KẾT THÚC CÓ HẬU...
2024-10-03 15:11:18
Trong khi Giản Tuyết Ngưng cười nói vui vẻ với Vương Diệc Thần thì cô nhân viên gác cổng vào thông báo có Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến đến thăm hỏi.
“Cho họ vào đi.”
Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến điềm đạm bước vào cùng tâm trạng hứng khởi.
“Tiểu Ngưng, nghe nói cậu bị ung thư? Chuyện là thế nào hả?”
Kim Yến Yến vừa nhào tới liền hỏi chuyện tới tấp khiến Giản Tuyết Ngưng hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn điềm đạm giải thích cho cô bạn.
“Đúng là mình có được chẩn đoán ung thư nhưng mà tình trạng đã không sao rồi, đừng lo nhé.”
“Xin lỗi nhé, tụi mình nhận được tin trễ quá nên đã không tới bệnh viện kịp.//
Kim Yến Yến vô cùng cảm thấy có lỗi khi mà những lần bản thân gặp khó khăn đều có Giản Tuyết Ngưng cứu nguy, bây giờ đổi ngược cô lại không thể có mặt lúc nguy cấp.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mình không sao đâu. Nghe Thần nói công việc của cậu đang được đón nhận, mình còn đang vui thay đây này.
Kim Yến Yến nhẹ nhàng ôm lấy Giản Tuyết Ngưng vỗ về phần nào, bên cạnh Trương Vũ Chí cũng mừng theo.
“Anh và Tiểu Yến đã lỡ đám cưới của hai người nên hôm nay đích thân tới tạ lỗi, đây là món quà nhỏ gửi tặng. Mong cả hai đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp nhé.”
Trương Vũ Chí gửi quà cho người làm đưa lên phòng của Giản Tuyết Ngưng trước vì diện tích khá lớn, song cô cùng Vương Diệc Thần cũng gửi lời cảm ơn.
“Vậy tiếp theo hai người dự định sẽ làm gì?”
“Việc của gia tộc mình đã bàn giao hết rồi, đợi vài ngày nữa mình khỏe hẳn thì mình và Thần sẽ cùng nhau đi du lịch.
Giản Tuyết Ngưng cười tự hào nhìn sang Vương Diệc Thần gật đầu xác nhận.
“Diệc Thần tiền bối, Tiểu Ngưng sau này nhờ vào anh cả đấy nhé.!”
“Đương nhiên, anh sẽ không phụ lòng của mọi người đâu./”
Nhóm bốn người cùng nhau trò chuyện trong không khí vui tươi cho đến khi Kim Yến Yến phải rời đi vì lịch trình.
“Thời gian của vé máy bay anh đặt là vào ngày mai, em có muốn dời lại thêm không?”
“Bác sĩ Trần đã nói rồi, chỉ cần không vận động quá sức thì những việc khác không tới nỗi đâu.”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng trấn an và cùng Vương Diệc Thần vào trong phòng khách thông báo với người lớn.
“Đi du lịch? Sức khỏe của con chịu được không?”
Ba Giản thể hiện sự không an tâm ra mặt mà gặng hỏi nên Giản Tuyết Ngưng điềm đạm hồi đáp.
“Con chịu được mà, vả lại tụi con không đi quá lâu đâu. Tầm một hai tháng, anh nói đúng không Thần?”
“Ba yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cho Tiểu Ngưng.” Oleo
Tuy ba Giản chưa thật sự đồng ý nhưng ông cố Giản lên tiếng thuyết phục thêm.
“Tiểu Ngưng tự biết bản thân thế nào mới xin phép chúng ta, cháu đừng khiến con bé thất vọng. Với lại chuyến du lịch này cả hai đứa nó mong chờ lâu lắm rồi, không sao đâu.”
Giản Tuyết Ngưng âm thầm ra hiệu với ông cố Giản và nhận được cái gật đầu từ ba Giản.
“Cảm ơn ông cố nhiều.”
“Ba của cháu chỉ là lo lắng đến sức khỏe của cháu thôi, nên chú ý đừng để nỗi lo thành sự thật.”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng gật gật hiểu ý, sau đó cả hai trở
lại phòng riêng nghỉ ngơi mới thấy quà của Trương Vũ Chí là một chiếc giường đẩy dành cho trẻ em.
“Cậu ấy thật là ..!?”
“Tương lai chúng ta sẽ phải xài đến mà, đỡ mất công mua.
Vương Diệc Thần đáp vỏn vẹn một câu mang nhiều ngụ ý khiến Giản Tuyết Ngưng thẹn đỏ mặt mà đánh nhẹ.
“Mau ngủ sớm thôi, mai chúng ta còn phải ra sân bay”
Giản Tuyết Ngưng ngoan ngoãn nghe lời và cùng Vương Diệc Thần lên giường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, cả nhà vốn dĩ muốn tiễn đôi vợ chồng ra sân bay nhưng nhanh chóng bị cô ngăn lại.
“Mọi người không cần phải tiễn đâu, tụi con chỉ đi tầm vài tháng thôi mà.”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng thuyết phục cả nhà và cuối cùng cũng thành công, trước khi đi không quên dặn dò công việc với Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng nhưng chợt bị hai người họ ngắt ngang trước.
“Gia tộc và tập đoàn vẫn luôn cần em, anh và Nhất Hoằng sẽ cố gắng điều hành thật tốt cho đến khi em du lịch trở về tiếp tục tiếp quản.
Biểu cảm trên gương mặt của Giản Tuyết Ngưng không có gì thay đổi thì Giản Trữ Luân tiếp lời thêm.
“Tụi anh còn phải học hỏi ở em nhiều điều lắm nên mới đưa ra quyết định như thế, em sẽ không trách đâu đúng không?”
“Vậy hai người phải quản lý cho tốt đấy, đừng để em ở nước ngoài mà hay tin tập đoàn có chuyện là không xong đâu./”
Câu nói đùa của Giản Tuyết Ngưng khiến cả nhà bật cười, sau đó mới thật sự tạm biệt rồi lên xe ra sân bay.
“Ba ở nhà nhớ giữ sức khỏe nha, tới nơi con sẽ nhắn ngay./”
Ba Giản ôn nhu đáp lại cái ôm của Giản Tuyết Ngưng ..
“Ba biết rồi, con cũng vậy nhé.!”
“Vâng”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng nhau ra sân bay, vì cả hai đều là người nổi tiếng và có độ nhận diện cao nên ai ai cũng ngoái nhìn.. Thông tin chuyến bay nhanh chóng được xác nhận, cả hai cùng nhân viên hàng không hướng dẫn vào khu vực riêng.
“Thần, hình như người hâm mộ của anh đã thấy chúng ta rồi.”
“Cũng có của em nữa đấy, Giản nữ thần./
Đôi vợ chồng trêu ghẹo nhau trong sự ngọt ngào đong đầy khiến cô nhân viên gần đó ngượng ngùng thay. Vài phút sau, chuyến bay xuất phát đi Singapore bắt đầu cất cánh. Danh sách du lịch các nước của cả hai dự tính kéo dài tới ba tháng nên lịch trình của Vương Diệc Thần trước đó đã được quản lý Hùng sắp xếp cẩn thận, vốn là nam minh tinh có lượng theo dõi cao nên cho dù anh không hoạt động trong khoảng thời gian này thì xác suất mang về lợi nhuận vẫn cao hơn nhiều nghệ sĩ khác trong công ty, đó cũng là lý do mà Đổng Linh níu kéo và bầu anh lên cổ đông nhằm giữ lấy một nghệ sĩ chất lượng như anh.
“Cho họ vào đi.”
Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến điềm đạm bước vào cùng tâm trạng hứng khởi.
“Tiểu Ngưng, nghe nói cậu bị ung thư? Chuyện là thế nào hả?”
Kim Yến Yến vừa nhào tới liền hỏi chuyện tới tấp khiến Giản Tuyết Ngưng hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn điềm đạm giải thích cho cô bạn.
“Đúng là mình có được chẩn đoán ung thư nhưng mà tình trạng đã không sao rồi, đừng lo nhé.”
“Xin lỗi nhé, tụi mình nhận được tin trễ quá nên đã không tới bệnh viện kịp.//
Kim Yến Yến vô cùng cảm thấy có lỗi khi mà những lần bản thân gặp khó khăn đều có Giản Tuyết Ngưng cứu nguy, bây giờ đổi ngược cô lại không thể có mặt lúc nguy cấp.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mình không sao đâu. Nghe Thần nói công việc của cậu đang được đón nhận, mình còn đang vui thay đây này.
Kim Yến Yến nhẹ nhàng ôm lấy Giản Tuyết Ngưng vỗ về phần nào, bên cạnh Trương Vũ Chí cũng mừng theo.
“Anh và Tiểu Yến đã lỡ đám cưới của hai người nên hôm nay đích thân tới tạ lỗi, đây là món quà nhỏ gửi tặng. Mong cả hai đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp nhé.”
Trương Vũ Chí gửi quà cho người làm đưa lên phòng của Giản Tuyết Ngưng trước vì diện tích khá lớn, song cô cùng Vương Diệc Thần cũng gửi lời cảm ơn.
“Vậy tiếp theo hai người dự định sẽ làm gì?”
“Việc của gia tộc mình đã bàn giao hết rồi, đợi vài ngày nữa mình khỏe hẳn thì mình và Thần sẽ cùng nhau đi du lịch.
Giản Tuyết Ngưng cười tự hào nhìn sang Vương Diệc Thần gật đầu xác nhận.
“Diệc Thần tiền bối, Tiểu Ngưng sau này nhờ vào anh cả đấy nhé.!”
“Đương nhiên, anh sẽ không phụ lòng của mọi người đâu./”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm bốn người cùng nhau trò chuyện trong không khí vui tươi cho đến khi Kim Yến Yến phải rời đi vì lịch trình.
“Thời gian của vé máy bay anh đặt là vào ngày mai, em có muốn dời lại thêm không?”
“Bác sĩ Trần đã nói rồi, chỉ cần không vận động quá sức thì những việc khác không tới nỗi đâu.”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng trấn an và cùng Vương Diệc Thần vào trong phòng khách thông báo với người lớn.
“Đi du lịch? Sức khỏe của con chịu được không?”
Ba Giản thể hiện sự không an tâm ra mặt mà gặng hỏi nên Giản Tuyết Ngưng điềm đạm hồi đáp.
“Con chịu được mà, vả lại tụi con không đi quá lâu đâu. Tầm một hai tháng, anh nói đúng không Thần?”
“Ba yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cho Tiểu Ngưng.” Oleo
Tuy ba Giản chưa thật sự đồng ý nhưng ông cố Giản lên tiếng thuyết phục thêm.
“Tiểu Ngưng tự biết bản thân thế nào mới xin phép chúng ta, cháu đừng khiến con bé thất vọng. Với lại chuyến du lịch này cả hai đứa nó mong chờ lâu lắm rồi, không sao đâu.”
Giản Tuyết Ngưng âm thầm ra hiệu với ông cố Giản và nhận được cái gật đầu từ ba Giản.
“Cảm ơn ông cố nhiều.”
“Ba của cháu chỉ là lo lắng đến sức khỏe của cháu thôi, nên chú ý đừng để nỗi lo thành sự thật.”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng gật gật hiểu ý, sau đó cả hai trở
lại phòng riêng nghỉ ngơi mới thấy quà của Trương Vũ Chí là một chiếc giường đẩy dành cho trẻ em.
“Cậu ấy thật là ..!?”
“Tương lai chúng ta sẽ phải xài đến mà, đỡ mất công mua.
Vương Diệc Thần đáp vỏn vẹn một câu mang nhiều ngụ ý khiến Giản Tuyết Ngưng thẹn đỏ mặt mà đánh nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau ngủ sớm thôi, mai chúng ta còn phải ra sân bay”
Giản Tuyết Ngưng ngoan ngoãn nghe lời và cùng Vương Diệc Thần lên giường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, cả nhà vốn dĩ muốn tiễn đôi vợ chồng ra sân bay nhưng nhanh chóng bị cô ngăn lại.
“Mọi người không cần phải tiễn đâu, tụi con chỉ đi tầm vài tháng thôi mà.”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng thuyết phục cả nhà và cuối cùng cũng thành công, trước khi đi không quên dặn dò công việc với Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng nhưng chợt bị hai người họ ngắt ngang trước.
“Gia tộc và tập đoàn vẫn luôn cần em, anh và Nhất Hoằng sẽ cố gắng điều hành thật tốt cho đến khi em du lịch trở về tiếp tục tiếp quản.
Biểu cảm trên gương mặt của Giản Tuyết Ngưng không có gì thay đổi thì Giản Trữ Luân tiếp lời thêm.
“Tụi anh còn phải học hỏi ở em nhiều điều lắm nên mới đưa ra quyết định như thế, em sẽ không trách đâu đúng không?”
“Vậy hai người phải quản lý cho tốt đấy, đừng để em ở nước ngoài mà hay tin tập đoàn có chuyện là không xong đâu./”
Câu nói đùa của Giản Tuyết Ngưng khiến cả nhà bật cười, sau đó mới thật sự tạm biệt rồi lên xe ra sân bay.
“Ba ở nhà nhớ giữ sức khỏe nha, tới nơi con sẽ nhắn ngay./”
Ba Giản ôn nhu đáp lại cái ôm của Giản Tuyết Ngưng ..
“Ba biết rồi, con cũng vậy nhé.!”
“Vâng”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng nhau ra sân bay, vì cả hai đều là người nổi tiếng và có độ nhận diện cao nên ai ai cũng ngoái nhìn.. Thông tin chuyến bay nhanh chóng được xác nhận, cả hai cùng nhân viên hàng không hướng dẫn vào khu vực riêng.
“Thần, hình như người hâm mộ của anh đã thấy chúng ta rồi.”
“Cũng có của em nữa đấy, Giản nữ thần./
Đôi vợ chồng trêu ghẹo nhau trong sự ngọt ngào đong đầy khiến cô nhân viên gần đó ngượng ngùng thay. Vài phút sau, chuyến bay xuất phát đi Singapore bắt đầu cất cánh. Danh sách du lịch các nước của cả hai dự tính kéo dài tới ba tháng nên lịch trình của Vương Diệc Thần trước đó đã được quản lý Hùng sắp xếp cẩn thận, vốn là nam minh tinh có lượng theo dõi cao nên cho dù anh không hoạt động trong khoảng thời gian này thì xác suất mang về lợi nhuận vẫn cao hơn nhiều nghệ sĩ khác trong công ty, đó cũng là lý do mà Đổng Linh níu kéo và bầu anh lên cổ đông nhằm giữ lấy một nghệ sĩ chất lượng như anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro