Ghét chết đi được!
Nhất Tiết Ngẫu
2024-05-04 16:46:03
Gõ chữ: Cô Chuối
Buổi chiều tan học, Đào Tra bị Triệu Thanh Tĩnh gọi tới phòng làm việc một lúc, nghe cô giảng giải về đề thi.
Sau khi giảng xong, sắc mặt Triệu Thanh Tĩnh cũng trở nên phức tạp, cô run rẩy cầm bài thi của Đào Tra.
"Có những dạng đề không nên sai nha, nếu không chẳng những thành tích của em bị tụt mà cô sẽ gọi điện cho mẹ em nữa đấy." Lúc Triệu Thanh Tĩnh nói chuyện với Đào Tra vẻ mặt của cô cũng dịu dàng hơn so với lúc giám thị nhiều, cô hơi khom lưng xuống: "Nếu còn lần sau nữa cô sẽ gọi cho mẹ em."
Đào Tra nhăn mũi, trên gương mặt hiện lên nét bối rối: "Sức khỏe của bà ấy không tốt, cô đừng nói cho bà biết ạ."
Thôi được rồi, mặc dù cậu khó chịu với việc mẹ mình cứ ho liên tục rồi uống thuốc liên tục, nhưng cậu không muốn bà ấy tức giận đến chết, cậu mong bà có thể sống thật tốt thật khỏe mạnh.
"Vậy lần sau em cẩn thận nhé." Triệu Thanh Tĩnh cúi đầu nhìn lướt qua đề của Đào Tra: "Em lúc nào cũng nói cô phải yên tâm, thành tích này thi vào đại học trọng điểm của thành phố A không có khó khăn gì, không phải em muốn vào trường đại học tốt nhất sao? Nếu mắc những lỗi này thì có thể cân nhắc học ở đại học tại địa phương, dù sao đại học ở đây cũng là trường trọng điểm thuộc top 10 cả nước, cũng không tệ đâu." Những lời sau đó của Triệu Thanh Tĩnh rx ràng là vì coi trọng Đào Tra.
Đào Tra không kìm nén nỗi mà rơi nước mắt.
Cậu vốn không thể nào chịu được một chút lời chỉ trích hay giọng điệu đe dọa nào.
Triệu Thanh Tĩnh thật sự quan tâm yêu thương Đào Tra nên mới nói với cậu những lời này, từng câu chữ của cô cũng rất sâu sắc: "Em là hàng xóm của Lâm Mị, bây giờ em ấy đã học mười hai, mặc dù thời gian gấp rút nhưng nếu em không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi em ấy, cô ấy em ấy rất sẵn lòng phụ đạo thêm một chút cho em, điểm yếu của em vừa khéo lại là thế mạnh của em ấy."
Vừa nghe đến cái tên Lâm Mị nước mắt Đào Tra lập tức ngừng rơi, cậu lặng lẽ trợn mắt phồng má lên.
Đào Tra ôm bài kiểm tra trốn trong toilet hẻo lánh nhất ở dãy phòng học bật khóc nức nở, cậu lớp mười một còn Lâm Mị lớp mười hai, có cùng lớp với nhau đâu tại sao cứ phải nhắc Lâm Mị trước mặt cậu vậy?
Cậu không thích Lâm Mị đó được chưa?
"Chỉ sai tổng cộng ba câu, lần sau mình chú ý hơn là được." Đào Tra nương theo ánh sáng le lói nhìn tờ đề thi mà nức nở: "Nhất định mình sẽ nắm được dạng đề này mà."
Cậu không muốn ở lại nơi này một chút nào, vì nơi này có rất nhiều người cậu ghét, cậu không muốn nhìn thấy bọn họ.
Cậu sẽ cố gắng.
Nước mắt làm nhòe màu mực đỏ trên bài thi, Đào Tra dùng ống tay áo lau đi rồi cẩn thận gấp bài thi lại, chuẩn bị trở về nhà.
Lúc này gần như toàn bộ học sinh lớp mười mười một đều đi về hết, đến cả sắc trời cũng bắt đầu tối sầm. Lớp mười hai còn có tiết tự học buổi tối, chỉ có đèn trong tòa nhà dạy học của khối còn sáng còn lại đều đã tắt hoặc le lói vài bóng đơn lẻ.
Đào Tra không kiềm lòng được mà bước đi nhanh hơn, cậu muốn về sớm để còn ăn cơm chiều, ăn xong tối còn phải làm bài tập.
Ban đêm còn nấu thuốc cho mẹ, thuốc đã uống gần được một tháng nhưng triệu chứng ho khan của bà không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Đào Tra biết rõ mấy phương thuốc dân gian chỉ tổ lừa gạt người khác, nói rằng mai ra khỏi cửa đạp phải phân mới là chuyện hay.
Dáng hình cậu nhỏ bé đến mức ngay cả chiếc bóng cũng bị ánh chiều tà gian xảo vo tròn thành một cục.
Vài cậu học sinh lớp mười hai bước ra khỏi siêu thị cạnh trường học, đồng phục của bọn họ cũng khá giống với lớp mười mười một nên chỉ có thể phân biệt dựa trên chi tiết của nó, đồng phục lớp dưới màu xanh lam còn của họ là màu xanh lá cây.
Lâm Mị xé túi bánh mì ra, nghe Tào Nghiêm Hoa nói chuyện với Từ Tự vừa bước xuống bậc thang, ngay lúc đó nhìn thấy Đào Tra đang lau nước mắt bước đi.
Tào Nghiêm Hoa nhai một miệng bánh mì, hàm hồ không rõ: "Đó có phải Đào Tra không?"
Đào Tra khóc đến mức ướt đẫm một mảng trước ngực, đưa lưng dưới ánh trời chiều, mặt bên của cậu bừng lên một lớp nước sáng dưới những tia sáng màu cam.
Va vào rồi.
Tào Nghiêm Hoa chơi khá tốt với Lâm Mị, biết Đào Tra là hàng xóm của Lâm Mị nên mỗi khi nhìn thấy cũng vui vẻ chào hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của Đào Tra.
Đào Tra nhìn sang bên cạnh Tào Nghiêm Hoa thấy Lâm Mị đang gặm mình miếng bánh mì.
Cậu lập tức thôi khóc, chẳng qua nước mắt không cách nào ngưng rơi, càng ra sức lau lại càng thêm thảm hại, cậu nghiêng hẳn đầu qua một bên đáp: "Do giáo viên khen em nên em kích động quá thôi."
Ai cũng biết thành tích Đào Tra cực kỳ tốt, Tào Nghiêm Hoa cũng không lấy làm lạ: "Cái đó có gì đâu mà kích động quá vậy? Đây chẳng phải là chuyện thường tình của học sinh giỏi như chúng ta sao?"
Đào Tra: "..." Bây giờ cậu bắt đầu ghét Tào Nghiêm Hoa rồi đấy. Đúng thật là, chơi được với Lâm Mị chẳng có ai là người tốt cả.
Lâm Mị nghe cả câu chuyện chỉ gật đầu một cái rồi nói: "Có bánh sừng bò kem matcha mới về trong siêu thị, để anh mua cho em một cái, chịu không?"
"..." Cái má đang phồng lên của Đào Tra lập tức xẹp xuống.
Cậu ghét Lâm Mị nhưng không có nghĩa là cậu sẽ ghét bánh sừng bò kem mà hắn mua.
"Chịu." Đào Tra bước về phía Lâm Mị trả lời lí nhí như muỗi: "Cảm ơn anh Lâm Mị, em thích ăn bánh sừng bò lắm."
*
Bánh sừng bò mới được giao tới sáng nay, từng cái tròn trịa được trưng bành bên trong tủ kính bánh mì.
Lâm Mị lấy một chiếc bánh sừng bò đi tính tiền rồi đưa cho Đào Tra đang đợi ở cửa siêu thị.
Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự đã về lớp học trước, bọn họ đều là học sinh giỏi cả Lâm Mị cũng là học sinh giỏi. Nhưng giữa những học sinh giỏi với nhau vẫn có những điểm khác biệt, Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự phải dồn hết tốc lực mới có thể đạt được điểm học sinh giỏi thật cao, nhưng Lâm Mị lại rất dễ dàng, nên họ không có tư cách lãng phí thời gian còn Lâm Mị thì được.
"Cảm ơn ạ." Đào Tra xé túi bóng, cúi đầu cắn một cái, tiếng bánh xốp giòn vang lên làm cậu ngạc nhiên tròn xoe mắt: "Được hâm lại rồi ạ?"
Lâm Mị liếc nhìn sang đôi mắt đỏ hoe như thỏ con của Đào Tra: "Nói với dì, dì giúp làm nóng cho."
"Ra là vậy." Đào Tra thở dài, nửa ngạc nhiên nửa không chắc chắn: "Anh biết nhiều thật đấy.
Thấy ghét muốn chết.
"Em cứ ăn từ từ." Lâm Mị làm bộ không nghe ra giọng điệu nói chuyện kỳ lạ của Đào Tra, hắn gấp vỏ giấy bánh mì làm hai rồi cho vào thùng rác bên cạnh: "Anh về phòng tự học trước, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé."
Dặn dò xong, hắn đi xuống bậc thang, chỉ còn bóng lưng đối mặt với Đào Tra.
Đào Tra cắn một miếng bánh sừng bò thật lớn, trong miệng tràn ngập vị kem matcha yêu thích nên cũng không khó chịu như trước nữa, nhưng cũng không vui, vì sừng bò là do Lâm Mị mua, tại sao cậu lại phải ăn đồ của Lâm Mị?
Ăn lần này thôi, bánh sừng bò vô tội mà.
Dù sao có lần sau cũng không ăn nữa.
Buổi chiều tan học, Đào Tra bị Triệu Thanh Tĩnh gọi tới phòng làm việc một lúc, nghe cô giảng giải về đề thi.
Sau khi giảng xong, sắc mặt Triệu Thanh Tĩnh cũng trở nên phức tạp, cô run rẩy cầm bài thi của Đào Tra.
"Có những dạng đề không nên sai nha, nếu không chẳng những thành tích của em bị tụt mà cô sẽ gọi điện cho mẹ em nữa đấy." Lúc Triệu Thanh Tĩnh nói chuyện với Đào Tra vẻ mặt của cô cũng dịu dàng hơn so với lúc giám thị nhiều, cô hơi khom lưng xuống: "Nếu còn lần sau nữa cô sẽ gọi cho mẹ em."
Đào Tra nhăn mũi, trên gương mặt hiện lên nét bối rối: "Sức khỏe của bà ấy không tốt, cô đừng nói cho bà biết ạ."
Thôi được rồi, mặc dù cậu khó chịu với việc mẹ mình cứ ho liên tục rồi uống thuốc liên tục, nhưng cậu không muốn bà ấy tức giận đến chết, cậu mong bà có thể sống thật tốt thật khỏe mạnh.
"Vậy lần sau em cẩn thận nhé." Triệu Thanh Tĩnh cúi đầu nhìn lướt qua đề của Đào Tra: "Em lúc nào cũng nói cô phải yên tâm, thành tích này thi vào đại học trọng điểm của thành phố A không có khó khăn gì, không phải em muốn vào trường đại học tốt nhất sao? Nếu mắc những lỗi này thì có thể cân nhắc học ở đại học tại địa phương, dù sao đại học ở đây cũng là trường trọng điểm thuộc top 10 cả nước, cũng không tệ đâu." Những lời sau đó của Triệu Thanh Tĩnh rx ràng là vì coi trọng Đào Tra.
Đào Tra không kìm nén nỗi mà rơi nước mắt.
Cậu vốn không thể nào chịu được một chút lời chỉ trích hay giọng điệu đe dọa nào.
Triệu Thanh Tĩnh thật sự quan tâm yêu thương Đào Tra nên mới nói với cậu những lời này, từng câu chữ của cô cũng rất sâu sắc: "Em là hàng xóm của Lâm Mị, bây giờ em ấy đã học mười hai, mặc dù thời gian gấp rút nhưng nếu em không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi em ấy, cô ấy em ấy rất sẵn lòng phụ đạo thêm một chút cho em, điểm yếu của em vừa khéo lại là thế mạnh của em ấy."
Vừa nghe đến cái tên Lâm Mị nước mắt Đào Tra lập tức ngừng rơi, cậu lặng lẽ trợn mắt phồng má lên.
Đào Tra ôm bài kiểm tra trốn trong toilet hẻo lánh nhất ở dãy phòng học bật khóc nức nở, cậu lớp mười một còn Lâm Mị lớp mười hai, có cùng lớp với nhau đâu tại sao cứ phải nhắc Lâm Mị trước mặt cậu vậy?
Cậu không thích Lâm Mị đó được chưa?
"Chỉ sai tổng cộng ba câu, lần sau mình chú ý hơn là được." Đào Tra nương theo ánh sáng le lói nhìn tờ đề thi mà nức nở: "Nhất định mình sẽ nắm được dạng đề này mà."
Cậu không muốn ở lại nơi này một chút nào, vì nơi này có rất nhiều người cậu ghét, cậu không muốn nhìn thấy bọn họ.
Cậu sẽ cố gắng.
Nước mắt làm nhòe màu mực đỏ trên bài thi, Đào Tra dùng ống tay áo lau đi rồi cẩn thận gấp bài thi lại, chuẩn bị trở về nhà.
Lúc này gần như toàn bộ học sinh lớp mười mười một đều đi về hết, đến cả sắc trời cũng bắt đầu tối sầm. Lớp mười hai còn có tiết tự học buổi tối, chỉ có đèn trong tòa nhà dạy học của khối còn sáng còn lại đều đã tắt hoặc le lói vài bóng đơn lẻ.
Đào Tra không kiềm lòng được mà bước đi nhanh hơn, cậu muốn về sớm để còn ăn cơm chiều, ăn xong tối còn phải làm bài tập.
Ban đêm còn nấu thuốc cho mẹ, thuốc đã uống gần được một tháng nhưng triệu chứng ho khan của bà không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Đào Tra biết rõ mấy phương thuốc dân gian chỉ tổ lừa gạt người khác, nói rằng mai ra khỏi cửa đạp phải phân mới là chuyện hay.
Dáng hình cậu nhỏ bé đến mức ngay cả chiếc bóng cũng bị ánh chiều tà gian xảo vo tròn thành một cục.
Vài cậu học sinh lớp mười hai bước ra khỏi siêu thị cạnh trường học, đồng phục của bọn họ cũng khá giống với lớp mười mười một nên chỉ có thể phân biệt dựa trên chi tiết của nó, đồng phục lớp dưới màu xanh lam còn của họ là màu xanh lá cây.
Lâm Mị xé túi bánh mì ra, nghe Tào Nghiêm Hoa nói chuyện với Từ Tự vừa bước xuống bậc thang, ngay lúc đó nhìn thấy Đào Tra đang lau nước mắt bước đi.
Tào Nghiêm Hoa nhai một miệng bánh mì, hàm hồ không rõ: "Đó có phải Đào Tra không?"
Đào Tra khóc đến mức ướt đẫm một mảng trước ngực, đưa lưng dưới ánh trời chiều, mặt bên của cậu bừng lên một lớp nước sáng dưới những tia sáng màu cam.
Va vào rồi.
Tào Nghiêm Hoa chơi khá tốt với Lâm Mị, biết Đào Tra là hàng xóm của Lâm Mị nên mỗi khi nhìn thấy cũng vui vẻ chào hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của Đào Tra.
Đào Tra nhìn sang bên cạnh Tào Nghiêm Hoa thấy Lâm Mị đang gặm mình miếng bánh mì.
Cậu lập tức thôi khóc, chẳng qua nước mắt không cách nào ngưng rơi, càng ra sức lau lại càng thêm thảm hại, cậu nghiêng hẳn đầu qua một bên đáp: "Do giáo viên khen em nên em kích động quá thôi."
Ai cũng biết thành tích Đào Tra cực kỳ tốt, Tào Nghiêm Hoa cũng không lấy làm lạ: "Cái đó có gì đâu mà kích động quá vậy? Đây chẳng phải là chuyện thường tình của học sinh giỏi như chúng ta sao?"
Đào Tra: "..." Bây giờ cậu bắt đầu ghét Tào Nghiêm Hoa rồi đấy. Đúng thật là, chơi được với Lâm Mị chẳng có ai là người tốt cả.
Lâm Mị nghe cả câu chuyện chỉ gật đầu một cái rồi nói: "Có bánh sừng bò kem matcha mới về trong siêu thị, để anh mua cho em một cái, chịu không?"
"..." Cái má đang phồng lên của Đào Tra lập tức xẹp xuống.
Cậu ghét Lâm Mị nhưng không có nghĩa là cậu sẽ ghét bánh sừng bò kem mà hắn mua.
"Chịu." Đào Tra bước về phía Lâm Mị trả lời lí nhí như muỗi: "Cảm ơn anh Lâm Mị, em thích ăn bánh sừng bò lắm."
*
Bánh sừng bò mới được giao tới sáng nay, từng cái tròn trịa được trưng bành bên trong tủ kính bánh mì.
Lâm Mị lấy một chiếc bánh sừng bò đi tính tiền rồi đưa cho Đào Tra đang đợi ở cửa siêu thị.
Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự đã về lớp học trước, bọn họ đều là học sinh giỏi cả Lâm Mị cũng là học sinh giỏi. Nhưng giữa những học sinh giỏi với nhau vẫn có những điểm khác biệt, Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự phải dồn hết tốc lực mới có thể đạt được điểm học sinh giỏi thật cao, nhưng Lâm Mị lại rất dễ dàng, nên họ không có tư cách lãng phí thời gian còn Lâm Mị thì được.
"Cảm ơn ạ." Đào Tra xé túi bóng, cúi đầu cắn một cái, tiếng bánh xốp giòn vang lên làm cậu ngạc nhiên tròn xoe mắt: "Được hâm lại rồi ạ?"
Lâm Mị liếc nhìn sang đôi mắt đỏ hoe như thỏ con của Đào Tra: "Nói với dì, dì giúp làm nóng cho."
"Ra là vậy." Đào Tra thở dài, nửa ngạc nhiên nửa không chắc chắn: "Anh biết nhiều thật đấy.
Thấy ghét muốn chết.
"Em cứ ăn từ từ." Lâm Mị làm bộ không nghe ra giọng điệu nói chuyện kỳ lạ của Đào Tra, hắn gấp vỏ giấy bánh mì làm hai rồi cho vào thùng rác bên cạnh: "Anh về phòng tự học trước, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé."
Dặn dò xong, hắn đi xuống bậc thang, chỉ còn bóng lưng đối mặt với Đào Tra.
Đào Tra cắn một miếng bánh sừng bò thật lớn, trong miệng tràn ngập vị kem matcha yêu thích nên cũng không khó chịu như trước nữa, nhưng cũng không vui, vì sừng bò là do Lâm Mị mua, tại sao cậu lại phải ăn đồ của Lâm Mị?
Ăn lần này thôi, bánh sừng bò vô tội mà.
Dù sao có lần sau cũng không ăn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro