Em Không Cần Phải Toả Sáng

Ăn Tối

2024-11-07 02:55:13

Editor: Huyndyy

Điện thoại giá rẻ mới mua của Chương Khả Khê là một chiếc điện thoại chỉ có thể gửi WeChat và gọi điện nhưng không thể lướt video. Thật hoài nghi nhân sinh.

Chương Khả Khê nằm trên giường không ngủ được, điện thoại bị kẹt, cô nhắm mắt không làm gì, suy nghĩ xem khi nào chú cảnh sát sẽ xử lý vụ án của cô.

Vào lúc 23 giờ 25 phút, điện thoại của Chương Khả Khê đột nhiên xuất hiện một cuộc gọi lạ.

Sau khi nghe điện thoại, bên kia gọi tên cô với giọng điệu lạnh lùng và thờ ơ.

" Chương Khả Khê "

Chương Khả Khê lập tức mở to mắt, "Kỷ tiên sinh?"

Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng nói "Ừm".

Chương Khả Khê nhớ tới lúc này Kỷ tiên sinh đã đi ngủ, “Anh còn chưa ngủ.”

Kỷ Bắc Dương nói: “23 giờ 21 phút.”

“Ý anh là gì?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Thời gian tôi đi ngủ.”

Cô bật màn hình điện thoại lên và nhìn đã 23 giờ 27 phút.

Chương Khả Khê ấm áp nói: “Vậy anh vì cái gì không ngủ?”

Kỷ Bắc Dương cau mày nói: “Không biết.”

Chương Khả Khê trầm mặc một hồi, đang suy nghĩ phải chăng hôm qua cô đã phá vỡ nhịp sống của anh, làm gián đoạn đồng hồ sinh học của anh, đó là lý do khiến người kia không thể ngủ được.

Chương Khả Khê nói: "Tôi nói chuyện với anh một lát nhé?"

" Ừm."

Họ tình cờ gặp nhau, ngoài tên ra thì họ hoàn toàn không biết gì về nhau.

" Kỷ tiên sinh, làm sao anh tìm được số điện thoại của tôi?" Chương Khả Khê suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Hệ thống mua vé."

"Thì ra là vậy. Tôi đã không nói dối anh. Tôi đã mua vé."

" Ừm."

Sau đó lại không có đề tài 

Kỷ Bắc Dương nhớ tới lời nói khi đến gặp bác sĩ khám bệnh mỗi tháng, liền nói với Chương Khả Khê: “Hôm nay cô đã làm gì vậy?”   

Kỷ Bắc Dương đột nhiên gọi điện đến, anh điều tra số điện thoại của cô, hỏi cô hôm nay đã làm gì. Xét đến mối quan hệ giữa Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương, Kỷ Bắc Dương không nên hỏi câu hỏi này, và Chương Khả Khê có thể coi anh là một kẻ biến thái.   

Nhưng sự thật là khi Kỷ Bắc Dương hỏi như vậy, Chương Khả Khê không hề cảm thấy anh là biến thái, Chương Khả Khê nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, nói: “Tôi đến đồn cảnh sát báo án, sau đó dọn nhà, gọi điện cho mẹ tôi. Còn có ăn cơm của quản lý mang tới."

  

Kỷ Bắc Dương nhận được câu trả lời, hoàn thành mục đích. Anh cảm thấy buồn ngủ và bình tĩnh nói với Chương Khả Khê: "Ừm, tạm biệt" rồi cúp điện thoại.  

 

Chương Khả Khê nghe thấy tiếng "bíp", lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn số điện thoại đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi, do dự một chút rồi lưu số lại.  

  ---------------------------------------

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc 7h30 sáng thứ Hai, người tài xế đã có mặt tại Công viên Động vật hoang dã Quốc tế Vân Hán trong lúc chờ đợi, hắn nhìn xuống đồng hồ.   

Luật sư Hàn đang tựa vào cửa phụ hút thuốc, giơ tay xua làn khói nhẹ nói: "Đừng lo, cậu ấy rất đúng giờ."  

 

Tài xế cười nói: " Kỷ tiên sinh là người đúng giờ nhất tôi từng gặp."   

Hàn Tấn nhanh chóng hút xong điếu thuốc, vứt vào thùng rác rồi nói: "Người khác đúng giờ thì tốt, nhưng cậu ấy thì không."

Người tài xế trước đó không tốt. Gia đình có vấn đề, tài xế này mới chuyển đến từ một người quản lý khác, hắn mới làm việc với Kỷ Bắc Dương chưa đầy một tháng, không thân lắm với Kỷ tiên sinh hay luật sư Hàn. Nghe vậy, anh ta hỏi:“Ý anh là gì? ”

Hàn Tấn cười uể oải nói: “Không có gì, tôi đi vài bước qua đó, cho tan mùi khói. ”

Hàn Tấn chậm rãi bước đi, bãi cỏ xanh bên đường tản ra mùi sương sớm, hắn ngước mắt nhìn về phía xa, có một tầng hơi nước nhẹ treo lơ lửng trên công viên rừng tối tăm. Giữa núi rừng có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng chim hót trong trẻo.

Hàn Tấn tiếp tục bước đi và nhìn thấy từ xa một con hươu cao cổ đang chậm rãi gặm lá của một cái cây lớn.

Điện thoại di động trong túi của hắn reo lên, Hàn Tấn phớt lờ nó và nhìn về con đường phía trước, đúng như dự đoán, người hắn đang đợi đã xuất hiện trước mặt hắn không muộn một phút nào.

Hàn Tấn từ khi đi theo Kỷ Bắc Dương, hắn liền biết Kỷ Bắc Dương có kế hoạch rất hoàn chỉnh, cậu sẽ làm mọi thứ đúng giờ, đúng theo thời gian đã đặt ra.

Loại kế hoạch chặt chẽ này đối với người bình thường là một ưu điểm, nhưng đối với Kỷ Bắc Dương mà nói, đó là một căn bệnh mà cậu đã hơn 20 năm không thể chữa khỏi.

Kỷ Bắc Dương mặc sơ mi trắng, khoác vest trên tay, vẻ mặt lãnh đạm.

Hàn Tấn đi tới lấy áo khoác của mình, sau đó khoác lên người Kỷ Bắc Dương, nói: "Lạnh, cẩn thận bị ốm."

Kỷ Bắc Dương không thèm nhìn hắn, mặc vest đi về phía trước.

Hàn Tấn không để ý đến sự thờ ơ của anh, đi tới trước mặt anh nói:“Lịch trình hôm nay là…”

“Tôi nhớ rồi, không cần nói nhiều nữa.”

Hàn Tấn gật đầu, hắn biết Kỷ Bắc Dương có trí nhớ rất tốt, gần như có trí nhớ nhiếp ảnh, nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, cố gắng tìm kiếm bước đột phá từ thói quen sinh hoạt nghiêm khắc và gần như khắc nghiệt của Kỷ Bắc Dương.

Hắn ta lại thất bại, nhưng không sao.

Hàn Tấn nói: “Được rồi, kế hoạch mua lại của Lương Xuyên Bắc…”

Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi đọc bảng cân đối kế toán, trong đó có bảy sai sót, tôi đã sửa lại. 23:07:48 tối qua đã gửi vào email của cậu.” Luật sư Hàn, chưa đọc qua sao?”

Khi nói đến công việc, Kỷ Bắc Dương trở nên sắc bén.

Hàn Tấn sờ mũi nói: “Hôm qua tôi đi cùng bạn gái.”

Sắc mặt Kỷ Bắc Dương lạnh lùng. Hàn Tấn nói:“Người phụ trách công ty Vĩnh Huệ liên lạc với tôi, muốn hẹn gặp cậu.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không, khi nào họ đồng ý thành lập ban giám đốc bên ngoài, thì tôi sẽ gặp.”

Về mặt đầu tư tài chính, Kỷ Bắc Dương luôn lạnh lùng và quyết đoán, Hàn Tấn và những người khác không hề nghi ngờ gì về quyết định của anh.

Hàn Tấn gật đầu, “Đã hiểu, lát nữa tôi sẽ trả lời hắn.”

Khi anh sắp đi tới chỗ tài xế đậu xe, Hàn Tấn đột nhiên ngăn anh lại,“Một chuyện cuối cùng.”

Kỷ Bắc Dương dừng lại, cụp mắt xuống khuy măng sét tráng men xanh trên cổ tay đang chờ đợi lời nói tiếp theo của Hàn Tấn.

Hàn Tấn nhìn vẻ mặt thờ ơ của người đàn ông, khẽ mỉm cười nói: "Kỷ lão tiên sinh bảo tôi hỏi cậu."

Như biết rõ hắn sắp nói gì, trong đôi mắt đờ đẫn của Kỷ Bắc Dương dần dần xuất hiện gợn sóng. Như chiếc lá trên trời rơi xuống, làm xáo trộn mặt hồ tĩnh lặng và làm xáo trộn sự trong lành của cả mặt hồ.

Hàn Tấn nhịn cười nói: "Bắc Dương, cuối tuần này cậu có cưỡi voi ở sở thú không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Bắc Dương nói vừa nhanh vừa kiên quyết: "Không có!"

Hàn Tấn thành thật gật đầu, "Xem ra là có cưỡi. Cậu còn nhớ hiệp ước của Kỷ lão tiên sinh với cậu đúng không?”

Trong mắt Kỷ Bắc Dương lộ ra vẻ thất vọng của một đứa trẻ, hắn bất đắc dĩ gật đầu.

Hàn Tấn nói: "Tôi sẽ thông báo với Kim tiẻu thư, tối nay cậu sẽ ăn tối với cô ấy."

Kỷ Bắc Dương mím môi, vẻ mặt có chút mất mát.

Lúc này Hàn Tấn mới cảm giác được Kỷ Bắc Dương không hợp với cuộc sống bình thường, Hàn Tấn biết hắn không thích chuyện này, nhưng Hàn Tấn đành phải làm theo lời Kỷ lão tiên sinh và bác sĩ yêu cầu.

Tài xế nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, cung kính chào hỏi: "Chào buổi sáng, Kỷ tiên sinh."

Kỷ Bắc Dương nhẹ nhàng gật đầu, lên xe,

Hàn Tấn ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn điện thoại nói: "Ăn cơm đi . Tối nay ăn món Pháp à, tôi nhớ lần trước Kim tiểu thư có nhắc đến.”

Kỷ Bắc Dương không hiểu tại sao hắn không thể cưỡi voi, cũng không hiểu tại sao hắn lại phải ăn cơm với một người phụ nữ xa lạ. Hắn không thích chuyện lắm.

Kỷ Bắc Dương không vui nói: “Hàn Tấn, đi ăn tối với cô ấy đi.”

Hàn Tấn cười nói: “Tôi không xứng với người như Kim tiểu thư,

Buổi sáng lúc thức dậy, mắt của Chương Khả Khê có chút sưng, cô đến sau bếp mượn chút đá, bọc trong khăn lông đắp cả buổi sáng.

"Có khá hơn chút nào không chị?" Chương Khả Khê hỏi Khương Nhiên.

Khương Nhiên nhìn cô một lúc rồi nói: "Được rồi, đừng đắp nữa, còn chườm nữa là da mặt em đóng đá luôn đó."

"Dạ", Chương Khả Khê xếp thẳng chiếc khăn rồi cột tóc lại.

Khương Nhiên nói: "Hôm nay chúng ta có khách đặt bao h. Sẽ không quá bận rộn. Nếu không chị sắp xếp cho em, để em về ngủ sớm chút.

"Dạ được, cảm ơn chị"

Khương Nhiên: “Chúng ta đi họp thôi. ”

Quản lý của nhà hàng Pháp là một người phụ nữ Pháp được mời đến Trung Quốc, khoảng bốn mươi tuổi, tên là Ambre.

Ambre có mái tóc vàng, tự tin và hào phóng, đoan trang ưu nhã. Cô đi giày cao gót thanh mảnh và chủ trì cho tất cả nhân viên nhà hàng tổ chức một cuộc họp.

Chương Khả Khê đứng trong đám đông, nhìn Ambre với ánh mắt ghen tị, mong một ngày nào đó cô có thể trở thành một cô gái độc lập, xinh đẹp và hào phóng như vậy.

Cuộc họp vẫn như thường lệ, yêu cầu của nhà hàng Pháp và tiêu chuẩn phục vụ của nhân viên tập trung vào việc giới thiệu các món ăn chính trong mùa và kiểm tra mức độ quen thuộc của nhân viên với các món ăn

Sau khi họp xong, Ambre mở hồ sơ màu đen, tra cứu sau khi đọc kỹ danh sách khách mời. liếc nhìn đám đông một lúc, sau đó cô gái xinh đẹp tiếp tục nhìn vào đám đông chỉ vào tên Chương Khả Khê

Chương Khả Khê liếc nhìn người quản lí bên cạnh Ambre rồi trao đổi ánh mắt với Khương Nhiên.

Xem ra em được được nghỉ ngơi nữa rồi.

Ambre gọi một mình bọn họ đi, đích thân hướng dẫn ba người lễ nghi, cử chỉ.   

Sau đó, ba người bước ra ngoài, một cô gái nói: "Tối nay ai đến đây vậy? Ambre rất coi trọng vấn đề này. ”

Một cô gái khác nói: “Đó là một người đàn ông cùng vị hôn thê của anh ta. Không rõ ràng thân phận của họ lắm nhưng họ đều là người không phú thì quý."

Chương Khả Khê không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Cô cúi đầu lướt điện thoại di động, tìm kiếm những căn hộ phù hợp gần đó trên trang web cho thuê.

  

Cô không thể gây rắc rối cho Khương Nhiên còn cần phải rời khỏi nhà hàng Pháp càng sớm càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Cần Phải Toả Sáng

Số ký tự: 0