Tình cảm rối re...
2024-10-03 15:11:18
Tin nhắn đầu tiên đến từ Reina muốn nhờ Giản Tuyết Ngưng tư vấn về
chuyện tình cảm của Quan Kính Khải, các tin tiếp theo là của Giản Trữ
Luân và một người quen cũ mới gặp lại là Dịch Trọng Khiêm …
“Mình cũng là con người như họ mà họ lại xem mình như là thẩm phán tình yêu, thật là…haizz!!”
Giản Tuyết Ngưng thở dài mà trả lời từng tin nhắn một. Đầu tiên là ở Bắc Kinh, Reina đã nhận được tin hồi âm từ cô …
“[Tôi vẫn còn đang ở Thượng Hải nên nếu cô không ngại có thể đến đây nghỉ ngơi vài ngày, tôi đã nhờ trợ lý Doãn sắp xếp lịch nghỉ và vé máy bay cho cô rồi. Hãy chuẩn bị một ít đồ dùng và ngày mai ra sân bay nhé.!]”
Reina hồi đáp tin nhắn và thầm cảm ơn đến sự quan tâm của Giản Tuyết Ngưng, tiếp đó là tin nhắn của Giản Trữ Luân thì cô lại không hồi đáp mà âm thầm hành động. Cùng lúc này, Tôn Ý Phương tại căn hộ đăm chiêu một mình thì tiếng chuông điện thoại vang lên với số lạ …
“Chào cô Tôn, tôi là Giản Tuyết Ngưng. Chắc cô không quên?”
“Cô … Cô có chuyện gì?”
Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh mà phản hồi đầu dây …
“Bây giờ tôi đang ở gần căn hộ của cô, nếu tiện chúng ta gặp nhau một chút đi …”
“Chúng ta có gì để mà gặp chứ?”
Tôn Ý Phương trả lời với tông giọng ngày càng nhỏ đi khiến Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lên tiếng …
“Một người là bạn trai của tôi, một người là anh trai của tôi. Vậy cô nói xem chúng ta có phải có rất nhiều điều gì đó để nói không?”
Không nói lại Giản Tuyết Ngưng nên Tôn Ý Phương buộc phải đồng ý gặp mặt, một hồi sau cô cũng đã xuống quán trà gần căn hộ …
“Cô muốn nói chuyện gì?”
“Cô nghĩ sao về Trữ Luân?”
Nhắc đến Giản Trữ Luân thì Tôn Ý Phương lại nhớ đến chuyện của cả hai và sáng nay đã làm anh tổn thương như thế nào …
“Tôi cảm ơn tình cảm của cô dành cho Thần và cũng thay mặt anh ấy xin lỗi vì đã từ chối cô, nhưng mà ngược lại cô không cảm thấy rằng bên cạnh đang có một người đồng ý ở bên cô sao?”
“…”
Tôn Ý Phương thoáng trầm ngâm về tình cảm của bản thân …
“Tôi không có ý muốn cô phải lập tức từ bỏ Thần, tôi biết Thần là mối tình đầu của cô và cô nên trân trọng tình cảm đó. Ngược lại, có một người cũng xem cô là mối tình đầu của anh ấy và cũng sẽ không hứa hẹn gì nhiều. Chỉ cần cô đồng ý cho người đó một cơ hội để cả hai từ từ tìm hiểu nhau là được, cô hiểu là tôi đang nói đến ai đúng không?”
“Chẳng phải cô đối với gia tộc đó vốn không quan tâm gì sao? Tại sao bây giờ cô lại nói giúp cho anh ấy, vả lại tôi cũng đã từng có những hành động không tốt với cô. Cô chấp nhận bỏ qua tất cả sao?”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm nhấp nhẹ một ngụm trà rồi mới cẩn thận tiếp lời …
“Tôi ghi thù thì sẽ có lợi ích gì à? Dù sao, chỉ cần không liên quan đến người thân của tôi thì những chuyện khác tôi hoàn toàn có thể chấp nhận tha thứ."
“Tôi xin lỗi … về những chuyện trước đây.!”
Tôn Ý Phương cảm thấy hối hận mà xin lỗi, cô cũng hiểu được vì sao gia tộc nhà họ Giản lại phá lệ để Giản Tuyết Ngưng phải là người thừa kế. Gần chiều, vì có hẹn nên Giản Tuyết Ngưng về trước và cô thì về lại căn hộ. Khi thang máy đến tầng, cô từng bước về phòng thì chợt đã có Giản Trữ Luân đợi trước cửa …
“Sao anh lại …?!”
“Tiểu Ngưng gọi anh đến, nhắn rằng có thể em đã sẵn sàng gặp anh rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng đến một nhà hàng trung hoa nổi tiếng theo lịch hẹn với Dịch Trọng Khiêm …
“Xin lỗi, phiền em rồi.”
“Không sao. Em cũng đang không có việc gì nên ra ngoài đi dạo cho thoáng…!”
Bàn ăn được dọn lên ngăn nắp thì cả hai mới bắt đầu câu chuyện …
“Sao lại đột nhiên hẹn em ra ngoài ăn cơm thế? Có tâm sự à?”
“Không hẳn là tâm sự, chỉ là … có chuyện khó xử.//”
Giản Tuyết Ngưng bất giác mỉm cười nhẹ nhìn Dịch Trọng Khiêm và đặt câu hỏi ngược lại …
“Hân Hân làm gì anh rồi sao?”
“Em đã biết?”
Dịch Trọng Khiêm không khỏi ngạc nhiên mà tiếp tục vấn đáp …
“Cô ấy vừa tỏ tình với anh nhưng mà … anh lại từ chối cô ấy.!”
“Ồ. Vậy chắc bây giờ có lẽ con bé đang rất đau lòng rồi.”
Giản Tuyết Ngưng dừng lại thao tác và bắt đầu lên tiếng với vẻ mặt không có gì bất ngờ …
“Lý do từ chối chắc không phải là vì em chứ?”
Vốn không muốn chấp nhận và nghĩ mọi chuyện sẽ không ai biết nhưng mà Giản Tuyết Ngưng lại nói trúng tâm sự của Dịch Trọng Khiêm khiến anh buộc nói ra tiếng lòng …
“Đúng vậy. Anh vẫn chưa quên được em nên anh không thể mở lòng với cô ấy, nhưng em yên tâm. Anh không có ý muốn giành lại em hay gì cả chỉ là bây giờ anh muốn tập trung cho sự nghiệp trước thôi.”
“Vậy anh hẹn em ra gặp là muốn em an ủi con bé à?”
Trí thông minh của Giản Tuyết Ngưng khiến Dịch Trọng Khiêm không phủ nhận, nên cô đã đồng ý lời nhờ vả của anh.
“Cảm ơn bữa tối của anh. Anh vừa mới thành lập công ty nên chắc còn nhiều chuyện xử lý, anh về trước đi.”
“Để anh đưa em về.”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu từ chối và bắt xe trở về khách sạn, trên đường về thì nhận được cuộc gọi từ Vương Diệc Thần nên vui vẻ nghe máy …
“Thật à? Cô Tôn và anh của em …?!”
“Làm sao? Anh hối hận rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng có chút ghen tuông nhưng điều đó lại khiến Vương Diệc Thần rất vui. Cùng lúc đó, Reina vừa đáp cánh máy bay đến Thượng Hải và được hướng dẫn đến khách sạn được sắp xếp nghỉ ngơi. Giản Tuyết Ngưng đã nhận được tin nhắn từ cô và thầm liên hệ với Quan Kính Khải.
“Mình cũng là con người như họ mà họ lại xem mình như là thẩm phán tình yêu, thật là…haizz!!”
Giản Tuyết Ngưng thở dài mà trả lời từng tin nhắn một. Đầu tiên là ở Bắc Kinh, Reina đã nhận được tin hồi âm từ cô …
“[Tôi vẫn còn đang ở Thượng Hải nên nếu cô không ngại có thể đến đây nghỉ ngơi vài ngày, tôi đã nhờ trợ lý Doãn sắp xếp lịch nghỉ và vé máy bay cho cô rồi. Hãy chuẩn bị một ít đồ dùng và ngày mai ra sân bay nhé.!]”
Reina hồi đáp tin nhắn và thầm cảm ơn đến sự quan tâm của Giản Tuyết Ngưng, tiếp đó là tin nhắn của Giản Trữ Luân thì cô lại không hồi đáp mà âm thầm hành động. Cùng lúc này, Tôn Ý Phương tại căn hộ đăm chiêu một mình thì tiếng chuông điện thoại vang lên với số lạ …
“Chào cô Tôn, tôi là Giản Tuyết Ngưng. Chắc cô không quên?”
“Cô … Cô có chuyện gì?”
Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh mà phản hồi đầu dây …
“Bây giờ tôi đang ở gần căn hộ của cô, nếu tiện chúng ta gặp nhau một chút đi …”
“Chúng ta có gì để mà gặp chứ?”
Tôn Ý Phương trả lời với tông giọng ngày càng nhỏ đi khiến Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lên tiếng …
“Một người là bạn trai của tôi, một người là anh trai của tôi. Vậy cô nói xem chúng ta có phải có rất nhiều điều gì đó để nói không?”
Không nói lại Giản Tuyết Ngưng nên Tôn Ý Phương buộc phải đồng ý gặp mặt, một hồi sau cô cũng đã xuống quán trà gần căn hộ …
“Cô muốn nói chuyện gì?”
“Cô nghĩ sao về Trữ Luân?”
Nhắc đến Giản Trữ Luân thì Tôn Ý Phương lại nhớ đến chuyện của cả hai và sáng nay đã làm anh tổn thương như thế nào …
“Tôi cảm ơn tình cảm của cô dành cho Thần và cũng thay mặt anh ấy xin lỗi vì đã từ chối cô, nhưng mà ngược lại cô không cảm thấy rằng bên cạnh đang có một người đồng ý ở bên cô sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Tôn Ý Phương thoáng trầm ngâm về tình cảm của bản thân …
“Tôi không có ý muốn cô phải lập tức từ bỏ Thần, tôi biết Thần là mối tình đầu của cô và cô nên trân trọng tình cảm đó. Ngược lại, có một người cũng xem cô là mối tình đầu của anh ấy và cũng sẽ không hứa hẹn gì nhiều. Chỉ cần cô đồng ý cho người đó một cơ hội để cả hai từ từ tìm hiểu nhau là được, cô hiểu là tôi đang nói đến ai đúng không?”
“Chẳng phải cô đối với gia tộc đó vốn không quan tâm gì sao? Tại sao bây giờ cô lại nói giúp cho anh ấy, vả lại tôi cũng đã từng có những hành động không tốt với cô. Cô chấp nhận bỏ qua tất cả sao?”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm nhấp nhẹ một ngụm trà rồi mới cẩn thận tiếp lời …
“Tôi ghi thù thì sẽ có lợi ích gì à? Dù sao, chỉ cần không liên quan đến người thân của tôi thì những chuyện khác tôi hoàn toàn có thể chấp nhận tha thứ."
“Tôi xin lỗi … về những chuyện trước đây.!”
Tôn Ý Phương cảm thấy hối hận mà xin lỗi, cô cũng hiểu được vì sao gia tộc nhà họ Giản lại phá lệ để Giản Tuyết Ngưng phải là người thừa kế. Gần chiều, vì có hẹn nên Giản Tuyết Ngưng về trước và cô thì về lại căn hộ. Khi thang máy đến tầng, cô từng bước về phòng thì chợt đã có Giản Trữ Luân đợi trước cửa …
“Sao anh lại …?!”
“Tiểu Ngưng gọi anh đến, nhắn rằng có thể em đã sẵn sàng gặp anh rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng đến một nhà hàng trung hoa nổi tiếng theo lịch hẹn với Dịch Trọng Khiêm …
“Xin lỗi, phiền em rồi.”
“Không sao. Em cũng đang không có việc gì nên ra ngoài đi dạo cho thoáng…!”
Bàn ăn được dọn lên ngăn nắp thì cả hai mới bắt đầu câu chuyện …
“Sao lại đột nhiên hẹn em ra ngoài ăn cơm thế? Có tâm sự à?”
“Không hẳn là tâm sự, chỉ là … có chuyện khó xử.//”
Giản Tuyết Ngưng bất giác mỉm cười nhẹ nhìn Dịch Trọng Khiêm và đặt câu hỏi ngược lại …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hân Hân làm gì anh rồi sao?”
“Em đã biết?”
Dịch Trọng Khiêm không khỏi ngạc nhiên mà tiếp tục vấn đáp …
“Cô ấy vừa tỏ tình với anh nhưng mà … anh lại từ chối cô ấy.!”
“Ồ. Vậy chắc bây giờ có lẽ con bé đang rất đau lòng rồi.”
Giản Tuyết Ngưng dừng lại thao tác và bắt đầu lên tiếng với vẻ mặt không có gì bất ngờ …
“Lý do từ chối chắc không phải là vì em chứ?”
Vốn không muốn chấp nhận và nghĩ mọi chuyện sẽ không ai biết nhưng mà Giản Tuyết Ngưng lại nói trúng tâm sự của Dịch Trọng Khiêm khiến anh buộc nói ra tiếng lòng …
“Đúng vậy. Anh vẫn chưa quên được em nên anh không thể mở lòng với cô ấy, nhưng em yên tâm. Anh không có ý muốn giành lại em hay gì cả chỉ là bây giờ anh muốn tập trung cho sự nghiệp trước thôi.”
“Vậy anh hẹn em ra gặp là muốn em an ủi con bé à?”
Trí thông minh của Giản Tuyết Ngưng khiến Dịch Trọng Khiêm không phủ nhận, nên cô đã đồng ý lời nhờ vả của anh.
“Cảm ơn bữa tối của anh. Anh vừa mới thành lập công ty nên chắc còn nhiều chuyện xử lý, anh về trước đi.”
“Để anh đưa em về.”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu từ chối và bắt xe trở về khách sạn, trên đường về thì nhận được cuộc gọi từ Vương Diệc Thần nên vui vẻ nghe máy …
“Thật à? Cô Tôn và anh của em …?!”
“Làm sao? Anh hối hận rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng có chút ghen tuông nhưng điều đó lại khiến Vương Diệc Thần rất vui. Cùng lúc đó, Reina vừa đáp cánh máy bay đến Thượng Hải và được hướng dẫn đến khách sạn được sắp xếp nghỉ ngơi. Giản Tuyết Ngưng đã nhận được tin nhắn từ cô và thầm liên hệ với Quan Kính Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro