Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Làm sạch.
2024-10-31 21:33:24
Mà Hạ Nguyệt cũng không biết bản thân cư nhiên đã gây ra làng sóng tranh cãi giữa nam và nữ.
Hạ Nguyệt trao đổi cùng Vương Ngữ Yên cùng nhau xem sách dậy nấu ăn. Rồi trao đổi.
Cho dù đổi các vật dụng thì các cô vẫn còn tận 20 điểm. Vì sao ư... Là vì cả hai dùng điểm đổi đồ nguyên liệu nấu ăn chứ không phải vật dụng nấu ăn. Sau khi tống kê, Hạ Nguyệt nhìn thấy số vật dụng nấu ăn lúc đổi ra có số điểm khá thấp, mà nguyên nguyên nấu ăn lại có số điểm đổi cao. Nên cô cùng Vương Ngữ Yên chỉ ý tập trung và trao đổi mực tôm ốc và cua.
Có lẽ không ai ngờ được, chỉ là nguyên liệu nấu ăn lại đổi điểm còn cao hơn cả đồ ăn. Mà vạn lần không nghĩ đến các vật dụng bếp lại có số điểm cực thấp, giá đối của đồ dùng nhà bếp chỉ có 1 điểm. Mà nguyên liệu thì tận 2 điểm trở lên.
Ở các đội khác, cơ bản chỉ có 20 điểm, khi mà họ vừa chọn xong món đồ nhìn lại menu. Sắc mặt của nhóm người có thể nói là âm u. Biểu tình sắc thái đó, phải nói một từ đặt sắc.
Cư nhân mạng cũng vì vậy mà được một trận vui vẻ. Cũng nhưng họ lại càn thêm nể phục Hạ Nguyệt.
Trong trương trình này, Hạ Nguyệt tuy không làm quá nhiều, nhưng mỗi việc nàng làm, ai cũng có thể nhìn ra được sự thông minh cùng nhanh trí của cô. Cộng thêm vẻ đẹp bên ngoài, không ai là không bị cô thu hút.
Mọi người phải đứng giữa trời nắng đẽ làm việc, bầu trời lại nắng gắt, nóng đến mức cả người cớ ngỡ đã bị nướng chín rồi.
Tề Lăng lau trên trán mồ hôi, ông ngồi dưới dù to còn thấy rất nóng, nhìn xuống máy đo nhiệt hiện 38 độ, ông không khỏi lo lắng nhóm người có thể bị say nắng. Lại nhìn qua Hạ Nguyệt đang ngồi một bên, bên cạnh là Vương Ngữ Yên, tuy ông đã kêu nhân viên lấy dù to đến, nhưng trời thì nắng mà còn kêu nướng đồ ăn khác nào đang tra tấn người khác.
Ông đột nhiên hơi hối hận bản thân chọn nhiệm vụ cho họ. Đương nhiên nếu là bình thường ông ít nhất cũng không cảm thấy như thế. Chỉ là hiện tại có hai vị tổ tông. Nếu họ có chuyện, ông tựa hồ có thể cảm thụ được cơn giận của vị đại lão bên kia.
Hạ Nguyệt mồ hôi cũng dần ướt đi phần trán cô. Cô lật đi lật lại cuốn sách dậy nấu ăn, đôi mày cũng nhíu chặt đưa mắt nhìn sang Vương Ngữ Yên.
Trên trán chị cũng đang chảy lớp mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt cùng nụ cười lại có biết bao nhiêu dịu dàng nói: "Có chỗ nào em không hiểu sao?"
Hạ Nguyệt chỉ vào trong sách lại chỉ qua con bạch tuộc nói: "Sách nói chúng ta phải phải làm sạch bạch tuộc, rồi bảo chúng ta dùng gia vị ướt điều lên."
Vương Ngữ Yên cười: "Rồi sao nữa."
Hạ Nguyệt gật đầu:"Ấn, rồi sao nữa?"
Bộ dáng không hiểu gì khiến Vương Ngữ Yên có chút buồn cười nhưng không dám cười đáp: "Sau đó
thi nuong a."
Hạ Nguyệt, cô lắc đầu nói: "Không, ý em là... Như thế nào làm sạch bạch tuộc."
Hạ Nguyệt lại nhìn nhiều con bạch tuộc to, bên cạnh là rất nhiều tôm cũng rất to.
Nhưng cô cơ bản là không biết nên làm thế nào, làm sạch nó, một câu rất đơn giản nhưng cần phải làm sạch những đâu?
Cô căng bản không biết làm sạch là thế nào. Từng nghe qua làm thịt heo thì phải mổ xẻ, lấy nội tạng.
Làm thịt cá nót, vốn cá nóc có nhiều độc phải loại bỏ độc mới có thể ăn. Nhưng bạch tuộc thì sao?
Cần lấy túi mực sao? Và cần phải loại bỏ cái gì khác, hay chỉ cầm rửa sạch là có thể ăn?
Nếu như có ai thực thành qua thì tốt rồi, cô chắc chắc sẽ học được, nhưng trước giờ cô căng bản là chưa từng nhìn thấy ai làm qua mấy nón này, nên căng bản là không rõ. Bản thân cũng chăng có hứng thú với đồ ăn nên không quá nhiều tìm hiểu.
Mà cũng vì từ nhỏ mẹ cô bệnh nên trong nhà chưa từng làm qua. Mà trước giờ nhiều nhất cô chỉ thấy người bán hải sản bên ngoài nên căng bản cũng không học được.
Hạ Nguyệt thật sự không biết làm thế, bạch tuộc liệu có giống heo, cá và người?
Nhìn thấy Hạ Nguyệt luống cuống nhìn con bạch tuộc không biết phải làm sao? Vương Ngữ Yên cô vừa thương, lại vừa cảm thấy cô đáng yêu muốn tiếp tục trêu nàng.
"Em chưa từng làm thịt bạch tuộc sao?"
Hạ Nguyệt không chút che giấu chuyện bản thân không biết mà muốn học hỏi đáp lời: "Không phải chỉ cần rửa sạch sao? Cần bỏ gì khác sao?"
Vương Ngữ Yên... Cô rất muốn bật cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hạ Nguyệt đang nhìn mình chăm chằm. Bộ dáng nghiêm túc giống như trẻ ngoan muốn học hỏi, khiến cô không khỏi động lòng.
Vương Ngữ Yên thu lại nụ cười, nghiêm túc chỉ vào cuốn sách nói: "Bạch tuộc thì em cần bỏ nội tạng răng, và túi mực, đừng quên cả mắt. Tôm em chỉ cần rất ra chỉ tôm, còn ốc em có thế ngâm qua và rửa lại nhiều làn nước, đối với cua thì chà rửa bên ngoài cắt bỏ phần miệng."
Hạ Nguyệt ban đầu còn nghe rất tập trung, về sau cô lại không thể bình tĩnh được nữa hỏi: "Tỷ không phải nói không biết nấu ăn sao?"
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, mỉm cười gật đầu: "Ân, nhưng Tỷ có thích một người, cô ấy lại thích ăn, nhưng không thích tìm hiểu về đồ ăn."
Lời nói chính là ý đồ muốn thả thính. Các Fan cp của cả hai cũng bắt đầu kêu la.
Vốn cho rằng Hạ Nguyệt sẽ phản ứng, hoặc là sẽ như trước kia mặt lạnh không để ý. Nhưng tất cả điều không ngờ, Hạ Nguyệt đột nhiên nhìn Vương Ngữ Yên một cách chăm chú.
Hạ Nguyệt... Cô cứ luôn cảm giác chị là đang ám chỉ cô. Nhưng cô và Vương Ngữ Yên quen được bao lâu? Chị không chỉ biết cô mà dường như còn rất hiểu cô, như thể họ đã quen biết từ trước vậy.
Hạ Nguyệt, có phải chị ta biết Tỷ Tỷ không? Dù sao chỉ có cách nói này mới giải thích được vì sao
Vương Ngữ Yên lại hiểu cô đến vậy, mà cũng như nói sự thân thiết mấy ngày nay của chị ta chính là nhắm vào Tỷ Tỷ của cô?
Nhưng lại nghĩ đến bản thân vẫn luôn theo đuôi Tỷ Tỷ, căng bản chưa từng thấy qua Vương Ngữ Yên cô mới một lần nữa thu hồi tầm mắt. Không nói gì quay đầu liền bắt đầu làm nhiệm vụ.
Vương Ngữ Yên... Chị là bị từ chối sao? Em ấy thật sự không nhớ gì sao? Hay là nói, em không nhận ra mình nữa. Vương Ngữ Yên có chút bất lực nghĩ. Nhưng cảm xúc bất đắc dĩ đó không kéo dài quá lâu, chị liền quay lại trạng thái bình thường
Vương Ngữ Yên một bên làm cua, một bên hướng dẫn Hạ Nguyệt bên cạnh làm bạch tuộc.
Hạ Nguyệt không ngốc, nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là một thân thể trưởng thành, nhưng tâm hồn chỉ 10 tuổi. Dù cho thông minh thì đã sao?
Cô lúc này giống như kiểu bạn đọc một cuốn sách y học, nhưng người khác kêu bạn đi phẫu thuật mạng người. Cô trước nay kiến thức học được trong sách, nhưng kĩ năng cùng thực lực chính là cần phải nhìn qua người khác làm mà học hỏi bắt trước theo.
Mà đây cũng là lý do cô không muốn cùng Hà Lan thí nghiệm trái tim nhân tạo, là vì bản thân cô không có nắm chắc.
Mọi người nói cô giỏi và có tài, nhưng tài năng đó không phải của cô. Nhưng thực chất cô chỉ là học hỏi rồi sao chép lại, và dựa và sự thông minh của mình mà tăng tiến kĩ năng đó lên, khiến nó làm càn tốt hơn.
Hơn nữa bản thân cô vốn thông minh, đọc từ trong sách ra cũng có thể nhớ rất lâu. Nên những ai không biết liền cho rằng cô tài giỏi.
Nhưng... Đây đã là giới hạn của cô rồi. Nếu không ai cho cô nhìn thấy, cho cô chỉ dậy, cơ bản cô cũng sẽ không làm được.
Giống như lúc này, cô không biết nấu ăn, cũng sẽ không hứng thú với nó nên chưa từng biết nấu ăn cần những gì. Ngây ra rửa sạch bạch tuộc đối với cô lại khó khăn.
Hạ Nguyệt trao đổi cùng Vương Ngữ Yên cùng nhau xem sách dậy nấu ăn. Rồi trao đổi.
Cho dù đổi các vật dụng thì các cô vẫn còn tận 20 điểm. Vì sao ư... Là vì cả hai dùng điểm đổi đồ nguyên liệu nấu ăn chứ không phải vật dụng nấu ăn. Sau khi tống kê, Hạ Nguyệt nhìn thấy số vật dụng nấu ăn lúc đổi ra có số điểm khá thấp, mà nguyên nguyên nấu ăn lại có số điểm đổi cao. Nên cô cùng Vương Ngữ Yên chỉ ý tập trung và trao đổi mực tôm ốc và cua.
Có lẽ không ai ngờ được, chỉ là nguyên liệu nấu ăn lại đổi điểm còn cao hơn cả đồ ăn. Mà vạn lần không nghĩ đến các vật dụng bếp lại có số điểm cực thấp, giá đối của đồ dùng nhà bếp chỉ có 1 điểm. Mà nguyên liệu thì tận 2 điểm trở lên.
Ở các đội khác, cơ bản chỉ có 20 điểm, khi mà họ vừa chọn xong món đồ nhìn lại menu. Sắc mặt của nhóm người có thể nói là âm u. Biểu tình sắc thái đó, phải nói một từ đặt sắc.
Cư nhân mạng cũng vì vậy mà được một trận vui vẻ. Cũng nhưng họ lại càn thêm nể phục Hạ Nguyệt.
Trong trương trình này, Hạ Nguyệt tuy không làm quá nhiều, nhưng mỗi việc nàng làm, ai cũng có thể nhìn ra được sự thông minh cùng nhanh trí của cô. Cộng thêm vẻ đẹp bên ngoài, không ai là không bị cô thu hút.
Mọi người phải đứng giữa trời nắng đẽ làm việc, bầu trời lại nắng gắt, nóng đến mức cả người cớ ngỡ đã bị nướng chín rồi.
Tề Lăng lau trên trán mồ hôi, ông ngồi dưới dù to còn thấy rất nóng, nhìn xuống máy đo nhiệt hiện 38 độ, ông không khỏi lo lắng nhóm người có thể bị say nắng. Lại nhìn qua Hạ Nguyệt đang ngồi một bên, bên cạnh là Vương Ngữ Yên, tuy ông đã kêu nhân viên lấy dù to đến, nhưng trời thì nắng mà còn kêu nướng đồ ăn khác nào đang tra tấn người khác.
Ông đột nhiên hơi hối hận bản thân chọn nhiệm vụ cho họ. Đương nhiên nếu là bình thường ông ít nhất cũng không cảm thấy như thế. Chỉ là hiện tại có hai vị tổ tông. Nếu họ có chuyện, ông tựa hồ có thể cảm thụ được cơn giận của vị đại lão bên kia.
Hạ Nguyệt mồ hôi cũng dần ướt đi phần trán cô. Cô lật đi lật lại cuốn sách dậy nấu ăn, đôi mày cũng nhíu chặt đưa mắt nhìn sang Vương Ngữ Yên.
Trên trán chị cũng đang chảy lớp mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt cùng nụ cười lại có biết bao nhiêu dịu dàng nói: "Có chỗ nào em không hiểu sao?"
Hạ Nguyệt chỉ vào trong sách lại chỉ qua con bạch tuộc nói: "Sách nói chúng ta phải phải làm sạch bạch tuộc, rồi bảo chúng ta dùng gia vị ướt điều lên."
Vương Ngữ Yên cười: "Rồi sao nữa."
Hạ Nguyệt gật đầu:"Ấn, rồi sao nữa?"
Bộ dáng không hiểu gì khiến Vương Ngữ Yên có chút buồn cười nhưng không dám cười đáp: "Sau đó
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thi nuong a."
Hạ Nguyệt, cô lắc đầu nói: "Không, ý em là... Như thế nào làm sạch bạch tuộc."
Hạ Nguyệt lại nhìn nhiều con bạch tuộc to, bên cạnh là rất nhiều tôm cũng rất to.
Nhưng cô cơ bản là không biết nên làm thế nào, làm sạch nó, một câu rất đơn giản nhưng cần phải làm sạch những đâu?
Cô căng bản không biết làm sạch là thế nào. Từng nghe qua làm thịt heo thì phải mổ xẻ, lấy nội tạng.
Làm thịt cá nót, vốn cá nóc có nhiều độc phải loại bỏ độc mới có thể ăn. Nhưng bạch tuộc thì sao?
Cần lấy túi mực sao? Và cần phải loại bỏ cái gì khác, hay chỉ cầm rửa sạch là có thể ăn?
Nếu như có ai thực thành qua thì tốt rồi, cô chắc chắc sẽ học được, nhưng trước giờ cô căng bản là chưa từng nhìn thấy ai làm qua mấy nón này, nên căng bản là không rõ. Bản thân cũng chăng có hứng thú với đồ ăn nên không quá nhiều tìm hiểu.
Mà cũng vì từ nhỏ mẹ cô bệnh nên trong nhà chưa từng làm qua. Mà trước giờ nhiều nhất cô chỉ thấy người bán hải sản bên ngoài nên căng bản cũng không học được.
Hạ Nguyệt thật sự không biết làm thế, bạch tuộc liệu có giống heo, cá và người?
Nhìn thấy Hạ Nguyệt luống cuống nhìn con bạch tuộc không biết phải làm sao? Vương Ngữ Yên cô vừa thương, lại vừa cảm thấy cô đáng yêu muốn tiếp tục trêu nàng.
"Em chưa từng làm thịt bạch tuộc sao?"
Hạ Nguyệt không chút che giấu chuyện bản thân không biết mà muốn học hỏi đáp lời: "Không phải chỉ cần rửa sạch sao? Cần bỏ gì khác sao?"
Vương Ngữ Yên... Cô rất muốn bật cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hạ Nguyệt đang nhìn mình chăm chằm. Bộ dáng nghiêm túc giống như trẻ ngoan muốn học hỏi, khiến cô không khỏi động lòng.
Vương Ngữ Yên thu lại nụ cười, nghiêm túc chỉ vào cuốn sách nói: "Bạch tuộc thì em cần bỏ nội tạng răng, và túi mực, đừng quên cả mắt. Tôm em chỉ cần rất ra chỉ tôm, còn ốc em có thế ngâm qua và rửa lại nhiều làn nước, đối với cua thì chà rửa bên ngoài cắt bỏ phần miệng."
Hạ Nguyệt ban đầu còn nghe rất tập trung, về sau cô lại không thể bình tĩnh được nữa hỏi: "Tỷ không phải nói không biết nấu ăn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, mỉm cười gật đầu: "Ân, nhưng Tỷ có thích một người, cô ấy lại thích ăn, nhưng không thích tìm hiểu về đồ ăn."
Lời nói chính là ý đồ muốn thả thính. Các Fan cp của cả hai cũng bắt đầu kêu la.
Vốn cho rằng Hạ Nguyệt sẽ phản ứng, hoặc là sẽ như trước kia mặt lạnh không để ý. Nhưng tất cả điều không ngờ, Hạ Nguyệt đột nhiên nhìn Vương Ngữ Yên một cách chăm chú.
Hạ Nguyệt... Cô cứ luôn cảm giác chị là đang ám chỉ cô. Nhưng cô và Vương Ngữ Yên quen được bao lâu? Chị không chỉ biết cô mà dường như còn rất hiểu cô, như thể họ đã quen biết từ trước vậy.
Hạ Nguyệt, có phải chị ta biết Tỷ Tỷ không? Dù sao chỉ có cách nói này mới giải thích được vì sao
Vương Ngữ Yên lại hiểu cô đến vậy, mà cũng như nói sự thân thiết mấy ngày nay của chị ta chính là nhắm vào Tỷ Tỷ của cô?
Nhưng lại nghĩ đến bản thân vẫn luôn theo đuôi Tỷ Tỷ, căng bản chưa từng thấy qua Vương Ngữ Yên cô mới một lần nữa thu hồi tầm mắt. Không nói gì quay đầu liền bắt đầu làm nhiệm vụ.
Vương Ngữ Yên... Chị là bị từ chối sao? Em ấy thật sự không nhớ gì sao? Hay là nói, em không nhận ra mình nữa. Vương Ngữ Yên có chút bất lực nghĩ. Nhưng cảm xúc bất đắc dĩ đó không kéo dài quá lâu, chị liền quay lại trạng thái bình thường
Vương Ngữ Yên một bên làm cua, một bên hướng dẫn Hạ Nguyệt bên cạnh làm bạch tuộc.
Hạ Nguyệt không ngốc, nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là một thân thể trưởng thành, nhưng tâm hồn chỉ 10 tuổi. Dù cho thông minh thì đã sao?
Cô lúc này giống như kiểu bạn đọc một cuốn sách y học, nhưng người khác kêu bạn đi phẫu thuật mạng người. Cô trước nay kiến thức học được trong sách, nhưng kĩ năng cùng thực lực chính là cần phải nhìn qua người khác làm mà học hỏi bắt trước theo.
Mà đây cũng là lý do cô không muốn cùng Hà Lan thí nghiệm trái tim nhân tạo, là vì bản thân cô không có nắm chắc.
Mọi người nói cô giỏi và có tài, nhưng tài năng đó không phải của cô. Nhưng thực chất cô chỉ là học hỏi rồi sao chép lại, và dựa và sự thông minh của mình mà tăng tiến kĩ năng đó lên, khiến nó làm càn tốt hơn.
Hơn nữa bản thân cô vốn thông minh, đọc từ trong sách ra cũng có thể nhớ rất lâu. Nên những ai không biết liền cho rằng cô tài giỏi.
Nhưng... Đây đã là giới hạn của cô rồi. Nếu không ai cho cô nhìn thấy, cho cô chỉ dậy, cơ bản cô cũng sẽ không làm được.
Giống như lúc này, cô không biết nấu ăn, cũng sẽ không hứng thú với nó nên chưa từng biết nấu ăn cần những gì. Ngây ra rửa sạch bạch tuộc đối với cô lại khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro