Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Kết thúc vòng t...
2024-10-31 21:33:24
Nhiệm vụ này tuy rất dễ, nhưng cần tính đồng đội cao. Chỉ việc đổi đồ cũng đã nói lên cả hai người phải ân ý trong việc chọn lựa, đến dựng liền cũng cần đến hai người, nhặt củi tuy có thể làm một mình, nhưng nếu phân chia làm cùng đội tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Vương Ngữ Yên kéo cô đến nơi dựng liều, cả hai không nói gì ân ý dựng liều cùng nhau. Cũng không phải cả hai tâm linh tương thông gì, cũng chỉ là cả hai là kẻ thông minh, nhìn liền biết đối phương muốn làm gì, và bản thân cần làm gì.
Rất nhanh cả hai đã dựng xong liều, mà bên cạnh là liều của đội hai người chính là liều của đội Vĩnh Hạo và Tạ Giai Cẩn. Kế bên đó nữa là liều của Nam Lăng và Tần Hoài.
Vĩnh Hạo vào Tạ Giai Cẩn vì đổi liều kép nên dựng lâu hơn một tí. Liều của các cô lại là loại to nên cũng không được coi là nhanh, nhiều nhất chỉ nhanh hơn nhóm vàng một chút.
Nhóm đỏ thì có Tần Hoài đi nhặt củi, bỏ lại cũng chỉ có Nam Lăng một mình dựng liều. Khi liều của hai đội đã đã làm xong, thì đội đỏ vẫn còn mới đống xong cột. Cũng vì Nam Lăng chỉ có một mình nên mất nhiều thời gian hơn.
Chỗ các cô dựng liều là một bãi cỏ rộng lớn, xa phía trước là vườn hoa bách hợp, xa hơn nữa là rừng cây. Giữ chỗ đất này lại có một căn nhàn gỗ 2 tầng. Căn nhà được bao quanh bởi hoa và rừng còn có ao hồ suối.
Với một kẻ đã từng đi bắt cá, thái nấm thì nơi này đối với Hạ Nguyệt quá đỗi quen thuộc.
Hạ Nguyệt rất nhanh đã cùng Vương Ngữ Yên tìm ra rất nhiều cây củi. Có điều cô không đủ sức đến mang hết đống củi tìm được về.
Cô phụ trách chặt củi khô trên cây, Vương Ngữ Yên phụ trách đem về. Cả hai người phân chia công việc rất rõ ràng, làm việc lại nhanh chóng làm người quay cùng và những người xem trực tiếp cũng phải kinh ngạc.
Chỉ là các cô không không tham điểm nên lúc chặt củi, buộc củi Vương Ngữ Yên điều kêu Hạ Nguyệt làm từ từ. Hạ Nguyệt cũng hiểu ý mà không làm nhiều.
Tuy củi kiếm được càn nhiều sẽ càn được nhiều điểm, nhưng sẽ phải rất mệt để đem hết đống củi về
Chỗ các cô cùng chỗ đem củi về cũng không gần. Vấn đề ở chỗ không phải nhặt củi hay chặt củi mà là làm thế nào đế mang được củi quay về.
Vì ý của đạo diễn chính là nói đem củi về mới tính, trước đó cá cần các khách mời đem về thì củi chắc sẽ không ngoại lệ.
Đến cuối ngày nhóm xanh vừa làm vùae nghỉ, đem về được 6 bó củi, cùng một bó nhỏ, nhóm vàng tìm được 7 bó củi, cùng một bó nhỏ, đội đỏ tìm được 6 bó.
Hạ Nguyệt nhìn 7 bó củi của đội vàng, đội cô không phải tìm không có củi, mà ngược lại có rất nhiều, các cô có dao, không đủ lại chặt thêm. chỉ là không cầm về hết được nên chỉ lấy lực vừa đủ.
Bên đội vàng có Vĩnh Hạo là nam nên ôm củi được nhiều, tuy Vương Ngữ Yên cũng không thưa sức gì, nhưng nhìn chị chạy đi chạy về cô cũng không an tâm nên tìm ít củi một chút. Dù sao có điểm là
dudc.
Sau khi Tề Lăng thông báo xong số điểm được nhận, chính cô cũng phải kinh ngạc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nhóm đỏ. Vì dù sao nhóm đỏ cũng có tận hai thành viên nam, ít nhiều sức lực cũng phải hơn hai nữ nhân ở đội cô.
Nhưng số điểm đưa ra thậm chí còn thấp hơn đội các cô.
Cách chia điểm: Đổi là 2 cân 1 điểm.
Nhóm xanh được 52 cân bỏ đi số lẻ, tổng là 26 điểm.
Nhóm vàng được 61 cân bỏ đi số lẻ, tổng là 30 điểm.
Nhóm đỏ được 48 cân bỏ đi số lẻ, tổng là được 24 điểm.
Mà lý do họ điểm thấp lại khiến người không biết nói gì.
Nam Lăng cùng Tần Hoài chỉ lại nhặt củi, cũng vì điểm ít nên không có đổi dao, nên nói là ngây từ đầu họ là không nghĩ đến phải dùng dao, nên chỉ có thể nhặt củi. Cả hai làm cực lực đến chiều, đến khi nhân viên nhắc nhở bọn hắn mới biết phải đem củi về mới tính điểm. Mà hai bọn họ cực lực cũng chỉ đem được 5 bó, còn tận 5 bó ở trong rừng cây.
Ánh mắt lại trở về trên người Vương Ngữ Yên. Âm thầm nghĩ Vương Ngữ Yên cũng không phải nữ. Dù sao sức lớn như vậy, thật giống Tỷ Tỷ.
Lại nghĩ đền Tỷ cô khẽ nhíu mày quay đi không tiếp tục nhìn. Tay đưa lên đầu chóng lấy cái đầu đang quay cuồng đến khó chịu.
Nam Lăng còn tưởng ánh mắt Hạ Nguyệt là đang nhìn hắn kinh bỉ, không khỏi tức giận không lên tiếng: "Hạ tiểu thư, cô đây là có ý gì!"
Đột nhiên bị gọi, Hạ Nguyệt cô hơi hoang mang ngẩn đầu nhìn kẻ gọi mình.
"Y cô là gì! Cô có phải đang xem thường tôi không bằng nữ nhân!"
Thấy Hạ Nguyệt vẫn không nói, Nam Lăng càn thêm tức giận nói như hét.
Tiếng ồn ào của bên này liền bị mọi người chú ý. Tề Lăng đang bàn chuyện cũng nghiên đầu nhìn qua đầy khó hiếu.
Hạ Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt, cô không có hứng thú lên tiếng. Đang muốn quay người không muốn dây vào thì Nam Lăng đã máu lên não trực tiếp nhào lên.
Hạ Nguyệt cảm nhận được tiếng gió lập tức né qua, ánh mắt cũng lạnh xuống lạnh lẽo lên tiếng: "Nam ảnh đế, ngài đây là có ý gì!"
Nghe được giọng nói lạnh lẽo của Hạ Nguyệt, Nam Lăng mới chợt tỉnh. Bản thân hắn vừa rồi mất kiểm soát. Nhưng hắn nào muốn nhận lỗi về mình, nhíu mày tỏ vẻ bản thân là kẻ bị hại nói: "Hạ tiểu thư, tôi biết cô đang kinh thường tôi, nhưng cũng đừng thể hiển ra lộ liễu như vậy chứ!"
Hạ Nguyệt vẫn một bộ không cảm xúc nhìn tên ảnh đế tự biên tự diễn này. Cô biết tên ảnh đế này không thông minh, nhưng dù sao cũng là ảnh đế có cần ngu đến mức này không?
Lòng nghĩ là thế, nhưng biểu tình lẫn cả khuông mặt cũng chẳng hiện gì, ngây cả đôi mắt cô vẫn là không chút tĩnh động.
"Ý ngài là gì, khi ngây cả tôi còn chẳng mang được bó củi nào."
Hạ Nguyệt cuối cùng vẫn lên tiếng. Có lẽ là bị kẻ ngốc này làm ồn ào đến phiền chỉ muốn tránh đi.
Nghe đến câu hỏi đến, Nam Lăng sửng sốt.
Hạ Nguyệt không để ý bao nhiu ánh mắt mà trực tiếp quay người liền về liều của mình.
Dù sao đạo diễn cũng có nói xong nhiệm vụ thứ hai mọi người sẽ được nghỉ ngơi. Đương nhiên trong lúc nghỉ ngơi trương trình vẫn sẽ phát đến 10 giờ mới tắt. Các cô sẽ có hai tiếng nghỉ ngơi ăn uống tắm rửa, thời gian còn lại phải ngồi trước máy quay chơi trò chơi do trường trình sắp xếp.
Hạ Nguyệt mặc kệ tiếng ào ồn bên ngoài. Vừa đi vào liều đã tìm đồ trong hành lý của mình.
Trong liều cũng có máy quay, nhân viên trong đoàn rất chuyện nghiệp, vừa nhìn thấy cô vào liều liền bật máy quay trong đó lên để phát trực tiếp.
Bên trong Hạ Nguyệt như đang tìm gì đó, ngây sau đó cô lấy ra một bịch kẹo vị bạc hà từ trong balo. Lấy ra một viên kẹo trong bịch, nhanh chóng xé ra rồi bỏ vào miệng.
Kẹo bạc hà vừa bỏ vào miệng vị bạc hà thanh mát bao quanh miệng. Cảm giác chóng váng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
"Đáng lẽ nên nghe lời Tỷ, nghỉ ngơi nhiều hơn ít."
Đôi mày giản ra đôi chút, cảm giác choáng váng ban nãy giảm đi rất nhiều. Cầm lên trai nước trong balo một hơi tua hết nứa chai.
Tiếng sột soạt bên ngoài, Hạ Nguyệt vừa quay đầu nhìn ra. Một bóng đen phía sau đi vào. Hạ Nguyệt bình tĩnh đóng lại nắp chai nước.
"Em bị hạ đường huyết sao?"
Vương Ngữ Yên vừa vào đã chú ý đến Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh balo, tây cầm chai nước, dưới đất lại là vỏ kẹo. Liền lên tiếng hỏi.
Hạ Nguyệt nhìn qua, cô có chút không muốn trả lời. Cuối đầu dọn kẹo mình vừa bày ra. Một tay cầm kẹo, một tay cầm vỏ kẹo.
Một bàn tay đưa đến, Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại đã thấy Vương Ngữ Yên mỉm cười phía sau nói:
"Sao, không muốn cho tôi một viên à."
Hạ Nguyệt: "Không cho."
"Hả? Em phủ quá đó. Nhiều kẹo thế cơ mà vẫn không thể cho Tỷ một viên thôi sao..."
Ánh mắt Vương Ngữ Yên đáng thương, khiến Hạ Nguyệt ít nữa là quên chị ta đã uy hiếp cô trước đoa thế nào.
Hạ Nguyệt cúi đầu vẫn một bộ dáng không để ý, chỉ có kẹo trong miệng mình không biết từ bao giờ đã bị cô cắn nát. Mùi vị bạc hà tràn khắp khoang miệng làm cô tỉnh táo lên không ít.
Bàn tay đang dơ ra, một cái chuyển tay nhanh như chớp lấy mất hai viên kẹo trên tay cô.
Hạ Nguyệt quay đầu câu mày tức giận nói: "Tỷ làm gì? Trả lại!' Ánh mắt cô có lạnh lẽo cùng sắc bén, giống như nếu chị không trả cô sẽ đánh chết chị vậy.
Vương Ngữ Yên hơi sửng ra, nhìn mấy viên kẹo trên tay, có chút hứng thú nói: "Không muốn, nhưng nếu em muốn cái này, thì có thể hôn tôi một cái."
Hạ Nguyệt, cô đã không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, đứng trước Vương Ngữ Yên cô vẫn luôn không thế giữ được bình tĩnh của mình.
Bất chấp đang ở trong liều mà trực tiếp nhào đến trên người chị, ý đồ muốn cướp lại kẹo.
Hạ Nguyệt nhào lên nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, tay còn lại rì chặt tay chị ý đồ lấy lại mấy viên kẹo.
Vương Ngữ Yên kéo cô đến nơi dựng liều, cả hai không nói gì ân ý dựng liều cùng nhau. Cũng không phải cả hai tâm linh tương thông gì, cũng chỉ là cả hai là kẻ thông minh, nhìn liền biết đối phương muốn làm gì, và bản thân cần làm gì.
Rất nhanh cả hai đã dựng xong liều, mà bên cạnh là liều của đội hai người chính là liều của đội Vĩnh Hạo và Tạ Giai Cẩn. Kế bên đó nữa là liều của Nam Lăng và Tần Hoài.
Vĩnh Hạo vào Tạ Giai Cẩn vì đổi liều kép nên dựng lâu hơn một tí. Liều của các cô lại là loại to nên cũng không được coi là nhanh, nhiều nhất chỉ nhanh hơn nhóm vàng một chút.
Nhóm đỏ thì có Tần Hoài đi nhặt củi, bỏ lại cũng chỉ có Nam Lăng một mình dựng liều. Khi liều của hai đội đã đã làm xong, thì đội đỏ vẫn còn mới đống xong cột. Cũng vì Nam Lăng chỉ có một mình nên mất nhiều thời gian hơn.
Chỗ các cô dựng liều là một bãi cỏ rộng lớn, xa phía trước là vườn hoa bách hợp, xa hơn nữa là rừng cây. Giữ chỗ đất này lại có một căn nhàn gỗ 2 tầng. Căn nhà được bao quanh bởi hoa và rừng còn có ao hồ suối.
Với một kẻ đã từng đi bắt cá, thái nấm thì nơi này đối với Hạ Nguyệt quá đỗi quen thuộc.
Hạ Nguyệt rất nhanh đã cùng Vương Ngữ Yên tìm ra rất nhiều cây củi. Có điều cô không đủ sức đến mang hết đống củi tìm được về.
Cô phụ trách chặt củi khô trên cây, Vương Ngữ Yên phụ trách đem về. Cả hai người phân chia công việc rất rõ ràng, làm việc lại nhanh chóng làm người quay cùng và những người xem trực tiếp cũng phải kinh ngạc.
Chỉ là các cô không không tham điểm nên lúc chặt củi, buộc củi Vương Ngữ Yên điều kêu Hạ Nguyệt làm từ từ. Hạ Nguyệt cũng hiểu ý mà không làm nhiều.
Tuy củi kiếm được càn nhiều sẽ càn được nhiều điểm, nhưng sẽ phải rất mệt để đem hết đống củi về
Chỗ các cô cùng chỗ đem củi về cũng không gần. Vấn đề ở chỗ không phải nhặt củi hay chặt củi mà là làm thế nào đế mang được củi quay về.
Vì ý của đạo diễn chính là nói đem củi về mới tính, trước đó cá cần các khách mời đem về thì củi chắc sẽ không ngoại lệ.
Đến cuối ngày nhóm xanh vừa làm vùae nghỉ, đem về được 6 bó củi, cùng một bó nhỏ, nhóm vàng tìm được 7 bó củi, cùng một bó nhỏ, đội đỏ tìm được 6 bó.
Hạ Nguyệt nhìn 7 bó củi của đội vàng, đội cô không phải tìm không có củi, mà ngược lại có rất nhiều, các cô có dao, không đủ lại chặt thêm. chỉ là không cầm về hết được nên chỉ lấy lực vừa đủ.
Bên đội vàng có Vĩnh Hạo là nam nên ôm củi được nhiều, tuy Vương Ngữ Yên cũng không thưa sức gì, nhưng nhìn chị chạy đi chạy về cô cũng không an tâm nên tìm ít củi một chút. Dù sao có điểm là
dudc.
Sau khi Tề Lăng thông báo xong số điểm được nhận, chính cô cũng phải kinh ngạc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nhóm đỏ. Vì dù sao nhóm đỏ cũng có tận hai thành viên nam, ít nhiều sức lực cũng phải hơn hai nữ nhân ở đội cô.
Nhưng số điểm đưa ra thậm chí còn thấp hơn đội các cô.
Cách chia điểm: Đổi là 2 cân 1 điểm.
Nhóm xanh được 52 cân bỏ đi số lẻ, tổng là 26 điểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm vàng được 61 cân bỏ đi số lẻ, tổng là 30 điểm.
Nhóm đỏ được 48 cân bỏ đi số lẻ, tổng là được 24 điểm.
Mà lý do họ điểm thấp lại khiến người không biết nói gì.
Nam Lăng cùng Tần Hoài chỉ lại nhặt củi, cũng vì điểm ít nên không có đổi dao, nên nói là ngây từ đầu họ là không nghĩ đến phải dùng dao, nên chỉ có thể nhặt củi. Cả hai làm cực lực đến chiều, đến khi nhân viên nhắc nhở bọn hắn mới biết phải đem củi về mới tính điểm. Mà hai bọn họ cực lực cũng chỉ đem được 5 bó, còn tận 5 bó ở trong rừng cây.
Ánh mắt lại trở về trên người Vương Ngữ Yên. Âm thầm nghĩ Vương Ngữ Yên cũng không phải nữ. Dù sao sức lớn như vậy, thật giống Tỷ Tỷ.
Lại nghĩ đền Tỷ cô khẽ nhíu mày quay đi không tiếp tục nhìn. Tay đưa lên đầu chóng lấy cái đầu đang quay cuồng đến khó chịu.
Nam Lăng còn tưởng ánh mắt Hạ Nguyệt là đang nhìn hắn kinh bỉ, không khỏi tức giận không lên tiếng: "Hạ tiểu thư, cô đây là có ý gì!"
Đột nhiên bị gọi, Hạ Nguyệt cô hơi hoang mang ngẩn đầu nhìn kẻ gọi mình.
"Y cô là gì! Cô có phải đang xem thường tôi không bằng nữ nhân!"
Thấy Hạ Nguyệt vẫn không nói, Nam Lăng càn thêm tức giận nói như hét.
Tiếng ồn ào của bên này liền bị mọi người chú ý. Tề Lăng đang bàn chuyện cũng nghiên đầu nhìn qua đầy khó hiếu.
Hạ Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt, cô không có hứng thú lên tiếng. Đang muốn quay người không muốn dây vào thì Nam Lăng đã máu lên não trực tiếp nhào lên.
Hạ Nguyệt cảm nhận được tiếng gió lập tức né qua, ánh mắt cũng lạnh xuống lạnh lẽo lên tiếng: "Nam ảnh đế, ngài đây là có ý gì!"
Nghe được giọng nói lạnh lẽo của Hạ Nguyệt, Nam Lăng mới chợt tỉnh. Bản thân hắn vừa rồi mất kiểm soát. Nhưng hắn nào muốn nhận lỗi về mình, nhíu mày tỏ vẻ bản thân là kẻ bị hại nói: "Hạ tiểu thư, tôi biết cô đang kinh thường tôi, nhưng cũng đừng thể hiển ra lộ liễu như vậy chứ!"
Hạ Nguyệt vẫn một bộ không cảm xúc nhìn tên ảnh đế tự biên tự diễn này. Cô biết tên ảnh đế này không thông minh, nhưng dù sao cũng là ảnh đế có cần ngu đến mức này không?
Lòng nghĩ là thế, nhưng biểu tình lẫn cả khuông mặt cũng chẳng hiện gì, ngây cả đôi mắt cô vẫn là không chút tĩnh động.
"Ý ngài là gì, khi ngây cả tôi còn chẳng mang được bó củi nào."
Hạ Nguyệt cuối cùng vẫn lên tiếng. Có lẽ là bị kẻ ngốc này làm ồn ào đến phiền chỉ muốn tránh đi.
Nghe đến câu hỏi đến, Nam Lăng sửng sốt.
Hạ Nguyệt không để ý bao nhiu ánh mắt mà trực tiếp quay người liền về liều của mình.
Dù sao đạo diễn cũng có nói xong nhiệm vụ thứ hai mọi người sẽ được nghỉ ngơi. Đương nhiên trong lúc nghỉ ngơi trương trình vẫn sẽ phát đến 10 giờ mới tắt. Các cô sẽ có hai tiếng nghỉ ngơi ăn uống tắm rửa, thời gian còn lại phải ngồi trước máy quay chơi trò chơi do trường trình sắp xếp.
Hạ Nguyệt mặc kệ tiếng ào ồn bên ngoài. Vừa đi vào liều đã tìm đồ trong hành lý của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong liều cũng có máy quay, nhân viên trong đoàn rất chuyện nghiệp, vừa nhìn thấy cô vào liều liền bật máy quay trong đó lên để phát trực tiếp.
Bên trong Hạ Nguyệt như đang tìm gì đó, ngây sau đó cô lấy ra một bịch kẹo vị bạc hà từ trong balo. Lấy ra một viên kẹo trong bịch, nhanh chóng xé ra rồi bỏ vào miệng.
Kẹo bạc hà vừa bỏ vào miệng vị bạc hà thanh mát bao quanh miệng. Cảm giác chóng váng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
"Đáng lẽ nên nghe lời Tỷ, nghỉ ngơi nhiều hơn ít."
Đôi mày giản ra đôi chút, cảm giác choáng váng ban nãy giảm đi rất nhiều. Cầm lên trai nước trong balo một hơi tua hết nứa chai.
Tiếng sột soạt bên ngoài, Hạ Nguyệt vừa quay đầu nhìn ra. Một bóng đen phía sau đi vào. Hạ Nguyệt bình tĩnh đóng lại nắp chai nước.
"Em bị hạ đường huyết sao?"
Vương Ngữ Yên vừa vào đã chú ý đến Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh balo, tây cầm chai nước, dưới đất lại là vỏ kẹo. Liền lên tiếng hỏi.
Hạ Nguyệt nhìn qua, cô có chút không muốn trả lời. Cuối đầu dọn kẹo mình vừa bày ra. Một tay cầm kẹo, một tay cầm vỏ kẹo.
Một bàn tay đưa đến, Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại đã thấy Vương Ngữ Yên mỉm cười phía sau nói:
"Sao, không muốn cho tôi một viên à."
Hạ Nguyệt: "Không cho."
"Hả? Em phủ quá đó. Nhiều kẹo thế cơ mà vẫn không thể cho Tỷ một viên thôi sao..."
Ánh mắt Vương Ngữ Yên đáng thương, khiến Hạ Nguyệt ít nữa là quên chị ta đã uy hiếp cô trước đoa thế nào.
Hạ Nguyệt cúi đầu vẫn một bộ dáng không để ý, chỉ có kẹo trong miệng mình không biết từ bao giờ đã bị cô cắn nát. Mùi vị bạc hà tràn khắp khoang miệng làm cô tỉnh táo lên không ít.
Bàn tay đang dơ ra, một cái chuyển tay nhanh như chớp lấy mất hai viên kẹo trên tay cô.
Hạ Nguyệt quay đầu câu mày tức giận nói: "Tỷ làm gì? Trả lại!' Ánh mắt cô có lạnh lẽo cùng sắc bén, giống như nếu chị không trả cô sẽ đánh chết chị vậy.
Vương Ngữ Yên hơi sửng ra, nhìn mấy viên kẹo trên tay, có chút hứng thú nói: "Không muốn, nhưng nếu em muốn cái này, thì có thể hôn tôi một cái."
Hạ Nguyệt, cô đã không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, đứng trước Vương Ngữ Yên cô vẫn luôn không thế giữ được bình tĩnh của mình.
Bất chấp đang ở trong liều mà trực tiếp nhào đến trên người chị, ý đồ muốn cướp lại kẹo.
Hạ Nguyệt nhào lên nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, tay còn lại rì chặt tay chị ý đồ lấy lại mấy viên kẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro