Ngày sinh nhật...
2024-10-03 15:11:18
Ngày ghi hình hôm nay có sự góp mặt của Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên, cả hai cùng trao đổi trước giờ quay…
“Em thấy weibo rồi, chúc mừng anh nhé.//”
“Cảm ơn em.”
Lộ Nghiên của hiện tại mải tập trung vào công việc nên đã phần nào quên đi tình cảm với Vương Diệc Thần, cùng lúc đó Giản Tuyết Ngưng vừa mới lờ mờ mở mắt và lấy điện thoại kiểm tra thì không nghĩ rằng nhận được nhiều thông tin đến vậy đặc biệt là weibo của Vương Diệc Thần khiến cô ngại ngùng.
“Tiểu Ngưng, là ba.”
Tiếng gọi từ ba Giản bên ngoài nên Giản Tuyết Ngưng vội vàng xuống giường …
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mới dậy à? Con rửa mặt trước đi, rồi ba sẽ nói chuyện.”
Giản Tuyết Ngưng vệ sinh cá nhân hoàn tất, sau đó trở lại trò chuyện với ba Giản…
“Có phải con có chuyện gì giấu ba không? Lý do mà ban đầu con từ chối lời cầu hôn của Diệc Thần đấy?”
“Chuyện đó ạ? Chuyện đó thì …”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm nói thẳng mọi việc với ba Giản …
“Nói vậy là Diệc Thần đồng ý để con đi du học rồi?”
“Chuyện đó con còn đang suy nghĩ, chưa quyết định ạ.”
Ba Giản trầm ngâm một lúc, ngược lại Giản Tuyết Ngưng vẫn vô tư mà hồi đáp.
“Ba đừng lo, con sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Nếu có quyết định con sẽ thông báo với ba đầu tiên, được chứ?”
“Ba luôn yên tâm về mỗi quyết định của con nhưng phải nhớ là đừng để bị áp lực, có biết chưa?”
Giản Tuyết Ngưng gục đầu vào vai của ba Giản mà làm nũng thì chợt tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, hiển thị với tên của Vương Diệc Thần nên ba Giản hiểu ý liền rời phòng trước.
“Dậy chưa?”
“Em mới dậy, sao thế?”
Thanh âm của Vương Diệc Thần vẫn dịu dàng như ngày nào và chỉ đối xử riêng biệt với Giản Tuyết Ngưng …
“Vài ngày nữa là anh sẽ trở lại đường đua, em có muốn đến xem không?”
“Đương nhiên là em phải đến xem ông xã tương lai dành chiến thắng rồi.”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ trả lời cũng đủ khiến đầu dây bên kia mừng rỡ ra mặt, sau khi kết thúc cuộc gọi thì cô xuống nhà ăn uống lại trông thấy cả nhà và anh em họ có mặt đông đủ nhìn cô với ánh mắt không mấy bình thường …
“Mọi người … làm sao vậy?”
Giản Trữ Luân tiến lên đầu tiên và đùng, những tiếng pháo hoa tràn ngập cả phòng khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên …
“Sinh nhật vui vẻ…”
Mọi người đều đồng thanh nói lời chúc mừng đến Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam từ đằng sau cầm trên tay một chiếc bánh kem nhỏ mà đi từng bước cười tươi hết cỡ …
“Chị ơi, chúc mừng sinh nhật.”
Cả nhà nhìn Tiểu Lam mà tự hào, Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng cúi người thối nến…
“Cảm ơn Tiểu Lam nhé, nhưng mà chẳng phải sinh nhật con vừa qua rồi à?”
“Vì là qua rồi nên mới bù lại cho cháu, ai bảo hôm qua cháu lại bỏ chạy làm gì?”
Ông cố Giản mở giọng vấn đáp khiến Giản Tuyết Ngưng đỏ mặt vì xấu hổ.
“Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi không thì đồ ăn lại nguội mất.”
“Vâng.”
Đàn con cháu nghe lời ngồi ngay ngắn vào bàn, cả nhà cùng nhau ăn uống cười nói vui vẻ. Song ông cố Giản bất ngờ mở lời …
“Tiểu Ngưng. Cầu hôn cũng đã thành công rồi, có phải sớm ngày nên chọn ngày lành không?”
“À. Có lẽ … tầm một thời gian nữa đi ạ, cháu còn vài việc chưa xử lý.”
Ông cố Giản nghe xong liền hằn giọng mà bắt đầu hỏi han …
“Ý cháu là việc du học trao đổi kia?”
Giản Tuyết Ngưng không mấy ngạc nhiên khi ông cố Giản biết chuyện, riêng các anh chị em họ thì lại khác …
“Chị, du học trao đổi nào vậy?”
“Chị của cháu được hai trường đại học top đầu thế giới mời đến làm học sinh trao đổi, nhưng còn đang băn khoăn nên đi hay không.”
Giản Hân Hân và những người thân khác đều vô cùng ngưỡng mộ năng lực của Giản Tuyết Ngưng.
“Đã là cơ hội tốt thì nên nắm bắt ngay, chuyện ở tập đoàn đã có Trữ Luân hay Nhất Hoằng điều hành rất tốt. Nếu không có việc gì lớn thì ắt sẽ không ảnh hưởng đến cháu, vậy cháu còn lo ngại chuyện gì?”
“Vốn dĩ ban đầu cháu muốn từ chối, tại thầy chủ nhiệm nói đại diện của họ ngỏ ý chờ đợi cháu suy nghĩ thêm nên …”
Ông cố Giản chợt im lặng một hồi khiến cả nhà không ai nói gì, chỉ riêng Tiểu Lam nhóm nhém ăn uống.
“Hôm nay mừng sinh nhật bù của cháu mà, đừng làm không khí buồn như vậy. Chuyện du học đó cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng nên ông cố không cần lo đâu nha.”
Giản Tuyết Ngưng chào mời cả nhà tiếp tục ăn mừng nên mỗi người ai nấy tập trung chuyên môn, gần kết thúc thì Giản Bảo Đăng tìm cô nói chuyện …
“Anh và Nguyệt Lệ tốt chứ?”
“Uhm. Chuyện của … Hạ tổng tôi đã nói với cô ấy rồi, vẫn là cảm ơn cô ra tay giúp đỡ.”
Giản Bảo Đăng thay mặt Hạ Nguyệt Lệ đa tạ Giản Tuyết Ngưng …
“Không có gì đâu. Mười năm sau, nếu ông ta hối cãi làm lại từ đầu thì xem như quyết định này của tôi là đúng đắn.”
Buổi tiệc mừng sinh nhật kết thúc trọn vẹn, vài ngày sau Giản Tuyết Ngưng dựa theo địa điểm từ Vương Diệc Thần gửi để đến trường đua xe cổ vũ cho anh. Trên ghế ngồi đã có nhiều khán giả tới cổ vũ anh như thường lệ, tài xế dừng lại trước cổng và được Hứa Doãn đón tiếp…
“Tuyết Ngưng, còn nhớ anh không?”
“Làm sao mà em quên anh Hứa được ạ?”
Hứa Doãn vốn là một diễn viên kiêm đạo diễn và là người dẫn dắt Vương Diệc Thần đến với bộ môn đua xe này nên phần nào rất kính trọng anh.
“Thần nhờ anh ra đón em, cùng vào thôi.”
“Vâng.”
Trường quay rộng lớn không che lấp gì nhiều để khán giả dễ dàng xem được trận đấu, và hiển nhiên khi Giản Tuyết Ngưng vừa xuất hiện đã khiến khán giả hô vang như được mùa.
“Thần đang cùng kỹ thuật xem lại động cơ một lần nữa, em ngồi chờ chút nhé.!”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng thầm lặng ngồi một bên ngắm nhìn một Vương Diệc Thần không phải trên sân khẩu hay phim trường, dù là trong công việc hay các sở thích chuyên môn khác thì anh trông vẫn rất nghiêm túc.
“Thần, anh đưa vợ chưa cưới an toàn đến rồi đấy.”
“Cảm ơn anh Doãn.”
Sau khi động cơ kiểm tra đầy đủ thì Vương Diệc Thần mới tìm gặp Giản Tuyết Ngưng…
“Tới rồi à?”
“Em phát hiện ra anh đều nghiêm túc với mỗi sở thích riêng, phải không?”
Vừa thấy Vương Diệc Thần với trang phục đua xe thì Giản Tuyết Ngưng liền tò mò đặt câu hỏi.
“Đúng vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một bộ môn có tính mạo hiểm cao nhưng mà anh Doãn từng nói với anh rằng đối với bộ môn đua xe chuyên nghiệp này thì trên trường đua chỉ có chiến thắng và thất bại, không ai quan tâm anh là ca sĩ hay vũ công nên anh mới quyết định gia nhập.”
Giản Tuyết Ngưng như được hiểu thêm phần nào về Vương Diệc Thần và một bên cổ vũ anh chuẩn bị thi đấu, trước đó không quên trao cho nhau một cái ôm như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Người hâm mộ cùng khán giả bắt được khoảnh khắc trên mà hô vang không ngừng tên của cả hai vì độ ngọt ngào sẵn có.
“Em thấy weibo rồi, chúc mừng anh nhé.//”
“Cảm ơn em.”
Lộ Nghiên của hiện tại mải tập trung vào công việc nên đã phần nào quên đi tình cảm với Vương Diệc Thần, cùng lúc đó Giản Tuyết Ngưng vừa mới lờ mờ mở mắt và lấy điện thoại kiểm tra thì không nghĩ rằng nhận được nhiều thông tin đến vậy đặc biệt là weibo của Vương Diệc Thần khiến cô ngại ngùng.
“Tiểu Ngưng, là ba.”
Tiếng gọi từ ba Giản bên ngoài nên Giản Tuyết Ngưng vội vàng xuống giường …
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mới dậy à? Con rửa mặt trước đi, rồi ba sẽ nói chuyện.”
Giản Tuyết Ngưng vệ sinh cá nhân hoàn tất, sau đó trở lại trò chuyện với ba Giản…
“Có phải con có chuyện gì giấu ba không? Lý do mà ban đầu con từ chối lời cầu hôn của Diệc Thần đấy?”
“Chuyện đó ạ? Chuyện đó thì …”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm nói thẳng mọi việc với ba Giản …
“Nói vậy là Diệc Thần đồng ý để con đi du học rồi?”
“Chuyện đó con còn đang suy nghĩ, chưa quyết định ạ.”
Ba Giản trầm ngâm một lúc, ngược lại Giản Tuyết Ngưng vẫn vô tư mà hồi đáp.
“Ba đừng lo, con sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Nếu có quyết định con sẽ thông báo với ba đầu tiên, được chứ?”
“Ba luôn yên tâm về mỗi quyết định của con nhưng phải nhớ là đừng để bị áp lực, có biết chưa?”
Giản Tuyết Ngưng gục đầu vào vai của ba Giản mà làm nũng thì chợt tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, hiển thị với tên của Vương Diệc Thần nên ba Giản hiểu ý liền rời phòng trước.
“Dậy chưa?”
“Em mới dậy, sao thế?”
Thanh âm của Vương Diệc Thần vẫn dịu dàng như ngày nào và chỉ đối xử riêng biệt với Giản Tuyết Ngưng …
“Vài ngày nữa là anh sẽ trở lại đường đua, em có muốn đến xem không?”
“Đương nhiên là em phải đến xem ông xã tương lai dành chiến thắng rồi.”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ trả lời cũng đủ khiến đầu dây bên kia mừng rỡ ra mặt, sau khi kết thúc cuộc gọi thì cô xuống nhà ăn uống lại trông thấy cả nhà và anh em họ có mặt đông đủ nhìn cô với ánh mắt không mấy bình thường …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi người … làm sao vậy?”
Giản Trữ Luân tiến lên đầu tiên và đùng, những tiếng pháo hoa tràn ngập cả phòng khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên …
“Sinh nhật vui vẻ…”
Mọi người đều đồng thanh nói lời chúc mừng đến Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam từ đằng sau cầm trên tay một chiếc bánh kem nhỏ mà đi từng bước cười tươi hết cỡ …
“Chị ơi, chúc mừng sinh nhật.”
Cả nhà nhìn Tiểu Lam mà tự hào, Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng cúi người thối nến…
“Cảm ơn Tiểu Lam nhé, nhưng mà chẳng phải sinh nhật con vừa qua rồi à?”
“Vì là qua rồi nên mới bù lại cho cháu, ai bảo hôm qua cháu lại bỏ chạy làm gì?”
Ông cố Giản mở giọng vấn đáp khiến Giản Tuyết Ngưng đỏ mặt vì xấu hổ.
“Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi không thì đồ ăn lại nguội mất.”
“Vâng.”
Đàn con cháu nghe lời ngồi ngay ngắn vào bàn, cả nhà cùng nhau ăn uống cười nói vui vẻ. Song ông cố Giản bất ngờ mở lời …
“Tiểu Ngưng. Cầu hôn cũng đã thành công rồi, có phải sớm ngày nên chọn ngày lành không?”
“À. Có lẽ … tầm một thời gian nữa đi ạ, cháu còn vài việc chưa xử lý.”
Ông cố Giản nghe xong liền hằn giọng mà bắt đầu hỏi han …
“Ý cháu là việc du học trao đổi kia?”
Giản Tuyết Ngưng không mấy ngạc nhiên khi ông cố Giản biết chuyện, riêng các anh chị em họ thì lại khác …
“Chị, du học trao đổi nào vậy?”
“Chị của cháu được hai trường đại học top đầu thế giới mời đến làm học sinh trao đổi, nhưng còn đang băn khoăn nên đi hay không.”
Giản Hân Hân và những người thân khác đều vô cùng ngưỡng mộ năng lực của Giản Tuyết Ngưng.
“Đã là cơ hội tốt thì nên nắm bắt ngay, chuyện ở tập đoàn đã có Trữ Luân hay Nhất Hoằng điều hành rất tốt. Nếu không có việc gì lớn thì ắt sẽ không ảnh hưởng đến cháu, vậy cháu còn lo ngại chuyện gì?”
“Vốn dĩ ban đầu cháu muốn từ chối, tại thầy chủ nhiệm nói đại diện của họ ngỏ ý chờ đợi cháu suy nghĩ thêm nên …”
Ông cố Giản chợt im lặng một hồi khiến cả nhà không ai nói gì, chỉ riêng Tiểu Lam nhóm nhém ăn uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay mừng sinh nhật bù của cháu mà, đừng làm không khí buồn như vậy. Chuyện du học đó cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng nên ông cố không cần lo đâu nha.”
Giản Tuyết Ngưng chào mời cả nhà tiếp tục ăn mừng nên mỗi người ai nấy tập trung chuyên môn, gần kết thúc thì Giản Bảo Đăng tìm cô nói chuyện …
“Anh và Nguyệt Lệ tốt chứ?”
“Uhm. Chuyện của … Hạ tổng tôi đã nói với cô ấy rồi, vẫn là cảm ơn cô ra tay giúp đỡ.”
Giản Bảo Đăng thay mặt Hạ Nguyệt Lệ đa tạ Giản Tuyết Ngưng …
“Không có gì đâu. Mười năm sau, nếu ông ta hối cãi làm lại từ đầu thì xem như quyết định này của tôi là đúng đắn.”
Buổi tiệc mừng sinh nhật kết thúc trọn vẹn, vài ngày sau Giản Tuyết Ngưng dựa theo địa điểm từ Vương Diệc Thần gửi để đến trường đua xe cổ vũ cho anh. Trên ghế ngồi đã có nhiều khán giả tới cổ vũ anh như thường lệ, tài xế dừng lại trước cổng và được Hứa Doãn đón tiếp…
“Tuyết Ngưng, còn nhớ anh không?”
“Làm sao mà em quên anh Hứa được ạ?”
Hứa Doãn vốn là một diễn viên kiêm đạo diễn và là người dẫn dắt Vương Diệc Thần đến với bộ môn đua xe này nên phần nào rất kính trọng anh.
“Thần nhờ anh ra đón em, cùng vào thôi.”
“Vâng.”
Trường quay rộng lớn không che lấp gì nhiều để khán giả dễ dàng xem được trận đấu, và hiển nhiên khi Giản Tuyết Ngưng vừa xuất hiện đã khiến khán giả hô vang như được mùa.
“Thần đang cùng kỹ thuật xem lại động cơ một lần nữa, em ngồi chờ chút nhé.!”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng thầm lặng ngồi một bên ngắm nhìn một Vương Diệc Thần không phải trên sân khẩu hay phim trường, dù là trong công việc hay các sở thích chuyên môn khác thì anh trông vẫn rất nghiêm túc.
“Thần, anh đưa vợ chưa cưới an toàn đến rồi đấy.”
“Cảm ơn anh Doãn.”
Sau khi động cơ kiểm tra đầy đủ thì Vương Diệc Thần mới tìm gặp Giản Tuyết Ngưng…
“Tới rồi à?”
“Em phát hiện ra anh đều nghiêm túc với mỗi sở thích riêng, phải không?”
Vừa thấy Vương Diệc Thần với trang phục đua xe thì Giản Tuyết Ngưng liền tò mò đặt câu hỏi.
“Đúng vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một bộ môn có tính mạo hiểm cao nhưng mà anh Doãn từng nói với anh rằng đối với bộ môn đua xe chuyên nghiệp này thì trên trường đua chỉ có chiến thắng và thất bại, không ai quan tâm anh là ca sĩ hay vũ công nên anh mới quyết định gia nhập.”
Giản Tuyết Ngưng như được hiểu thêm phần nào về Vương Diệc Thần và một bên cổ vũ anh chuẩn bị thi đấu, trước đó không quên trao cho nhau một cái ôm như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Người hâm mộ cùng khán giả bắt được khoảnh khắc trên mà hô vang không ngừng tên của cả hai vì độ ngọt ngào sẵn có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro