Tiểu lam
2024-10-03 15:11:18
Kết thúc cuộc gọi được vài phút, liền có một người đàn ông mặc áo vét xanh đậm trông hơi chững chạc vừa chạy tới chỗ của Giản Tuyết Ngưng vừa thở hồng hộc …
“Tiểu thư, sao cô tới mà không báo trước tôi tiện tiếp đón?”
“Tần quản lý, đã lâu không gặp.”
Cùng lúc đó, thêm một người đàn ông khác cũng mặc áo vét đen xuất hiện trước chỗ của Giản Tuyết Ngưng.
“Tiểu thư, xin lỗi tôi tới trễ.”
“Không sao. Tôi biết Nguyễn tổng cũng bận nhiều việc mà, thật là phiền hai anh.!”
Hai người đàn ông vừa đến là Tần Huy – hiện đang là quản lý giám sát cao cấp của trung tâm thương mại thuộc chi nhánh tập đoàn Giản thị, người còn lại là Nguyễn Văn Lâm – phó tổng của cửa hàng quần áo trên đã được Giản thị mua lại.
“Nguyễn phó tổng, anh đến đây có việc gì sao?”
Nguyễn Văn Lâm vừa xuất hiện thì Giản Tuyết Ngưng và bé gái cũng theo sau, các nhân viên vừa thấy sếp lớn liền đứng hàng ngay ngắn …
“Giản tiểu thư, cô xem cô muốn lựa mẫu nào?”
“[Giản tiểu thư? Cổ đông lớn nhất họ Giản, không lẽ…?!]”
Giản Tuyết Ngưng dắt bé gái tên Tiểu Lam cùng vào xem mẫu ưa thích, nữ nhân viên khi biết thân phận của cô thì liền xanh mặt. Trưởng ca nhân lúc cô đi chọn mẫu thì nhanh chóng nhỏ nhẹ hỏi chuyện với Nguyễn Văn Lâm …
“Nguyễn phó tổng, cô ấy không lẽ là…?!”
“Cô ấy là người thừa kế tương lai duy nhất của tập đoàn Giản thị, các người thật là …?!”
Nhìn thấy Tiểu Lam rất thích mẫu khăn choàng màu xám này đang được trưng bày nên Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng lấy thanh toán.
“Chị ơi, em có tiền.”
Nữ nhân viên khác khi nhận được số tiền nhỏ từ Tiểu Lam liền lắc đầu nói nhỏ với Giản Tuyết Ngưng.
“Quý khách, tiền chưa đủ …”
“Tiểu thư, nếu cô thích mẫu này cứ tự nhiên lấy. Không cần phải thanh toán.!”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu cho Nguyễn Văn Lâm, sau đó lấy một thẻ đen VIP đưa cho nữ nhân viên thanh toán. Cô chọn cách ngồi chỏm bằng với Tiểu Lam mà hỏi chuyện …
“Tiểu Lam, em còn nhỏ thì làm sao kiếm được số tiền này thế?”
“Tiểu Lam lén bà ngoài đi nhặt rác bên ngoài gần một tháng mới được bà chủ trả lương ạ.”
Nghe Tiểu Lam trả lời mà lòng không khỏi đau thương, sau khi thanh toán và nhận hàng thì Giản Tuyết Ngưng để Tiểu Lam ngồi chơi rồi mới xử lý việc nội bộ.
“Cô nhân viên kia, có thể ra đây được rồi.!”
Nữ nhân viên đã lớn giọng với Giản Tuyết Ngưng âm thầm bước ra nghe khiển trách.
“Nguyễn tổng, tình hình doanh thu của cửa hàng trong sáu tháng gần đây giảm đáng kể đúng chứ? Tôi nghĩ không phải lỗi ở khách hàng, mà ở chính nội bộ của chúng ta. Nhân viên bán hàng mà lại nhìn mặt bắt hình dong như vậy thì lấy đâu có khách?”
“Giản tiểu thư, tôi sai rồi. Tôi sẽ không tái phạm nữa, mong cô bỏ qua.!”
Giản Tuyết Ngưng không nói gì thêm mà chỉ nhìn sang Nguyễn Văn Lâm với ý hãy giải quyết ổn thỏa, rồi cùng Tiểu Lam đi dạo tiếp …
“Tần quản lý, phiền anh rồi. Anh cứ quay về làm việc đi.!”
“Vâng. Vậy có gì tiểu thư cứ gọi nhé.//”
Một bên khác ở cửa hàng, nữ nhân viên sắp bị sa thải cố gắng năn nỉ với Nguyễn Văn Lâm và trưởng ca.
“Trưởng ca, Nguyễn phó tổng. Tôi biết lỗi rồi, xin đừng đuổi việc tôi mà.!”
“Hết cách rồi, ai kêu cô lại chọc vào người không nên chọc nhất. Nếu còn giữ cô lại thì toàn bộ người ở đây chuẩn bị đi theo cô luôn.!”
Tình cờ một hình bóng nữ xuất hiện từ phía sau đã chứng kiến hết mọi chuyện, và người đó không ai khác là Reina đang một mình đi mua sắm …
“[Đó là Giản Tuyết Ngưng sao?!]”
Để Tiểu Lam tự về không an tâm nên Giản Tuyết Ngưng đã đưa cô bé về giúp, nhưng ngôi nhà nằm khá sâu mà xe hơi không vào được nên cô đi bộ cùng vào …
“Bà ngoại ơi, Tiểu Lam về rồi ạ.//”
Ngôi nhà trông xập xệp như chỉ cần một luồng gió mạnh sẽ sập ngay khiến Giản Tuyết Ngưng xót xa muôn phần, nghe tiếng Tiểu Lam về nên người bà đã lớn tuổi chống gậy từ từ đứng dậy …
“Tiểu Lam, con đi đâu mà giờ này mới về vậy? Ơ … cô là…?!”
“Bà ngoại, đây là chị gái đã từng cứu chúng ta đó.”
Giản Tuyết Ngưng lễ phép chào hỏi và ở lại trò chuyện cùng hai bà cháu cho đến khi Tiểu Lam ngủ trước.
“Bà à, ba mẹ của Tiểu Lam đâu rồi ạ?”
“Con trai và con dâu của tôi một năm trước vào làm việc cho một doanh nghiệp lớn, nhưng không hiểu vì sao mất tích luôn từ đó. Tôi đã từng đến công ty thăm hỏi nhưng họ chê bà lão này nên ngay cả cổng cũng không vào được.”
Giản Tuyết Ngưng tò mò lắng nghe nên an ủi động viên bà ngoại Tiểu Lam …
“Công ty đó tên gì bà còn nhớ không ạ?”
“Là Racass gì đó, tên tiếng anh nên bà lão cũng không nhớ được.”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng công ty hai người con của bà ngoại lại là chi nhánh của Giản thị mà trầm lặng, sau khi ra về cô đã liên hệ cho trợ lý Doãn nhờ điều tra thông tin. Ở công ty HuaTian, Vương Diệc Thần vẫn đang trong quá trình bàn bạc với Đổng Linh.
“Thần, nghe nói em muốn giải nghệ? Có việc gì em không hài lòng à?”
“Ban đầu đúng là vậy. Nhưng hiện tại thì em suy nghĩ lại rồi, em sẽ tiếp tục hợp đồng.”
Đổng Linh như thở phào nhẹ nhõm khi Vương Diệc Thần tiếp tục hợp đồng dù không cần biết lý do là gì, bà chỉ cần có thể giữ cậu ấy ở lại thì yêu cầu gì cũng được.
“[Tiểu Ngưng, anh sẽ đợi em.]”
Tình cảm của Vương Diệc Thần đối với Giản Tuyết Ngưng chung quy vẫn là một nên anh sẽ làm theo nguyện vọng và chờ đợi cô. Song đó, nữ chính lại đang quan tâm đến chuyện gia đình của Tiểu Lam nên đã xin đề xuất ý kiến với ba Giản. Một là nhận nuôi Tiểu Lam và bà ngoại bé, hai là điều tra lại chuyện của ba mẹ Tiểu Lam. Trực giác của cô cho biết có lẽ liên quan đến chi nhánh Racass này và cũng muốn cho hai bà cháu một câu trả lời thích đáng.
“Tiểu thư, sao cô tới mà không báo trước tôi tiện tiếp đón?”
“Tần quản lý, đã lâu không gặp.”
Cùng lúc đó, thêm một người đàn ông khác cũng mặc áo vét đen xuất hiện trước chỗ của Giản Tuyết Ngưng.
“Tiểu thư, xin lỗi tôi tới trễ.”
“Không sao. Tôi biết Nguyễn tổng cũng bận nhiều việc mà, thật là phiền hai anh.!”
Hai người đàn ông vừa đến là Tần Huy – hiện đang là quản lý giám sát cao cấp của trung tâm thương mại thuộc chi nhánh tập đoàn Giản thị, người còn lại là Nguyễn Văn Lâm – phó tổng của cửa hàng quần áo trên đã được Giản thị mua lại.
“Nguyễn phó tổng, anh đến đây có việc gì sao?”
Nguyễn Văn Lâm vừa xuất hiện thì Giản Tuyết Ngưng và bé gái cũng theo sau, các nhân viên vừa thấy sếp lớn liền đứng hàng ngay ngắn …
“Giản tiểu thư, cô xem cô muốn lựa mẫu nào?”
“[Giản tiểu thư? Cổ đông lớn nhất họ Giản, không lẽ…?!]”
Giản Tuyết Ngưng dắt bé gái tên Tiểu Lam cùng vào xem mẫu ưa thích, nữ nhân viên khi biết thân phận của cô thì liền xanh mặt. Trưởng ca nhân lúc cô đi chọn mẫu thì nhanh chóng nhỏ nhẹ hỏi chuyện với Nguyễn Văn Lâm …
“Nguyễn phó tổng, cô ấy không lẽ là…?!”
“Cô ấy là người thừa kế tương lai duy nhất của tập đoàn Giản thị, các người thật là …?!”
Nhìn thấy Tiểu Lam rất thích mẫu khăn choàng màu xám này đang được trưng bày nên Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng lấy thanh toán.
“Chị ơi, em có tiền.”
Nữ nhân viên khác khi nhận được số tiền nhỏ từ Tiểu Lam liền lắc đầu nói nhỏ với Giản Tuyết Ngưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quý khách, tiền chưa đủ …”
“Tiểu thư, nếu cô thích mẫu này cứ tự nhiên lấy. Không cần phải thanh toán.!”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu cho Nguyễn Văn Lâm, sau đó lấy một thẻ đen VIP đưa cho nữ nhân viên thanh toán. Cô chọn cách ngồi chỏm bằng với Tiểu Lam mà hỏi chuyện …
“Tiểu Lam, em còn nhỏ thì làm sao kiếm được số tiền này thế?”
“Tiểu Lam lén bà ngoài đi nhặt rác bên ngoài gần một tháng mới được bà chủ trả lương ạ.”
Nghe Tiểu Lam trả lời mà lòng không khỏi đau thương, sau khi thanh toán và nhận hàng thì Giản Tuyết Ngưng để Tiểu Lam ngồi chơi rồi mới xử lý việc nội bộ.
“Cô nhân viên kia, có thể ra đây được rồi.!”
Nữ nhân viên đã lớn giọng với Giản Tuyết Ngưng âm thầm bước ra nghe khiển trách.
“Nguyễn tổng, tình hình doanh thu của cửa hàng trong sáu tháng gần đây giảm đáng kể đúng chứ? Tôi nghĩ không phải lỗi ở khách hàng, mà ở chính nội bộ của chúng ta. Nhân viên bán hàng mà lại nhìn mặt bắt hình dong như vậy thì lấy đâu có khách?”
“Giản tiểu thư, tôi sai rồi. Tôi sẽ không tái phạm nữa, mong cô bỏ qua.!”
Giản Tuyết Ngưng không nói gì thêm mà chỉ nhìn sang Nguyễn Văn Lâm với ý hãy giải quyết ổn thỏa, rồi cùng Tiểu Lam đi dạo tiếp …
“Tần quản lý, phiền anh rồi. Anh cứ quay về làm việc đi.!”
“Vâng. Vậy có gì tiểu thư cứ gọi nhé.//”
Một bên khác ở cửa hàng, nữ nhân viên sắp bị sa thải cố gắng năn nỉ với Nguyễn Văn Lâm và trưởng ca.
“Trưởng ca, Nguyễn phó tổng. Tôi biết lỗi rồi, xin đừng đuổi việc tôi mà.!”
“Hết cách rồi, ai kêu cô lại chọc vào người không nên chọc nhất. Nếu còn giữ cô lại thì toàn bộ người ở đây chuẩn bị đi theo cô luôn.!”
Tình cờ một hình bóng nữ xuất hiện từ phía sau đã chứng kiến hết mọi chuyện, và người đó không ai khác là Reina đang một mình đi mua sắm …
“[Đó là Giản Tuyết Ngưng sao?!]”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để Tiểu Lam tự về không an tâm nên Giản Tuyết Ngưng đã đưa cô bé về giúp, nhưng ngôi nhà nằm khá sâu mà xe hơi không vào được nên cô đi bộ cùng vào …
“Bà ngoại ơi, Tiểu Lam về rồi ạ.//”
Ngôi nhà trông xập xệp như chỉ cần một luồng gió mạnh sẽ sập ngay khiến Giản Tuyết Ngưng xót xa muôn phần, nghe tiếng Tiểu Lam về nên người bà đã lớn tuổi chống gậy từ từ đứng dậy …
“Tiểu Lam, con đi đâu mà giờ này mới về vậy? Ơ … cô là…?!”
“Bà ngoại, đây là chị gái đã từng cứu chúng ta đó.”
Giản Tuyết Ngưng lễ phép chào hỏi và ở lại trò chuyện cùng hai bà cháu cho đến khi Tiểu Lam ngủ trước.
“Bà à, ba mẹ của Tiểu Lam đâu rồi ạ?”
“Con trai và con dâu của tôi một năm trước vào làm việc cho một doanh nghiệp lớn, nhưng không hiểu vì sao mất tích luôn từ đó. Tôi đã từng đến công ty thăm hỏi nhưng họ chê bà lão này nên ngay cả cổng cũng không vào được.”
Giản Tuyết Ngưng tò mò lắng nghe nên an ủi động viên bà ngoại Tiểu Lam …
“Công ty đó tên gì bà còn nhớ không ạ?”
“Là Racass gì đó, tên tiếng anh nên bà lão cũng không nhớ được.”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng công ty hai người con của bà ngoại lại là chi nhánh của Giản thị mà trầm lặng, sau khi ra về cô đã liên hệ cho trợ lý Doãn nhờ điều tra thông tin. Ở công ty HuaTian, Vương Diệc Thần vẫn đang trong quá trình bàn bạc với Đổng Linh.
“Thần, nghe nói em muốn giải nghệ? Có việc gì em không hài lòng à?”
“Ban đầu đúng là vậy. Nhưng hiện tại thì em suy nghĩ lại rồi, em sẽ tiếp tục hợp đồng.”
Đổng Linh như thở phào nhẹ nhõm khi Vương Diệc Thần tiếp tục hợp đồng dù không cần biết lý do là gì, bà chỉ cần có thể giữ cậu ấy ở lại thì yêu cầu gì cũng được.
“[Tiểu Ngưng, anh sẽ đợi em.]”
Tình cảm của Vương Diệc Thần đối với Giản Tuyết Ngưng chung quy vẫn là một nên anh sẽ làm theo nguyện vọng và chờ đợi cô. Song đó, nữ chính lại đang quan tâm đến chuyện gia đình của Tiểu Lam nên đã xin đề xuất ý kiến với ba Giản. Một là nhận nuôi Tiểu Lam và bà ngoại bé, hai là điều tra lại chuyện của ba mẹ Tiểu Lam. Trực giác của cô cho biết có lẽ liên quan đến chi nhánh Racass này và cũng muốn cho hai bà cháu một câu trả lời thích đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro