Tình cảm khác l...
2024-10-03 15:11:18
Giản Tuyết Ngưng nhận được tin nhắn hình ảnh từ Giản Trữ Luân mà suy tư, tiếp đó lại thêm một hình ảnh khác kèm chữ…
“[Mẹ của cậu ấy đến tập đoàn rồi, có lẽ là vì Hạ Nguyệt Lệ đấy.//]”
Giản Bảo Đăng sớm biết rằng mẹ của anh đến tập đoàn nhưng vẫn không biểu hiện nhiều, tránh để Hạ Nguyệt Lệ lo lắng thêm.
“Đăng tổng, tại công ty tôi là cấp dưới của anh nên mong là anh đừng thiên vị gì với tôi. Tôi không muốn như vậy, anh hiểu chứ?”
“Đương nhiên. Vậy còn ngoài công ty thì sao?”
Hạ Nguyệt Lệ khựng lại hành động gấp thức ăn mà nhìn vào Giản Bảo Đăng với đôi mắt khó tả…
“Anh … ý anh là?!”
“Là anh em, chứ em đang nghĩ gì hả?”
Hạ Nguyệt Lệ mới ngẩn người mà nhẹ nhõm khi Giản Bảo Đăng giải thích, chợt từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ nhìn đi nhìn lại vào cô rồi mới lên tiếng …
“Nguyệt Lệ?”
Hạ Nguyệt Lệ vừa nghe tiếng có người gọi mình thì ngẩng đầu lên …
“Chu Toàn?”
“Đúng là em rồi…”
Người đàn ông đấy tên là Chu Toàn vô cùng bất ngờ khi gặp Hạ Nguyệt Lệ, hai người ôm lấy nhau trông rất tự nhiên khiến Giản Bảo Đăng có chút không vui.
“Anh về nước khi nào vậy?”
“Mới về, nhưng anh chỉ ở vài ngày xử lý công việc thôi.”
Chu Toàn và Giản Bảo Đăng chạm mắt nhau như tia súng …
“Đây là …bạn trai mới của em?”
“Không phải. Là … anh trai của em.”
Chu Toàn lịch sự chào hỏi và cùng Hạ Nguyệt Lệ nói chuyện riêng, ngược lại biểu cảm của Giản Bảo Đăng khá là khó chịu khi cô lại cười nói vui vẻ với người đàn ông khác như thế. Cùng lúc đó, điện thoại của anh reo liên tục nhưng anh tắt máy cho đến khi số của Giản Tuyết Ngưng hiển thị thì anh liền lập tức bấm nghe …
“Tôi đang đến Hạ thị, anh và Nguyệt Lệ cũng chuẩn bị về đi.”
“Được.”
Nếu là điện thoại của Giản Tuyết Ngưng thì hai người không thể không tuân, nên nhanh chóng thu xếp trở về.
“Em phải về công ty rồi, rất vui khi gặp được anh tại đây.”
“Anh cũng vậy, em vẫn còn xài wechat cũ chứ?”
Chu Toàn hỏi thông tin liên lạc của Hạ Nguyệt Lệ và vẫy tay tạm biệt mà nhìn cô rời đi.
“Người đàn ông đó … là bạn trai cũ của em đó à?”
Hạ Nguyệt Lệ ậm ừ xác nhận và tiếp tục lời nói …
“Anh ấy nói chi nhánh bên nước ngoài còn một vị trí, nên hỏi tôi có hứng thú hay không.?”
Giản Bảo Đăng thắng gấp khi đèn đỏ sau lời nói của Hạ Nguyệt Lệ mà vội vàng hằn giọng…
“Vậy em đồng ý rồi?”
“Vẫn chưa, tôi nói là sẽ xem xét đề nghị đó.”
Đèn xanh đã chuyển nhưng Giản Bảo Đăng lại lo suy nghĩ khiến những xe phía sau bấm còi liên tục.
“Anh còn không đi là bị bắt đấy.//”
Hạ Nguyệt Lệ nhắc nhở nên Giản Bảo Đăng di chuyển tay lái về đến Hạ thị. Cả hai vừa mở cửa vào phòng thì đã trông thấy mẹ của anh và Giản Bảo Ngọc đang chờ bên trong cùng Giản Trữ Luân…
“Mẹ?”
Mẹ Diệp Tú thấy Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ với vẻ mặt không mấy hài lòng nhưng cô vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi…
“Mẹ gọi con mà con không nghe máy nên đành ngồi lại chờ con, sao hai đứa lại đi chung thế?”
“Dạ. Lúc nãy Ngọc làm đổ cà phê vào Nguyệt Lệ nên con dẫn cô ấy đi mua quần áo khác, sẵn đi ăn trưa một chút.”
Giản Bảo Đăng chậm rãi giải thích rồi kiếm cớ nhằm để Hạ Nguyệt Lệ rời phòng trước.
“Cô Hạ, có thể nói chuyện một lát không?”
Trong khi Hạ Nguyệt Lệ có phần bối rối thì Giản Tuyết Ngưng đúng lúc vừa đến xóa tan bầu không khí trầm lặng.
“Dì, dì mới tới à?”
“Tiểu thư?”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng ra hiệu để Giản Trữ Luân đưa Hạ Nguyệt Lệ rời khỏi…
“Dì à, cô ấy là người mà cháu mời về làm việc. Dì đừng khiến cô ấy khó xử đấy.//”
“Tiểu Ngưng. Cô ấy trước đây từng làm những gì với chúng ta, cô quên rồi sao?”
Giản Bảo Ngọc hơi mất bình tĩnh, riêng mẹ Diệp Tú thì có hành động ngược lại …
“Nếu là quyết định của tiểu thư thì tôi không còn gì để nói.”
Sau một hồi nói chuyện điềm đạm thì mẹ Diệp Tú và Giản Bảo Ngọc về trước, chỉ để lại Giản Bảo Đăng và Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng. Cảm ơn cô nhiều, lại làm cô bận tâm rồi.”
“Anh … nảy sinh tình cảm với Hạ Nguyệt Lệ rồi phải không?”
Giản Bảo Đăng như cứng họng không biết nên trả lời như thế nào, mà dù vậy Giản Tuyết Ngưng cũng sớm đoán được kết quả.
“Ý tôi là loại tình cảm nam nữ đấy, nếu anh mà không nói thật thì tôi không giúp tiếp được nữa đâu.”
Giản Tuyết Ngưng ngồi trên ghế sô pha ngầm xem biểu cảm của Giản Bảo Đăng.
“Đúng như cô nói, gần đây đích thực là tôi có một loại tình cảm không nên có với Nguyệt Lệ nhưng mà bản thân tôi không cách nào ngăn được …”
“Có khi nào anh nhầm lẫn giữa tình yêu và sự thương hại không?”
Giản Bảo Đăng ngồi ở hướng đối diện mà lắc đầu khiến Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm.
“Tôi từng nghĩ như vậy, cho đến khi lúc nãy nhìn cô ấy cười nói vui vẻ với những người đàn ông khác thì tôi mới nhận ra rằng muốn chiếm hữu một người là như thế nào.”
Giản Tuyết Ngưng băn khoăn về tình cảm của hai người liên quan mà thở dài, một hồi sau cô tìm gặp Hạ Nguyệt Lệ đang ngồi đợi ở một phòng khác.
“Giản tiểu thư?”
“Xin lỗi nhé. Ngày đầu đi làm mà để cô gặp nhiều chuyện khó xử rồi//”
Hạ Nguyệt Lệ nhanh chóng phủ nhận lời xin lỗi của Giản Tuyết Ngưng nhưng lòng vẫn lo lắng…
“Nguyệt Lệ, có phải cô đang rung động với Bảo Đăng rồi không?”
“Hở?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi thẳng trọng tâm khiến Hạ Nguyệt Lệ đứng hình vài giây…
“Tôi có thể thấy được anh ta đối xử với cô không hoàn toàn là tình cảm anh em, và tôi nghĩ chính cô cũng cảm nhận được.”
“…”
Hạ Nguyệt Lệ nhất thời chưa biết ứng xử ra sao trước câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng nhưng đúng thật là cô đang có cảm giác như thế với Giản Bảo Đăng …
“Nếu như tôi nói giữa cô và anh ta không có máu mủ huyết thống, thì cô có dám bước tiếp đoạn tình cảm đó không?”
“Hơ? Cô … nói vậy là ý gì?”
Người trong cuộc cần biết được sự thật nên Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại mà giải thích.
“Hạ tổng thú nhận với tôi rằng cô vốn không phải con ruột của họ, tuy vậy ông ấy thương cô như con ruột và mong tôi sẽ chăm sóc cô về sau. Tôi nghĩ cô có quyền được biết tất cả, và sự lựa chọn nằm ở cô. Dù cô có đưa ra quyết định như thế nào thì tôi vẫn ủng hộ tuyệt đối, nhưng mà lời hứa chăm sóc cô thì tôi buộc phải hoàn thành không bỏ được đâu đấy.”
Hạ Nguyệt Lệ đơ người ra vài giây vì sự thật bất ngờ vừa nhận được và xin thời gian một mình suy nghĩ, cô thẩn thờ đến trại giam với ý muốn gặp Hạ tổng nhưng người bên trong nhất quyết từ chối.
“[Ba, ba thật sự không để con gặp ba sao?]”
Hạ Nguyệt Lệ cứ như thế mà ngồi đợi bên ngoài trại giam thì số điện thoại từ Giản Bảo Đăng reo lên, cô dằn lòng giữa nghe hoặc không nghe và quyết định tắt máy. Đầu dây còn lại khá là nôn nóng vì không liên hệ được, anh liền hỏi thăm Giản Tuyết Ngưng và nhanh chóng chạy đi tìm cô.
“[Mẹ của cậu ấy đến tập đoàn rồi, có lẽ là vì Hạ Nguyệt Lệ đấy.//]”
Giản Bảo Đăng sớm biết rằng mẹ của anh đến tập đoàn nhưng vẫn không biểu hiện nhiều, tránh để Hạ Nguyệt Lệ lo lắng thêm.
“Đăng tổng, tại công ty tôi là cấp dưới của anh nên mong là anh đừng thiên vị gì với tôi. Tôi không muốn như vậy, anh hiểu chứ?”
“Đương nhiên. Vậy còn ngoài công ty thì sao?”
Hạ Nguyệt Lệ khựng lại hành động gấp thức ăn mà nhìn vào Giản Bảo Đăng với đôi mắt khó tả…
“Anh … ý anh là?!”
“Là anh em, chứ em đang nghĩ gì hả?”
Hạ Nguyệt Lệ mới ngẩn người mà nhẹ nhõm khi Giản Bảo Đăng giải thích, chợt từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ nhìn đi nhìn lại vào cô rồi mới lên tiếng …
“Nguyệt Lệ?”
Hạ Nguyệt Lệ vừa nghe tiếng có người gọi mình thì ngẩng đầu lên …
“Chu Toàn?”
“Đúng là em rồi…”
Người đàn ông đấy tên là Chu Toàn vô cùng bất ngờ khi gặp Hạ Nguyệt Lệ, hai người ôm lấy nhau trông rất tự nhiên khiến Giản Bảo Đăng có chút không vui.
“Anh về nước khi nào vậy?”
“Mới về, nhưng anh chỉ ở vài ngày xử lý công việc thôi.”
Chu Toàn và Giản Bảo Đăng chạm mắt nhau như tia súng …
“Đây là …bạn trai mới của em?”
“Không phải. Là … anh trai của em.”
Chu Toàn lịch sự chào hỏi và cùng Hạ Nguyệt Lệ nói chuyện riêng, ngược lại biểu cảm của Giản Bảo Đăng khá là khó chịu khi cô lại cười nói vui vẻ với người đàn ông khác như thế. Cùng lúc đó, điện thoại của anh reo liên tục nhưng anh tắt máy cho đến khi số của Giản Tuyết Ngưng hiển thị thì anh liền lập tức bấm nghe …
“Tôi đang đến Hạ thị, anh và Nguyệt Lệ cũng chuẩn bị về đi.”
“Được.”
Nếu là điện thoại của Giản Tuyết Ngưng thì hai người không thể không tuân, nên nhanh chóng thu xếp trở về.
“Em phải về công ty rồi, rất vui khi gặp được anh tại đây.”
“Anh cũng vậy, em vẫn còn xài wechat cũ chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Toàn hỏi thông tin liên lạc của Hạ Nguyệt Lệ và vẫy tay tạm biệt mà nhìn cô rời đi.
“Người đàn ông đó … là bạn trai cũ của em đó à?”
Hạ Nguyệt Lệ ậm ừ xác nhận và tiếp tục lời nói …
“Anh ấy nói chi nhánh bên nước ngoài còn một vị trí, nên hỏi tôi có hứng thú hay không.?”
Giản Bảo Đăng thắng gấp khi đèn đỏ sau lời nói của Hạ Nguyệt Lệ mà vội vàng hằn giọng…
“Vậy em đồng ý rồi?”
“Vẫn chưa, tôi nói là sẽ xem xét đề nghị đó.”
Đèn xanh đã chuyển nhưng Giản Bảo Đăng lại lo suy nghĩ khiến những xe phía sau bấm còi liên tục.
“Anh còn không đi là bị bắt đấy.//”
Hạ Nguyệt Lệ nhắc nhở nên Giản Bảo Đăng di chuyển tay lái về đến Hạ thị. Cả hai vừa mở cửa vào phòng thì đã trông thấy mẹ của anh và Giản Bảo Ngọc đang chờ bên trong cùng Giản Trữ Luân…
“Mẹ?”
Mẹ Diệp Tú thấy Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ với vẻ mặt không mấy hài lòng nhưng cô vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi…
“Mẹ gọi con mà con không nghe máy nên đành ngồi lại chờ con, sao hai đứa lại đi chung thế?”
“Dạ. Lúc nãy Ngọc làm đổ cà phê vào Nguyệt Lệ nên con dẫn cô ấy đi mua quần áo khác, sẵn đi ăn trưa một chút.”
Giản Bảo Đăng chậm rãi giải thích rồi kiếm cớ nhằm để Hạ Nguyệt Lệ rời phòng trước.
“Cô Hạ, có thể nói chuyện một lát không?”
Trong khi Hạ Nguyệt Lệ có phần bối rối thì Giản Tuyết Ngưng đúng lúc vừa đến xóa tan bầu không khí trầm lặng.
“Dì, dì mới tới à?”
“Tiểu thư?”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng ra hiệu để Giản Trữ Luân đưa Hạ Nguyệt Lệ rời khỏi…
“Dì à, cô ấy là người mà cháu mời về làm việc. Dì đừng khiến cô ấy khó xử đấy.//”
“Tiểu Ngưng. Cô ấy trước đây từng làm những gì với chúng ta, cô quên rồi sao?”
Giản Bảo Ngọc hơi mất bình tĩnh, riêng mẹ Diệp Tú thì có hành động ngược lại …
“Nếu là quyết định của tiểu thư thì tôi không còn gì để nói.”
Sau một hồi nói chuyện điềm đạm thì mẹ Diệp Tú và Giản Bảo Ngọc về trước, chỉ để lại Giản Bảo Đăng và Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng. Cảm ơn cô nhiều, lại làm cô bận tâm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh … nảy sinh tình cảm với Hạ Nguyệt Lệ rồi phải không?”
Giản Bảo Đăng như cứng họng không biết nên trả lời như thế nào, mà dù vậy Giản Tuyết Ngưng cũng sớm đoán được kết quả.
“Ý tôi là loại tình cảm nam nữ đấy, nếu anh mà không nói thật thì tôi không giúp tiếp được nữa đâu.”
Giản Tuyết Ngưng ngồi trên ghế sô pha ngầm xem biểu cảm của Giản Bảo Đăng.
“Đúng như cô nói, gần đây đích thực là tôi có một loại tình cảm không nên có với Nguyệt Lệ nhưng mà bản thân tôi không cách nào ngăn được …”
“Có khi nào anh nhầm lẫn giữa tình yêu và sự thương hại không?”
Giản Bảo Đăng ngồi ở hướng đối diện mà lắc đầu khiến Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm.
“Tôi từng nghĩ như vậy, cho đến khi lúc nãy nhìn cô ấy cười nói vui vẻ với những người đàn ông khác thì tôi mới nhận ra rằng muốn chiếm hữu một người là như thế nào.”
Giản Tuyết Ngưng băn khoăn về tình cảm của hai người liên quan mà thở dài, một hồi sau cô tìm gặp Hạ Nguyệt Lệ đang ngồi đợi ở một phòng khác.
“Giản tiểu thư?”
“Xin lỗi nhé. Ngày đầu đi làm mà để cô gặp nhiều chuyện khó xử rồi//”
Hạ Nguyệt Lệ nhanh chóng phủ nhận lời xin lỗi của Giản Tuyết Ngưng nhưng lòng vẫn lo lắng…
“Nguyệt Lệ, có phải cô đang rung động với Bảo Đăng rồi không?”
“Hở?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi thẳng trọng tâm khiến Hạ Nguyệt Lệ đứng hình vài giây…
“Tôi có thể thấy được anh ta đối xử với cô không hoàn toàn là tình cảm anh em, và tôi nghĩ chính cô cũng cảm nhận được.”
“…”
Hạ Nguyệt Lệ nhất thời chưa biết ứng xử ra sao trước câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng nhưng đúng thật là cô đang có cảm giác như thế với Giản Bảo Đăng …
“Nếu như tôi nói giữa cô và anh ta không có máu mủ huyết thống, thì cô có dám bước tiếp đoạn tình cảm đó không?”
“Hơ? Cô … nói vậy là ý gì?”
Người trong cuộc cần biết được sự thật nên Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại mà giải thích.
“Hạ tổng thú nhận với tôi rằng cô vốn không phải con ruột của họ, tuy vậy ông ấy thương cô như con ruột và mong tôi sẽ chăm sóc cô về sau. Tôi nghĩ cô có quyền được biết tất cả, và sự lựa chọn nằm ở cô. Dù cô có đưa ra quyết định như thế nào thì tôi vẫn ủng hộ tuyệt đối, nhưng mà lời hứa chăm sóc cô thì tôi buộc phải hoàn thành không bỏ được đâu đấy.”
Hạ Nguyệt Lệ đơ người ra vài giây vì sự thật bất ngờ vừa nhận được và xin thời gian một mình suy nghĩ, cô thẩn thờ đến trại giam với ý muốn gặp Hạ tổng nhưng người bên trong nhất quyết từ chối.
“[Ba, ba thật sự không để con gặp ba sao?]”
Hạ Nguyệt Lệ cứ như thế mà ngồi đợi bên ngoài trại giam thì số điện thoại từ Giản Bảo Đăng reo lên, cô dằn lòng giữa nghe hoặc không nghe và quyết định tắt máy. Đầu dây còn lại khá là nôn nóng vì không liên hệ được, anh liền hỏi thăm Giản Tuyết Ngưng và nhanh chóng chạy đi tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro