Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Lại ngủ quên.
2024-10-31 21:33:24
Tiêu Nguyễn: "Đã giải quyết xong rồi, nữ nhân lúc nãy có tiền án trộm cắp. Nên giải quyết cũng rất nhanh."
Hạ Nguyệt nhẹ nhíu mày, cô cũng không tiếp tục hỏi gì thêm. Mở ra điện thoại bắt đầu xem giờ, chợt cô lẩm bẩm.
"Trễ vậy rồi à."
Tống Tịch nghe Hạ Nguyệt lẩm bẩm, cô cũng vội đưa tay lên xem đồ hồ đeo tay. Đồ hồ hiển thị 12 giờ. Trên đầu Tống Tịch hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, vì câu nói của Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt lại không chú ý Tống Tịch ngồi bên cạnh, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Hạ Nguyệt đứng lên đối với Tiêu Nguyên nói: "Được rồi, cũng trễ rồi. Chúng ta về văn phòng anh đi, em muốn đưa anh ít đồ.”
Tiêu Nguyên sáng mắt, vội gật đầu đáp: "Được."
Nói rồi anh đứng sang một bên, đưa tay ý mời Hạ Nguyệt đi trước.
Nhưng Hạ Nguyệt không đi vội, cô quay qua nhìn lại Tống Tịch ngồi ghế đối diện, lên tiếng: "Tỷ là giám đốc bộ phận tài chính sao?"
Đột nhiên bị điểm danh, Tống Tịch hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, đáp: "Đúng vậy, Tỷ là CFO, giám đốc tài chính của công ty."
Hạ Nguyệt gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc mới nhẹ giọng lên tiếng: "Vậy Tỷ đi cùng đi."
Tống Tịch... Lần đầu tiên bị đứa trẻ ra lệnh kiểu này. Nghĩ là thế, nhưng cô vẫn đứng lên đi theo Hạ Nguyệt và Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên nhìn Tống Tịch một cái, biểu tình có chút không vui. Vì anh cho rằng Tống Tịch là kì đà cản muỗi, cản chở anh em họ nói chuyện cùng nhau. Nhưng nghĩ đến việc ban nãy Tống Tịch giúp em gái, nên anh tạm cho qua. Đứng một bên không nói gì.
Cả 3 cùng nhau đi lên, trước khi đi, Hạ Nguyệt còn không quên ghé qua bàn lễ tân lấy hộp cơm mà mình đem đến.
Rất nhiều ánh mắt hướng về cô, nhưng Hạ Nguyệt như sớm đã quen, nên không có gì phản ứng.
Vừa vào đến văn phòng Tiêu Nguyên. Hạ Nguyệt liền thành thục đi đến ghế sofa, không thể khách sáo ngồi xuống.
Tiêu Nguyên nhìn thấy Hạ Nguyệt như vậy, anh cũng đã quen. Tiêu Nguyên cũng đi đến ngồi xuống đối diện Hạ Nguyệt.
Tống Tịch nhìn hai anh em nhà này, cô không khỏi có chút phân vân. Nhìn qua chỗ Hạ Nguyệt, là nhìn qua ngồi ngồi Tiêu Nguyên. Không tiếp tục do dự, cô liền đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt ngồi xuống.
Tống Tịch vừa mới ngồi xuống, chào đón cô lại là ánh mắt âm u từ đến từ Tiêu Nguyên ngồi đối diện.
Mình muốn rời đi quá.
Tống Tịch thầm nghĩ, cô khóc thầm trong lòng.
Hạ Nguyệt đặt hộp cơm lên bàn, nhẹ giọng nói: "Ca ăn đi."
Tiêu Nguyên nhìn hộp cơm, nhưng lại không động: "Em ăn gì chưa?"
Hạ Nguyệt không chút để ý đáp: "Ca ăn đi, em vừa đặt cơm rồi."
Tiêu Nguyên nhìn Hạ Nguyệt, chân mày kiếm hơi nhíu lại.
Nhưng vẫn nghe lời Hạ Nguyệt, cầm lên hộp cơm, nhưng anh không vội mở ra ăn. Mà đứng lên mở ra cửa số
Tống Tịch một bên quan sát, còn cho rằng Tiêu Nguyên sẽ ném đồ ăn, giống như trong mấy bộ phim tổng tài, rồi quay qua đối với Hạ Nguyệt báo đạo nói. Ca Ca sẽ ăn cùng em.
Nhưng không như cô nghĩ. Tiêu Nguyên chỉ đơn thuần đi ra mở mấy cái cửa sổ trong phòng mình.
Từng cơn gió mạnh theo cánh của sổ vừa mở ra, lập tức bay vào trong. Một vài hồ sơ vì cơn gió mà bay lên, nhưng nó lại không rơi khỏi bàn. Chỉ có vài tờ giấy theo gió bay đi một chút.
Làn gió cũng làm bay đi làn tóc dài của hai người con gái trong phòng.
Hạ Nguyệt nhìn thấy động tác của Tiêu Nguyên, trong lòng cô không khỏi ấm áp, nụ cười cũng cong lên. Chỉ là cô đang đeo khẩu trang, nên không ai biết cô đang cười.
Tiêu Nguyên là người cuồng công việc, đây là việc mà gần đây cô mới biết. Theo như thông tin cô biết được từ hai người Hà Trúc và Hà Lan, và cả trợ lý anh.
Thì Tiêu Nguyên từ khi nhận chức chủ tịch đến nay, anh không một ngày ăn uống đúng giờ, có nhiều lần còn bỏ bữa. Và những lần tiệc rượu, phải uống rượu với cái bụng trống. Lúc về nhà không còn sức lực.
Nhưng thật may khi anh không từ chối đồ cô mang đến. Điều đó thật sự tốt.
Tiêu Nguyên quay lại ghế, không nói lời nào bắt đầu mở ra hộp cơm. Không thề thì để ý Tống Tịch ngồi đối diện mình, cứ vậy mà bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn anh còn lén lén nhìn biểu tình Hạ Nguyệt. Nhưng vì cô đội nón, và mang khẩu trang, nên không dễ nhìn thấy cảm xúc cô.
Chỉ là, có một điều anh biết rõ ở Hạ Nguyệt. Đó là, nếu như Hạ Nguyệt biết những gì mà bọn họ đã xảy ra trong suốt những năm qua, thì em ấy sẽ phải dần vật chính mình.
Nên dù cho anh không đói, hay muốn nhường cho Hạ Nguyệt ăn trước. Thì chỉ tổ làm phản tác dụng.
Nhớ lại lúc cuộc gọi đầu tiên của mình với Hạ Nguyệt, trong suốt mười mấy năm qua.
Không phải là vui biệt trùng phùng, cũng không phải khóc lóc đau khổ, chẳng phải hạnh phúc vui mừng. Mà là... Hạ Nguyệt, em ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi. Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đấy thêm lần nào nữa.
Hạ Nguyệt mặc một bộ đồ sọc trắng của bệnh nhân, trên mặt điều là tái nhợt. Ánh mắt không có tí cảm xúc nào, tràn đầy sự vô cảm nào nói: "Ca, anh không cần vì ân tình năm xưa mà tiếp tục làm thêm điều gì. Vì mọi người đã trả lại hết hẩy những ân tình đó rồi. Vậy nên, không cần phải tiếp tục
nua dลิน.."
Tiêu Nguyên nhớ đến những lời hôm đó. Đó lời lời nói dài nhất mà Hạ Nguyệt nói với anh, nhưng lại là lời mà anh không thế chấp nhận được.
Tiêu Nguyên biết Hạ Nguyệt chính là lo cho bọn họ. Vì một khi dính vào Chương gia. Và khi họ thất bại dưới Chương gia. Kết cuộc, sẽ giống như Hạ Kiến Quốc.
Anh hiểu rõ khi đó Hạ Nguyệt nói với anh những lời đó, là mong bọn họ từ bỏ mà rời đi. Biết rõ em ấy chỉ là lo lắng cho an nguy của bọn họ. Sợ họ sẽ giống Hạ Kiến Quốc, chết không minh bạch.
Nên khi đó em cố tình dùng vẻ mặt vô cảm để nói chuyện với họ. Vì em sợ nếu lộ ra việc mình lo lắng, họ sẽ khônh muốn đi.
Nhưng em đã quên... Dù họ không chung máu mủ, nhưng họ chính là gia đình. Một gia đình mà Hạ Cẩm Thư tạo ra. Mà ngây cả em cũng không thể phá vỡ.
Tiêu Nguyên rơi vào những hồi ức, mà trầm mặc, sắc mặt anh có thể nói là cực kì kém.
Đồ ăn trên tay Tiêu Nguyên cũng nắm chặt, dễ thấy nhất chích là đôi đũa mà cô mang theo.
Tống Tịch không biết là chuyện gì, đột nhien không khí lại thay đổi.
Trong lòng cô khóc vàn là nhiều. Thầm kêu không muốn đi làm nữa. Quyết tâm khi về sẽ nói chuyện với Papa, nhất định sẽ nghĩ làm chỗ này.
Hạ Nguyệt dựa mình vào ghế sofa, đôi mắt lại liêm diêm muốn ngủ. Không thề chú ý vẻ mặt tự động thoại của Tiêu Nguyên.
Chỉ sau 2 phút, Hạ Nguyệt đã rơi vào giấc ngủ, đầu vô thức ngã về một bên. Mà trùng hợp là bên đó chính là bên Tống Tịch đang ngồi.
Đầu Hạ Nguyệt đặt trên vai Tống Tịch. Khiến Tống Tịch không ngừng bối rối.
Tiêu Nguyên từ trong suy nghĩ thoát ra, anh đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này. Bắt chợt ánh mắt đau lòng liền thay đổi, biến thành đôi mắt oán giận, thù địch nhìn về Tống Tịch.
Tống Tịch hơi giật mình trước hành động của Hạ Nguyệt. Cô nhìn xuống, chỉ thấy cái nón Hạ Nguyệt.
Nhưng là người từng luyện võ, cô như có như không nghe tiếng hít thở của Hạ Nguyệt. Vô thức nghĩ đến lúc dưới sảnh, Hạ Nguyệt cũng đã ngủ chỉ sau vài phút chờ đợi.
Em ấy có vẻ rất mệt, là có chuyện gì mà có thể ngủ chỉ sau vài phút. Như vậy.
Đang không biết phải làm sao, thì một luồng sát khí kéo đến, khiến cô không khỏi đổ mồ hôi nhìn lên.
Nhìn thấy là Tiêu Nguyên đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn mình, mà không một chút giấu giếm.
Tống Tịch... Làm ơn đi, tôi muốn thoát khỏi đây!!
Hạ Nguyệt nhẹ nhíu mày, cô cũng không tiếp tục hỏi gì thêm. Mở ra điện thoại bắt đầu xem giờ, chợt cô lẩm bẩm.
"Trễ vậy rồi à."
Tống Tịch nghe Hạ Nguyệt lẩm bẩm, cô cũng vội đưa tay lên xem đồ hồ đeo tay. Đồ hồ hiển thị 12 giờ. Trên đầu Tống Tịch hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, vì câu nói của Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt lại không chú ý Tống Tịch ngồi bên cạnh, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Hạ Nguyệt đứng lên đối với Tiêu Nguyên nói: "Được rồi, cũng trễ rồi. Chúng ta về văn phòng anh đi, em muốn đưa anh ít đồ.”
Tiêu Nguyên sáng mắt, vội gật đầu đáp: "Được."
Nói rồi anh đứng sang một bên, đưa tay ý mời Hạ Nguyệt đi trước.
Nhưng Hạ Nguyệt không đi vội, cô quay qua nhìn lại Tống Tịch ngồi ghế đối diện, lên tiếng: "Tỷ là giám đốc bộ phận tài chính sao?"
Đột nhiên bị điểm danh, Tống Tịch hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, đáp: "Đúng vậy, Tỷ là CFO, giám đốc tài chính của công ty."
Hạ Nguyệt gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc mới nhẹ giọng lên tiếng: "Vậy Tỷ đi cùng đi."
Tống Tịch... Lần đầu tiên bị đứa trẻ ra lệnh kiểu này. Nghĩ là thế, nhưng cô vẫn đứng lên đi theo Hạ Nguyệt và Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên nhìn Tống Tịch một cái, biểu tình có chút không vui. Vì anh cho rằng Tống Tịch là kì đà cản muỗi, cản chở anh em họ nói chuyện cùng nhau. Nhưng nghĩ đến việc ban nãy Tống Tịch giúp em gái, nên anh tạm cho qua. Đứng một bên không nói gì.
Cả 3 cùng nhau đi lên, trước khi đi, Hạ Nguyệt còn không quên ghé qua bàn lễ tân lấy hộp cơm mà mình đem đến.
Rất nhiều ánh mắt hướng về cô, nhưng Hạ Nguyệt như sớm đã quen, nên không có gì phản ứng.
Vừa vào đến văn phòng Tiêu Nguyên. Hạ Nguyệt liền thành thục đi đến ghế sofa, không thể khách sáo ngồi xuống.
Tiêu Nguyên nhìn thấy Hạ Nguyệt như vậy, anh cũng đã quen. Tiêu Nguyên cũng đi đến ngồi xuống đối diện Hạ Nguyệt.
Tống Tịch nhìn hai anh em nhà này, cô không khỏi có chút phân vân. Nhìn qua chỗ Hạ Nguyệt, là nhìn qua ngồi ngồi Tiêu Nguyên. Không tiếp tục do dự, cô liền đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt ngồi xuống.
Tống Tịch vừa mới ngồi xuống, chào đón cô lại là ánh mắt âm u từ đến từ Tiêu Nguyên ngồi đối diện.
Mình muốn rời đi quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tịch thầm nghĩ, cô khóc thầm trong lòng.
Hạ Nguyệt đặt hộp cơm lên bàn, nhẹ giọng nói: "Ca ăn đi."
Tiêu Nguyên nhìn hộp cơm, nhưng lại không động: "Em ăn gì chưa?"
Hạ Nguyệt không chút để ý đáp: "Ca ăn đi, em vừa đặt cơm rồi."
Tiêu Nguyên nhìn Hạ Nguyệt, chân mày kiếm hơi nhíu lại.
Nhưng vẫn nghe lời Hạ Nguyệt, cầm lên hộp cơm, nhưng anh không vội mở ra ăn. Mà đứng lên mở ra cửa số
Tống Tịch một bên quan sát, còn cho rằng Tiêu Nguyên sẽ ném đồ ăn, giống như trong mấy bộ phim tổng tài, rồi quay qua đối với Hạ Nguyệt báo đạo nói. Ca Ca sẽ ăn cùng em.
Nhưng không như cô nghĩ. Tiêu Nguyên chỉ đơn thuần đi ra mở mấy cái cửa sổ trong phòng mình.
Từng cơn gió mạnh theo cánh của sổ vừa mở ra, lập tức bay vào trong. Một vài hồ sơ vì cơn gió mà bay lên, nhưng nó lại không rơi khỏi bàn. Chỉ có vài tờ giấy theo gió bay đi một chút.
Làn gió cũng làm bay đi làn tóc dài của hai người con gái trong phòng.
Hạ Nguyệt nhìn thấy động tác của Tiêu Nguyên, trong lòng cô không khỏi ấm áp, nụ cười cũng cong lên. Chỉ là cô đang đeo khẩu trang, nên không ai biết cô đang cười.
Tiêu Nguyên là người cuồng công việc, đây là việc mà gần đây cô mới biết. Theo như thông tin cô biết được từ hai người Hà Trúc và Hà Lan, và cả trợ lý anh.
Thì Tiêu Nguyên từ khi nhận chức chủ tịch đến nay, anh không một ngày ăn uống đúng giờ, có nhiều lần còn bỏ bữa. Và những lần tiệc rượu, phải uống rượu với cái bụng trống. Lúc về nhà không còn sức lực.
Nhưng thật may khi anh không từ chối đồ cô mang đến. Điều đó thật sự tốt.
Tiêu Nguyên quay lại ghế, không nói lời nào bắt đầu mở ra hộp cơm. Không thề thì để ý Tống Tịch ngồi đối diện mình, cứ vậy mà bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn anh còn lén lén nhìn biểu tình Hạ Nguyệt. Nhưng vì cô đội nón, và mang khẩu trang, nên không dễ nhìn thấy cảm xúc cô.
Chỉ là, có một điều anh biết rõ ở Hạ Nguyệt. Đó là, nếu như Hạ Nguyệt biết những gì mà bọn họ đã xảy ra trong suốt những năm qua, thì em ấy sẽ phải dần vật chính mình.
Nên dù cho anh không đói, hay muốn nhường cho Hạ Nguyệt ăn trước. Thì chỉ tổ làm phản tác dụng.
Nhớ lại lúc cuộc gọi đầu tiên của mình với Hạ Nguyệt, trong suốt mười mấy năm qua.
Không phải là vui biệt trùng phùng, cũng không phải khóc lóc đau khổ, chẳng phải hạnh phúc vui mừng. Mà là... Hạ Nguyệt, em ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi. Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đấy thêm lần nào nữa.
Hạ Nguyệt mặc một bộ đồ sọc trắng của bệnh nhân, trên mặt điều là tái nhợt. Ánh mắt không có tí cảm xúc nào, tràn đầy sự vô cảm nào nói: "Ca, anh không cần vì ân tình năm xưa mà tiếp tục làm thêm điều gì. Vì mọi người đã trả lại hết hẩy những ân tình đó rồi. Vậy nên, không cần phải tiếp tục
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nua dลิน.."
Tiêu Nguyên nhớ đến những lời hôm đó. Đó lời lời nói dài nhất mà Hạ Nguyệt nói với anh, nhưng lại là lời mà anh không thế chấp nhận được.
Tiêu Nguyên biết Hạ Nguyệt chính là lo cho bọn họ. Vì một khi dính vào Chương gia. Và khi họ thất bại dưới Chương gia. Kết cuộc, sẽ giống như Hạ Kiến Quốc.
Anh hiểu rõ khi đó Hạ Nguyệt nói với anh những lời đó, là mong bọn họ từ bỏ mà rời đi. Biết rõ em ấy chỉ là lo lắng cho an nguy của bọn họ. Sợ họ sẽ giống Hạ Kiến Quốc, chết không minh bạch.
Nên khi đó em cố tình dùng vẻ mặt vô cảm để nói chuyện với họ. Vì em sợ nếu lộ ra việc mình lo lắng, họ sẽ khônh muốn đi.
Nhưng em đã quên... Dù họ không chung máu mủ, nhưng họ chính là gia đình. Một gia đình mà Hạ Cẩm Thư tạo ra. Mà ngây cả em cũng không thể phá vỡ.
Tiêu Nguyên rơi vào những hồi ức, mà trầm mặc, sắc mặt anh có thể nói là cực kì kém.
Đồ ăn trên tay Tiêu Nguyên cũng nắm chặt, dễ thấy nhất chích là đôi đũa mà cô mang theo.
Tống Tịch không biết là chuyện gì, đột nhien không khí lại thay đổi.
Trong lòng cô khóc vàn là nhiều. Thầm kêu không muốn đi làm nữa. Quyết tâm khi về sẽ nói chuyện với Papa, nhất định sẽ nghĩ làm chỗ này.
Hạ Nguyệt dựa mình vào ghế sofa, đôi mắt lại liêm diêm muốn ngủ. Không thề chú ý vẻ mặt tự động thoại của Tiêu Nguyên.
Chỉ sau 2 phút, Hạ Nguyệt đã rơi vào giấc ngủ, đầu vô thức ngã về một bên. Mà trùng hợp là bên đó chính là bên Tống Tịch đang ngồi.
Đầu Hạ Nguyệt đặt trên vai Tống Tịch. Khiến Tống Tịch không ngừng bối rối.
Tiêu Nguyên từ trong suy nghĩ thoát ra, anh đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này. Bắt chợt ánh mắt đau lòng liền thay đổi, biến thành đôi mắt oán giận, thù địch nhìn về Tống Tịch.
Tống Tịch hơi giật mình trước hành động của Hạ Nguyệt. Cô nhìn xuống, chỉ thấy cái nón Hạ Nguyệt.
Nhưng là người từng luyện võ, cô như có như không nghe tiếng hít thở của Hạ Nguyệt. Vô thức nghĩ đến lúc dưới sảnh, Hạ Nguyệt cũng đã ngủ chỉ sau vài phút chờ đợi.
Em ấy có vẻ rất mệt, là có chuyện gì mà có thể ngủ chỉ sau vài phút. Như vậy.
Đang không biết phải làm sao, thì một luồng sát khí kéo đến, khiến cô không khỏi đổ mồ hôi nhìn lên.
Nhìn thấy là Tiêu Nguyên đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn mình, mà không một chút giấu giếm.
Tống Tịch... Làm ơn đi, tôi muốn thoát khỏi đây!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro