Cảnh quay hoàn...
2024-10-03 15:11:18
Tiếp tục diễn biến tại trường quay, Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng đã tạo ra nhiều khoảnh khắc chỉ trong một lần quay khiến đạo diễn và tổ quay phim khá là bất ngờ …
“Giản tiểu thư. Rất cảm ơn cô đã giúp đỡ để đoàn quay chúng tôi không trễ lịch…”
“Không có gì. Có thể giúp được mọi người là vui rồi.!”
Vương Diệc Thần tiếp tục cảnh quay còn lại trong khi Giản Tuyết Ngưng gỡ bỏ trang phục, cùng lúc đó Dịch Trọng Khiêm đã lái xe về đến nhà của Giản Hân Hân …
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Dịch Trọng Khiêm nắm lấy bàn tay của Giản Hân Hân mà lên tiếng …
“Hân Hân, nếu như chỉ còn lại tôi một mình thì cô có đồng ý ở bên cạnh tôi nữa không?”
Giản Hân Hân từ đầu tới cuối vẫn một lòng với Dịch Trọng Khiêm nên nhẹ nhàng hồi đáp …
“Chẳng phải tôi của bây giờ đã trả lời anh rồi sao?”
Vừa nói hết câu thì Giản Hân Hân nhanh chóng xuống xe vào nhà, để lại một Dịch Trọng Khiêm cười mãn nguyện trên xe rồi mới di chuyển xe rời đi. Trở lại trường quay, Giản Tuyết Ngưng vẫn thầm lặng xem Vương Diệc Thần ghi hình …
“Cắt. Tốt lắm, đóng máy thôi.”
“Cảm ơn đạo diễn, mọi người vất vả rồi.!”
Vương Diệc Thần tiến đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng cười tươi rồi quay sang quản lý Hùng …
“Anh Hùng, lịch trình sắp tới là khi nào vậy?”
“Tầm khoảng sáng sớm ngày mai là chúng ta ra sân bay đến Hồ Nam, em không định để tiểu thư về nghỉ ngơi à?”
Vương Diệc Thần dường như lại có ý định khác thì Giản Tuyết Ngưng vừa cười vừa cất lời …
“Thần, anh đừng làm khó anh Hùng nữa. Suy nghĩ cho công việc trước đi, chúng ta còn nhiều ngày mà.!”
“Đúng rồi. Gần đây hình như có hội chợ, chúng em đi một lát được không anh Hùng?”
Quản lý Hùng thở dài mà đồng ý với điều kiện phải để cô trợ lý và một vệ sĩ theo cùng nên Vương Diệc Thần nhanh chóng chuẩn bị …
“Giản tiểu thư, nhờ cô chăm sóc cho Thần nhé. Gần đây, đang có một vài fan cuồng gây nhiễu loạn nên có lẽ tâm trạng cậu ấy đang không tốt.”
“Anh Hùng yên tâm, em sẽ chú ý.”
Lúc này, Giản Hân Hân vừa vào nhà chính thì đã thấy mẹ của mình cùng mọi người ngồi chờ sẵn với vẻ mặt khá là không mấy vui vẻ …
“Mọi người làm sao vậy ạ?”
Giản Trữ Luân lén lút bước đến mà thầm thì khiến Giản Hân Hân tò mò …
“Cô biết chuyện của em và Dịch Trọng Khiêm rồi đấy.!”
“Hở?”
Điều mà Giản Hân Hân lo lắng cũng đã đến nên cô hít một hơi thật sâu mà đối diện …
“Mẹ, ông cố. Con về rồi.!”
“Con nói cho mẹ nghe xem, chuyện này là như thế nào.?”
Mẹ của Giản Hân Hân lấy ra điện thoại có tin tức hình ảnh của Dịch Trọng Khiêm và Hạ Nguyệt Lệ nên chưa biết phải trả lời như thế nào …
“Chẳng phải con bảo cậu ta và con đang hẹn hò sao? Vậy sao bây giờ lại ở cùng với người khác thế này?”
“Chuyện là … chỉ là đưa tin vậy thôi nhưng mà anh ấy sẽ cố gắng giải quyết.”
Mẹ của Giản Hân Hân nóng giận mà đứng dậy quát tháo …
“Giải quyết? Con có biết Hạ tiểu thư đó là ai không hả? Nếu không có lý do thì làm sao phóng viên dám đưa tin, con còn muốn nói dối mẹ đến chừng nào?”
Giản Hân Hân thầm lặng đứng một bên không lên tiếng, mặt khác Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng nắm tay nhau đi hội chợ ở khu ít người nhưng vẫn mang khẩu trang và nón …
“Nghe nói mấy ngày nay anh đang không vui?”
“Chỉ là có một vài fan cuồng thôi, không có gì đáng lo ngại đâu.”
Vương Diệc Thần dịu dàng trấn an Giản Tuyết Ngưng không để cô lo lắng …
“Nghệ sĩ tụi anh đều là như vậy, có những người hâm mộ biết nghĩ và có những người không biết nghĩ hay còn gọi là fan cuồng. Họ cho rằng tụi anh nên chỉ là của riêng họ, không ai được động vào nên thường sẽ có những hành động bất hợp lý.”
“Như vậy không phải sẽ rất nguy hiểm cho anh sao?”
Ngược lại, Giản Tuyết Ngưng lại càng thêm âu lo khi nghe được một phần góc khuất số phận trong giới giải trí là như thế nào …
“Không sao đâu. Anh đã gửi thư đến luật sư kiện cáo những người đó rồi, em yên tâm.”
Giản Tuyết Ngưng không mong Vương Diệc Thần sẽ lặp lại bi kịch giống mẹ Giản nên lòng không thể nào yên được, chợt có tin nhắn từ Giản Trữ Luân gửi đến về tình hình của Giản Hân Hân …
“Tiểu Ngưng, em sao thế?”
“Không có gì đâu. Thần, em đói rồi./”
Vương Diệc Thần hiểu ý liền đi tìm kiếm đồ ăn, sau đó Giản Tuyết Ngưng trong lúc chờ đợi thì gọi điện thoại cho Giản Hân Hân đã bỏ nhà ra đi …
“[Em nghe…]”
“[Đang ở đâu đấy?]”
Đầu dây bên kia truyền đến một sự im lặng nên Giản Tuyết Ngưng không nói nhiều …
“[Chị gửi địa chỉ của khách sạn chị hay ở và cả số phòng qua wechat, em tới đó nghỉ một đêm đi. Có gì thì mai giải quyết, đừng nghĩ tiêu cực quá//.]”
“[Em biết rồi. Cảm ơn chị.]”
Giản Tuyết Ngưng vừa kết thúc cuộc gọi thì Vương Diệc Thần cũng vừa mang thức ăn đến …
“Khuya rồi nên anh chỉ mua một ít như này, có được không?”
“Được mà.!”
Sau khi nhận được địa chỉ thì Giản Hân Hân đến khách sạn và nhận phòng, lòng mang nhiều tâm sự nhưng cô vẫn chọn tin tưởng vào Dịch Trọng Khiêm. Vài giờ sau, Vương Diệc Thần đành phải ôm tạm biệt Giản Tuyết Ngưng để rời đi cho lịch trình tiếp theo.
“Em nhớ giữ sức khỏe đó, tới nơi anh sẽ nhắn.”
“Em biết rồi, anh cũng giữ sức khỏe.”
Nhìn xe của Vương Diệc Thần bắt đầu lăn bánh di chuyển đi thì Giản Tuyết Ngưng mới trở về nhà khi trời đã gần sáng nhưng không có vẻ là mệt mỏi, vừa tới nhà thì cô dự định muốn lên phòng ngủ một lát lại bị ông cố Giản bắt gặp …
“Tiểu Ngưng, về rồi à?”
“Vâng. Cháu lên phòng ngủ một lát, không cần đợi cháu ăn sáng đâu nha.”
Giản Tuyết Ngưng để lại lời nhắn rồi lên phòng nghỉ ngơi nhưng ông cố dường như không có ý trách mắng, đúng lúc Giản Trữ Luân cũng vừa thức dậy thì gặp ông cố hỏi thăm về Giản Hân Hân …
“Trữ Luân, cháu có tin của Hân Hân chưa?”
“Vâng. Tiểu Ngưng đã cho em ấy nghỉ ngơi ở khách sạn rồi ông, có lẽ lát con bé sẽ về ạ.!”
Ông cô Giản thở phào nhẹ nhõm khi việc nào cũng được Giản Tuyết Ngưng xử lý rất tốt, và bản thân ông chưa hề quên chuyện của gia đình Giản Minh liền nhọc lòng suy nghĩ ra hướng giải quyết công bằng nhất đối với con cháu nhà họ Giản và lựa chọn ra vị trí người thừa kế thích hợp nhất của gia tộc.
“Giản tiểu thư. Rất cảm ơn cô đã giúp đỡ để đoàn quay chúng tôi không trễ lịch…”
“Không có gì. Có thể giúp được mọi người là vui rồi.!”
Vương Diệc Thần tiếp tục cảnh quay còn lại trong khi Giản Tuyết Ngưng gỡ bỏ trang phục, cùng lúc đó Dịch Trọng Khiêm đã lái xe về đến nhà của Giản Hân Hân …
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Dịch Trọng Khiêm nắm lấy bàn tay của Giản Hân Hân mà lên tiếng …
“Hân Hân, nếu như chỉ còn lại tôi một mình thì cô có đồng ý ở bên cạnh tôi nữa không?”
Giản Hân Hân từ đầu tới cuối vẫn một lòng với Dịch Trọng Khiêm nên nhẹ nhàng hồi đáp …
“Chẳng phải tôi của bây giờ đã trả lời anh rồi sao?”
Vừa nói hết câu thì Giản Hân Hân nhanh chóng xuống xe vào nhà, để lại một Dịch Trọng Khiêm cười mãn nguyện trên xe rồi mới di chuyển xe rời đi. Trở lại trường quay, Giản Tuyết Ngưng vẫn thầm lặng xem Vương Diệc Thần ghi hình …
“Cắt. Tốt lắm, đóng máy thôi.”
“Cảm ơn đạo diễn, mọi người vất vả rồi.!”
Vương Diệc Thần tiến đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng cười tươi rồi quay sang quản lý Hùng …
“Anh Hùng, lịch trình sắp tới là khi nào vậy?”
“Tầm khoảng sáng sớm ngày mai là chúng ta ra sân bay đến Hồ Nam, em không định để tiểu thư về nghỉ ngơi à?”
Vương Diệc Thần dường như lại có ý định khác thì Giản Tuyết Ngưng vừa cười vừa cất lời …
“Thần, anh đừng làm khó anh Hùng nữa. Suy nghĩ cho công việc trước đi, chúng ta còn nhiều ngày mà.!”
“Đúng rồi. Gần đây hình như có hội chợ, chúng em đi một lát được không anh Hùng?”
Quản lý Hùng thở dài mà đồng ý với điều kiện phải để cô trợ lý và một vệ sĩ theo cùng nên Vương Diệc Thần nhanh chóng chuẩn bị …
“Giản tiểu thư, nhờ cô chăm sóc cho Thần nhé. Gần đây, đang có một vài fan cuồng gây nhiễu loạn nên có lẽ tâm trạng cậu ấy đang không tốt.”
“Anh Hùng yên tâm, em sẽ chú ý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Giản Hân Hân vừa vào nhà chính thì đã thấy mẹ của mình cùng mọi người ngồi chờ sẵn với vẻ mặt khá là không mấy vui vẻ …
“Mọi người làm sao vậy ạ?”
Giản Trữ Luân lén lút bước đến mà thầm thì khiến Giản Hân Hân tò mò …
“Cô biết chuyện của em và Dịch Trọng Khiêm rồi đấy.!”
“Hở?”
Điều mà Giản Hân Hân lo lắng cũng đã đến nên cô hít một hơi thật sâu mà đối diện …
“Mẹ, ông cố. Con về rồi.!”
“Con nói cho mẹ nghe xem, chuyện này là như thế nào.?”
Mẹ của Giản Hân Hân lấy ra điện thoại có tin tức hình ảnh của Dịch Trọng Khiêm và Hạ Nguyệt Lệ nên chưa biết phải trả lời như thế nào …
“Chẳng phải con bảo cậu ta và con đang hẹn hò sao? Vậy sao bây giờ lại ở cùng với người khác thế này?”
“Chuyện là … chỉ là đưa tin vậy thôi nhưng mà anh ấy sẽ cố gắng giải quyết.”
Mẹ của Giản Hân Hân nóng giận mà đứng dậy quát tháo …
“Giải quyết? Con có biết Hạ tiểu thư đó là ai không hả? Nếu không có lý do thì làm sao phóng viên dám đưa tin, con còn muốn nói dối mẹ đến chừng nào?”
Giản Hân Hân thầm lặng đứng một bên không lên tiếng, mặt khác Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng nắm tay nhau đi hội chợ ở khu ít người nhưng vẫn mang khẩu trang và nón …
“Nghe nói mấy ngày nay anh đang không vui?”
“Chỉ là có một vài fan cuồng thôi, không có gì đáng lo ngại đâu.”
Vương Diệc Thần dịu dàng trấn an Giản Tuyết Ngưng không để cô lo lắng …
“Nghệ sĩ tụi anh đều là như vậy, có những người hâm mộ biết nghĩ và có những người không biết nghĩ hay còn gọi là fan cuồng. Họ cho rằng tụi anh nên chỉ là của riêng họ, không ai được động vào nên thường sẽ có những hành động bất hợp lý.”
“Như vậy không phải sẽ rất nguy hiểm cho anh sao?”
Ngược lại, Giản Tuyết Ngưng lại càng thêm âu lo khi nghe được một phần góc khuất số phận trong giới giải trí là như thế nào …
“Không sao đâu. Anh đã gửi thư đến luật sư kiện cáo những người đó rồi, em yên tâm.”
Giản Tuyết Ngưng không mong Vương Diệc Thần sẽ lặp lại bi kịch giống mẹ Giản nên lòng không thể nào yên được, chợt có tin nhắn từ Giản Trữ Luân gửi đến về tình hình của Giản Hân Hân …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Ngưng, em sao thế?”
“Không có gì đâu. Thần, em đói rồi./”
Vương Diệc Thần hiểu ý liền đi tìm kiếm đồ ăn, sau đó Giản Tuyết Ngưng trong lúc chờ đợi thì gọi điện thoại cho Giản Hân Hân đã bỏ nhà ra đi …
“[Em nghe…]”
“[Đang ở đâu đấy?]”
Đầu dây bên kia truyền đến một sự im lặng nên Giản Tuyết Ngưng không nói nhiều …
“[Chị gửi địa chỉ của khách sạn chị hay ở và cả số phòng qua wechat, em tới đó nghỉ một đêm đi. Có gì thì mai giải quyết, đừng nghĩ tiêu cực quá//.]”
“[Em biết rồi. Cảm ơn chị.]”
Giản Tuyết Ngưng vừa kết thúc cuộc gọi thì Vương Diệc Thần cũng vừa mang thức ăn đến …
“Khuya rồi nên anh chỉ mua một ít như này, có được không?”
“Được mà.!”
Sau khi nhận được địa chỉ thì Giản Hân Hân đến khách sạn và nhận phòng, lòng mang nhiều tâm sự nhưng cô vẫn chọn tin tưởng vào Dịch Trọng Khiêm. Vài giờ sau, Vương Diệc Thần đành phải ôm tạm biệt Giản Tuyết Ngưng để rời đi cho lịch trình tiếp theo.
“Em nhớ giữ sức khỏe đó, tới nơi anh sẽ nhắn.”
“Em biết rồi, anh cũng giữ sức khỏe.”
Nhìn xe của Vương Diệc Thần bắt đầu lăn bánh di chuyển đi thì Giản Tuyết Ngưng mới trở về nhà khi trời đã gần sáng nhưng không có vẻ là mệt mỏi, vừa tới nhà thì cô dự định muốn lên phòng ngủ một lát lại bị ông cố Giản bắt gặp …
“Tiểu Ngưng, về rồi à?”
“Vâng. Cháu lên phòng ngủ một lát, không cần đợi cháu ăn sáng đâu nha.”
Giản Tuyết Ngưng để lại lời nhắn rồi lên phòng nghỉ ngơi nhưng ông cố dường như không có ý trách mắng, đúng lúc Giản Trữ Luân cũng vừa thức dậy thì gặp ông cố hỏi thăm về Giản Hân Hân …
“Trữ Luân, cháu có tin của Hân Hân chưa?”
“Vâng. Tiểu Ngưng đã cho em ấy nghỉ ngơi ở khách sạn rồi ông, có lẽ lát con bé sẽ về ạ.!”
Ông cô Giản thở phào nhẹ nhõm khi việc nào cũng được Giản Tuyết Ngưng xử lý rất tốt, và bản thân ông chưa hề quên chuyện của gia đình Giản Minh liền nhọc lòng suy nghĩ ra hướng giải quyết công bằng nhất đối với con cháu nhà họ Giản và lựa chọn ra vị trí người thừa kế thích hợp nhất của gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro