Kẹo ngọt
Minado7
2024-08-31 08:51:03
Bà Hạ khi đã bước vào trong căn biệt thự nguy nga lộng lẫy thì không
khỏi choáng ngợp, bà cứ mở to mắt nhìn xung quanh sự xa hoa mà cô con
gái Tuyết Nhi đang hưởng thụ, cả đời bà chắc cũng chẳng có cơ hội nếu
như Tuyết Nhi không được làm dâu nhà họ Tạ, số con bé này thật có phước
quá.
Bà Hạ đưa mấy cái túi xách cho cô giúp việc A Hiên cầm hộ rồi quay sang hỏi Tuyết Nhi '' Tuyết Nhi à, ông Tạ dạo này vẫn khỏe chứ?''
Tuyết Nhi kéo tay bà Hạ đi đến chiếc ghế sopha tại phòng khách, khi đã ngồi xuống thì cô mới mở lời với bà.
'' Ông Nội vì bệnh tình trở nặng nên cách đây không lâu...đã qua đời rồi ạ.''
Bà Hạ nghe vậy thì rất bàng hoàng, bà bức xúc nói:
'' Thế sao con không nói gì cho ba mẹ biết? Gia đình chúng ta là xui gia với nhà họ Tạ kia mà, ba mẹ cũng nên đến dự đám tang, hơn nữa con cũng biết là nhà ta mang ơn ông Tạ rất nhiều, nếu không có ông ấy thì liệu con có được cuộc sống như bây giờ hay không?''
'' Con biết mà mẹ.''
'' Vậy tại sao con không báo cho ba mẹ biết tin, bây giờ mặt mũi đâu mà mẹ nhìn con rể Tạ đây hả? Cái gì gọi là lễ nghĩa, hay phép lịch sự tối thiểu con cũng không biết ư? '' giọng bà Hạ trở nên gay gắt.
Tuyết Nhi bị mẹ mắng nên chỉ im lặng rồi tự nhiên nước mắt cứ chảy ra, chóp mũi đỏ ửng lên.
'' Mẹ nói gì sai hay sao mà con khóc? Có phải con nghĩ gia đình của mình có thân phận thấp kém cho nên con mới xấu hổ, thế rồi con giấu diếm ba mẹ, từ khi con kết hôn cho đến tận bây giờ cũng không có lấy một cuộc gọi về nhà, chẳng lẽ ông bà già ở dưới quê làm con mất mặt đến vậy sao? ''
Tuyết Nhi nghẹn giọng thốt lên '' Không phải vậy đâu mẹ, vì có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm con rất rối bời vì thế lúc đó con không suy nghĩ gì được nhiều, mẹ đừng nghĩ vậy mà tội nghiệp con.''
Bà Hạ tức giận nên sắc mặt rất hậm hực, chuyện đã đành giờ còn biết phải làm sao '' Ngày mai hãy đưa mẹ đến mộ của ông Tạ, mẹ muốn gửi cho ông ấy một lãng hoa.''
'' Dạ..''
Bà Hạ bỗng chốc thở dài '' Có phải vợ chồng con không thuận hòa nên mới khiến con bận lòng?''
Tuyết Nhi chùi nước mắt rồi thút thít nói '' Chồng con rất tốt với con, có một số chuyện con không thể nói rõ với mẹ nhưng con tuyệt đối không phải là xem thường nhà họ Hạ chúng ta, con cũng chỉ mới có điện thoại nhưng số của sim cũ đã mất hết, con cũng không nhớ được số của mẹ cho nên...''
'' Con thì có nhớ được gì, cái tật lơ mơ của con mẹ còn không biết ư? Chồng con chắc cũng phải chịu đựng con lắm, bởi vì con lúc nào cũng mắc lỗi, không lỗi này thì cũng lỗi kia, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà cứ ngờ nghệch, cũng may lúc trước con ở với Dương Diệp tánh nó cũng tốt bụng nếu gặp mấy con gian mưu thì con chết chắc.''
Lúc này thấy bà không con giận nữa thì Tuyết Nhi mới nũng nịu nói '' Mẹ có khi nào là khen con...''
'' Thôi đi cô nương, cô có gì giỏi mà tôi phải khen. Chồng con khi nào thì về.''
'' Anh ấy có lúc về sớm, có lúc thì về muộn...con cũng không biết nữa.''
'' Con đấy, đừng có hễ chút là bỏ nhà đi. Chồng con nó là người rất giàu có lại còn vô cùng tuấn tú, con mà không biết giữ thì con là kẻ đại ngốc đó biết chưa, đến lúc ấy mẹ và ba cũng sẽ không nhìn mặt con nữa?''
Tuyết Nhi ngỡ ngàn liền hỏi '' Sao lại không nhìn mặt con ạ?''
Bà Hạ vô tư đáp '' Vì con ngốc quá nên ba mẹ rất xấu hổ, có chồng tốt như vậy mà để mất thì thôi, thế nhưng mà cũng đáng lo thật đấy vì chồng con suốt ngày thì đi làm còn con thì suốt ngày ở nhà, bên ngoài con làm sao mà quản hết được hơn nữa con lại khờ thế này thì biết làm sao đây? ''
Bà Hạ ngẩm nghĩ một chút rồi bỗng vỗ đùi một cái bụp:
'' Không được cứ thế này thì không ổn, Tuyết Nhi à!''
Nghe bà gọi Tuyết Nhi sốt sắng trả lời '' Dạ!''
Bà Hạ chiếu một tia rạng ngời lên gương mặt ngây ngô của cô con gái '' Con nhất định phải có em bé, càng sớm càng tốt.''
'' Hả...mẹ à lại là chuyện đó sao?''
---------------
'' Chủ tịch đây là tư liệu của KJ.'' Thư ký Hoa mang sắp tài liệu đến rồi đặt lên bàn của Đình Phong.
Đình Phong cầm tài liệu rồi lước qua một chút, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ thì cũng đã sắp đến giờ tan tầm. Đình Phong đặt tài liệu sang một bên rồi đứng dậy lấy chiếc áo khoác, nhưng khi anh vừa khoác xong chiếc áo thì có một cuộc gọi đến:
_ Em đến nhà của anh nhé, hôm nay em đi siêu thị và mua rất nhiều thứ, em muốn nấu cho anh một bữa ăn ngon.
_ Em đã đến rồi ư?
_ À không, em chỉ đang trên đường.
_ Hãy quay về ngay cho anh.
_ Đình Phong sao giọng anh lại như vậy, anh không thích em đến nhà sao?
Tạ Đình Phong thở ra rồi đảo tay cầm điện thoại, anh nghiêm giọng nói '' Uyển Thanh lúc này thì không được.''
'' Tại sao lại không được chứ, nhà anh đang có ai hả? Là Hạ Tuyết Nhi hay là...''
'' Anh bảo không được là không được.'' Đình Phong đột nhiên gắt giọng rồi cúp máy ngay tức khắc.
Lâm Uyển Thanh ngồi trên xe taxi, bàn tay vẫn giữ điện thoại trên tai, hàng mi dài khẽ nhíu một cái '' Nếu không phải là Hạ Tuyết Nhi thì chỉ có thể là con hồ ly Ngô Mẫn.''
Trong lòng cô gái này đang lo lắng về tình địch Ngô Mẫn, đối với Hạ Tuyết Nhi thì nhan sắc và gia thế chẳng có gì đáng nói nhưng còn con gái của Ngô gia thì lại khác, giữa cô ta và Lâm Uyển Thanh là kẻ tám lạng người nửa cân, phen này lại phải hao tâm tổn trí để mà xử lý cái gai trong mắt này '' Hiện tại mình không thể để Đình Phong bất mãn về mình cho nên phải tạm thời nghe lời anh ấy. Nếu anh không muốn em đến thì em sẽ không đến, nhưng nếu có kẻ ngáng đường thì em sẽ hủy diệt kẻ đó, một lần mất anh đã khiến em đau đớn nhường nào, lần này sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu. ''
'' Bác tài hãy quay xe lại, tôi không muốn đến chỗ đó nữa.''
--------------
Cúp máy xong thì Đình Phong đã khẩn trương xuống hầm xe để về nhà. Động cơ được khởi động, đôi tay linh hoạt xoay vô lăng, chiếc xe dần dần ra khỏi vị trí đậu, trong chớp nhoáng đã nhanh chóng chạy ra khỏi tầng hầm.
Chỉ trong chốc lát thiếu gia đã trở về nhà, Dì Tô vội đi ra mở cửa khi nghe tiếng chuông từ cậu.
Đình Phong bước vào với một ánh mắt đang tìm kiếm, sau đó anh đi nhanh lên phòng, cánh cửa được mở tung một cách vội vàng, nhưng căn phòng vẫn như mọi khi, yên ắng đến vô vị. Hình như anh đã trông đợi điều gì đó vì thế mọi thứ trở nên hụt hẫng, Đình Phong mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt, hàng chân mày cũng nhíu lại.
'' Vì em mà anh phải về sớm hả?'' Một thanh giọng lí nhí và xen chút ngần ngại khẽ vang lên từ đằng sau.
Đình Phong đột nhiên cảm thấy một luồng gió mát đang xuyên qua nơi cõi lòng, anh mở mắt rồi chậm rãi quay ra sau.
Hạ Tuyết Nhi mặc một chiếc áo len hồng với quần thun kaki dài màu xám, dáng đứng nhỏ nhắn, đôi mắt cô vẫn tròn xoe và long lanh khi nhìn anh, sự rụt rè và khép nép ấy của cô dường như rất đỗi quen thuộc, cô ấy không thể che giấu được Đình Phong vì càng lúc anh càng cảm nhận được rất rõ cảm xúc trong tim của mình.
'' Mẹ em đâu?'' Đình Phong nhẹ giọng hỏi.
Tuyết Nhi e dè đưa ngón tay chỉ sang bên '' Mẹ đang ở phòng cuối.''
Cô ấy trả lời xong thì Đình Phong cũng không hỏi thêm, anh im lặng đi đến tủ để lấy đồ. Tuyết Nhi chầm chậm bước theo anh rồi cô ngồi xuống bên mép giường.
'' Đình Phong.'' Cô khẽ cất giọng gọi anh.
Đình Phong tỏ ra không quan tâm, anh lấy đồ xong thì liền đi vào phòng tắm. Tuyết Nhi quay sang nhìn anh nhưng cũng không giám nói gì thêm, cô đành ngồi đợi cho đến khi anh tắm xong rồi hẵng nói chuyện rõ ràng với anh vậy.
Tuyết Nhi ngồi lặng yên để đợi, nhưng hôm nay hình như có điều gì đó không đúng thì phải, cô liền nhìn lên đồng hồ treo tường rồi ngẩm nghĩ '' Lúc nảy là ...và lúc này là...hả nếu đúng vậy thì đã hơn 30 phút rồi còn gì, Đình Phong có khi nào tắm lâu như vậy đâu, có khi nào....haiii Tuyết Nhi mày đừng có nghĩ bậy bạ chắc hôm nay là ngoại lệ thôi, phải ngoại lệ, thôi mình cứ đợi vậy.''
Tuyết Nhi lẩm bẩm nhưng trong lòng cứ sốt lên cồn cào, cô không chịu được nên đã xoay người về hướng cửa nhà tắm mà nói vọng vào '' Đình Phong anh vẫn đang tắm sao?''
Phòng tắm có cách âm, bên ngoài không nghe thấy tiếng động thì đương nhiên là bên trong Đình Phong cũng không nghe được.
Ngưng một chút không nghe thấy tiếng anh trả lời thì Tuyết Nhi lại gọi '' Đình Phong? Anh đã xong chưa?''
Tuyết Nhi bồn chồn , cô gọi mà không nghe trả lời, cô lại nhìn lên đồng hồ '' 36 phút...không được.''
Thế là cô lo lắng không yên nên đã chạy đến trước cửa phòng tắm, hai tay đập đập vào cửa rồi gọi '' Đình Phong, Đình Phong à...anh không sao chứ?.''
Tuyết Nhi không gọi nữa, cô liền vặn núm xoay cửa mà xong vào. Bên trong Đình Phong đang ngâm mình trong bồn tắm, mùi hương của xà phòng tỏa ra thơm phức, đôi mắt anh đang nhắm lại.
'' Đình Phong! Đình Phong!.'' Tuyết Nhi chạy đến rồi núm lấy tay anh mà lay động.
Đình Phong đang dưỡng thần thì bị cô nàng làm phiền, anh từ từ mở mắt, đập vào trong đôi con người lòa nhòa của anh lúc này là một gương mặt đang hoảng sợ.
'' Anh không sao chứ? Em cứ tưởng là anh bị ngất, em gọi mãi mà không nghe thấy tiếng anh.'' Giọng nói cô ngập tràn sự lo lắng.
Đình Phong chớp ánh mắt nhìn Tuyết Nhi rồi đột nhiên bàn tay anh đặt sau phần cổ của cô và đẩy xuống, anh nhóm người lên và hôn cô dữ dội, anh liên tục nút môi cô như đang mun mút một viên kẹo ngọt và dĩ nhiên anh thích vị ngọt này.....
Tuyết Nhi dùng hai tay đẩy người của anh ra nhưng đẩy mãi mà không được, chỉ có nước là văng lên tung tóe nhưng anh hôn thì vẫn cứ hôn mặt kệ cô ấy.
Bà Hạ đưa mấy cái túi xách cho cô giúp việc A Hiên cầm hộ rồi quay sang hỏi Tuyết Nhi '' Tuyết Nhi à, ông Tạ dạo này vẫn khỏe chứ?''
Tuyết Nhi kéo tay bà Hạ đi đến chiếc ghế sopha tại phòng khách, khi đã ngồi xuống thì cô mới mở lời với bà.
'' Ông Nội vì bệnh tình trở nặng nên cách đây không lâu...đã qua đời rồi ạ.''
Bà Hạ nghe vậy thì rất bàng hoàng, bà bức xúc nói:
'' Thế sao con không nói gì cho ba mẹ biết? Gia đình chúng ta là xui gia với nhà họ Tạ kia mà, ba mẹ cũng nên đến dự đám tang, hơn nữa con cũng biết là nhà ta mang ơn ông Tạ rất nhiều, nếu không có ông ấy thì liệu con có được cuộc sống như bây giờ hay không?''
'' Con biết mà mẹ.''
'' Vậy tại sao con không báo cho ba mẹ biết tin, bây giờ mặt mũi đâu mà mẹ nhìn con rể Tạ đây hả? Cái gì gọi là lễ nghĩa, hay phép lịch sự tối thiểu con cũng không biết ư? '' giọng bà Hạ trở nên gay gắt.
Tuyết Nhi bị mẹ mắng nên chỉ im lặng rồi tự nhiên nước mắt cứ chảy ra, chóp mũi đỏ ửng lên.
'' Mẹ nói gì sai hay sao mà con khóc? Có phải con nghĩ gia đình của mình có thân phận thấp kém cho nên con mới xấu hổ, thế rồi con giấu diếm ba mẹ, từ khi con kết hôn cho đến tận bây giờ cũng không có lấy một cuộc gọi về nhà, chẳng lẽ ông bà già ở dưới quê làm con mất mặt đến vậy sao? ''
Tuyết Nhi nghẹn giọng thốt lên '' Không phải vậy đâu mẹ, vì có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm con rất rối bời vì thế lúc đó con không suy nghĩ gì được nhiều, mẹ đừng nghĩ vậy mà tội nghiệp con.''
Bà Hạ tức giận nên sắc mặt rất hậm hực, chuyện đã đành giờ còn biết phải làm sao '' Ngày mai hãy đưa mẹ đến mộ của ông Tạ, mẹ muốn gửi cho ông ấy một lãng hoa.''
'' Dạ..''
Bà Hạ bỗng chốc thở dài '' Có phải vợ chồng con không thuận hòa nên mới khiến con bận lòng?''
Tuyết Nhi chùi nước mắt rồi thút thít nói '' Chồng con rất tốt với con, có một số chuyện con không thể nói rõ với mẹ nhưng con tuyệt đối không phải là xem thường nhà họ Hạ chúng ta, con cũng chỉ mới có điện thoại nhưng số của sim cũ đã mất hết, con cũng không nhớ được số của mẹ cho nên...''
'' Con thì có nhớ được gì, cái tật lơ mơ của con mẹ còn không biết ư? Chồng con chắc cũng phải chịu đựng con lắm, bởi vì con lúc nào cũng mắc lỗi, không lỗi này thì cũng lỗi kia, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà cứ ngờ nghệch, cũng may lúc trước con ở với Dương Diệp tánh nó cũng tốt bụng nếu gặp mấy con gian mưu thì con chết chắc.''
Lúc này thấy bà không con giận nữa thì Tuyết Nhi mới nũng nịu nói '' Mẹ có khi nào là khen con...''
'' Thôi đi cô nương, cô có gì giỏi mà tôi phải khen. Chồng con khi nào thì về.''
'' Anh ấy có lúc về sớm, có lúc thì về muộn...con cũng không biết nữa.''
'' Con đấy, đừng có hễ chút là bỏ nhà đi. Chồng con nó là người rất giàu có lại còn vô cùng tuấn tú, con mà không biết giữ thì con là kẻ đại ngốc đó biết chưa, đến lúc ấy mẹ và ba cũng sẽ không nhìn mặt con nữa?''
Tuyết Nhi ngỡ ngàn liền hỏi '' Sao lại không nhìn mặt con ạ?''
Bà Hạ vô tư đáp '' Vì con ngốc quá nên ba mẹ rất xấu hổ, có chồng tốt như vậy mà để mất thì thôi, thế nhưng mà cũng đáng lo thật đấy vì chồng con suốt ngày thì đi làm còn con thì suốt ngày ở nhà, bên ngoài con làm sao mà quản hết được hơn nữa con lại khờ thế này thì biết làm sao đây? ''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Hạ ngẩm nghĩ một chút rồi bỗng vỗ đùi một cái bụp:
'' Không được cứ thế này thì không ổn, Tuyết Nhi à!''
Nghe bà gọi Tuyết Nhi sốt sắng trả lời '' Dạ!''
Bà Hạ chiếu một tia rạng ngời lên gương mặt ngây ngô của cô con gái '' Con nhất định phải có em bé, càng sớm càng tốt.''
'' Hả...mẹ à lại là chuyện đó sao?''
---------------
'' Chủ tịch đây là tư liệu của KJ.'' Thư ký Hoa mang sắp tài liệu đến rồi đặt lên bàn của Đình Phong.
Đình Phong cầm tài liệu rồi lước qua một chút, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ thì cũng đã sắp đến giờ tan tầm. Đình Phong đặt tài liệu sang một bên rồi đứng dậy lấy chiếc áo khoác, nhưng khi anh vừa khoác xong chiếc áo thì có một cuộc gọi đến:
_ Em đến nhà của anh nhé, hôm nay em đi siêu thị và mua rất nhiều thứ, em muốn nấu cho anh một bữa ăn ngon.
_ Em đã đến rồi ư?
_ À không, em chỉ đang trên đường.
_ Hãy quay về ngay cho anh.
_ Đình Phong sao giọng anh lại như vậy, anh không thích em đến nhà sao?
Tạ Đình Phong thở ra rồi đảo tay cầm điện thoại, anh nghiêm giọng nói '' Uyển Thanh lúc này thì không được.''
'' Tại sao lại không được chứ, nhà anh đang có ai hả? Là Hạ Tuyết Nhi hay là...''
'' Anh bảo không được là không được.'' Đình Phong đột nhiên gắt giọng rồi cúp máy ngay tức khắc.
Lâm Uyển Thanh ngồi trên xe taxi, bàn tay vẫn giữ điện thoại trên tai, hàng mi dài khẽ nhíu một cái '' Nếu không phải là Hạ Tuyết Nhi thì chỉ có thể là con hồ ly Ngô Mẫn.''
Trong lòng cô gái này đang lo lắng về tình địch Ngô Mẫn, đối với Hạ Tuyết Nhi thì nhan sắc và gia thế chẳng có gì đáng nói nhưng còn con gái của Ngô gia thì lại khác, giữa cô ta và Lâm Uyển Thanh là kẻ tám lạng người nửa cân, phen này lại phải hao tâm tổn trí để mà xử lý cái gai trong mắt này '' Hiện tại mình không thể để Đình Phong bất mãn về mình cho nên phải tạm thời nghe lời anh ấy. Nếu anh không muốn em đến thì em sẽ không đến, nhưng nếu có kẻ ngáng đường thì em sẽ hủy diệt kẻ đó, một lần mất anh đã khiến em đau đớn nhường nào, lần này sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu. ''
'' Bác tài hãy quay xe lại, tôi không muốn đến chỗ đó nữa.''
--------------
Cúp máy xong thì Đình Phong đã khẩn trương xuống hầm xe để về nhà. Động cơ được khởi động, đôi tay linh hoạt xoay vô lăng, chiếc xe dần dần ra khỏi vị trí đậu, trong chớp nhoáng đã nhanh chóng chạy ra khỏi tầng hầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong chốc lát thiếu gia đã trở về nhà, Dì Tô vội đi ra mở cửa khi nghe tiếng chuông từ cậu.
Đình Phong bước vào với một ánh mắt đang tìm kiếm, sau đó anh đi nhanh lên phòng, cánh cửa được mở tung một cách vội vàng, nhưng căn phòng vẫn như mọi khi, yên ắng đến vô vị. Hình như anh đã trông đợi điều gì đó vì thế mọi thứ trở nên hụt hẫng, Đình Phong mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt, hàng chân mày cũng nhíu lại.
'' Vì em mà anh phải về sớm hả?'' Một thanh giọng lí nhí và xen chút ngần ngại khẽ vang lên từ đằng sau.
Đình Phong đột nhiên cảm thấy một luồng gió mát đang xuyên qua nơi cõi lòng, anh mở mắt rồi chậm rãi quay ra sau.
Hạ Tuyết Nhi mặc một chiếc áo len hồng với quần thun kaki dài màu xám, dáng đứng nhỏ nhắn, đôi mắt cô vẫn tròn xoe và long lanh khi nhìn anh, sự rụt rè và khép nép ấy của cô dường như rất đỗi quen thuộc, cô ấy không thể che giấu được Đình Phong vì càng lúc anh càng cảm nhận được rất rõ cảm xúc trong tim của mình.
'' Mẹ em đâu?'' Đình Phong nhẹ giọng hỏi.
Tuyết Nhi e dè đưa ngón tay chỉ sang bên '' Mẹ đang ở phòng cuối.''
Cô ấy trả lời xong thì Đình Phong cũng không hỏi thêm, anh im lặng đi đến tủ để lấy đồ. Tuyết Nhi chầm chậm bước theo anh rồi cô ngồi xuống bên mép giường.
'' Đình Phong.'' Cô khẽ cất giọng gọi anh.
Đình Phong tỏ ra không quan tâm, anh lấy đồ xong thì liền đi vào phòng tắm. Tuyết Nhi quay sang nhìn anh nhưng cũng không giám nói gì thêm, cô đành ngồi đợi cho đến khi anh tắm xong rồi hẵng nói chuyện rõ ràng với anh vậy.
Tuyết Nhi ngồi lặng yên để đợi, nhưng hôm nay hình như có điều gì đó không đúng thì phải, cô liền nhìn lên đồng hồ treo tường rồi ngẩm nghĩ '' Lúc nảy là ...và lúc này là...hả nếu đúng vậy thì đã hơn 30 phút rồi còn gì, Đình Phong có khi nào tắm lâu như vậy đâu, có khi nào....haiii Tuyết Nhi mày đừng có nghĩ bậy bạ chắc hôm nay là ngoại lệ thôi, phải ngoại lệ, thôi mình cứ đợi vậy.''
Tuyết Nhi lẩm bẩm nhưng trong lòng cứ sốt lên cồn cào, cô không chịu được nên đã xoay người về hướng cửa nhà tắm mà nói vọng vào '' Đình Phong anh vẫn đang tắm sao?''
Phòng tắm có cách âm, bên ngoài không nghe thấy tiếng động thì đương nhiên là bên trong Đình Phong cũng không nghe được.
Ngưng một chút không nghe thấy tiếng anh trả lời thì Tuyết Nhi lại gọi '' Đình Phong? Anh đã xong chưa?''
Tuyết Nhi bồn chồn , cô gọi mà không nghe trả lời, cô lại nhìn lên đồng hồ '' 36 phút...không được.''
Thế là cô lo lắng không yên nên đã chạy đến trước cửa phòng tắm, hai tay đập đập vào cửa rồi gọi '' Đình Phong, Đình Phong à...anh không sao chứ?.''
Tuyết Nhi không gọi nữa, cô liền vặn núm xoay cửa mà xong vào. Bên trong Đình Phong đang ngâm mình trong bồn tắm, mùi hương của xà phòng tỏa ra thơm phức, đôi mắt anh đang nhắm lại.
'' Đình Phong! Đình Phong!.'' Tuyết Nhi chạy đến rồi núm lấy tay anh mà lay động.
Đình Phong đang dưỡng thần thì bị cô nàng làm phiền, anh từ từ mở mắt, đập vào trong đôi con người lòa nhòa của anh lúc này là một gương mặt đang hoảng sợ.
'' Anh không sao chứ? Em cứ tưởng là anh bị ngất, em gọi mãi mà không nghe thấy tiếng anh.'' Giọng nói cô ngập tràn sự lo lắng.
Đình Phong chớp ánh mắt nhìn Tuyết Nhi rồi đột nhiên bàn tay anh đặt sau phần cổ của cô và đẩy xuống, anh nhóm người lên và hôn cô dữ dội, anh liên tục nút môi cô như đang mun mút một viên kẹo ngọt và dĩ nhiên anh thích vị ngọt này.....
Tuyết Nhi dùng hai tay đẩy người của anh ra nhưng đẩy mãi mà không được, chỉ có nước là văng lên tung tóe nhưng anh hôn thì vẫn cứ hôn mặt kệ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro