Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Đồ còn chưa nếm...
2024-10-31 21:33:24
Lúc nãy Vương Ngữ Yên nói gia vị giống như hoá học, tuy có một vài gia vị có thể biến thành hóá học bằng vài cách, nhưng ai sẽ có thể làm ra gia vị ướt thịt bằng hoá học?
Soái ca: "Tôi nói nhóm xanh là không biết nấu ăn đến điên rồi, cư nhiên dùng nguyên liệu nấu ăn biến thành chất hoá học, rồi còn đem nó đi ướt thịt.
Mỹ nhân: Có ai giống tôi để ý Hạ Nguyệt biết hoá học không?
Hoàng yến: Tầng trên bị ngu à? Ai học qua cấp 2 mà chẳng hoá học.
Bánh bao: Trọng điểm là hoá học sao? Trọng điểm là Vương Ngữ Yên biết Hạ Dương biết dùng hoá học!
Gái ngoan: Tôi có một suy nghĩ bạo gan, liệu nữ Vương có phải quen biết từ sớm không!
Thích ăn dưa: Còn phỏng đoán sao, nhìn họ có giống không quen biết không?
Bánh mỳ: Bản thân tôi lại tò mò Hạ Dương là làm sao có thể dùng gia vị biến thành hóá chất, và từ hoá chất biến thành sốt?
Mỗi người một ý mà bắt đầu bàn luận Hạ Nguyệt sẽ làm thế nào để làm sốt. Cũng vì vậy dù cho cả hai không biết nấu ăn nhưng vẫn luôn có rất nhiều người xem.
Tề Lăng nhìn trên màn hình số người xem trực tiếp tăng lên gấp đôi hôm qua. Con mắt hắn khẽ giật, mím môi tràn đầy lo sợ.
Hôm qua ông đã dùng tiền thuê một Hacker về để năng cao diễn đàn bình luận, tránh nó sập. Nhưng nhìn số lượng lượt xem trực tiếp vực móc 300 vạn liền làm hắn kinh hãi rồi.
Đây là một con số không nhỏ, mức độ nổi tiếng của trương trình này thật sự là ngoài mong đợi. Ông không khỏi thấy phấn khích, nhưng lại cảm thấy lo lắng Hạ Dương sẽ bị mắng quá thảm.
Hạ Nguyệt nhìn nguyên liệu trên bàn, cô có chút không biết nên làm thế nào giải quyết. Cầm ra một hủ muối, lại cầm trên tay một hủ đường. Hai hủ điều là trắng nhưng một bên lại mặn và ngọt trái ngược nhau.
"Trái ngược? Trái ngược dẫn ra xung đột."
Hạ Nguyệt... Cô chợt bừng tỉnh, bắt đầu kiểm tra các nguyên liệu khác trên bàn.
Cô đột nhiên hiểu ý Vương Ngữ Yên rồi. Không phải chị bảo cô làm ra chất hoa học, mà là bảo cô xem nó như chất hoá học.
Nếu muối là mặn thì đường sẽ là ngọt, và cả hai sẽ tạo ra sự không tương phản, giống như trong hoá học, sẽ có một vài hóá học khi không áp dụng đúng công thức và hàm lượng sẽ dẫn đến phá nổ. Đó cũng được xem là không tương phản.
Các gia vị cũng như vậy, chỉ cần không áp dụng đúng công thức và hàm lượng thì nó có phải sẽ không ngon.
Nghĩ vậy cô liền dơ tay kiểm tra một hương vị của tất cả các món trên bàn. Mỗi một thứu trên bàn cô điều cầm lên ngửi rồi dùng lưỡi nếm thử.
Sau khi cô nhắm ngáp tất cả hương vị trên bàn ngoại trừ ớt. Thì cô chợt nhận ra có dược khác biệt trong các gia vị, nhớ đến món ăn thành phẩm, nhớ đến tất cả các hương vị vừa nếm qua.
Trong đầu cô liền bắt đầu tái hiện lại các bước gia vị. Gia vị giống như hoá học là vì nó sẽ theo các bước mà làm. Giống như khi nấu ăn người ta sẽ cho từng loại nguyên liệu vào, đương nhiên thứ tự bỏ vào cũng rất quan trọng, vậy nên mới nói nấu ăn giống hoá chất.
Hạ Nguyệt mở mắt, tay chân cô nhanh nhẹn liền cầm hết gia vị này, rồi đến gia vị khác bỏ vào trong một hộp đựng.
Vương Ngữ Yên bên này vừa rửa xong tôm, quay qua thấy Hạ Nguyệt cũng vừa làm xong sốt. Cô nhẹ cười nói: "Không tồi, nhưng người trung quốc khá thích ăn cay."
Hạ Nguyệt chợt bùng tỉnh. Cô vội nhìn qua bột ớt bên cạnh, cũng vì nguyên nhân cô không thể ăn cay nên mới quên mất phải bỏ cay. Mà cô cũng quên mất Tỷ Tỷ mình thích cay, Tỷ ấy bình thường cũng rất thích khoe ra ngoài bản thân ăn cày rất tốt, nên hầu như những Fan trước kia của chị điều biết chị thích ăn cay.
Hạ Nguyệt... Xém quên, nếu không có có Vương Ngữ Yên nhắc nhở cô chắc đã quên. Nhưng rồi... Cô chợt ngưng lại. Quay đầu đánh giá nhìn Vương Ngữ Yên, một lần nữa đánh giá chị.
"Sao thế. Có phải em thích tôi rồi không."
Hạ Nguyệt... Lời này nói ra có lẽ là quá mức tự phụ, trong lòng Hạ Nguyệt lại liên tục vang lên câu nói.
Chị ta và Tỷ Tỷ chắc chắc không có gì! Hạ Nguyệt cảm thấy nếu Vương Ngữ Yên muốn tiếp cận Tỷ Tỷ cô thì chắc cô sẽ đánh chết chị ta!
Hạ Nguyệt dùng ánh mắt cải trắng của mình sắp bị heo cướp mất, nhưng nhìn chị chu đáo, mang theo cái tập dề khiến chị hoạt nhìn trông dịu dàng hơn trước, trên môi là nụ cười ấm áp.
Hạ Nguyệt... Cảm xúc đầy phức tạp nhìn Vương Ngữ Yên. Nhưng Vương Ngữ Yên lại không có một chút để ý nào.
Sau khi cả hai làm xong mọi thứ, cũng ướp xong hải sản, cả hai liền bắt đầu đi đến ghế nghỉ ngơi một chút, ngồi chờ cho thịt thấm rồi bắt đầu nướng.
Nhưng ai mà biết cả hai chỉ vừa ngồi xuống. Một âm thanh loản xoản vang vội khiến cả hai nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt làm Hạ Nguyệt hết sức cạn lời.
Nam Lăng không biết làm sao té vào bàn đồ ăn của bọn họ, làm đổ tất cả hải sản mà bọn họ vất vả rửa sạch ướp gia vị trước đó điều bị đổ.
Hạ Nguyệt vội đứng lên, nhíu mày đi đến.
Mọi người cũng quay lấy Nam Lăng hỏi thăm rồi đỡ hắn dậy. Nam Lăng hắn đứng lên xoa tay đang còn dính sốt. Ánh mắt hắn nhìn thấy hai người Vương Ngữ Yên cùng Hạ Nguyệt đi đến, hắn không khỏi vội vàng nói: "Ngữ Yên, ta không có cố ý, ta chỉ là vách cục đá nên né một chút... Ta-Ta..."
Nam Lăng... Giờ phút này hắn cẩm thấy mình dù có trăm cái miệng cũng không thể nói nên lời. Hắn là thật sự vách té, nhưng hắn biết ngây lúc này sẽ không ai tin mình.
Mọi ánh măt cùng các máy quay vẫn luôn chỉ vào hắn, mấy nhân viên như hắn nghĩ, không tin lời hắn, mà bắt đầu bàn luận lên.
"Này nào giống không cố ý, tôi thấy là Nam ảnh đế nhìn thấy Vương ảnh hậu vấn lấy Hạ Dương nên không vừa mất cố ý làm vậy đi."
Một nhân viên khác bên cạnh cũng lên tiếng nói: "Tôi thấy chắc là vậy rồi, dù sao Nam ảnh đế cũng là một nam nhân trưởng thành, sao có thể nói té là té."
Tề Lăng nhìn Nam Lăng một lúc, ban nãy ông có nhìn thấy Nam Lăng chính là đá vách một cái rồi té xuống, nhưng dù sao Nam Lăng cũng là một ánh đế với diễn xuất chuyên nghiệp, ông thật sự là không nhìn ra được hắn là giả vờ hay là thật sự.
Trong khi mọi ánh mắt hoài nghi cùng nhau đổ dồn vào Nam Lăng, thì hai nhân vật chính đi đến.
Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên nhìn đến 4 hộp đựng thức ăn điều bị rơi dưới đất. Hạ Nguyệt không khỏi nhíu mày nghĩ.
Sốt cô vừa làm còn chưa nếm thử liền bị người đánh rơi rồi.
Nhưng nhìn qua lại thấy Nam Lăng đang bị nhóm nhân viên chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Nguyệt: "Được rồi, nếu không cố ý thì cứ bỏ qua đi."
Lời này vừa ra liền khiến mọi người trở nên kinh ngạc, ngây cả Nam Lăng vừa cảm thấy buồn bực, lại cảm thấy có sự kinh ngạc ngẩn đầu.
Nam Lăng tuy hắn biết Hạ Nguyệt có lẽ là vì hắn là ảnh đế nên mới nói vậy, chủ yếu là để lấy thiện cảm từ mọi người, nhưng mà không phải nên bán thảm tí sao?
"Yên Tỷ, có thể làm lại cái khác không."
Hạ Nguyệt quay đầu, bộ dáng bình tĩnh cùng Vương Ngữ Yên hỏi một chút.
Vương Ngữ Yên gật đầu đáp: "Được, nghe em."
Nam Lăng có chút không tin Hạ Nguyệt cư nhiên dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
"Thật sự bỏ qua như vậy sao?"
Hạ Nguyệt nhìn qua Nam Lăng, bộ dáng vẫn là bình tỉnh hỏi lại: "Nếu không thì sao, hay ngài cảm thấy tội lỗi muốn rửa sạch hải sản cho chúng tôi để chuộc lôi."
Nam Lăng...Hắn sửng sờ, mà lời Hạ Nguyệt nói, hắn căng bản là không thể từ chối được.
Đồ là hắn làm đổ, nói không làm còn không phải bị cư dân trên mạng mắng chết sao.
Soái ca: "Tôi nói nhóm xanh là không biết nấu ăn đến điên rồi, cư nhiên dùng nguyên liệu nấu ăn biến thành chất hoá học, rồi còn đem nó đi ướt thịt.
Mỹ nhân: Có ai giống tôi để ý Hạ Nguyệt biết hoá học không?
Hoàng yến: Tầng trên bị ngu à? Ai học qua cấp 2 mà chẳng hoá học.
Bánh bao: Trọng điểm là hoá học sao? Trọng điểm là Vương Ngữ Yên biết Hạ Dương biết dùng hoá học!
Gái ngoan: Tôi có một suy nghĩ bạo gan, liệu nữ Vương có phải quen biết từ sớm không!
Thích ăn dưa: Còn phỏng đoán sao, nhìn họ có giống không quen biết không?
Bánh mỳ: Bản thân tôi lại tò mò Hạ Dương là làm sao có thể dùng gia vị biến thành hóá chất, và từ hoá chất biến thành sốt?
Mỗi người một ý mà bắt đầu bàn luận Hạ Nguyệt sẽ làm thế nào để làm sốt. Cũng vì vậy dù cho cả hai không biết nấu ăn nhưng vẫn luôn có rất nhiều người xem.
Tề Lăng nhìn trên màn hình số người xem trực tiếp tăng lên gấp đôi hôm qua. Con mắt hắn khẽ giật, mím môi tràn đầy lo sợ.
Hôm qua ông đã dùng tiền thuê một Hacker về để năng cao diễn đàn bình luận, tránh nó sập. Nhưng nhìn số lượng lượt xem trực tiếp vực móc 300 vạn liền làm hắn kinh hãi rồi.
Đây là một con số không nhỏ, mức độ nổi tiếng của trương trình này thật sự là ngoài mong đợi. Ông không khỏi thấy phấn khích, nhưng lại cảm thấy lo lắng Hạ Dương sẽ bị mắng quá thảm.
Hạ Nguyệt nhìn nguyên liệu trên bàn, cô có chút không biết nên làm thế nào giải quyết. Cầm ra một hủ muối, lại cầm trên tay một hủ đường. Hai hủ điều là trắng nhưng một bên lại mặn và ngọt trái ngược nhau.
"Trái ngược? Trái ngược dẫn ra xung đột."
Hạ Nguyệt... Cô chợt bừng tỉnh, bắt đầu kiểm tra các nguyên liệu khác trên bàn.
Cô đột nhiên hiểu ý Vương Ngữ Yên rồi. Không phải chị bảo cô làm ra chất hoa học, mà là bảo cô xem nó như chất hoá học.
Nếu muối là mặn thì đường sẽ là ngọt, và cả hai sẽ tạo ra sự không tương phản, giống như trong hoá học, sẽ có một vài hóá học khi không áp dụng đúng công thức và hàm lượng sẽ dẫn đến phá nổ. Đó cũng được xem là không tương phản.
Các gia vị cũng như vậy, chỉ cần không áp dụng đúng công thức và hàm lượng thì nó có phải sẽ không ngon.
Nghĩ vậy cô liền dơ tay kiểm tra một hương vị của tất cả các món trên bàn. Mỗi một thứu trên bàn cô điều cầm lên ngửi rồi dùng lưỡi nếm thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cô nhắm ngáp tất cả hương vị trên bàn ngoại trừ ớt. Thì cô chợt nhận ra có dược khác biệt trong các gia vị, nhớ đến món ăn thành phẩm, nhớ đến tất cả các hương vị vừa nếm qua.
Trong đầu cô liền bắt đầu tái hiện lại các bước gia vị. Gia vị giống như hoá học là vì nó sẽ theo các bước mà làm. Giống như khi nấu ăn người ta sẽ cho từng loại nguyên liệu vào, đương nhiên thứ tự bỏ vào cũng rất quan trọng, vậy nên mới nói nấu ăn giống hoá chất.
Hạ Nguyệt mở mắt, tay chân cô nhanh nhẹn liền cầm hết gia vị này, rồi đến gia vị khác bỏ vào trong một hộp đựng.
Vương Ngữ Yên bên này vừa rửa xong tôm, quay qua thấy Hạ Nguyệt cũng vừa làm xong sốt. Cô nhẹ cười nói: "Không tồi, nhưng người trung quốc khá thích ăn cay."
Hạ Nguyệt chợt bùng tỉnh. Cô vội nhìn qua bột ớt bên cạnh, cũng vì nguyên nhân cô không thể ăn cay nên mới quên mất phải bỏ cay. Mà cô cũng quên mất Tỷ Tỷ mình thích cay, Tỷ ấy bình thường cũng rất thích khoe ra ngoài bản thân ăn cày rất tốt, nên hầu như những Fan trước kia của chị điều biết chị thích ăn cay.
Hạ Nguyệt... Xém quên, nếu không có có Vương Ngữ Yên nhắc nhở cô chắc đã quên. Nhưng rồi... Cô chợt ngưng lại. Quay đầu đánh giá nhìn Vương Ngữ Yên, một lần nữa đánh giá chị.
"Sao thế. Có phải em thích tôi rồi không."
Hạ Nguyệt... Lời này nói ra có lẽ là quá mức tự phụ, trong lòng Hạ Nguyệt lại liên tục vang lên câu nói.
Chị ta và Tỷ Tỷ chắc chắc không có gì! Hạ Nguyệt cảm thấy nếu Vương Ngữ Yên muốn tiếp cận Tỷ Tỷ cô thì chắc cô sẽ đánh chết chị ta!
Hạ Nguyệt dùng ánh mắt cải trắng của mình sắp bị heo cướp mất, nhưng nhìn chị chu đáo, mang theo cái tập dề khiến chị hoạt nhìn trông dịu dàng hơn trước, trên môi là nụ cười ấm áp.
Hạ Nguyệt... Cảm xúc đầy phức tạp nhìn Vương Ngữ Yên. Nhưng Vương Ngữ Yên lại không có một chút để ý nào.
Sau khi cả hai làm xong mọi thứ, cũng ướp xong hải sản, cả hai liền bắt đầu đi đến ghế nghỉ ngơi một chút, ngồi chờ cho thịt thấm rồi bắt đầu nướng.
Nhưng ai mà biết cả hai chỉ vừa ngồi xuống. Một âm thanh loản xoản vang vội khiến cả hai nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt làm Hạ Nguyệt hết sức cạn lời.
Nam Lăng không biết làm sao té vào bàn đồ ăn của bọn họ, làm đổ tất cả hải sản mà bọn họ vất vả rửa sạch ướp gia vị trước đó điều bị đổ.
Hạ Nguyệt vội đứng lên, nhíu mày đi đến.
Mọi người cũng quay lấy Nam Lăng hỏi thăm rồi đỡ hắn dậy. Nam Lăng hắn đứng lên xoa tay đang còn dính sốt. Ánh mắt hắn nhìn thấy hai người Vương Ngữ Yên cùng Hạ Nguyệt đi đến, hắn không khỏi vội vàng nói: "Ngữ Yên, ta không có cố ý, ta chỉ là vách cục đá nên né một chút... Ta-Ta..."
Nam Lăng... Giờ phút này hắn cẩm thấy mình dù có trăm cái miệng cũng không thể nói nên lời. Hắn là thật sự vách té, nhưng hắn biết ngây lúc này sẽ không ai tin mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi ánh măt cùng các máy quay vẫn luôn chỉ vào hắn, mấy nhân viên như hắn nghĩ, không tin lời hắn, mà bắt đầu bàn luận lên.
"Này nào giống không cố ý, tôi thấy là Nam ảnh đế nhìn thấy Vương ảnh hậu vấn lấy Hạ Dương nên không vừa mất cố ý làm vậy đi."
Một nhân viên khác bên cạnh cũng lên tiếng nói: "Tôi thấy chắc là vậy rồi, dù sao Nam ảnh đế cũng là một nam nhân trưởng thành, sao có thể nói té là té."
Tề Lăng nhìn Nam Lăng một lúc, ban nãy ông có nhìn thấy Nam Lăng chính là đá vách một cái rồi té xuống, nhưng dù sao Nam Lăng cũng là một ánh đế với diễn xuất chuyên nghiệp, ông thật sự là không nhìn ra được hắn là giả vờ hay là thật sự.
Trong khi mọi ánh mắt hoài nghi cùng nhau đổ dồn vào Nam Lăng, thì hai nhân vật chính đi đến.
Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên nhìn đến 4 hộp đựng thức ăn điều bị rơi dưới đất. Hạ Nguyệt không khỏi nhíu mày nghĩ.
Sốt cô vừa làm còn chưa nếm thử liền bị người đánh rơi rồi.
Nhưng nhìn qua lại thấy Nam Lăng đang bị nhóm nhân viên chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Nguyệt: "Được rồi, nếu không cố ý thì cứ bỏ qua đi."
Lời này vừa ra liền khiến mọi người trở nên kinh ngạc, ngây cả Nam Lăng vừa cảm thấy buồn bực, lại cảm thấy có sự kinh ngạc ngẩn đầu.
Nam Lăng tuy hắn biết Hạ Nguyệt có lẽ là vì hắn là ảnh đế nên mới nói vậy, chủ yếu là để lấy thiện cảm từ mọi người, nhưng mà không phải nên bán thảm tí sao?
"Yên Tỷ, có thể làm lại cái khác không."
Hạ Nguyệt quay đầu, bộ dáng bình tĩnh cùng Vương Ngữ Yên hỏi một chút.
Vương Ngữ Yên gật đầu đáp: "Được, nghe em."
Nam Lăng có chút không tin Hạ Nguyệt cư nhiên dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
"Thật sự bỏ qua như vậy sao?"
Hạ Nguyệt nhìn qua Nam Lăng, bộ dáng vẫn là bình tỉnh hỏi lại: "Nếu không thì sao, hay ngài cảm thấy tội lỗi muốn rửa sạch hải sản cho chúng tôi để chuộc lôi."
Nam Lăng...Hắn sửng sờ, mà lời Hạ Nguyệt nói, hắn căng bản là không thể từ chối được.
Đồ là hắn làm đổ, nói không làm còn không phải bị cư dân trên mạng mắng chết sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro