Em Không Cần Phải Toả Sáng

Cô Muốn Trừng P...

2024-11-07 02:55:13

Editor: Huyndyy

Chương Khả Khê không biết đối phương cần uống thuốc gì, nhưng cô cảm thấy mình cần uống thuốc thì nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt chỉ dẫn của bác sĩ.

Cô uống hết nước của người kia khiến người kia không thể uống thuốc. Cô thấy tiếc tiền trên bàn và nhớ ra trên đường voi chở họ về có máy bán hàng tự động. thay đồ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài gió rất lớn, trong hoang vu, đêm sâu, Chương Khả Khê rất sợ hãi, nhưng cô lại không thể vì mình mà khiến người khác bỏ lỡ một bữa thuốc.

Cô có dũng khí chạy ra ngoài, nhưng cô rất sợ vì đường còn rất xa, Chương Khả Khê vừa chạy vừa khóc, cuối cùng sợ hãi tìm thấy máy bán hàng tự động, mua nước rồi lại chạy về.

Chương Khả Khê cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở gấp gáp của mình, bước đến bên giường, quỳ xuống vỗ nhẹ người nuôi voi.

Kỷ Bắc Dương rất buồn ngủ, không muốn cử động, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh rất tỉ mỉ, nhiều năm không thay đổi, bác sĩ nói hành vi lặp đi lặp lại và rập khuôn của anh không tốt, nhưng Kỷ Bắc Dương đã uống rất nhiều thuốc. và đã nhận được rất nhiều phương pháp điều trị, nhưng một số hành vi của anh ấy vẫn không thể thay đổi được.

Chương Khả Khê nhẹ nhàng nói:“Tôi không biết anh đang uống loại thuốc gì, nhưng tôi nghĩ anh có thể khỏe lại nhanh chóng nếu uống thuốc đúng giờ.”

Kỷ Bắc Dương không đồng ý với câu nói này, bởi vì hắn luôn uống thuốc đúng giờ, uống vô số loại thuốc nhưng bệnh vẫn không khỏi.

Dù không nghĩ mình bị bệnh nhưng nhiều người muốn thấy anh uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ.

Anh ấy không thể làm gì được nên hàng ngày anh ấy phải uống thuốc.

Cô gái anh bế lên nói tiếp:“Uống thuốc rồi đi ngủ phải không? Anh sẽ sớm uống xong thôi. Nếu vì tôi mà bỏ lỡ một bữa thuốc, tôi sẽ cảm thấy có lỗi, sau này có thể sẽ khó uống nước.

Kỷ Bắc Dương: “…” Anh ý thức được, nếu không uống thuốc, giấc ngủ của anh sẽ bị quấy rầy bởi những lời nói huyên thuyên như vậy.

Vì thế Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, duỗi tay ra.

Không có đèn nào được bật lên, nguồn sáng duy nhất là ánh sao mờ ảo ngoài cửa sổ.

Chương Khả Khê nhìn đường nét mơ hồ của bóng người, đặt thuốc vào tay đối phương, nhìn thấy anh ta đổ viên thuốc vào miệng, Chương Khả Khê nhanh chóng mở nước ra và đưa ra.

Kỷ Bắc Dương nuốt một nắm thuốc với nước.

Tuy nói thuốc tốt có vị đắng, tốt cho bệnh tật nhưng bản thân Chương Khả Khê lại không thích uống thuốc, nhất là khi nhìn thấy một nắm thuốc màu trắng, cô lại cảm thấy đắng ngắt.

Chương Khả Khê theo bản năng hỏi: “Có đắng không?”

Kỷ Bắc Dương dừng lại, cầm chai nước khoáng này, hắn lần đầu tiên nghe thấy có người hỏi hắn có phải đắng không.

Bởi vì mọi người đều hy vọng bệnh của anh sẽ khỏi, mỗi lần anh uống thuốc, bệnh của anh dường như sẽ khỏi ngay lập tức. Họ thích nhìn anh ngoan ngoãn uống thuốc, cũng không có ai hỏi thăm anh có đau không.

Người giữ voi giọng nói tao nhã và bình tĩnh, hơi khàn khàn vì tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, trả lời câu hỏi của Chương Khả Khê và nói: "Đắng."

Cô biết rằng đối phương chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi của cô.

Giống như có phép thuật, Chương Khả Khê lấy từ trong túi ra một miếng kẹo cao su, nhét vào tay Kỷ Bắc Dương, nói: “Cứ nhai sẽ không đắng, ăn xong không cần đánh răng. Tuyệt không?"

Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn tay mình, do dự di chuyển kẹo cao su trong túi, cô gái nhặt lên liền lấy đi, bóc tờ giấy nhét lại vào tay anh, nói:“Miệng đang đắng thì nhanh tay ăn vào"

Kỷ Bắc Dương bị cô thúc giục bỏ vào miệng.

Kỷ Bắc Dương lần đầu tiên ăn kẹo cao su.

Nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật. Vì bệnh tật nên chế độ ăn uống của anh ấy đã được xây dựng cẩn thận và không bao giờ nhai kẹo cao su. Vì vậy, dù biết nó tồn tại nhưng anh chưa bao giờ nếm thử vị ngọt của kem tan chảy trên đầu lưỡi. Anh cầm kẹo cao su và lần đầu tiên nếm thử hương vị độc đáo của Chương Khả Khê.   

Chiếc kẹo cao su này là đi siêu thị mua tặng cho Nhậm Ưu Ưu.

Cô thực sự là coi tiền như rác mà.Cô nằm trên ghế sô pha trong nhà gỗ trằn trọc mãi không ngủ được.  

Kỷ Bắc Dương từ trong mơ tỉnh lại, không ngủ được vào lúc này, nên không biết nên làm gì. Hiện tại nghe thấy trên sô pha có động tĩnh, hắn liền chủ động hỏi một câu hiếm thấy:

“Sao không ngủ được? "  

"Tôi có làm phiền anh không? "   

"KHÔNG. "



Kỷ Bắc Dương tiếp tục hỏi: "Vì cái gì không ngủ được?"

Chương Khả Khê im lặng một lúc rồi nói:“Tôi đang nghĩ xem bạn trai tôi hiện tại đang làm gì.”   

Kỷ Bắc Dương đã có đáp án, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Chương Khả Khê nói tiếp: “ Không biết anh ấy có quay lại tìm tôi không, nếu anh ấy bỏ tôi một mình ở nơi xa xôi như vậy, liệu anh ấy có lo lắng cho sự an toàn của tôi không?   

Người đàn ông trên giường nói: "Không ."

Chương Khả Khê cong môi cười mỉa mai: "Tôi cũng không nghĩ vậy. Nếu anh ta lo lắng cho sự an toàn của tôi, anh ta sẽ không ném tôi ở đây.Anh biết đấy, tôi thực sự không thể nghĩ ra, anh ấy có thể chia tay với tôi, nhưng tại sao anh ta lại bí mật ở bên bạn thân của tôi sau lưng tôi? Điều này khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Anh ta làm việc không được suôn sẻ. Tôi bận rộn trước khi làm những món ngon cho anh ấy để an ủi anh ta sau giờ làm việc. Khi mua mỹ phẩm của mình, tôi luôn nghĩ đến việc tặng cô ta một bộ. "

Chương Khả Khê không cảm nhận được mình yêu Trương Hạo đến mức nào, nhưng cảm giác bị một người bạn phản bội quá khó chịu.   

Chương Khả Khê dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình và nói:“Tôi đã mua chiếc xe mà anh ta lái để có một ngày, tôi sẽ bị anh ta ném ra khỏi chiếc xe đó. "  

Chương Khả Khê không biết đối phương có nghe thấy cô nói hay không, hay cho rằng cô khó chịu, cô chỉ cần một chút để trút bỏ cảm xúc mà thôi.

Người đàn ông trầm lặng đột nhiên nói: “Chủ xe đăng ký trên giấy phép lái xe là ai? " Chương Khả Khê nói:“Là tôi. Trước đây tôi không biết lái xe nên sau khi mua xe, bạn trai tôi đã lái nó ”

Cô nhắm mắt lại, cảm giác như bị mắc kẹt trong cổ họng, thật sự rất khó chịu.  

Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng cô gái anh bế lên lại rên rỉ khe khẽ trong bóng tối.   

Kỷ Bắc Dương nằm ngửa trên giường . Nhìn bóng tối, cô gái hắn đón cũng không có yêu cầu bật đèn, bóng tối khiến hắn thoải mái, sẵn lòng nói thêm mấy câu: “Muốn trừng phạt anh ta sao?”   

Chương Khả Khê sửng sốt,   

Kỷ Bắc Dương biết người bình thường sẽ không nói những lời như vậy với người mới gặp mặt, nhưng anh đã nói ra, Chương Khả Khê suy nghĩ một chút, nói:“Làm sao trừng phạt hắn? "

Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra gọi điện.   

Điện thoại reo, anh ta liền bắt máy. Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn thức, nói: "Bắc Dương? Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Kỷ Bắc Dương nói với điện thoại: "Nói chuyện với cô ấy."

Người đàn ông bên kia điện thoại rất vui vẻ nói: "Được.".

Chương Khả Khê bối rối bước tới và lấy điện thoại từ điện thoại của người đàn ông.

"Chào anh." Chương Khả Khê nói.

Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông nói: "Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Chương Khả Khê liếc nhìn người trên giường trong bóng tối và nói: "Ừm..."

Đầu bên kia của điện thoại. Điện thoại nói: "Tôi họ Hàn, tôi tên Hàn Tấn, tôi là luật sư của Kỷ tiên sinh, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi."

Luật sư… Chương Khả Khê do dự một chút, mô tả ngắn gọn tình huống cô gặp phải.

Hàn Tấn nghe xong nói:“Nếu cô là chủ xe, nếu muốn thì có thể gọi cảnh sát, khai với cảnh sát rằng có người đã biển thủ tài sản riêng của cô. Tôi có thể tìm luật sư giúp cô khởi kiện. Nếu phạm tội tham ô là cố ý thì mức án sẽ là hai năm tù có thời hạn, phạt tù ngắn hạn hoặc phạt tiền."

Chương Khả Khê chớp mắt.

Hàn Tấn nói:“Nhưng cô đã nghĩ kĩ chưa? Sau đó hai người khả năng sẽ hoàn toàn kết thúc.”

Con gái nói chung là mềm yếu, cho dù đàn ông có làm sai thì khả năng cao là họ sẽ cầu xin sự thương xót và nói ra. những lời nói nhẹ nhàng là các cô gái hãy quên nó đi.

Chương Khả Khê nói:“Để tôi suy nghĩ đã.”

Hàn Tấn đã xác định cô gái này sẽ không gọi cảnh sát, nói:“Được.”

Hàn Tấn nói không có việc gì, liếc mắt nhìn đồng hồ. Anh ta nhướng mày nói: "Vậy bây giờ cô đang ở trong sở thú, cùng với tiên sinh đúng không?"

Chương Khả Khê sau đó mới biết đối phương họ là Kỷ, "

Hàn Tấn nghi hoặc nói: " Anh ấy vẫn chưa ngủ sao?”

Chương Khả Khê nhìn Kỷ tiên sinh đang nằm yên lặng trên giường, hai tay khoanh trước ngực, bất động, tư thế chuẩn như trong sách giáo khoa. Nhưng Chương Khả Khê biết rằng anh vẫn chưa ngủ.



“Vẫn chưa.”

Hàn Tấn lông mày càng nhướng cao, hắn không thể tưởng tượng được, sau 23:21 Kỷ Bắc Dương vẫn chưa ngủ.

Hàn Tấn nói: “Có cần tôi chở cô về thành phố không?”

Chương Khả Khê nhìn màn hình điện thoại di động, thấy đã gần một giờ sáng, cô xấu hổ khi làm phiền người lạ, nói cảm ơn anh một cách lịch sự.

Hàn Tấn nói:“Tôi không sao, chỉ sợ Bắc Dương ngủ không ngon thôi.”

Người giữ voi tên là Kỷ Bắc Dương. Chương Khả Khê nhìn Kỷ Bắc Dương và thận trọng nói: "Tôi sẽ không làm phiền Kỷ tiên sinh."

"Được rồi, tạm biệt. Nếu cô cần hỏi gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Kỷ Bắc Dương cúp điện thoại.

Chương Khả Khê quay lại ghế sofa ngồi một lúc, cô phát hiện mình phải làm phiền Kỷ Bắc Dương.

Kỷ Bắc Dương nghe tiếng động phát ra từ ghế sofa liền mất ngủ.

Một lúc sau, Chương Khả Khê thận trọng hỏi: " Kỷ tiên sinh, anh ngủ rồi à?"

Kỷ Bắc Dương trả lời: "Không."

Chương Khả Khê nói: "Tôi có thể sử dụng lại điện thoại di động của anh không? Tôi muốn gọi cho bạn trai."

"Được."

Chương Khả Khê quay lại bàn, bấm số mà cô biết rõ từ điện thoại của Kỷ Bắc Dương.

Giọng nói lười biếng của Trương Hạo vang lên: "Là ai vậy?"

Chương Khả Khê kìm lại sự chua chát nói: "Là tôi."

Trương Hạo nhàn nhạt nói:“Cô đã nghĩ kĩ chưa? Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai rồi nói chuyện nhé. ”

Chương Khả Khê nói: "Trương Hạo! "Anh có biết tôi vẫn đang ở sở thú! "

Trương Hạo lạnh lùng nói:“Cô tự nghĩ biện pháp trở về đi, không thể để tôi lại đón cô. ”

Chương Khả Khê nhắm mắt lại nói: "Chúng ta chia tay đi. "

Trương Hạo bên kia truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, hắn lạnh lùng nói:“Cô đã nghĩ kĩ chưa? "

Giọng anh ta nhỏ dần, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Là ai vậy?

Chương Khả Khê nghe thấy giọng nói của cô gái đó là Nhậm Ưu Ưu . Chương Khả Khê kìm nén cảm giác buồn nôn rồi nói: “ Trương Hạo, anh làm tôi đừng hoài nghi anh với Ưu Ưu, nói làm như cái gì mà trinh tiết liệt nữ, bây giờ không phải là làm tới trên một cái giường rồi sao, các người thật ghê tởm!”

Trương Hạo cao giọng nói: " Chương Khả Khê, cô sao nói khó nghe như vậy? Tôi và Ưu Ưu chỉ là cầm lòng không đậu! Trinh tiết liệt nữ, tôi thấy cô là đang nói về bản thân đi! Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô đối tôi từng có cầm lòng không đậu lúc nào sao? Chúng ta yêu đương ba năm rồi đi, trừ bỏ dắt tay, cô còn để tôi chạm qua nơi nào? Có người đàn ông nào vô dụng như tôi, bạn gái yêu đương ba năm, giường cũng chưa từng ngủ qua!”

Chương Khả Khê tức giận đến đỉnh đầu, không chút do dự nói: “Tôi không cho anh chạm vào, nhìn thấy anh liền cảm thấy buồn nôn, sao phải để anh chạm vào !

Trương Hạo nói: "Kinh tởm? " Thật kinh tởm, tôi và cô đã hẹn hò được ba năm rồi? Lồng ngực Chương Khả Khê kịch liệt phập phồng, cô ôm tim, đôi mắt đỏ hoe, lúc này giọng nói trong điện thoại thay đổi, Nhậm Ưu Ưu nói:“Khả Khê, sao cậu có thể nói chuyện như vậy? Trương Hạo đối với cậu tốt như vậy. Cậu đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều.

Chương Khả Khê lạnh lùng nói: " Kỹ nữ trà xanh. "

Nhậm Ưu Ưu dừng lại, sau đó giọng Trương Hạo lại vang lên, "Cô có thể mắng tôi, nhưng đừng mắng Ưu Ưu, Chương Khả Khê, anh làm tôi thất vọng, chúng ta kết thúc! "

Tiếng bíp cuộc gọi bị cắt phát ra từ điện thoại di động. Chương Khả Khê ngơ ngác lắng nghe âm thanh bên trong, cơ thể cô cứng đờ, điện thoại di động rơi khỏi tay cô. Cô phản ứng lại và nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên. Bởi vì Trong nhà không có phòng, trời tối như mực, lại không quen với đồ đạc trong phòng nên đập đầu vào bàn một cái.

"A", Chương Khả Khê che trán, cảm thấy trong lòng và đầu vô cùng đau đớn. Cô từ từ trượt xuống đất. Vài giây sau, đèn trong phòng đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, Chương Khả Khê nhắm chặt mắt lại. "Để tôi xem xem. "

Trong phòng còn có một người khác nói, Chương Khả Khê che trán, nhắm mắt lại, lắc đầu, một lúc sau, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng kéo tay cô xuống. Đôi mắt cô nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy nước mắt,

Kỷ Bắc Dương cau mày nhìn nơi bị đập trúng, nói:“Không có chảy máu. "

Chương Khả Khê không chịu mở mắt, cô ấy xấu hổ quá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Cần Phải Toả Sáng

Số ký tự: 0