Em Là Ngoại Lệ Của Anh

TRAO ĐỔI ĐIỀU K...

2024-10-03 15:11:18

Vương Diệc Thần vốn không chuyên nấu ăn nhưng từ khi hẹn hò với Giản Tuyết Ngưng thì anh dành thời gian nấu nướng nhiều hơn khi rảnh rỗi trong lúc chờ anh thì cô nhận được tin nhắn từ thanh tra Aiden và bắt đầu suy nghĩ.

“[Thật đúng là không ngờ đến...”

“Tiểu Ngưng, ăn thôi.

Vương Diệc Thần đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn và kêu gọi Giản Tuyết Ngưng, cô tạm thời bỏ qua tin nhắn và ngồi vào bàn.

“Anh càng ngày biết nấu ăn rồi đó."

Giản Tuyết Ngưng vừa nhìn vừa cảm thán, sau đó Vương Diệc Thần điềm đạm hồi đáp.

“Mong là em không chê, thử đi.”

"Ô."

Giản Tuyết Ngưng vui vẻ nếm thử và đưa ra lời nhận xét rất ngon khiến Vương Diệc Thần vui lây.

“Lát nữa em có việc phải đi, anh cứ nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Cần anh đi cùng không?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu không muốn anh lo lắng.

“Không cần đâu, em đi nhanh về nhanh. Có gì sẽ nhắn cho anh hay.”

Một lúc sau, Giản Tuyết Ngưng chào tạm biệt Vương Diệc Thần và tự mình tìm đến khu ăn chơi nổi tiếng trong thành phố.

“[Anh ta cũng biết tìm chỗ trốn thật.”

Giản Tuyết Ngưng bỏ qua suy nghĩ và bắt đầu từng bước tìm kiếm xung quanh, hiển nhiên một người con gái tài sắc vẹn toàn như cô sẽ thu hút khá nhiều ánh nhìn không mấy thân thiện.

“Này cô em, đi một mình à?”

Một tên đàn ông xung phong bắt chuyện và bị Giản Tuyết Ngưng bơ thẳng..

“Này, làm giá dữ thế? Có biết anh đây là ai không? Đi cùng anh là em sướng cả đời đó.”

Tên đàn ông đó vẫn mặt dày đi theo Giản Tuyết Ngưng nhưng nhận lại vẫn là khuôn mặt lạnh tanh từ cô, đương nhiên hắn liền tỏ ra khó chịu nên kêu người kiếm chuyện.

“Cô em, chơi cùng tụi anh đi nào”

Một nhóm đàn ông vây quanh Giản Tuyết Ngưng khiến phần lớn khu vực nên ẩu đả nhưng sau giây lát toàn bộ đều gục hẳn dưới tay cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi muốn tìm một người, các anh có ...

“Có, có. Nhất định sẽ tìm ngay, cô muốn tìm ai?”

Tên đàn ông nọ liền giở bài sợ hãi mà lên tiếng xin tha, Giản Tuyết Hình đưa hình ảnh của Ferney cho hắn xem.

“Người này tôi có biết, tôi dẫn cô đi.”

Giản Tuyết Ngưng lạnh lùng đi theo người đàn ông đó vào một chỗ sòng bạc nức danh của khu vừa ồn ào vừa náo nhiệt, hắn tiếp tục dẫn cô vào bên trong phòng riêng không bóng người.

“Cô đợi một chút, tôi đi gọi người đó.”

“Ừ.”

Giản Tuyết Ngưng ngồi đợi trong phòng khoảng một lúc mà vẫn chưa thấy bóng người xuất hiện nên liền sinh nghi, cẩn thận mở cửa thì mới phát hiện chốt đã khóa.

“[Quả nhiên ...]”

Giản Tuyết Ngưng dùng một chân đá văng hai cánh cửa rồi từng bước tìm người, và bên ngoài đã có rất nhiều lính canh ngăn chặn.

“Giản Tuyết Ngưng .. tôi lại sợ cô chắc?”

Ferney bình thản ngồi đợi kết quả từ khu vực riêng trên cao của sòng bạc cùng suy nghĩ Giản Tuyết Ngưng sẽ bị đánh bại, ngay cả tên thân cận vừa rồi cũng một bên hưởng lợi.

“Cô ta mạnh đấy nhưng chắc chắn sẽ không địch lại nhiều người như thế, ngài thật thông minh.

Lời nói vừa dứt thì một tiếng rầm chợt vang đến, cả hai bất ngờ nhìn sang thì trông thấy Giản Tuyết Ngưng bĩnh tĩnh xuất hiện cùng những tên lính đằng sau đều bị đánh gục mà nằm xếp dài từ đầu tới cuối.

“Cô ..?!”

“Tìm được anh thật tốn công sức đó.”

Trong phòng vẫn còn vài ba tên vệ sĩ nên Ferney liền ra lệnh nhằm nhân cớ rời khỏi, nhưng đều bị Giản Tuyết Ngưng đánh hạ và dùng một cước chặn đường Ferney cùng tên thân cận.

“Muốn ngồi nói chuyện hay muốn nằm giải thích?”

Giản Tuyết Ngưng dùng thanh âm trầm lặng ra lệnh khiến Ferney sợ hãi mà từ từ ngồi xuống, cùng lúc thanh tra Aiden dẫn đoàn đội phong tỏa khu và vây bắt những người liên quan khác.

“Xin lỗi, anh tới trễ. Em không sao chứ?”

“Không sao, Ferney đã ở đây thì chắc ông ta cũng đã nhận được tin tức rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nơi này có lẽ sẽ tìm được vài chứng cứ, anh cho người lục xét thử đi.”

Thanh tra Aiden cùng vài người tìm kiếm, chỉ để lại Giản Tuyết Ngưng và Ferney.

“Nếu tôi đoán không lầm thì người bảo lãnh cho anh ắt cũng họ Giản?”

“Đừng nghĩ sẽ moi được tin từ tôi, muốn giết hay gì tùy cô.”

Ferney dùng sự kiên quyết của bản thân che giấu thủ lĩnh đứng sau mà không ngần ngại đối đầu với Giản Tuyết Ngưng.

“Ông ta có thể cho anh cuộc sống sung túc, nhưng không bảo đảm mạng sống của người nhà anh đâu nhỉ?”

Giản Tuyết Ngưng đáp thẳng một câu vào điểm yếu của Ferney khiến khuôn mặt anh căng hơn.

“Số tiền đầu tư tôi sẽ không tính, bù lại anh phải hỗ trợ nằm vùng cho tôi. Hoặc anh có thể nói ra kế hoạch của người đó ngay mà đổi lại sự đoàn tụ với gia đình, tôi đảm bảo anh và họ sẽ bình yên rời khỏi Thượng Hải này. Hay nếu như anh hy sinh mà chọn ngược lại, tôi cũng không ngần ngại để họ gặp lại anh dưới kia đâu.”

Ferney đứng giữa lựa chọn, anh vốn không ngờ rằng Giản Tuyết Ngưng khó đối phó thế này.

“Em nghĩ anh ta có đồng ý không?”

Giản Tuyết Ngưng ra ngoài trao đổi riêng với thanh tra Aiden ..

“Vì gia đình, anh ta buộc phải đồng ý thôi.”

Giản Tuyết Ngưng trở lại phòng cùng với thanh tra Aiden mà lắng nghe câu trả lời từ Ferney.

“Tôi đồng ý với cô, nhưng cô phải chắc chắn người nhà tôi được bình an.”

“Thành giao.”

Nhận được lợi ích riêng, Ferney bắt đầu kể lại một phần kế hoạch của người đó và dĩ nhiên mục tiêu chính là Giản Tuyết Ngưng. Kết thúc một buổi tối mệt mỏi, cô nhờ thanh tra Aiden sắp xếp những việc còn lại.

“Giản tiểu thư, khi nào tôi có thể gặp được người nhà?”

“Anh yên tâm, họ đang được bảo vệ ở một nơi rất an toàn. Sau khi mọi chuyện trôi qua, anh tự nhiên sẽ gặp lại họ./

Ferney gập người biểu thị lòng cảm ơn và rời đi cùng thanh tra Aiden.

“Em tự về được rồi, anh xử lý công việc đi../”

“Vậy em cẩn thận nhé.!”

Thanh tra Aiden theo đoàn đội dẫn người rời khỏi, một mình Giản Tuyết Ngưng tự bắt xe về nhà. Mặt khác, tại nhà riêng của Giản Văn Dũng sớm đã nhận được thông tin sòng bạc bị niêm phong mà thể hiện nỗi uất hận về Giản Tuyết Ngưng và càng khiến cho ông thêm lý do sớm ngày loại trừ cái gai là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Số ký tự: 0