Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Hoảng hốt.
2024-10-31 21:33:24
Hạ Nguyệt cầm lên một cái điện thoại khác, bắt đầu rõ chữ rồi gửi đi.
Thanh Đồng nhìn thấy tin nhắn đột nhiên xuất hiện. Đập vào bắt là tin nhắn mà Hạ Nguyệt gửi đến.
*Không phải cô nói học muội không phải loại người tiểu nhân đó sao?
Nhìn thấy tin nhắn khích tướng thế này, Thanh Đồng chịu gì nổi. Không chút do dự, cô liền đồng ý lời kiêu kíhch này: "'Cá thì cá! Tôi tuyệt đối sẽ chứng mình cho cô thấy."
Hạ Nguyệt cười cười.
Nhưng rồi cô chợt nhận ra một chuyện... Mình vừa lo chuyện bao đồng.
Hạ Nguyệt... Haizzz, thôi kệ đi, dù sao nhìn Thanh Đồng khá giống chuyện mình lúc nhỏ, chỉ là mình bị lừa một lần là hiểu, mà tên ngốc này, bị lừa nhiều thế mà vẫn tiếp tục ngốc nghếch tin tưởng.
Thật đáng thương.
Ngày hôm sau.
Hạ Nguyệt sau khi ăn sáng xong cũng lên trường quay. Trên đường đi, không ít người nhìn cô bằng đôi mắt kì lạ.
Hạ Nguyệt nhận thấy mấy ánh mắt đó, nhưng cũng không nói gì. Khi cô bước vào phòng trang điểm,
3 người trong phòng lúc này cũng nhìn ra.
Trong phòng là Thanh Đồng và Hàn Du, và một nhà trang điểm nam.
Hạ Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống ghế trang điểm. Hàn Du nhìn thấy cô một bộ dáng bình tĩnh, khiến cô không nhận ra là Hạ Nguyệt liệu có đang buồn phiền gì không.
Sau chuyện hai cô mèo nên Hạ Nguyệt và Hàn Du cũng có vài lần nói chuyện lúc trang điểm, cũng xem như quen biết, và cũng không đến mức thân thiết.
Hạ Nguyệt bình thường rất lười mở miệng, chỉ khi hỏi về hai con mèo nhà cô, khi này cô mới chịu lên tiếng.
"Nè Hạ Dương à, em không sao chứ?"
Hạ Nguyệt đánh một cái ngáp, một bộ lười biếng hỏi lại: "Sao là sao?"
Thấy bộ dạng Hạ Nguyệt không biết gì, lúc này Hàn Du mới cận thẩn liên tiếng: "Thì là..Tối qua trên hot search hiện lên một hình ảnh người da đỏ, trong bài viết chủ nói người đó là em, nên..."
Hạ Nguyệt ngáp thêm một cái, không việc gì đáp: "Oh, nhanh thế cơ à."
"Em nói gì vậy?"
Hàn Du có chút nghe không hiếu mà hỏi lại.
Hạ Nguyệt: "Không có gì."
Dù nói không có gì, nhưng ánh mắt cô lại liếc nhìn qua Thanh Đồng.
Thanh Đồng nhận thấy ánh mắt Hạ Nguyệt cô có hơi giật mình, Trong lòng lại không ngừng phủ nhận người đăng hình không phải Tiểu Liên. Nhưng sự thật ngày hôm đó chỉ có 4 người biết tình trạng Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô, Tiểu Liên, và Hoa Anh biết đến chuyện này.
Hạ Nguyệt và Hoa Anh sẽ không ngu ngốc đăng lên mấy tấm ảnh thế này, nhưng cô không biết Hạ Nguyệt có vì vụ cá cược mà giở trò hay không.
"Nè, tắm hình trên mạng sẽ không sao chứ?"
Hàn Du đang meup cho Hạ Nguyệt, cô vừa lo lắng hỏi thăm.
Hạ Nguyệt có chú lười nói chuyện, nhưng nghĩ đến Hàn Du hay cùng cô bàn về mèo nên cô vẫn là đáp: "Không sao, hình đó là lúc em bị dị ứng thôi."
Hàn Du hơi nhíu mày, tuy Hạ Nguyệt hiện tại đang nổi. Nhưng đa phần Fan của Hạ Nguyệt là Fan nhan sắc. Và không biết khi ảnh này tung ra, không biết có còn bao nhiêu người yêu thích cô ấy nữa.
Trong ngày hôm đó, trong lúc Hạ Nguyệt đang diễn đã có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Ngây cả lúc trưa, Hàn Chu cũng đi đến hỏi thăm.
"Này, Hạ tiểu thư bức hình trên mạng là thế nào vậy?"
Hàn Chu bước đến, bà hỏi chuyện với vẻ mặt câu có. Ai không biết còn nghĩ bà là đang khó chịu với chuyện trên mạng.
Dù sao trên mạng đang đồn ầm lên việc Hạ Dương đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhìn thấy Hàn Chu không chú ý tứ nào, Mộng Kì phải đẩy Hàn Chu qua một bên. Bà đối với Hạ Nguyệt cười nói: "Cô đừng căn thẳng, thật ra Tiểu Hàn chỉ lo lắng tinh thần cô bị chuyện trên mạng bị ảnh hưởng mà thôi."
Hạ Nguyệt...Tiểu Hàn... Trên mặt Hạ Nguyệt là vẻ mặt bắt đắc dĩ, ai nhìn vào còn nghĩ cô có thể đang buồn phiền. Chỉ có mình cô biết bản thân cô chẳng sao cả.
Hàn Chu bị đẩy qua một bên lại tỏ vẻ ủy khuất lẩm bẩm: "Hừ, cô ấy bất mãn với tôi vì tôi lớn tuổi.
Thân thiện với Hạ Dương vì cô ấy là mỹ nhân sao?"
"Tỷ nói gì đó."
Mộng kì liếc nhìn qua Hàn Chu.
Hàn Chu nhận được ánh sắc bén, bà nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không có gì."
Hạ Nguyệt: "Cảm ơn hai ngài đã lo lắng. Nhưng tôi không sao đâu."
Hạ Nguyệt nhìn hai người, lại nhớ đến hôm mình bị dị ứng.
Vì hôm cô bị dị ứng, trong lúc cô cố rắng ngủ để giảm bớt sự khó chịu. Khi đó, cô đã phát hiện có một tia sáng lén lên rồi tắt ngây sao đó.
Cô đoán đó là Tiểu Liên, cô ta rất có thể đã chụp hình cô vì thấy cô xấu xí. Dù sao có một số người vì muốn đi lên càn cao mà không ngừng ngại dẫm đạp người khác.
Nếu nói cô có chuyện gì buồn phiền, thì chắc chỉ có mấy tin nhắn này đây.
Trong điện thoại là khung chap với đầy câu lo lắng hỏi thăm. Đặt biệt nhất là tin nhắn này...
Vương biến thái *Chờ Tỷ.
Hạ Nguyệt, thật sự không rõ Vương Ngữ Yên có ý gì. Bản thân cô có hẹn gì với chị ta à. Hạ Nguyệt cúi đầu, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt xem điện thoại, vẻ mặt càn thêm âm u, Hàn Chu và Mộng kì nhìn nhau đầy lo
lang.
Lúc sáng Hạ Nguyệt quay cũng bị hỏng vài lần. Tuy đaa không phải lần đầu tiên cô quay hỏng, nhưng đây là lần nhiều nhất cô quay hỏng.
Cái mà họ không biết là Hạ Nguyệt chẳng bị tí tổn thương hay đau buồn gì, cô chỉ là bị tin nhắn của
Ca Ca Tỷ Tỷ làm phiền đến, nên không tập trung nổi mà thôi.
"Thật xin lỗi vì tôi đã gây phiền phứ cho hai người, nhưng tôi thật sự không sao."
Hàn Chu nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng vẫn bình thường nói chuyện. Nhưng theo như lời kể của Hàn Du, cũng là em gái bà. Bà biết được chuyện trên mạng chỉ là có kẻ chụp lén trong lúc Hạ Nguyệt bị dị ứng ở khách sạn.
"Tôi.."
Còn chưa kịp nói gì an ủi.
Tiếng tin nhắn vang lên. Hạ Nguyệt nhìn xuống điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn gửi gì bên trong. Cô đã sốt đến đập bàn.
Ánh mắt cô nhìn vào tin nhắn vừa được chuyển đến mà kinh ngạc mở to mắt.
Mộng Kì kinh ngạc gọi:" Hạ Dương tiểu thư, cô?"
Hạ Nguyệt ngẩn đầu gấp gáp nói: "Đạo diễn, tôi muốn nghỉ buổi chiều hôm nay, ngày mai tôi sẽ quay bù. Nếu tổn thất có thể tính vào lương tôi."
Nói rồi cô cũng chẳng định để Hàn Chu nói gì, liền quay người vội vàng đi.
Hoa Anh nhìn thấy Hạ Nguyệt kích động như vậy, cô đứng lên vội chạy theo Hạ Nguyệt: "Dương Dương, em chờ đã!"
Mọi người trong phòng ăn lúc này không khỏi thấy bàng hoàng, họ nhìn nhau không rõ.
Hàn Chu đến lúc Hạ Nguyệt đi xa rồi mới phản ứng lại, bà quay qua nhìn Mộng Kì đứng bên cạnh:
"Cô ấy đi mà không thèm chờ tôi đồng ý luôn sao? Thật không có chuyên nghiệp gì cả!"
Mộng Kì đưa ánh mắt kinh thường nhìn Hàn Chu: "Người ta đang có chuyện gấp, chờ Tỷ đồng ý thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi."
Ngồi trên xe, bàn tay cô nhìn vào điện thoại, trong ánh mắt toàn là lạnh lẽo.
Hoa Anh phụ trách lái xe, khi nghe đến nơi cần đến, cô có chút gấp gáp. Nhưng nhìn Hạ Nguyệt lúc này, chỉ cảm thấy không khí yên tĩnh trên xe lúc này, có chút đáng sợ.
Khi xe ngừng trước cửa bệnh viện, Hạ Nguyệt đã cải trang tóc giả, và khẩu trang cùng nón lưỡi trai.
Sau khi dặn dò Hoa Anh ở bên ngoài, cô liền nhanh chóng chạy vào bên trong.
Sau khi hỏi phòng rồi chạy đến trước cửa phòng, cô lại do dự hồi lâu, không dám mở ra cửa phòng.
Đột ngột cánh cửa đó mở ra.
Một nam nhân thân cao 1m8 có hơn đang đứng trước mặt cô. Nam nhân đầu mang băng gạ, trên cổ cũng có một vòng băng. Trên người anh không ít vết thương nhỏ, trên khuông mặt khôi ngô cũng có một vết thương nhỏ trên má. (23
Hạ Nguyệt nhìn thấy người nam nhân đó.
Trong đôi mắt thờ thẫn ngày thường lúc này lại hiện lên hơi nước khó nhìn ra.
Thanh Đồng nhìn thấy tin nhắn đột nhiên xuất hiện. Đập vào bắt là tin nhắn mà Hạ Nguyệt gửi đến.
*Không phải cô nói học muội không phải loại người tiểu nhân đó sao?
Nhìn thấy tin nhắn khích tướng thế này, Thanh Đồng chịu gì nổi. Không chút do dự, cô liền đồng ý lời kiêu kíhch này: "'Cá thì cá! Tôi tuyệt đối sẽ chứng mình cho cô thấy."
Hạ Nguyệt cười cười.
Nhưng rồi cô chợt nhận ra một chuyện... Mình vừa lo chuyện bao đồng.
Hạ Nguyệt... Haizzz, thôi kệ đi, dù sao nhìn Thanh Đồng khá giống chuyện mình lúc nhỏ, chỉ là mình bị lừa một lần là hiểu, mà tên ngốc này, bị lừa nhiều thế mà vẫn tiếp tục ngốc nghếch tin tưởng.
Thật đáng thương.
Ngày hôm sau.
Hạ Nguyệt sau khi ăn sáng xong cũng lên trường quay. Trên đường đi, không ít người nhìn cô bằng đôi mắt kì lạ.
Hạ Nguyệt nhận thấy mấy ánh mắt đó, nhưng cũng không nói gì. Khi cô bước vào phòng trang điểm,
3 người trong phòng lúc này cũng nhìn ra.
Trong phòng là Thanh Đồng và Hàn Du, và một nhà trang điểm nam.
Hạ Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống ghế trang điểm. Hàn Du nhìn thấy cô một bộ dáng bình tĩnh, khiến cô không nhận ra là Hạ Nguyệt liệu có đang buồn phiền gì không.
Sau chuyện hai cô mèo nên Hạ Nguyệt và Hàn Du cũng có vài lần nói chuyện lúc trang điểm, cũng xem như quen biết, và cũng không đến mức thân thiết.
Hạ Nguyệt bình thường rất lười mở miệng, chỉ khi hỏi về hai con mèo nhà cô, khi này cô mới chịu lên tiếng.
"Nè Hạ Dương à, em không sao chứ?"
Hạ Nguyệt đánh một cái ngáp, một bộ lười biếng hỏi lại: "Sao là sao?"
Thấy bộ dạng Hạ Nguyệt không biết gì, lúc này Hàn Du mới cận thẩn liên tiếng: "Thì là..Tối qua trên hot search hiện lên một hình ảnh người da đỏ, trong bài viết chủ nói người đó là em, nên..."
Hạ Nguyệt ngáp thêm một cái, không việc gì đáp: "Oh, nhanh thế cơ à."
"Em nói gì vậy?"
Hàn Du có chút nghe không hiếu mà hỏi lại.
Hạ Nguyệt: "Không có gì."
Dù nói không có gì, nhưng ánh mắt cô lại liếc nhìn qua Thanh Đồng.
Thanh Đồng nhận thấy ánh mắt Hạ Nguyệt cô có hơi giật mình, Trong lòng lại không ngừng phủ nhận người đăng hình không phải Tiểu Liên. Nhưng sự thật ngày hôm đó chỉ có 4 người biết tình trạng Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô, Tiểu Liên, và Hoa Anh biết đến chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nguyệt và Hoa Anh sẽ không ngu ngốc đăng lên mấy tấm ảnh thế này, nhưng cô không biết Hạ Nguyệt có vì vụ cá cược mà giở trò hay không.
"Nè, tắm hình trên mạng sẽ không sao chứ?"
Hàn Du đang meup cho Hạ Nguyệt, cô vừa lo lắng hỏi thăm.
Hạ Nguyệt có chú lười nói chuyện, nhưng nghĩ đến Hàn Du hay cùng cô bàn về mèo nên cô vẫn là đáp: "Không sao, hình đó là lúc em bị dị ứng thôi."
Hàn Du hơi nhíu mày, tuy Hạ Nguyệt hiện tại đang nổi. Nhưng đa phần Fan của Hạ Nguyệt là Fan nhan sắc. Và không biết khi ảnh này tung ra, không biết có còn bao nhiêu người yêu thích cô ấy nữa.
Trong ngày hôm đó, trong lúc Hạ Nguyệt đang diễn đã có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Ngây cả lúc trưa, Hàn Chu cũng đi đến hỏi thăm.
"Này, Hạ tiểu thư bức hình trên mạng là thế nào vậy?"
Hàn Chu bước đến, bà hỏi chuyện với vẻ mặt câu có. Ai không biết còn nghĩ bà là đang khó chịu với chuyện trên mạng.
Dù sao trên mạng đang đồn ầm lên việc Hạ Dương đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhìn thấy Hàn Chu không chú ý tứ nào, Mộng Kì phải đẩy Hàn Chu qua một bên. Bà đối với Hạ Nguyệt cười nói: "Cô đừng căn thẳng, thật ra Tiểu Hàn chỉ lo lắng tinh thần cô bị chuyện trên mạng bị ảnh hưởng mà thôi."
Hạ Nguyệt...Tiểu Hàn... Trên mặt Hạ Nguyệt là vẻ mặt bắt đắc dĩ, ai nhìn vào còn nghĩ cô có thể đang buồn phiền. Chỉ có mình cô biết bản thân cô chẳng sao cả.
Hàn Chu bị đẩy qua một bên lại tỏ vẻ ủy khuất lẩm bẩm: "Hừ, cô ấy bất mãn với tôi vì tôi lớn tuổi.
Thân thiện với Hạ Dương vì cô ấy là mỹ nhân sao?"
"Tỷ nói gì đó."
Mộng kì liếc nhìn qua Hàn Chu.
Hàn Chu nhận được ánh sắc bén, bà nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không có gì."
Hạ Nguyệt: "Cảm ơn hai ngài đã lo lắng. Nhưng tôi không sao đâu."
Hạ Nguyệt nhìn hai người, lại nhớ đến hôm mình bị dị ứng.
Vì hôm cô bị dị ứng, trong lúc cô cố rắng ngủ để giảm bớt sự khó chịu. Khi đó, cô đã phát hiện có một tia sáng lén lên rồi tắt ngây sao đó.
Cô đoán đó là Tiểu Liên, cô ta rất có thể đã chụp hình cô vì thấy cô xấu xí. Dù sao có một số người vì muốn đi lên càn cao mà không ngừng ngại dẫm đạp người khác.
Nếu nói cô có chuyện gì buồn phiền, thì chắc chỉ có mấy tin nhắn này đây.
Trong điện thoại là khung chap với đầy câu lo lắng hỏi thăm. Đặt biệt nhất là tin nhắn này...
Vương biến thái *Chờ Tỷ.
Hạ Nguyệt, thật sự không rõ Vương Ngữ Yên có ý gì. Bản thân cô có hẹn gì với chị ta à. Hạ Nguyệt cúi đầu, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt xem điện thoại, vẻ mặt càn thêm âm u, Hàn Chu và Mộng kì nhìn nhau đầy lo
lang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc sáng Hạ Nguyệt quay cũng bị hỏng vài lần. Tuy đaa không phải lần đầu tiên cô quay hỏng, nhưng đây là lần nhiều nhất cô quay hỏng.
Cái mà họ không biết là Hạ Nguyệt chẳng bị tí tổn thương hay đau buồn gì, cô chỉ là bị tin nhắn của
Ca Ca Tỷ Tỷ làm phiền đến, nên không tập trung nổi mà thôi.
"Thật xin lỗi vì tôi đã gây phiền phứ cho hai người, nhưng tôi thật sự không sao."
Hàn Chu nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng vẫn bình thường nói chuyện. Nhưng theo như lời kể của Hàn Du, cũng là em gái bà. Bà biết được chuyện trên mạng chỉ là có kẻ chụp lén trong lúc Hạ Nguyệt bị dị ứng ở khách sạn.
"Tôi.."
Còn chưa kịp nói gì an ủi.
Tiếng tin nhắn vang lên. Hạ Nguyệt nhìn xuống điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn gửi gì bên trong. Cô đã sốt đến đập bàn.
Ánh mắt cô nhìn vào tin nhắn vừa được chuyển đến mà kinh ngạc mở to mắt.
Mộng Kì kinh ngạc gọi:" Hạ Dương tiểu thư, cô?"
Hạ Nguyệt ngẩn đầu gấp gáp nói: "Đạo diễn, tôi muốn nghỉ buổi chiều hôm nay, ngày mai tôi sẽ quay bù. Nếu tổn thất có thể tính vào lương tôi."
Nói rồi cô cũng chẳng định để Hàn Chu nói gì, liền quay người vội vàng đi.
Hoa Anh nhìn thấy Hạ Nguyệt kích động như vậy, cô đứng lên vội chạy theo Hạ Nguyệt: "Dương Dương, em chờ đã!"
Mọi người trong phòng ăn lúc này không khỏi thấy bàng hoàng, họ nhìn nhau không rõ.
Hàn Chu đến lúc Hạ Nguyệt đi xa rồi mới phản ứng lại, bà quay qua nhìn Mộng Kì đứng bên cạnh:
"Cô ấy đi mà không thèm chờ tôi đồng ý luôn sao? Thật không có chuyên nghiệp gì cả!"
Mộng Kì đưa ánh mắt kinh thường nhìn Hàn Chu: "Người ta đang có chuyện gấp, chờ Tỷ đồng ý thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi."
Ngồi trên xe, bàn tay cô nhìn vào điện thoại, trong ánh mắt toàn là lạnh lẽo.
Hoa Anh phụ trách lái xe, khi nghe đến nơi cần đến, cô có chút gấp gáp. Nhưng nhìn Hạ Nguyệt lúc này, chỉ cảm thấy không khí yên tĩnh trên xe lúc này, có chút đáng sợ.
Khi xe ngừng trước cửa bệnh viện, Hạ Nguyệt đã cải trang tóc giả, và khẩu trang cùng nón lưỡi trai.
Sau khi dặn dò Hoa Anh ở bên ngoài, cô liền nhanh chóng chạy vào bên trong.
Sau khi hỏi phòng rồi chạy đến trước cửa phòng, cô lại do dự hồi lâu, không dám mở ra cửa phòng.
Đột ngột cánh cửa đó mở ra.
Một nam nhân thân cao 1m8 có hơn đang đứng trước mặt cô. Nam nhân đầu mang băng gạ, trên cổ cũng có một vòng băng. Trên người anh không ít vết thương nhỏ, trên khuông mặt khôi ngô cũng có một vết thương nhỏ trên má. (23
Hạ Nguyệt nhìn thấy người nam nhân đó.
Trong đôi mắt thờ thẫn ngày thường lúc này lại hiện lên hơi nước khó nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro