Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Hướng đến tương...

2024-10-03 15:11:18

Sáng hôm sau, Hạ tổng đi theo địa chỉ nhận được thì đã đến quán ngoài bờ biển kia. Vừa đứng bên ngoài, ông đã nhìn thấy ba mẹ con cười nói rất vui vẻ mà hoài niệm. Chợt Giản Bảo Ngọc có ý ra ngoài thì lại bắt gặp bóng dáng của Hạ tổng …

“Ông … Sao ông lại tới đây?”

Bà chủ và Giản Bảo Đăng nghe thanh âm vọng lại liền ra ngoài xem tình hình …

“Nơi này không hoan nghênh ông, mời về cho.”

“Ngọc à, sao vậy con?”

Hai người vừa nhìn thấy Hạ tổng thì khựng lại bước đi cùng gương mặt không mấy thiện cảm …

“Diệu Tú à, cuối cùng tôi cũng tìm được bà rồi.”

Giản Bảo Đăng vốn không muốn mẹ mình gặp lại Hạ tổng nên cố ý nói chuyện riêng với ông …

“Tin tức của ông nhạy đấy, theo dõi cả đêm chắc mệt lắm nhỉ?”

Tối ngày hôm qua, trước khi về thì Giản Tuyết Ngưng đã nhắc nhở nên Giản Bảo Đăng hỏi thẳng khiến Hạ tổng nhíu mày …

“Con nói gì thế? Ta là vì mẹ của hai đứa thôi, không vì điều gì khác đâu.”

“Vì mẹ tôi? Vì mẹ tôi mà để cho bà vợ của ông bắt nhốt, vì mẹ tôi mà chối bỏ con cái, vì mẹ tôi mà nhẫn tâm bán con mình cho người khác không thương xót. Ông vì mẹ tôi chỗ nào hả?”

Giản Bảo Đăng không nhẫn nại nữa mà hét lớn, nhanh chóng được em gái và mẹ mình ngăn lại …

“Tôi và ông đã không còn gì nói nữa rồi, mời ông về cho.”

Chưa kịp giải thích thì từ đâu vợ của Hạ tổng cũng chính là mẹ của Hạ Nguyệt Lệ cùng xuất hiện, không nói không rành mà tiến đến tát thẳng mặt của bà chủ …

“Nè, bà làm gì vậy hả?”

Giản Bảo Ngọc tức giận vì mẹ mình bị ức hiếp…

“Cô đúng là tiểu tam không biết liêm sỉ, năm xưa thì lấy cái thai để chèo kéo chồng tôi. Bây giờ lại cố ý gặp riêng, ngựa cũ quen đường rồi phải không?”

Phu nhân Hạ lại muốn tiếp tục gây chuyện khiến con cái hai bên ra sức khuyên ngăn …

“Hạ tổng khá là điềm tĩnh khi phu nhân của mình gây sự nhỉ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng nói của Giản Tuyết Ngưng truyền đến, theo sau là Giản Trữ Luân và Lê Linh …

“Cô.?”

“Tiểu Ngưng?”

Những con mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò cùng hướng về Giản Tuyết Ngưng …

“Cô là ai hả?”

“Tôi là ai? Hay là để Hạ tổng giới thiệu?”

Hạ tổng chỉ im lặng không nói gì, còn Giản Tuyết Ngưng nhìn sang bà chủ mà ân cần hỏi thăm …

“Dì không sao chứ?”

“Giản tiểu thư, tôi không sao.”

Giản Tuyết Ngưng ung dung quay sang phía Hạ tổng …

“Vốn dĩ mọi chuyện tôi nghĩ nên cho qua, nhưng có lẽ hoàn cảnh lại không cho phép rồi. Bây giờ, nhân lúc Hạ tổng đang có mặt ở đây thì chúng ta hãy chấm dứt chuyện này thôi.”

“Cô nói vậy … có ý gì?”

Giản Tuyết Ngưng chớp mắt ra hiệu cho Lê Linh giải thích …

“Hạ tổng, đây là hợp đồng chuyển nhượng. Cổ phần của ngài Eirlys hiện tại sẽ được chia ra đứng tên dưới danh nghĩa của hai anh em Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc, mỗi người 20%.”

“Tại sao? Ngài Eirlys vốn không có quan hệ gì với các người …”

Hạ tổng nhìn hợp đồng mà chối bỏ, nhưng chợt có một ý nghĩ mà lên tiếng …

“Chẳng lẽ, ngài Eirlys chính là …?!”

Giản Tuyết Ngưng chỉ nhẹ nhàng nhún vai và Lê Linh tiếp tục lời nói …

“Thứ hai, đây là hợp đồng thu mua tập đoàn Hạ thị. Nếu ngài đồng ý, chúng tôi sẽ bồi thường số tiền đúng trong hợp đồng.”

“Thu mua? Tôi có bán đâu mà thu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Linh khựng lại ý chờ Giản Tuyết Ngưng hồi đáp …

“Ô. Vậy ngài chưa biết là phu nhân ngài đã làm gì sao?.. Phu nhân đây đã mở một công ty ma dùng để rửa tiền cho tình trẻ bấy lâu cho đến khi nguồn vốn đã cạn kiệt, mới hôm kia bà ấy đã lấy giấy tờ của Hạ thị tìm đến Giản thị chúng tôi ngỏ lời đem tập đoàn bán lại.”

“Bà…?”

Hạ tổng khó tin được sự việc mà trao cho phu nhân của mình một cái bạt tai không thương xót …

“Tôi nghĩ chắc Hạ tổng cũng thấy cổ phiếu của Hạ thị hiện tại đang tụt dốc và khó trụ vững tiếp, số tiền bồi thường này là tôi đã nhân từ đối với ông lắm rồi. Nếu không, tôi mà gửi các bằng chứng tham nhũng hoặc trốn thuế khác lên tòa án thì có khi ông phải ăn cơm trong tù đấy.”

Sau một hồi trao đổi, Hạ tổng chấp nhận ký tên vào các hợp đồng và cùng mẹ con Hạ Nguyệt Lệ xấu hổ rời khỏi.

“Giản tiểu thư, tôi lại nợ cô ân tình nữa rồi.”

“Đúng đấy Tiểu Ngưng, thật lòng cảm ơn cô.”

Bà chủ và hai anh em Giản Bảo Đăng cùng quỳ gối mà tạ ơn Giản Tuyết Ngưng khiến cô vội vã đỡ dậy…

“Không có gì đâu, dì ạ. À Bảo Đăng, như lúc nãy đã nói cổ phần ở Hạ thị sẽ được chia đều cho anh và Bảo Ngọc mà bây giờ Hạ thị vừa mới mua lại sẽ cần một người quản lý có tài dẫn dắt tập đoàn thay đổi. Anh có muốn thử sức không? … Dĩ nhiên thời gian đầu, Trữ Luân sẽ cùng phụ với anh.”

“Chuyện này …!//”

Giản Bảo Đăng có phần khó xử nên chưa biết phản hồi như thế nào.

“Tôi thấy dì vẫn còn rất luyến tiếc nơi đây nên tôi đã bàn bạc qua với ông chú trước, ông ấy tin tưởng vào năng lực của anh. Nếu anh đồng ý, thì có thể ở bên gia đình mỗi ngày rồi.”

“Vậy ba … ai sẽ chăm sóc cho ông?”

Giản Bảo Đăng suy nghĩ cho cảm xúc của Giản Minh mà bồi hồi …

“Hình như tối qua ông chú đánh cược thua ông cố nên bị ép ở lại đây đấy.”

“Thật sao?”

Giản Tuyết Ngưng từ tốn gật đầu nhằm giúp Giản Bảo Đăng thở phào nhẹ nhõm, và đã nhận được đồng ý từ anh. Vài ngày sau, tin tức của Hạ tổng tràn ngập trên mặt báo và phải cùng gia đình tiếp nhận điều tra.

“Ác quả ác báo mà.”

Bà chủ không khỏi hạnh phúc vì người xấu đã bị trừng trị để bà và hai người con sum vầy bên nhau. Thời gian trôi đến cuối tuần, ngày ra mắt hai bên gia đình Vương-Giản đã tới nên mọi thứ đang được chuẩn bị kỹ lưỡng mà không quá trang trọng. Các thành viên nữ trong gia tộc gồm Vân Ngọc Ly - Giản Hân Hân hay Tôn Ý Phương đặc biệt đến góp vui, cùng giúp Giản Tiểu Ngưng trở nên rạng rỡ nhất trong ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Số ký tự: 0