Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Xem kịch bản.
2024-10-31 21:33:24
Hạ Nguyệt...
Khí chất cô và nữ nhị này khá giống, nhưng tính cách lại không giống.
Nữ nhị là một vị tiểu thư có hôn ước với nam chính, trước nay lạnh nhạt, như một bạch liên hoa băng diễm tuyệt sắc. Chỉ là khi nữ nhị gặp nữ chính, từ bạch liên hóá thành thất liên.
Gấp lại kịch bản, Hạ Nguyệt nhìn lên đối Dao Quang lắc đầu nói: "Cái này không được, thiết lập nhân vật nữ nhị này, ban đầu là băng sơn tuyết liên, nhưng từ khi gặp nam chính cứ như hóa ngốc, ngây cả ứng phó với nữ chính yếu ớt thế nào cũng | không biết luôn phải cần người khác chỉ điểm. Nếu diễn
tốt sẽ bị mắng, diễn không tốt cũng bị mắng."
Bản thân cô có thể bị mắng, nhưng tiền đề đây là tên của Tỷ Tỷ cô. Đương nhiên không thể tùy tiện để cho người khác mắng.
Dao Quang ngồi một bên nghe Hạ Nguyệt phân tích, dù cho cô trước d dó đã đọc qua, nhưng lại chẳng thấy có vấn đề gì. Nhưng giờ nghe Hạ Nguyệt nói cô lại thấy đúng thật bộ phim này có thật nhiều vấn đề.
Dao Quang, cô không khỏi thấy kinh ngạc. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô cùng Hạ Nguyệt nói về chuyện diễn xuất. Tuy cô đã làm người đại diện cho Hạ Nguyệt được 10 ngày rồi, nhưng cô chưa một lần nhìn thấy Hạ Nguyệt diễn xuất.
Giờ nhìn Hạ Nguyệt có vẻ cũng là biết đến diễn xuất cô cũng thấy an tâm.
Hạ Nguyệt cầm một kịch bản khác lên, bắt đầu xem xét.
Dao Quang nhìn thấy lại bắt đầu liên huyên: "Kịch bản này đến từ một đạo diễn có tiếng, nữ chính và nam chính cũng đã được chọn. Đạo diễn bên đó nói là nội trong tuần này họ sẽ bắt đầu bấm máy.
Chị nghe nói bà ấy còn đang thiếu nữ nhị và nữ tứ. Nhưng bà ấy nói nếu em đồng ý có thể thử vai một chút."
Hạ Nguyệt: "Đạo diễn là nữ."
Dao Quang gật mạnh đầu: "Dương, em đừng chê bà ấy. Bà ấy rất nổi tiếng trong giới. Ngây cả biên kịch cũng rất nổi tiếng."
Hạ Nguyệt gật đầu, cô không nói gì nữa tiếp tục xem kịch bản.
Được một lúc cô mới lại hỏi Dao Quang ngồi đối diện.
"Cần thử vai?"
Dao Quang còn nghĩ Hạ Nguyệt là không thích, cô vội nói: "Cái đó cũng không nhất thiết phải thử vai, nếu được chị có thể nói công ty muốn tiếng. Chúng ta có thể trực tiếp nhét em vào. Dù sao với độ nổi tiếng hiện tại, của em công ty chắc chắn sẽ đồng ý."
Hạ Nguyệt im lặng lại xem kịch bản một chút.
Dao Quang thì không hiểu Hạ Nguyệt muốn gì, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Một lúc lâu, Hạ Nguyệt đóng lại kịch bản, nhẹ cười đối Dao Quang nói:"Khi nào thử vai."
Dao Quang thấp thỏm một lúc lâu không thấy Hạ Nguyệt phản ứng. Lúc cô nghe Hạ Nguyệt liên tiếng cô vẫn còn chưa định thần được.
Hoa Anh bên cạnh không nhìn nổi nữa tay đặt phía sau đẩy đẩy.
Dao Quang hoàn hồn đáp: "A, bên kia nói mai sẽ tổng thức buổi thử vai."
Hạ Nguyệt gật đầu đưa lại kịch bản cho Dao Quang nói: "Vậy, cứ thế đi."
Nói rồi cô liền đứng lên, đúng lúc này điện thoại cũng vang lên.
Dao Quang còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại kịp. Hạ Nguyệt đã cầm điện thoại lên xem xét.
"Quy, Ca?"
Vừa bắt máy, cô đã lên tiếng gọi.
Tiêu Nguyên bên này nghe giọng Hạ Nguyệt, hắn không khỏi nhẹ thở phào nói: "Tiểu Nguyêt, em vê chung cư rồi."
Hạ Nguyệt cô bước ra ban công, đóng lại cánh cửa mới tiếp tục nói: "Vâng, hôm nay có chút vài kịch bản cần em xem."
Tiêu Nguyên: "Làm gì thì làm, đừng để bản thân quá sức, anh thấy lúc quay trực tiếp em..."
Nói đến đây hắn liền ngừng lại, dù sao giờ hắn cũng là trụ cột của gia đình lúc này, cũng không thể để Hạ Nguyệt biết hắn không đáng tin cậy đến mức đi coi live của em gái.
"Quay trực tiếp? Ca, anh có phải đã xem trực tiếp của em?"'
Tiêu Nguyên: "Đương nhiên là không, công việc anh bận rộn làm sao có thể coi máy thứ nhảm nhí đó."
Hạ Nguyệt nghe, nhưng cô chỉ cười không đáp. Từ nhỏ cô vẫn luôn biết Nguyên Ca là người ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy vẫn luôn quan tâm gia đình một cách âm thầm. Trước kia đã như vậy, mà bây giờ vẫn như thế.
"Vâng, đúng rồi chuyện công ty thế nào rồi."
Hạ Nguyệt chuyển chủ đề làn hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Nguyên cười rất chi là vui vẻ đáp: "Ân, lần này nhờ có em mà mọi thứ giải quyết rất tốt. Chỉ là Tiểu Nguyệt à, em có chắc là khu đắt phía đông có thế giải quyết vấn đề của chúng ta không?"
Hạ Nguyệt tay đặt lên can, cô ngẩn đầu nhìn lên trời, bầu trời hôm nay trong xanh, khiến tâm trạng của cô cũng vô thức thấy thổi mái.
"Ca, anh tin em sao?"
Cô trả lời, nhưng không phải giải thích, mà chỉ đơn thuần hỏi lại. Hỏi xem Tiêu Nguyên có tin cô không.
Tiêu Nguyên... Hắn tức nhiên là tin. Dù cho biết rõ người nói chuyện với mình, tuy thân xác là một cô gái trưởng thành, nhưng tâm hồn cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng hắn vẫn nguyệt ý tin tưởng cô vô điều kiện.
"Anh tin."
Được một lời chắc chắn của Tiêu Nguyên, cô cười, là một nụ cười thật sự vui vẻ.
Tiêu Nguyên cũng hiểu ý cười.
Cả hai dường như chẳng cần nói quá nhiều nhưng cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn nói gì.
Sáng hôm sau Hạ Nguyệt cùng Dao Quang đi đến buổi diễn thử.
Cả ba vừa đi đến trước cửa liền đụng vào một người.
Một nam nhân tầm 30, hắn vội đi mà đụng trúng Dao Quang, Dao Quang bị đụng lảo đảo.
Nam nhân bị đụng trúng ngẩn đầu muốn mắng lại nhìn thấy Hạ Nguyệt, đi phía sau còn có Hoa Anh.
Trong mắt nam nhân hiện lên tia tham lam. Nhưng hắn dường như có việc gấp nên liền bỏ đi.
Dao Quang: "Cái người gì mà kì cục, đụng người ta còn không xin lỗi."
Hạ Nguyệt đi phía sau thu hết cảnh lúc nãy vào mắt. Đi đến bên cạnh Dao Quang hỏi: "Tỷ không sao
chu."
Nghe Hạ Nguyệt quan tâm mình, Dao Quang cũng rất nhanh vui vẻ trở lại mà dẫn cô đi đên nơi thử vai.
Cả ba đi và một phòng chờ, vừa vào bên trong không ít người chờ chú ý nhìn qua.
Hoa Anh đi phía sau nhìn thấy người đông nghẹt như vậy không khỏi kinh ngạc cảm thán.
"Trời ạ. Không phải chỉ là diễn thử thôi sao? Làm gì mà nhiều người thế."
Nhóm Hạ Nguyệt tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Dao Quang bên cạnh nghe Hoa Anh cảm thán cũng nhỏ giọng lên tiếng giải thích: "Dù sao đạo diễn
Hàn cũng rất nổi tiếng, phim mà bà ấy trụ trì đương nhiên sẽ không tồi. Nhìn số người như vậy cũng không thể xem là đông."
Dao Quang nhìn về phía đám người, nhưng giật mình nhận ra mọi ánh mắt của họ đang nhìn vào bọn họ, à không nên nói họ là đang nhìn vào Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh cô.
Hạ Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại. Dao Quang ngó đầu muốn xem xem Hạ Nguyệt đang làm gì, nhưng điện thoại Hạ Nguyệt cư nhiên có gắn kính chống trộm, cô chỉ có thể thấy một màn hình đen.
Một nữ diễn viên bên cạnh, nhìn thấy Hạ Nguyệt xinh đẹp, cô gái liền vội vàng đến bắt chuyện: "Cái đó, cô có phải Hạ Dương không? Tôi có xem trực tiếp của cô."
Hạ Nguyệt bị gọi tên, cô ngẩn đầu, nhìn nữ diễn viên ngồi bên cạnh mình.
Hạ Nguyệt hôm nay ra ngoài cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng dù sao cho dù cô không trang điểm cũng đã rất đẹp, trang đẹp lên chỉ thấy càn thêm xinh đẹp. Cô chỉ vừa ngẩn đầu nhìn lên, đối phương đã là không có tiền đồ mà nhìn ngây ngẩn.
Vốn cho rằng Hạ Nguyệt sẽ nói cái gì đó, nhưng Hạ Nguyệt cái gì cũng không nói, nhẹ nhàn gật đầu, xem như là đồng ý với lời cô gái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Những người khác nhìn thấy không khỏi xì xầm bàn tán: "Này, kiêu ngạo gì chứ? Không phải chỉ là nổi tiếng hơn chúng ta một chút thôi sao?"
Nữ diễn viên bên cạnh lại nói: "Tôi thấy cô ta chính là mất bệnh ngôi sao đấy."
Một nữ diễn viên kjác lại lên tiếng: "Chứ còn gì nữa, Không phải chỉ là nhờ tiết mục nên mới nổi tiếng thôi sao. Hừ! Nếu tôi có thể tham gia nhất định cũng sẽ nổi."
Khí chất cô và nữ nhị này khá giống, nhưng tính cách lại không giống.
Nữ nhị là một vị tiểu thư có hôn ước với nam chính, trước nay lạnh nhạt, như một bạch liên hoa băng diễm tuyệt sắc. Chỉ là khi nữ nhị gặp nữ chính, từ bạch liên hóá thành thất liên.
Gấp lại kịch bản, Hạ Nguyệt nhìn lên đối Dao Quang lắc đầu nói: "Cái này không được, thiết lập nhân vật nữ nhị này, ban đầu là băng sơn tuyết liên, nhưng từ khi gặp nam chính cứ như hóa ngốc, ngây cả ứng phó với nữ chính yếu ớt thế nào cũng | không biết luôn phải cần người khác chỉ điểm. Nếu diễn
tốt sẽ bị mắng, diễn không tốt cũng bị mắng."
Bản thân cô có thể bị mắng, nhưng tiền đề đây là tên của Tỷ Tỷ cô. Đương nhiên không thể tùy tiện để cho người khác mắng.
Dao Quang ngồi một bên nghe Hạ Nguyệt phân tích, dù cho cô trước d dó đã đọc qua, nhưng lại chẳng thấy có vấn đề gì. Nhưng giờ nghe Hạ Nguyệt nói cô lại thấy đúng thật bộ phim này có thật nhiều vấn đề.
Dao Quang, cô không khỏi thấy kinh ngạc. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô cùng Hạ Nguyệt nói về chuyện diễn xuất. Tuy cô đã làm người đại diện cho Hạ Nguyệt được 10 ngày rồi, nhưng cô chưa một lần nhìn thấy Hạ Nguyệt diễn xuất.
Giờ nhìn Hạ Nguyệt có vẻ cũng là biết đến diễn xuất cô cũng thấy an tâm.
Hạ Nguyệt cầm một kịch bản khác lên, bắt đầu xem xét.
Dao Quang nhìn thấy lại bắt đầu liên huyên: "Kịch bản này đến từ một đạo diễn có tiếng, nữ chính và nam chính cũng đã được chọn. Đạo diễn bên đó nói là nội trong tuần này họ sẽ bắt đầu bấm máy.
Chị nghe nói bà ấy còn đang thiếu nữ nhị và nữ tứ. Nhưng bà ấy nói nếu em đồng ý có thể thử vai một chút."
Hạ Nguyệt: "Đạo diễn là nữ."
Dao Quang gật mạnh đầu: "Dương, em đừng chê bà ấy. Bà ấy rất nổi tiếng trong giới. Ngây cả biên kịch cũng rất nổi tiếng."
Hạ Nguyệt gật đầu, cô không nói gì nữa tiếp tục xem kịch bản.
Được một lúc cô mới lại hỏi Dao Quang ngồi đối diện.
"Cần thử vai?"
Dao Quang còn nghĩ Hạ Nguyệt là không thích, cô vội nói: "Cái đó cũng không nhất thiết phải thử vai, nếu được chị có thể nói công ty muốn tiếng. Chúng ta có thể trực tiếp nhét em vào. Dù sao với độ nổi tiếng hiện tại, của em công ty chắc chắn sẽ đồng ý."
Hạ Nguyệt im lặng lại xem kịch bản một chút.
Dao Quang thì không hiểu Hạ Nguyệt muốn gì, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Một lúc lâu, Hạ Nguyệt đóng lại kịch bản, nhẹ cười đối Dao Quang nói:"Khi nào thử vai."
Dao Quang thấp thỏm một lúc lâu không thấy Hạ Nguyệt phản ứng. Lúc cô nghe Hạ Nguyệt liên tiếng cô vẫn còn chưa định thần được.
Hoa Anh bên cạnh không nhìn nổi nữa tay đặt phía sau đẩy đẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dao Quang hoàn hồn đáp: "A, bên kia nói mai sẽ tổng thức buổi thử vai."
Hạ Nguyệt gật đầu đưa lại kịch bản cho Dao Quang nói: "Vậy, cứ thế đi."
Nói rồi cô liền đứng lên, đúng lúc này điện thoại cũng vang lên.
Dao Quang còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại kịp. Hạ Nguyệt đã cầm điện thoại lên xem xét.
"Quy, Ca?"
Vừa bắt máy, cô đã lên tiếng gọi.
Tiêu Nguyên bên này nghe giọng Hạ Nguyệt, hắn không khỏi nhẹ thở phào nói: "Tiểu Nguyêt, em vê chung cư rồi."
Hạ Nguyệt cô bước ra ban công, đóng lại cánh cửa mới tiếp tục nói: "Vâng, hôm nay có chút vài kịch bản cần em xem."
Tiêu Nguyên: "Làm gì thì làm, đừng để bản thân quá sức, anh thấy lúc quay trực tiếp em..."
Nói đến đây hắn liền ngừng lại, dù sao giờ hắn cũng là trụ cột của gia đình lúc này, cũng không thể để Hạ Nguyệt biết hắn không đáng tin cậy đến mức đi coi live của em gái.
"Quay trực tiếp? Ca, anh có phải đã xem trực tiếp của em?"'
Tiêu Nguyên: "Đương nhiên là không, công việc anh bận rộn làm sao có thể coi máy thứ nhảm nhí đó."
Hạ Nguyệt nghe, nhưng cô chỉ cười không đáp. Từ nhỏ cô vẫn luôn biết Nguyên Ca là người ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy vẫn luôn quan tâm gia đình một cách âm thầm. Trước kia đã như vậy, mà bây giờ vẫn như thế.
"Vâng, đúng rồi chuyện công ty thế nào rồi."
Hạ Nguyệt chuyển chủ đề làn hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Nguyên cười rất chi là vui vẻ đáp: "Ân, lần này nhờ có em mà mọi thứ giải quyết rất tốt. Chỉ là Tiểu Nguyệt à, em có chắc là khu đắt phía đông có thế giải quyết vấn đề của chúng ta không?"
Hạ Nguyệt tay đặt lên can, cô ngẩn đầu nhìn lên trời, bầu trời hôm nay trong xanh, khiến tâm trạng của cô cũng vô thức thấy thổi mái.
"Ca, anh tin em sao?"
Cô trả lời, nhưng không phải giải thích, mà chỉ đơn thuần hỏi lại. Hỏi xem Tiêu Nguyên có tin cô không.
Tiêu Nguyên... Hắn tức nhiên là tin. Dù cho biết rõ người nói chuyện với mình, tuy thân xác là một cô gái trưởng thành, nhưng tâm hồn cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng hắn vẫn nguyệt ý tin tưởng cô vô điều kiện.
"Anh tin."
Được một lời chắc chắn của Tiêu Nguyên, cô cười, là một nụ cười thật sự vui vẻ.
Tiêu Nguyên cũng hiểu ý cười.
Cả hai dường như chẳng cần nói quá nhiều nhưng cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn nói gì.
Sáng hôm sau Hạ Nguyệt cùng Dao Quang đi đến buổi diễn thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả ba vừa đi đến trước cửa liền đụng vào một người.
Một nam nhân tầm 30, hắn vội đi mà đụng trúng Dao Quang, Dao Quang bị đụng lảo đảo.
Nam nhân bị đụng trúng ngẩn đầu muốn mắng lại nhìn thấy Hạ Nguyệt, đi phía sau còn có Hoa Anh.
Trong mắt nam nhân hiện lên tia tham lam. Nhưng hắn dường như có việc gấp nên liền bỏ đi.
Dao Quang: "Cái người gì mà kì cục, đụng người ta còn không xin lỗi."
Hạ Nguyệt đi phía sau thu hết cảnh lúc nãy vào mắt. Đi đến bên cạnh Dao Quang hỏi: "Tỷ không sao
chu."
Nghe Hạ Nguyệt quan tâm mình, Dao Quang cũng rất nhanh vui vẻ trở lại mà dẫn cô đi đên nơi thử vai.
Cả ba đi và một phòng chờ, vừa vào bên trong không ít người chờ chú ý nhìn qua.
Hoa Anh đi phía sau nhìn thấy người đông nghẹt như vậy không khỏi kinh ngạc cảm thán.
"Trời ạ. Không phải chỉ là diễn thử thôi sao? Làm gì mà nhiều người thế."
Nhóm Hạ Nguyệt tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Dao Quang bên cạnh nghe Hoa Anh cảm thán cũng nhỏ giọng lên tiếng giải thích: "Dù sao đạo diễn
Hàn cũng rất nổi tiếng, phim mà bà ấy trụ trì đương nhiên sẽ không tồi. Nhìn số người như vậy cũng không thể xem là đông."
Dao Quang nhìn về phía đám người, nhưng giật mình nhận ra mọi ánh mắt của họ đang nhìn vào bọn họ, à không nên nói họ là đang nhìn vào Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh cô.
Hạ Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại. Dao Quang ngó đầu muốn xem xem Hạ Nguyệt đang làm gì, nhưng điện thoại Hạ Nguyệt cư nhiên có gắn kính chống trộm, cô chỉ có thể thấy một màn hình đen.
Một nữ diễn viên bên cạnh, nhìn thấy Hạ Nguyệt xinh đẹp, cô gái liền vội vàng đến bắt chuyện: "Cái đó, cô có phải Hạ Dương không? Tôi có xem trực tiếp của cô."
Hạ Nguyệt bị gọi tên, cô ngẩn đầu, nhìn nữ diễn viên ngồi bên cạnh mình.
Hạ Nguyệt hôm nay ra ngoài cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng dù sao cho dù cô không trang điểm cũng đã rất đẹp, trang đẹp lên chỉ thấy càn thêm xinh đẹp. Cô chỉ vừa ngẩn đầu nhìn lên, đối phương đã là không có tiền đồ mà nhìn ngây ngẩn.
Vốn cho rằng Hạ Nguyệt sẽ nói cái gì đó, nhưng Hạ Nguyệt cái gì cũng không nói, nhẹ nhàn gật đầu, xem như là đồng ý với lời cô gái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Những người khác nhìn thấy không khỏi xì xầm bàn tán: "Này, kiêu ngạo gì chứ? Không phải chỉ là nổi tiếng hơn chúng ta một chút thôi sao?"
Nữ diễn viên bên cạnh lại nói: "Tôi thấy cô ta chính là mất bệnh ngôi sao đấy."
Một nữ diễn viên kjác lại lên tiếng: "Chứ còn gì nữa, Không phải chỉ là nhờ tiết mục nên mới nổi tiếng thôi sao. Hừ! Nếu tôi có thể tham gia nhất định cũng sẽ nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro