Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Lộ clip

2024-10-09 14:27:50

Lực mà mẹ dùng đủ để khuôn mặt cô hằn năm ngón tay, cơn đau rát khiến cô uất ức đến nghẹn họng.

- Tao hỏi mày, ba của thứ nghiệt chủng trong bụng mày là ai?

Cô im lặng không đáp bởi thực ra đến chính bản thân cô còn chẳng biết cơ mà. Trí nhớ của cô không đủ rộng để lưu giữ hình ảnh người đàn ông hủy hoại đời mình.

- Mày câm à?

Tiếng quát của mẹ khiến cô giật mình, bờ môi mấp máy run rẩy khẽ đáp:

- C... con không biết!

- Mày không biết? Ăn nằm với bao nhiêu thằng mà không biết của ai, đúng là thứ lăng loàn! Nếu bản thân mày có liêm sỉ bằng một góc của em gái mày thì tốt biết mấy, nuôi bao nhiêu năm tốn cơn tốn gạo đến lúc cần nó báo hiếu thì nó tạt một gáo nước lạnh vào người có công dưỡng dục nó!

Mắt cô đỏ lên, cắn răng không để bản thân bật khóc. Cô luôn tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì để giờ đây phải gánh chịu hậu quả như vậy. Từ nhỏ đến lớn, mọi điều lớn bé chỉ cần mẹ nói một lần cô tuyệt đối không làm trái, có bao giờ cô quên đi công dưỡng dục của họ. Cô biết bản thân có thể được sống ở nơi này là do ba mẹ đã có lòng tốt nhận nuôi cô. Tai nạn không đáng có kia đến cô còn chẳng ngờ tới, bây giờ điều không mong muốn đột ngột xuất hiện, hướng giải quyết của họ khiến cô không khỏi sững sờ.

Ninh Hạ Ngân quỳ rạp xuống đất cúi đầu nắm lấy vạy váy mẹ van nài:

- Mẹ ơi con xin mẹ, tất cả là con sai, là con đã phụ lòng mong mỏi của ba mẹ. Con cầu xin hai người, con của con còn nhỏ, nó không có lỗi gì hết, dẫu gì nó cũng là cháu của hai người, ba mẹ muốn trách phạt thì cứ nhắm vào con, con chấp nhận hết, con cầu xin hai người mà!

Chỉ là lời cầu xin của cô căn bản từ trước tới nay vốn chẳng hề có trọng lượng, dù cho cô có quỳ gối dập đầu đến ngàn lần có lẽ cũng chẳng thể thay đổi được cục diện.

Bước chân của mẹ tiến lại gần, xuất hiện trước tầm mắt cô. Mẹ bóp chặt lấy cằm, ép cô nhìn thẳng vào mắt bà rồi gằn giọng:

- Mày nói cho tao biết, ba của đứa nghiệt chủng trong bụng mày là ai? Cháu của tao không phải là con của loại người bất hiếu trắc nết như mày, căn bản không xứng!

Ninh Hạ Ngân nghe xong những lời nói kia trầm mặc hồi lâu, cô im lặng không đáp bới cổ họng cô bây giờ đã nghẹn ứ lại chẳng thể cất lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tra khảo một hồi không có kết quả họ bắt cô lên phòng rồi khóa ngoài. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bất lực và vô dụng như thế này. Phải làm sao đây? Nếu không nghĩ ra cách chắc chắn con của cô sẽ gặp nguy hiểm. Bé con mới được cứu từ quỷ môn quan ra, nếu bây giờ thực sự gặp thêm trắc trở chỉ sợ cô không sống nổi mất.

Mấy ngày liền, cánh cửa kia vẫn khóa chặt, nếu có thì cũng là dì Lan mang cơm lên cho cô ăn. Dù dì không nói cô cũng biết là đây là thức ăn còn thừa lại bởi trong khay chỉ có ít cơm và chút rau đã nguội từ lâu. Dẫu sao có ăn đã là tốt lắm rồi, ít ra con cô vẫn còn an toàn, vẫn còn có cái để duy trì sự sống, ít ra họ cũng không nhẫn tâm tới mức giết cả cháu mình.

Đêm... cô vì mệt mỏi mà thiếp đi, tiếng mở khóa khe khẽ vang lên, một lát sau là tiếng lục lọi đồ vật. Khi đã đạt được mục đích, bóng đen kia nở nụ cười quỷ dị rồi rời đi. Trong suốt quá trình đó người con gái trên giường chẳng mảy may biết gì, nơi khoé mắt lệ ấm thi thoảng lại chảy ra ướt gối.

Sáng sớm hôm sau, tiếng gọi giận dữ của mẹ truyền tới khiến cô giật mình tỉnh lại. Có khi nào bà thật sự muốn bắt cô đi phá bỏ cái thai này hay không? Đã qua mấy ngày không thấy mẹ đả động tới có lẽ con cô sẽ không sao đâu...

Từ phía ngoài, một lực đẩy cửa mạnh, cánh cửa theo quán tính đập thẳng vào mặt tường tạo nên một tiếng động lớn. Ninh Hạ Ngân giật mình lùi lại phía sau, ánh mắt của mẹ đầy giận dữ, nhịp bước cũng trở nên dồn dập.

Bà bước về phía cô nắm tóc giật mạnh một cái rồi đay nghiến:

- Mày cảm thấy việc mày mang tai họa đến cho cái nhà này ít quá hay sao? Mày muốn cái nhà này thật sự tán gia bại sản, không còn mặt mũi để nhìn người ngoài nữa mày mới tin đúng không? Đúng là thứ sao chổi!

Đầu cô bị giật đến đau điếng, Hạ Liên thấy vậy từ bên ngoài chạy tới cản mẹ lại, ôm lấy cô hòa giải:

- Mẹ... mẹ đừng đối xử với chị như vậy, dù sao cũng là tai nạn, thuê người gỡ đi là được mà!

Nghe Hạ Liên nói, cô mông lung không hiểu chuyện gì, cái gì mà gỡ vậy chứ?

- Hạ Liên, tai nạn gì, sao phải thuê người gỡ, em nói cho chị biết đi!

Ninh Hạ Liên ôm lấy cô, bàn tay vỗ vỗ lưng cô an ủi:

- Chị... chị đừng lo lắng, những kẻ hại chị em nhất định sẽ không để chúng sống yên đâu!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Màn tình cảm chị em này Trần Mộc Hương không nhìn nổi nữa, bà kéo tách Hạ Liên ra khỏi người cô, đôi mắt nhìn cô tựa hệt như thấy thứ gì đó ghê tởm lắm vậy!

- Hạ Liên, con không cần phải bênh nó, cái thứ vừa ăn cướp vừa la làng. Hôm trước hỏi tung tích ba đứa bé là đứa nào nhất quyết không nói vậy mà giờ lại chủ động đăng video nhạy cảm cho cả xã hội xem, mày không biết xấu hổ sao? Sau này chúng tao phải ra ngoài nhìn đời thế nào? Nói với người đời rằng tôi có đứa con gái vừa trắc nết vừa không có liêm sỉ phải không?

Nghe xong những lời nói kia cả người cô lạnh toát, tay chân run rẩy đến tai cũng ù đi. Đoạn video đó... không thể nào, sao có thể... Âu Thế Bảo đã hứa với cô chỉ cần cô giữ mặt mũi cho hắn ngày nào hắn sẽ nhất định không để cô chịu nhục kia mà, tên khốn đó dám thất hứa!

Chuyện xấu hổ mà cả đời này cô muốn chôn vùi mãi mãi còn chẳng được bây giờ lại bị đăng tải tràn lan trên mạng xã hội.

- Sao? Mày định đóng vai nạn nhân đến bao giờ, biết sớm bản thân mày là thứ không ra gì thế này năm xưa tao đã không nhận mày rồi, thật đúng là rước họa vào thân!

...

- Biết tin gì chưa? Clip nóng của giám đốc Cố của Cố thị bị lộ, trước nay anh ấy chưa từng có lùm xùm liên quan đến đời tư, đây là lần đầu tiên đó! Huhu, sao chồng iu của tao có thể lên giường với cô gái khác!

- Có link không gửi tao, có khi ghép đấy!

Cô gái kia thấy bạn mình nghi ngờ thì vội khẳng định chắc nịch:

- Lên cả báo rồi, ban nãy tao vào thì không xem được nữa, chắc bị gỡ! Không ngờ người tao hâm mộ lại phóng túng như vậy!

- Gớm, làm như người ta để ý mày, nói chung tao nửa tin nửa ngờ, chờ người trong cuộc lên tiếng xem.

Đoạn clip mới đăng tải ít lâu đã thu hút hơn chục triệu lượt click. Thực ra ban đầu không nhiều như vậy cho đến khi người ta nhận diện được khuôn mặt của anh. Bình thường hình ảnh của anh khi đi họp báo được người ta ghi hình rất nhiều, mỗi lần xuất hiện mức độ phủ sóng đều rất cao nên khó tránh người theo dõi dễ dàng nhận ra.

Tuy đã gỡ được video nhưng mức độ bàn tán vẫn diễn ra vô cùng sôi nổi, top tìm kiếm cũng là chủ đề liên quan đến đoạn clip.

Cố Lăng Phong bị triệu về dinh thự của Cố gia, trước khi về đây anh đã cho người điều tra tài khoản đăng tải. Chỉ cần tra ra được anh nhất định khiến kẻ đó cả đời này không ngóc đầu lên nổi, sống không bằng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Số ký tự: 0