi giật mình, nhanh chóng đẩy chị ra.
Vương Ngữ Yên bị đẩy ra thì có chút không hiểu.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên, biết bản thân không thể làm được gì Vương Ngữ Yên. Chỉ có thể tránh sang chuyện khác, tìm một chủ đề để chuyển sự chú ý.
"Không phải Tỷ còn chưa tắm xong sao? Tỷ vào tắm cho xong đi đã."
Vương Ngữ Yên hơi sững ra, ngây sau đó chị dùng đôi mắt hàm ý nhìn qua nhà tắm, nói vài lời ẩn ý:
"Hóa ra Nguyệt chưa nhìn đủ a~"
Hạ Nguyệt hoáng cái mặt đã đỏ lên. Hẹn quá hóa giận, vẻ mặt không chút cảm xúc, nhưng nói ra lời mang ý chửi xéo: "Em cũng có sở thích giống Tỷ."
Vừa nghe, Vương Ngữ Yên đã biết Hạ Nguyệt là đang mắng mình. Nhưng cô lại rất là vui, vì thật sự
Hạ Nguyệt đã không còn đối cô lạnh nhạt nữa. Dù hiện tại Hạ Nguyệt đang đối cô tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Ngữ Yên một bên đang đắm mình vào vui sướng, mà không để ý Hạ Nguyệt đã đi đến bên cạnh giường, tìm thứ gì đó. Khi Vương Ngữ Yên thoát khỏi trạng thái vui sướng thì nhìn thấy Hạ Nguyệt đang làm gì đó rất kì lạ.
Vương Ngữ Yên: "Em đang tìm gì à?" Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt đang ngó nghiên tìn gì đó mà không khỏi thắc mắc.
Hạ Nguyệt nhìn thấy một đầu bật công tắt sau chiếc giường. Cô liền đưa tay ấn vào.
Ngây sau đó tắm kính đang trong đột nhiên động lại, trở lại hình dán tấm kính mờ.
Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên. Nhìn thấy tấm kính quay trở về là kính mờ thì không có gì quá bất ngờ. Nhưng một lúc sau, như nghĩ đến cái gi mày hơi nhíu lại.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt biết được công tắt bí mật cũng rất là kinh ngạc. Cô không khỏi ầm thẩm lo lắng chuyện mình làm sẽ bị em phát hiện.
Dù sau chuyện phòng tắm đột nhiên trong suốt là do cô làm. Là do cô cầm một cái điều khiển tấm kính vào trong. Đợi khi bản thân bài ra một dáng đẹp nhất rồi mới ấn điều khiển, cho nó trong suốt.
Rồi đồ lỗi là Hạ Nguyệt làm, như thế cô mới có thể giải vờ đáng thương trước mặt em ấy được.
Vương Ngữ Yên nghĩ kế hoạch mình rất tốt, và đúng là thực hiện ra cũng rất tốt. Chỉ là... Bản thân sắp bị lộ rồi.
Mà Hạ Nguyệt lúc này không biết suy nghĩ của Vương Ngữ Yên, cô chỉ là bật tắt công tắt vài lần.
Trên tấm kính cũng bắt đầu trong suốt, rồi lại trở về hình mờ. Cứ như vậy vài lần. Hạ Nguyệt sau khi xác nhận tắm kính không còn vấn đề gì nữa mới đứng lên.
Vương Ngữ Yên đứng phía sau, nhìn thấy Hạ Nguyệt đứng lên, còn quay người đi về phía mình. Vẻ mặt Hạ Nguyệt lại âm trầm, khiến cô không ngừng lo lắng.
Vương Ngữ Yên... Nghĩ đến Hạ Nguyệt sau khi biết bản thân bị lừa, em sẽ rất tức giận, rồi đối cô dùng ánh mắt chán ghét đó...
Vương Ngữ Yên cắn răng, cô thà đề Hạ Nguyệt giết mình, chứ không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Hạ Nguyệt dành cho mình thế này.
Tiếng bước chân càn gần. Vương Ngữ Yên chỉ có thể nhắm chặt mắt, vì không muốn thấy đôi mắt ấy từ Hạ Nguyệt.
"Ban nãy tấm kính có thể là xảy ra một vài lỗi nhỏ. Tỷ có thể đi tắm rồi."
Hạ Nguyệt bước lại gần Vương Ngữ Yên. Nhưng khác với suy nghĩ của chị. Cô lên tiếng, bộ dáng rất là ôn hòa lên tiếng.
Vương Ngữ Yên nghe Hạ Nguyệt nói mà cũng sững sờ, thật lâu vẫn không nói gì.
Thấy Vương Ngữ Yên im lặng nhìn mình, Hạ Nguyệt đầu đầy dấu chấm hỏi. Cô không biết bản thân là nói sai cái gì, chỉ có thể ở trong đầu ngẫm nghĩ lại một chút. Trong đầy 3 giây sau, cô phát hiện lời nói, và hành động mình có chút không giống ý cô muốn bài tỏ, mà còn có nghĩa khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro