Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Paparazzi
2024-10-31 21:33:24
Chiếc xe Hạ Nguyệt vừa rời đi, thì một chiếc xe đen khác liền chạy đến, nó còn đỗ ngây chỗ mà Hạ Nguyệt đỗ khi nãy.
Không vá 5 phút sau, một cô gái đội theo chiếc nón lưỡi trang, đeo thêm một cái khẩu trang, gần như che kính toàn bộ khuông mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sắc bén bên dưới chiếc nón.
Bước ra từ trong khách sạn. Cô gái mặc trên người là một bộ quần áo hiphop. Khiến người ta cảm giác mạnh mẽ mà thêm phần cuốn hút từ cô gái ấy.
Vương Ngữ Yên vừa bước ra khỏi khách sạn. Liền có một ánh sáng loé lên rồi tắt ngây sau đó.
Đôi mắt phượng dưới chiếc nón của cô khẽ liếc nhìn qua bụi cây gần đó. Nơi mà có một bóng đen đang cầm một vật lóe sáng về hướng cô.
Nhưng thay vì đi đến nơi đó. Thì cô lại không nói gì, tiếp tục đi đến bên cạnh xe, không nói một lời, trực tiếp mở cửa xe, rồi nhanh chóng ngồi vào.
Vừa ngồi vào xe đã có một bàn tay đưa đến một tệp giấy đến trước mặt cô. Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn lên. Chỉ thấy Lâm Thúc lò cái đầu ra phía sau, một tay đẩy mắt kính, một tay cẩm hồ sơ, hướng về chỗ cô ngồi. Trên mặt anh điều là biểu tình đầy nghiêm túc, lên tiếng.
"Lão đại, tên paparazzi ban nãy, cần giải quyết không?"
Vương Ngữ Yên nhận lấy tài liệu mà Lâm Húc đưa đến. Từng ngón tay thon dài của cô lướt trên mặt giấy một lúc, vẻ mặt không mấy cảm xúc, lên tiếng: "Không cần. Một lát nữa chuẩn bị bên truyền thông, chờ lệnh của tôi."
Lâm Húc vừa nghe qua vẫn có chút không rõ ý định của Vương Ngữ Yên.
Vì nếu là bình thường, thì sau khi Vương Ngữ Yên phát hiện mình bị chụp trộm. Cô sẽ trực tiếp cho người lấy đi máy chứ không phải để yên thế này.
Dù sao diễn viên bị chụp lại khi ra và mấy nơi thế này có chút khó sử. Với cả, nhìn động tác chụp của tên chó săn ban nãy. Hắn có thể xác định tên ban nãy là một tay mới vào nghề.
Dù sau thì, mấy tên chuyện nghiệp sẽ không có thể mất một sai lầm ngớ ngẩn như. Đi chụp trộm giữa ban ngày mà còn bật đèn Flash, đúng là sợ người khác không phát hiện mà.
Dù lòng đầy nghi vấn, nhưng với danh một trợ lý chuyên nghiệp, Lâm Húc vẫn không hỏi bất kì điều gì từ Vương Ngữ Yên.
Mà một bên nào đó. Tên phóng viên vừa chụp hình Hạ Nguyệt xong, lại nhảy đến một ảnh hậu. Khiến nam nhân nhấp trong bụi cây cười không ngậm lại được mồm. Miệng thì liên tục nói bản thân gặp may rồi.
Nhưng điều hắn cả đời không ngờ đến chính là vì một lần chụp ảnh quên tắt Flash, đã bị hai đại lão bắt gặp, tuy hiện tại không bắt hắn. Nhưng kết quả về sau phải khiến hắn phải lập tức bỏ nghề.
Hạ Nguyệt vừa đến trường quay của đã có trợ lý đạo diễn chạy ra đón.
Nam trợ lý nhanh chóng đưa của ba vào trong. Nhóm 3 người vừa vào đến bên trong hậu trường. Hạ Nguyệt với đôi mắt cực tốt của mình, cô đã nhìn thấy đã có rất nhiều nhân viên đang tiến thành chỉnh xửa hậu kì. Mà đứng từ phía rất xa phía trước. Cô cũng nhìn thấy một hình bóng một nam nhân quen thuộc.
Lâm Chu một tay chóng hong, một tay chỉ đám nhân viên hậu trường làm việc. Miệng không ngừng la hét, kêu đám người nhanh lên.
Đám nhân viên của ông thì mặt người nào người nấy điều âm u như hai ngày chưa ngủ vậy.
Hạ Nguyệt đi đầu, theo sau là trợ lý Hoa Anh, và quản lý Dao Quang. Nam quản lý của Lâm Chu vừa nhìn thấy ông liền vội vàng gọi to: "Đạo diễn, ngài xem tôi mang nhân vật chính đến rổi!"
Vừa nghe đến tiếng nam quản lý, không chỉ Lầm Chu nhìn qua, mà những ai trong đoàn cũng điều đưa mắt nhìn qua.
Vì bộ phim này là tổ sản xuất chức muốn quay bí mật, nên các diễn viên cũng được ẩn đi. Cũng chỉ có một số người biết, lúc mở cuộc thi thử vai cũng là diễn ra trong bí mật.
Nên không có gì lạ khi mà những người trong đoàn điều đưa mắt tò mò nhìn qua người đến. Vì cơ
bản ngoại trừ thông báo nữ chính là Vương Ngữ Yên, thì Lâm Chu không còn thông báo nào nữa.
Lâm Chu vừa nhìn thấy người đến là Hạ Nguyệt thì hai mắt ông chợt sáng lên, vui vẻ đi đến trước mặt cô chào hỏi.
"Dương Dương à, cháu đền rồi à."
"Vâng, đã lâu không gặp rồi, Đạo diễn." Hạ Nguyệt cúi đầu đối Lâm Chu không sủng nịnh đáp lời. Một bộ bình tĩnh khiến Lâm Chu rất là vừa lòng.
Lâm Chu hơi gật đầu, đưa mắt nhìn Hạ Nguyệt từ đầu đến chân, nhìn thấy cô không thêm cũng chẳng thiếu miếng thịt nào khiến ông không ngừng gật gù, đầy vẻ hài lòng.
Lâm Chu còn đang cảm cảm thấy thỏ mãn với lựa chọn của mình thì một hình bóng, từ phía sau Hạ Nguyệt đi gần đến chỗ ông.
Người nọ ngừng lại phía sau Hạ Nguyệt, ánh mắt người nọ sắt bén liếc nhìn qua Lâm Chu. Khiến Lâm Chu hơi run rẩy trước ánh mắt cảnh cáo ấy. Nhưng cảnh tượng phía sau khiến ông bất chấp đi cơn sợ hãi, hai mắt liền sáng lên.
Trước mắt ông là cảnh Hạ Nguyệt thấp hơn Vương Ngữ Yên nửa cái đầu.
Mà bộ dáng Hạ Nguyệt lúc này, trên người mặc một chiếc váy, trông cô mong manh lại đáng yêu.
Mà Vương Ngữ Yên mạnh mẽ khí chất đứng ở phía sau, như đang bảo hộ người con gái đứng trước mặt mình. Một cảnh tượng đẹp đến không thể tả. Dường như cả hai sinh ra là đề dành cho nhau vậy!
Lâm Chu nhìn cả hai mà chợt nở nụ cười gian tà, khiến Hạ Nguyệt mà vài người khác cũng phải cảm thấy sợ hãi mà tránh xa.
Hạ Nguyệt bị ánh mắt Lâm Chu nhìn chằm chằm, thì có chút khó chịu. Chân cô hơi lùi về phía sau, nhưng rồi cô lại đụng trúng ai đó, chân còn đạp lên chân ai đó.
Hạ Nguyệt giật mình, không chút do dự quay đầu. Đập vào mắt cô là khuông mặt đang phóng đại của Vương Ngữ Yên.
Điểm quan trọng nhất là... Hiện tại khuông mặt cả hai đã sát gần nhau. Đến mức chỉ vài km nữa là môi cả hai đã chạm vào nhau.
Những nhân viên hậu trường, và 3 quản lý, 2 trợ lý, một đạo diễn đứng cạnh cũng phải sững sờ trước khung cảnh xinh đẹp trước mắt.
Mà hai diễn viên chính lúc này lại không phản ứng kịp tình huống trước mắt.
Đến khi tiếng xì xầm từ những nhân viên hậu trường vang lên. Khiến Hạ Nguyệt giật mình, ngây lập tức hoàn hồn.
Hạ Nguyệt, cô theo bản năng lùi về sau, nhưng có lẽ là quá gấp gáp, để rồi cô không đứng vững mà chật chân qua một bên, loạng choạng ngã về sau.
Hạ Nguyệt kinh ngạc, đôi mắt mở to vì không tin bản thân cư nhiên có thể mắc một sai lầm như vậy.
Lòng nghĩ: Xong rồi!
Nhưng chờ một lúc lâu cô vẫn không có cảm giác đau như dựa khiến. Mà ngược lại, cô còn cảm thấy mình đã rời vào một vòng tay ấm áp của ai đó. Khi mở mắt ra, cô mới giật mình nhận ra bản thân đang ở trong lòng Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên thả lỏng vòng tay ra một chút, nhưng chị vẫn không hoàn toàn buông ra, ngẩn đầu, mang theo ánh mắt lo lắng hỏi: "Em không sao chứ!"
Hạ Nguyệt sau khi đứng lại vững vàng, khi này mới lên tiếng đáp: "Không sao, cảm ơn."
Nhưng có lẽ cô đã không chú ý, nên khi nói ra lời này, cô lại chẳng mang theo tí nào cảm xúc Và rồi từ một không khí lãnh mạn, lại bị câu nói của Hạ Nguyệt biến thành lãnh nhách.
Không khí lúc này, chở nên ngại ngùng vô cùng.
Vương Ngữ Yên càn lại bị lời Hạ Nguyệt làm cho bị thương trong tim. Nhưng bản thân cô lại chẳng thể than, hay trách ai. Vì hơn ai hết, cô biết rõ bản thân là người khiến Hạ Nguyệt chở nên thế này.
Không vá 5 phút sau, một cô gái đội theo chiếc nón lưỡi trang, đeo thêm một cái khẩu trang, gần như che kính toàn bộ khuông mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sắc bén bên dưới chiếc nón.
Bước ra từ trong khách sạn. Cô gái mặc trên người là một bộ quần áo hiphop. Khiến người ta cảm giác mạnh mẽ mà thêm phần cuốn hút từ cô gái ấy.
Vương Ngữ Yên vừa bước ra khỏi khách sạn. Liền có một ánh sáng loé lên rồi tắt ngây sau đó.
Đôi mắt phượng dưới chiếc nón của cô khẽ liếc nhìn qua bụi cây gần đó. Nơi mà có một bóng đen đang cầm một vật lóe sáng về hướng cô.
Nhưng thay vì đi đến nơi đó. Thì cô lại không nói gì, tiếp tục đi đến bên cạnh xe, không nói một lời, trực tiếp mở cửa xe, rồi nhanh chóng ngồi vào.
Vừa ngồi vào xe đã có một bàn tay đưa đến một tệp giấy đến trước mặt cô. Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn lên. Chỉ thấy Lâm Thúc lò cái đầu ra phía sau, một tay đẩy mắt kính, một tay cẩm hồ sơ, hướng về chỗ cô ngồi. Trên mặt anh điều là biểu tình đầy nghiêm túc, lên tiếng.
"Lão đại, tên paparazzi ban nãy, cần giải quyết không?"
Vương Ngữ Yên nhận lấy tài liệu mà Lâm Húc đưa đến. Từng ngón tay thon dài của cô lướt trên mặt giấy một lúc, vẻ mặt không mấy cảm xúc, lên tiếng: "Không cần. Một lát nữa chuẩn bị bên truyền thông, chờ lệnh của tôi."
Lâm Húc vừa nghe qua vẫn có chút không rõ ý định của Vương Ngữ Yên.
Vì nếu là bình thường, thì sau khi Vương Ngữ Yên phát hiện mình bị chụp trộm. Cô sẽ trực tiếp cho người lấy đi máy chứ không phải để yên thế này.
Dù sao diễn viên bị chụp lại khi ra và mấy nơi thế này có chút khó sử. Với cả, nhìn động tác chụp của tên chó săn ban nãy. Hắn có thể xác định tên ban nãy là một tay mới vào nghề.
Dù sau thì, mấy tên chuyện nghiệp sẽ không có thể mất một sai lầm ngớ ngẩn như. Đi chụp trộm giữa ban ngày mà còn bật đèn Flash, đúng là sợ người khác không phát hiện mà.
Dù lòng đầy nghi vấn, nhưng với danh một trợ lý chuyên nghiệp, Lâm Húc vẫn không hỏi bất kì điều gì từ Vương Ngữ Yên.
Mà một bên nào đó. Tên phóng viên vừa chụp hình Hạ Nguyệt xong, lại nhảy đến một ảnh hậu. Khiến nam nhân nhấp trong bụi cây cười không ngậm lại được mồm. Miệng thì liên tục nói bản thân gặp may rồi.
Nhưng điều hắn cả đời không ngờ đến chính là vì một lần chụp ảnh quên tắt Flash, đã bị hai đại lão bắt gặp, tuy hiện tại không bắt hắn. Nhưng kết quả về sau phải khiến hắn phải lập tức bỏ nghề.
Hạ Nguyệt vừa đến trường quay của đã có trợ lý đạo diễn chạy ra đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam trợ lý nhanh chóng đưa của ba vào trong. Nhóm 3 người vừa vào đến bên trong hậu trường. Hạ Nguyệt với đôi mắt cực tốt của mình, cô đã nhìn thấy đã có rất nhiều nhân viên đang tiến thành chỉnh xửa hậu kì. Mà đứng từ phía rất xa phía trước. Cô cũng nhìn thấy một hình bóng một nam nhân quen thuộc.
Lâm Chu một tay chóng hong, một tay chỉ đám nhân viên hậu trường làm việc. Miệng không ngừng la hét, kêu đám người nhanh lên.
Đám nhân viên của ông thì mặt người nào người nấy điều âm u như hai ngày chưa ngủ vậy.
Hạ Nguyệt đi đầu, theo sau là trợ lý Hoa Anh, và quản lý Dao Quang. Nam quản lý của Lâm Chu vừa nhìn thấy ông liền vội vàng gọi to: "Đạo diễn, ngài xem tôi mang nhân vật chính đến rổi!"
Vừa nghe đến tiếng nam quản lý, không chỉ Lầm Chu nhìn qua, mà những ai trong đoàn cũng điều đưa mắt nhìn qua.
Vì bộ phim này là tổ sản xuất chức muốn quay bí mật, nên các diễn viên cũng được ẩn đi. Cũng chỉ có một số người biết, lúc mở cuộc thi thử vai cũng là diễn ra trong bí mật.
Nên không có gì lạ khi mà những người trong đoàn điều đưa mắt tò mò nhìn qua người đến. Vì cơ
bản ngoại trừ thông báo nữ chính là Vương Ngữ Yên, thì Lâm Chu không còn thông báo nào nữa.
Lâm Chu vừa nhìn thấy người đến là Hạ Nguyệt thì hai mắt ông chợt sáng lên, vui vẻ đi đến trước mặt cô chào hỏi.
"Dương Dương à, cháu đền rồi à."
"Vâng, đã lâu không gặp rồi, Đạo diễn." Hạ Nguyệt cúi đầu đối Lâm Chu không sủng nịnh đáp lời. Một bộ bình tĩnh khiến Lâm Chu rất là vừa lòng.
Lâm Chu hơi gật đầu, đưa mắt nhìn Hạ Nguyệt từ đầu đến chân, nhìn thấy cô không thêm cũng chẳng thiếu miếng thịt nào khiến ông không ngừng gật gù, đầy vẻ hài lòng.
Lâm Chu còn đang cảm cảm thấy thỏ mãn với lựa chọn của mình thì một hình bóng, từ phía sau Hạ Nguyệt đi gần đến chỗ ông.
Người nọ ngừng lại phía sau Hạ Nguyệt, ánh mắt người nọ sắt bén liếc nhìn qua Lâm Chu. Khiến Lâm Chu hơi run rẩy trước ánh mắt cảnh cáo ấy. Nhưng cảnh tượng phía sau khiến ông bất chấp đi cơn sợ hãi, hai mắt liền sáng lên.
Trước mắt ông là cảnh Hạ Nguyệt thấp hơn Vương Ngữ Yên nửa cái đầu.
Mà bộ dáng Hạ Nguyệt lúc này, trên người mặc một chiếc váy, trông cô mong manh lại đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Vương Ngữ Yên mạnh mẽ khí chất đứng ở phía sau, như đang bảo hộ người con gái đứng trước mặt mình. Một cảnh tượng đẹp đến không thể tả. Dường như cả hai sinh ra là đề dành cho nhau vậy!
Lâm Chu nhìn cả hai mà chợt nở nụ cười gian tà, khiến Hạ Nguyệt mà vài người khác cũng phải cảm thấy sợ hãi mà tránh xa.
Hạ Nguyệt bị ánh mắt Lâm Chu nhìn chằm chằm, thì có chút khó chịu. Chân cô hơi lùi về phía sau, nhưng rồi cô lại đụng trúng ai đó, chân còn đạp lên chân ai đó.
Hạ Nguyệt giật mình, không chút do dự quay đầu. Đập vào mắt cô là khuông mặt đang phóng đại của Vương Ngữ Yên.
Điểm quan trọng nhất là... Hiện tại khuông mặt cả hai đã sát gần nhau. Đến mức chỉ vài km nữa là môi cả hai đã chạm vào nhau.
Những nhân viên hậu trường, và 3 quản lý, 2 trợ lý, một đạo diễn đứng cạnh cũng phải sững sờ trước khung cảnh xinh đẹp trước mắt.
Mà hai diễn viên chính lúc này lại không phản ứng kịp tình huống trước mắt.
Đến khi tiếng xì xầm từ những nhân viên hậu trường vang lên. Khiến Hạ Nguyệt giật mình, ngây lập tức hoàn hồn.
Hạ Nguyệt, cô theo bản năng lùi về sau, nhưng có lẽ là quá gấp gáp, để rồi cô không đứng vững mà chật chân qua một bên, loạng choạng ngã về sau.
Hạ Nguyệt kinh ngạc, đôi mắt mở to vì không tin bản thân cư nhiên có thể mắc một sai lầm như vậy.
Lòng nghĩ: Xong rồi!
Nhưng chờ một lúc lâu cô vẫn không có cảm giác đau như dựa khiến. Mà ngược lại, cô còn cảm thấy mình đã rời vào một vòng tay ấm áp của ai đó. Khi mở mắt ra, cô mới giật mình nhận ra bản thân đang ở trong lòng Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên thả lỏng vòng tay ra một chút, nhưng chị vẫn không hoàn toàn buông ra, ngẩn đầu, mang theo ánh mắt lo lắng hỏi: "Em không sao chứ!"
Hạ Nguyệt sau khi đứng lại vững vàng, khi này mới lên tiếng đáp: "Không sao, cảm ơn."
Nhưng có lẽ cô đã không chú ý, nên khi nói ra lời này, cô lại chẳng mang theo tí nào cảm xúc Và rồi từ một không khí lãnh mạn, lại bị câu nói của Hạ Nguyệt biến thành lãnh nhách.
Không khí lúc này, chở nên ngại ngùng vô cùng.
Vương Ngữ Yên càn lại bị lời Hạ Nguyệt làm cho bị thương trong tim. Nhưng bản thân cô lại chẳng thể than, hay trách ai. Vì hơn ai hết, cô biết rõ bản thân là người khiến Hạ Nguyệt chở nên thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro