Ánh sao rơi tro...
Hoang Xuyên Đại
2024-11-20 21:56:41
*Từ chối hiểu tên chương.
Kiều Tẫn lập tức sững sờ.
Người này không phải nhân viên giao hàng lần trước đến nhà sao? Người này làm sao lại... ngồi trong xe Lục Hàm Châu?
Lại còn gọi, gọi cậu là chị dâu?
Kiều Tẫn không biết làm gì đứng ngốc tại chỗ, theo bản năng nhìn Lục Hàm Châu, thấy trong mắt hắn ngậm lấy ý cười nhưng lại không nói lời nào, tay liền gấp đến độ đổ mồ hôi.
" Đàn anh..."
Chúc Xuyên vừa nghe thấy câu này lập tức nở nụ cười, " Ôi chao, chị dâu sao cũng biết tôi học ở đây nha, gọi tôi là đàn anh rất đúng đắn. Hơn nữa danh xưng này còn có chút thú vị."
Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn căng thẳng nắm lấy cửa xe, một bộ cầu cứu viện nhìn mình, nuốt lại lời nói, muốn nhìn một chút xem cậu sẽ làm như nào.
Kiều Tẫn nhìn Lục Hàm Châu, giật giật môi cuối cùng lại nhắm mắt lại, cúi đầu.
" Đây chính là bạn bè trên phương diện làm ăn của tôi, tên là Chúc Xuyên." Lục Hàm Châu ép xuống ý nghĩ nơi đáy lòng, giải thích cho cậu: " Không phải là nhân viên giao hàng, chỉ đùa giỡn thôi, lần sau gặp gọi là anh."
Kiều Tẫn gật đầu.
" Được rồi, cậu bảo có việc sao còn không mau cút đi?" Lục Hàm Châu liếc nhìn Chúc Xuyên, như muốn ám chỉ nếu không lăn nhanh sẽ bị đánh. Người kia rất biết cách nhìn mặt đoán ý, cút ngay lập tức.
Kiều Tẫn ngồi lên xe, cởi khăn quàng cổ đặt trên đầu gối, chà xát hai tay vừa đặt trên cửa xe có chút đông cứng, thổi khí vào giữa lòng bàn tay.
" Lạnh sao?" Lục Hàm Châu một tay cầm tay lái, tay còn lại nắm chặt bàn tay Kiều Tẫn, tựa như lơ đãng hỏi: " Chiều nay không có tiết sao?"
" Buổi chiều giáo viên xin nghỉ."
" Em có việc đi ra ngoài? Có cần hỗ trợ gì không, tôi bây giờ không có công việc, có thể làm tài xế cho em." Lục Hàm Châu tận lực làm cho ngữ khí của mình hơi hờ hững một chút, phòng ngừa dọa cậu sợ khiến cậu không chịu nói.
" Tôi đi tìm A Diễn."
" A Diễn? Là bạn của Kiều Kiều sao?" Lục Hàm Châu nhận ra người mới đi cùng Kiều Tẫn ở cổng trường kia, căn bản không phải A Diễn. Hắn đến cùng còn có bao nhiêu tình địch ở trong bóng tối như hổ rình mồi như vậy?
Kiều Tẫn lấy ra một cái túi từ trong cặp sách, mới nhấc lên liền phát ra âm thanh leng keng, Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn lướt qua, " Cái gì vậy, mua kim cương sao?"
" Là pha lê." Kiều Tẫn lấy ra một viên thủy tinh đặt trong lòng bàn tay cho hắn xem," Đây là tôi nhờ A Diễn mua, búp bê lần này cần mắt màu tím, mua thêm một chút màu sắc khác nữa, tôi nhận thêm vài đơn hàng."
" Đống pha lê này để em điêu khắc?"
" Ừm!" Kiều Tẫn bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải quá trình điêu khắc, trên tay vẫn nâng viên pha lê tinh xảo, đầy mặt đều là thỏa mãn, lúm đồng tiền cũng xuất hiện. Cả người thoạt nhìn trông ngọt cực kỳ.
Lục Hàm Châu có chút bất ngờ, một viên pha lê thô không định dạng to bằng ngón tay như này mà có thể qua đôi tay kia biến thành đôi mắt sống động?
" Làm phiền người ta mua nhiều đồ như vậy, có cảm ơn người ta chưa?"
" Không cần khách khí với A Diễn như thế!" Kiều Tẫn híp mắt cười, giọng nói phảng phất như rất thân thuộc, nhẹ nhàng nói: " Mỗi lần đều là cậu ấy mua giúp tôi."
Tính toán ba giây, Lục Hàm Châu lại về bộ dạng lơ đãng hỏi: " Bạn học vừa rồi chính là A Diễn? Sao không giới thiệu cho tôi?"
" Không phải," Kiều Tẫn không nghi ngờ hắn, thành thật nói: " A Diễn đang ở cửa hàng, bạn học kia tên là Hoắc Thái, nói rất yêu thích búp bê tôi điêu khắc, muốn..."
Cậu đang nói, bỗng nhiên ngậm miệng không chịu nói nữa.
" Tại sao không nói nữa?" Lục Hàm Châu tranh thủ liếc mắt nhìn cậu, đè xuống ghen tuông nơi đáy lòng, nhàn nhạt hỏi: " Có chuyện gì không thể cho tôi biết sao?"
Kiều Tẫn mím môi, dường như rất khó khăn mà cân nhắc một hồi, ngẩng đầu lên cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: " Nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ không vui sao?"
Lục Hàm Châu ngoài mặt mỉm cười, " Không biết."
Kiều Tẫn không yên lòng, khăng khăng muốn hắn cam kết, " Vậy anh đáp ứng tôi không được tức giận, được không?"
" Tôi bảo đảm." Lục Hàm Châu ở trong lòng bổ sung một câu, bây giờ không tức giận, chờ sau khi thu hoạch xong sẽ tính sổ, em tốt nhất đừng khiến tôi phát hiện em nói dối.
" Vậy tôi nói?"
Lục Hàm Châu không chắc chắn cậu có biết Hoắc Thái là vị hôn phu trước hay không. Nếu như không biết, nói không chừng hắn còn có thể có cơ hội phòng ngừa cho cậu mối quan hệ này. Không thể làm gì khác hơn là nhịn ở trong lòng, gật đầu một cái, " Nói đi."
Kiều Tẫn khẽ thở phào một cái, dường như không dám nhìn hắn mà cúi đầu nhìn ngón tay của mình, vò dây thừng vô hình nửa ngày mới nói, " Anh, không làm việc."
" Hả?"
Kiều Tẫn thấy mặt hắn biến sắc lập tức yếu đuối nhắc nhở, " Anh nói sẽ không tức giận..."
" Tôi không tức giận, em nói tiếp."
" Tôi... Tôi muốn nuôi anh."
" Nuôi tôi?"
Lục Hàm Châu bị câu này của cậu làm đầu quả tim run lên, giẫm lên phanh xe vừa vội vừa mạnh, ngay cả ngón tay trên tay lái cũng đều siết chặt hơn không ít.
" Lặp lại lần nữa, Kiều Kiều."
Lục Hàm Châu không khống chế được tin tức tố trên người, lập tức phóng ra lấp đầy bên trong xe. Kiều Tẫn theo bản năng co rúm lại, đôi mặt ngập một tầng sương mù.
Hắn không phát hiện, đưa tay nắm lấy vai Kiều Tẫn, bức thiết cậu lặp lại một lần nữa, " Kiều Kiều ngoan, lặp lại lần nữa."
" Anh cho tôi rất nhiều thứ, tôi muốn... Báo đáp anh. Hoắc Thái muốn mua sản phẩm điêu khắc của tôi, tuy rằng không phải hoàn toàn mới nhưng cậu ấy lại không ghét bỏ, còn nói muốn cùng tôi học điêu khắc..."
Lục Hàm Châu sững sờ, vài giây trôi qua vẫn chưa kịp phản ứng, tâm tình tựa như tàu cao tốc đang lên tới đỉnh cao rồi đột ngột rơi xuống đáy vực, rung chuyển một cái làm cho hắn có chút hoa mắt.
Cách nói nuôi một người đối với Kiều Tẫn không phải là một khái niệm quá lớn lao. E rằng chỉ là muốn báo đáp lại hắn những sinh lễ hắn đã đưa cho thời điểm mới kết hôn mà thôi.
" Anh cười cái gì..."
Kiều Tẫn có chút sốt sắng, không biết mình đã nói sai cái gì. Nhìn hắn bỗng nhiên có chút khổ sở, cẩn thận từng li từng tí muốn đi xoa lông mày của hắn.
" Xin lỗi."
" Tại sao phải xin lỗi?"
" Anh không thích nghe những lời vừa nãy." Kiều Tẫn đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, thích hay không thích cậu có thể phân rõ ngay lập tức. Nhưng trên mặt hắn lại mang theo một chút cảm xúc mà cậu không thể phán đoán được, cậu chỉ có thể biết bây giờ Lục Hàm Châu không quá vui vẻ.
" Không phải, tôi thích nghe." Lục Hàm Châu lấy tay cậu xuống, khẽ thờ dài đè xuống mất mát trong lòng, " Chỉ là Kiều Kiều, nếu như tôi cả đời này không có công việc, em có nuôi tôi không?"
Kiều Tẫn nghĩ ngờ hỏi hắn: " Nhưng mà... Anh không phải đã nói, không tới ba năm là có thể ly hôn sao?"
Lục Hàm Châu nắm chặt lấy vai cậu kéo cậu về phía trước, cúi đầu đem lời còn lại hôn mất. Kiều Tẫn bị dọa sợ đến trợn mắt, trực tiếp choáng váng.
" Kiều Kiều, tôi đối với em tốt không?" Lục Hàm Châu hỏi.
Kiều Tẫn thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi lại khẽ lắc đầu.
" Tại sao lắc đầu?"
Kiều Tẫn nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "... Anh vừa mới tức giận, còn trừng phạt tôi, không, không sao... Anh đừng nóng giận."
Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, hiểu ý tứ của cậu, không quá khẳng định hỏi: " Ý em nói là cái hôn vừa rồi là trừng phạt sao?"
Kiều Tẫn cẩn thận gật đầu.
" Đó không phải trừng phạt, là thưởng. Bởi vì Kiều Kiều rất nghe lời cho nên mới thưởng cho Kiều Kiều, hiểu chưa?"
" Nhưng mà..."
Lục Hàm Châu kéo ngón tay cậu, ở nơi vốn đeo nhẫn ma sát hai lần, nói: " Bởi vì tôi rất yêu Kiều Kiều, cho nên mới có thể hôn em."
" Anh... Yêu tôi?"
Lục Hàm Châu biết cậu không phân biệt được tình yêu và tình thân, cũng không xoắn quýt, cố gắng làm cho dễ hiểu, " Ừm, tôi rất yêu em, muốn cả đời đều bảo vệ em. Mỗi ngày đều muốn thưởng cho Kiều Kiều bé ngoan của tôi, em nói có được hay không?"
" Nhưng mà tôi... Tôi muốn ly hôn."
Lục Hàm Châu bị hai chữ ly hôn này làm cho buồn bực khó giải thích được. Cha, mẹ, đại ca, Mục Sương Lam, giờ lại đến Kiều Kiều, ai cũng đều không muốn hắn. Bất kể là hắn làm nhiều hay ít, đến cuối cùng cũng chỉ nhận lại được vứt bỏ và phản bội.
" Em không ly hôn được, đã kết hôn rồi!"
Trong một giây, Kiều Tẫn bị hắn cách một kẽ hở giữa ghế lái và ghế phó lái kéo qua, tàn nhẫn đè xuống. Một tay nắm lấy tay cậu ép xuống phía sau, một tay trói lại gáy không cho cậu phản kháng.
Kiều Tẫn bị sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn Lục Hàm Châu đè xuống hôn, mang theo một trận tin tức tố mãnh liệt. Alpha trời sinh có tính áp bức lại còn thêm khí vị tin tức tố làm cho cậu trong nháy mắt mất hết khí lực.
Cậu cảm nhận được tin tức tố trên người mình như bị nhấn chìm, tim đập loạn như muốn vỡ lồng ngực, tay chân đều mềm nhũn không di chuyển được.
Lục Hàm Châu giống như nổi điên rồi. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm như một loài mãnh thú đã ngủ say nhiều năm, mà vừa vặn cậu không cẩn thận bước vào đánh thức giấc ngủ của hắn, khiến cho hắn vứt đi lý trí, một lòng muốn nhào đến cắn xé cậu.
" Đàn anh.... Không muốn... " Kiều Tẫn rất sợ hãi, theo bản năng từ chối, đôi mắt phủ lên một tầng hơi nước, run run nức nở giãy dụa.
Lục Hàm Châu không có buông cậu ra, đưa tay nắm chặt lấy tuyến thể của cậu. Ngón tay mang theo một lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve, kích thích Kiều Tẫn phải dùng cả chân tay giãy dụa lộn xộn, hô hấp không ổn định.
Tuyết thể dần nóng lên, dòng nhiệt quen biết trong thân thể lại ồ ạt trào ra. Kiều Tẫn không khống chế nổi tin tức tố, dường như chỉ cần đụng vào liền có thể ở trạng thái ngụy động dục.
" Tôi nói em không được ly hôn, chúng ta đã kết hôn rồi! Đời này, dù em có chết cũng phải chết trong lồng ngực của tôi. Không quản ai muốn ngăn cản, em kết hôn với tôi rồi thì chỉ có thể là người của tôi!"
Lục Hàm Châu duỗi đầu lưỡi, đỉnh lên hàm răng đang đóng chặt của cậu, không cạy ra được liền dùng sức nắn tuyến thể. Thời điểm cậu bị đau hé miệng liền mạnh mẽ xông vào, một chút lý trí ít ỏi còn sót lại cũng bị giao hòa tin tức tố của hai người đập ra thành từng mảnh.
" Đàn anh, khó chịu... Đừng niết, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi sau này không bao giờ nói nữa. Đàn anh..." Kiều Tẫn bị tin tức tố ép đến mất hết lý trí, hỗn loạn lắc đầu nói xin lỗi, muốn hắn bỏ qua cho mình.
" Nói không ly hôn tôi tạm tha cho em."
Vai Kiều Tẫn hơi run lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vừa hồng lại còn ướt nhẹp, thoạt nhìn như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương cực kỳ.
Lục Hàm Châu đưa tay che mắt cậu lại, hạ thấp giọng nói: " Kiều Kiều ngoan, nói không muốn ly hôn nào."
Tư vị bị phản bội không hề dễ chịu, hắn không muốn sẽ lại phải nếm lại một lần. Mục Sương Lam đối với hắn mà nói chỉ là phản bội trên một con đường, tuy có phẫn nộ nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Còn nếu như là Kiều Tẫn, hắn không dám hứa chắc mình sẽ không làm cái gì.
Trong thế giới tình cảm, mọi người đều nói người động tâm trước sẽ là người thua cuộc. Lục Hàm Châu rất rõ ràng, chút tình cảm này đối với Kiều Tẫn lại là thiếu khuyết cực kỳ lớn. Kiều Tẫn đời này hẳn là không thể yêu hắn như hắn yêu cậu.
Hắn có thể nhận được đáp lại hay không còn không biết, chứ chưa nói gì đến ngang nhau.
Kiều Tẫn bị hắn bịt kín mắt, cái gì cũng không nhìn thấy. Trong không khí tràn ngập khí vị tin tức tố của hai người làm cho tay chân cậu vừa bủn rủn vừa nóng hầm hập. Theo bản năng muốn vùi trong lòng ngực hắn, muốn được hắn ôm ôm, nhưng cái hôn kia lại quá dọa người, thật giống như Lục Hàm Châu muốn xé nát cậu.
Cậu có chút sợ hãi.
" Kiều Kiều ngoan, nói cho đàn anh nghe."
Lục Hàm Châu một câu lại một câu dụ dỗ cậu, ngón tay cũng thỉnh thoảng lại vuốt ve tuyến thể, làm cho cậu càng ngày càng thấy ẩm ướt, đều sắp ướt hết quần.
( Omega bị kích thích sẽ chảy ra dịch ở huyệt, chi tiết có thể đọc bộ " Love is an illusion")
Kiều Tẫn thật sự không chịu nổi nữa, thanh âm nức nở xin tha: " Không ly hôn, không muốn ly hôn, đàn anh buông tay ra nha."
Lục Hàm Châu vậy mà tin tưởng, hơi nới lỏng tay ra. Kiều Tẫn bất an khẽ động đậy, một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
" Đàn, đàn anh... " Tuyến thể tuy rằng đã được buông lỏng ra nhưng tay Kiều Tẫn vẫn bị hắn đè lên, vô ý thức sờ lại tay hắn, " Lại có gì đó, lại có."
Ngón tay Lục Hàm Châu có chút nóng lên, nhất thời cũng bị kinh ngạc một chút, thấp giọng hỏi: " Khó chịu sao?"
Kiều Tẫn đỏ mắt gật đầu, thanh âm run run hỏi hắn phải làm sao bây giờ.
Lục Hàm Châu thừa nhận chính hắn không phải thứ gì tốt đẹp, chỉ cần có cơ hội lừa bịp liền sẽ không bỏ qua. Vì vậy rút tay, mắt không chớp, tim không đập nói dối.
" Đừng sợ, đó là chứng cứ Kiều Kiều cũng yêu tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Tôi muốn ly hôn.
Mặn cháo thấp kém:... Vậy thì tôi phải bắt đầu lừa em, các người ủng hộ tôi đi.
01/05/2020, trầm cảm vì tuyến thời gian của PN lộn xộn, trầm cảm vì đọc cmt trên Tấn Giang, trầm cảm vì có thể phải mua gần 20 chương PN đại ca, đại tẩu =))). Xong bộ này tui sẽ quay về với má Nhiễm Nhĩ TT, có thể má thích ngược trong ngọt nhưng má luôn luôn giữ vững tinh thần tỉnh táo trong lúc viết truyện UwU.
Kiều Tẫn lập tức sững sờ.
Người này không phải nhân viên giao hàng lần trước đến nhà sao? Người này làm sao lại... ngồi trong xe Lục Hàm Châu?
Lại còn gọi, gọi cậu là chị dâu?
Kiều Tẫn không biết làm gì đứng ngốc tại chỗ, theo bản năng nhìn Lục Hàm Châu, thấy trong mắt hắn ngậm lấy ý cười nhưng lại không nói lời nào, tay liền gấp đến độ đổ mồ hôi.
" Đàn anh..."
Chúc Xuyên vừa nghe thấy câu này lập tức nở nụ cười, " Ôi chao, chị dâu sao cũng biết tôi học ở đây nha, gọi tôi là đàn anh rất đúng đắn. Hơn nữa danh xưng này còn có chút thú vị."
Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn căng thẳng nắm lấy cửa xe, một bộ cầu cứu viện nhìn mình, nuốt lại lời nói, muốn nhìn một chút xem cậu sẽ làm như nào.
Kiều Tẫn nhìn Lục Hàm Châu, giật giật môi cuối cùng lại nhắm mắt lại, cúi đầu.
" Đây chính là bạn bè trên phương diện làm ăn của tôi, tên là Chúc Xuyên." Lục Hàm Châu ép xuống ý nghĩ nơi đáy lòng, giải thích cho cậu: " Không phải là nhân viên giao hàng, chỉ đùa giỡn thôi, lần sau gặp gọi là anh."
Kiều Tẫn gật đầu.
" Được rồi, cậu bảo có việc sao còn không mau cút đi?" Lục Hàm Châu liếc nhìn Chúc Xuyên, như muốn ám chỉ nếu không lăn nhanh sẽ bị đánh. Người kia rất biết cách nhìn mặt đoán ý, cút ngay lập tức.
Kiều Tẫn ngồi lên xe, cởi khăn quàng cổ đặt trên đầu gối, chà xát hai tay vừa đặt trên cửa xe có chút đông cứng, thổi khí vào giữa lòng bàn tay.
" Lạnh sao?" Lục Hàm Châu một tay cầm tay lái, tay còn lại nắm chặt bàn tay Kiều Tẫn, tựa như lơ đãng hỏi: " Chiều nay không có tiết sao?"
" Buổi chiều giáo viên xin nghỉ."
" Em có việc đi ra ngoài? Có cần hỗ trợ gì không, tôi bây giờ không có công việc, có thể làm tài xế cho em." Lục Hàm Châu tận lực làm cho ngữ khí của mình hơi hờ hững một chút, phòng ngừa dọa cậu sợ khiến cậu không chịu nói.
" Tôi đi tìm A Diễn."
" A Diễn? Là bạn của Kiều Kiều sao?" Lục Hàm Châu nhận ra người mới đi cùng Kiều Tẫn ở cổng trường kia, căn bản không phải A Diễn. Hắn đến cùng còn có bao nhiêu tình địch ở trong bóng tối như hổ rình mồi như vậy?
Kiều Tẫn lấy ra một cái túi từ trong cặp sách, mới nhấc lên liền phát ra âm thanh leng keng, Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn lướt qua, " Cái gì vậy, mua kim cương sao?"
" Là pha lê." Kiều Tẫn lấy ra một viên thủy tinh đặt trong lòng bàn tay cho hắn xem," Đây là tôi nhờ A Diễn mua, búp bê lần này cần mắt màu tím, mua thêm một chút màu sắc khác nữa, tôi nhận thêm vài đơn hàng."
" Đống pha lê này để em điêu khắc?"
" Ừm!" Kiều Tẫn bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải quá trình điêu khắc, trên tay vẫn nâng viên pha lê tinh xảo, đầy mặt đều là thỏa mãn, lúm đồng tiền cũng xuất hiện. Cả người thoạt nhìn trông ngọt cực kỳ.
Lục Hàm Châu có chút bất ngờ, một viên pha lê thô không định dạng to bằng ngón tay như này mà có thể qua đôi tay kia biến thành đôi mắt sống động?
" Làm phiền người ta mua nhiều đồ như vậy, có cảm ơn người ta chưa?"
" Không cần khách khí với A Diễn như thế!" Kiều Tẫn híp mắt cười, giọng nói phảng phất như rất thân thuộc, nhẹ nhàng nói: " Mỗi lần đều là cậu ấy mua giúp tôi."
Tính toán ba giây, Lục Hàm Châu lại về bộ dạng lơ đãng hỏi: " Bạn học vừa rồi chính là A Diễn? Sao không giới thiệu cho tôi?"
" Không phải," Kiều Tẫn không nghi ngờ hắn, thành thật nói: " A Diễn đang ở cửa hàng, bạn học kia tên là Hoắc Thái, nói rất yêu thích búp bê tôi điêu khắc, muốn..."
Cậu đang nói, bỗng nhiên ngậm miệng không chịu nói nữa.
" Tại sao không nói nữa?" Lục Hàm Châu tranh thủ liếc mắt nhìn cậu, đè xuống ghen tuông nơi đáy lòng, nhàn nhạt hỏi: " Có chuyện gì không thể cho tôi biết sao?"
Kiều Tẫn mím môi, dường như rất khó khăn mà cân nhắc một hồi, ngẩng đầu lên cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: " Nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ không vui sao?"
Lục Hàm Châu ngoài mặt mỉm cười, " Không biết."
Kiều Tẫn không yên lòng, khăng khăng muốn hắn cam kết, " Vậy anh đáp ứng tôi không được tức giận, được không?"
" Tôi bảo đảm." Lục Hàm Châu ở trong lòng bổ sung một câu, bây giờ không tức giận, chờ sau khi thu hoạch xong sẽ tính sổ, em tốt nhất đừng khiến tôi phát hiện em nói dối.
" Vậy tôi nói?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hàm Châu không chắc chắn cậu có biết Hoắc Thái là vị hôn phu trước hay không. Nếu như không biết, nói không chừng hắn còn có thể có cơ hội phòng ngừa cho cậu mối quan hệ này. Không thể làm gì khác hơn là nhịn ở trong lòng, gật đầu một cái, " Nói đi."
Kiều Tẫn khẽ thở phào một cái, dường như không dám nhìn hắn mà cúi đầu nhìn ngón tay của mình, vò dây thừng vô hình nửa ngày mới nói, " Anh, không làm việc."
" Hả?"
Kiều Tẫn thấy mặt hắn biến sắc lập tức yếu đuối nhắc nhở, " Anh nói sẽ không tức giận..."
" Tôi không tức giận, em nói tiếp."
" Tôi... Tôi muốn nuôi anh."
" Nuôi tôi?"
Lục Hàm Châu bị câu này của cậu làm đầu quả tim run lên, giẫm lên phanh xe vừa vội vừa mạnh, ngay cả ngón tay trên tay lái cũng đều siết chặt hơn không ít.
" Lặp lại lần nữa, Kiều Kiều."
Lục Hàm Châu không khống chế được tin tức tố trên người, lập tức phóng ra lấp đầy bên trong xe. Kiều Tẫn theo bản năng co rúm lại, đôi mặt ngập một tầng sương mù.
Hắn không phát hiện, đưa tay nắm lấy vai Kiều Tẫn, bức thiết cậu lặp lại một lần nữa, " Kiều Kiều ngoan, lặp lại lần nữa."
" Anh cho tôi rất nhiều thứ, tôi muốn... Báo đáp anh. Hoắc Thái muốn mua sản phẩm điêu khắc của tôi, tuy rằng không phải hoàn toàn mới nhưng cậu ấy lại không ghét bỏ, còn nói muốn cùng tôi học điêu khắc..."
Lục Hàm Châu sững sờ, vài giây trôi qua vẫn chưa kịp phản ứng, tâm tình tựa như tàu cao tốc đang lên tới đỉnh cao rồi đột ngột rơi xuống đáy vực, rung chuyển một cái làm cho hắn có chút hoa mắt.
Cách nói nuôi một người đối với Kiều Tẫn không phải là một khái niệm quá lớn lao. E rằng chỉ là muốn báo đáp lại hắn những sinh lễ hắn đã đưa cho thời điểm mới kết hôn mà thôi.
" Anh cười cái gì..."
Kiều Tẫn có chút sốt sắng, không biết mình đã nói sai cái gì. Nhìn hắn bỗng nhiên có chút khổ sở, cẩn thận từng li từng tí muốn đi xoa lông mày của hắn.
" Xin lỗi."
" Tại sao phải xin lỗi?"
" Anh không thích nghe những lời vừa nãy." Kiều Tẫn đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, thích hay không thích cậu có thể phân rõ ngay lập tức. Nhưng trên mặt hắn lại mang theo một chút cảm xúc mà cậu không thể phán đoán được, cậu chỉ có thể biết bây giờ Lục Hàm Châu không quá vui vẻ.
" Không phải, tôi thích nghe." Lục Hàm Châu lấy tay cậu xuống, khẽ thờ dài đè xuống mất mát trong lòng, " Chỉ là Kiều Kiều, nếu như tôi cả đời này không có công việc, em có nuôi tôi không?"
Kiều Tẫn nghĩ ngờ hỏi hắn: " Nhưng mà... Anh không phải đã nói, không tới ba năm là có thể ly hôn sao?"
Lục Hàm Châu nắm chặt lấy vai cậu kéo cậu về phía trước, cúi đầu đem lời còn lại hôn mất. Kiều Tẫn bị dọa sợ đến trợn mắt, trực tiếp choáng váng.
" Kiều Kiều, tôi đối với em tốt không?" Lục Hàm Châu hỏi.
Kiều Tẫn thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi lại khẽ lắc đầu.
" Tại sao lắc đầu?"
Kiều Tẫn nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "... Anh vừa mới tức giận, còn trừng phạt tôi, không, không sao... Anh đừng nóng giận."
Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, hiểu ý tứ của cậu, không quá khẳng định hỏi: " Ý em nói là cái hôn vừa rồi là trừng phạt sao?"
Kiều Tẫn cẩn thận gật đầu.
" Đó không phải trừng phạt, là thưởng. Bởi vì Kiều Kiều rất nghe lời cho nên mới thưởng cho Kiều Kiều, hiểu chưa?"
" Nhưng mà..."
Lục Hàm Châu kéo ngón tay cậu, ở nơi vốn đeo nhẫn ma sát hai lần, nói: " Bởi vì tôi rất yêu Kiều Kiều, cho nên mới có thể hôn em."
" Anh... Yêu tôi?"
Lục Hàm Châu biết cậu không phân biệt được tình yêu và tình thân, cũng không xoắn quýt, cố gắng làm cho dễ hiểu, " Ừm, tôi rất yêu em, muốn cả đời đều bảo vệ em. Mỗi ngày đều muốn thưởng cho Kiều Kiều bé ngoan của tôi, em nói có được hay không?"
" Nhưng mà tôi... Tôi muốn ly hôn."
Lục Hàm Châu bị hai chữ ly hôn này làm cho buồn bực khó giải thích được. Cha, mẹ, đại ca, Mục Sương Lam, giờ lại đến Kiều Kiều, ai cũng đều không muốn hắn. Bất kể là hắn làm nhiều hay ít, đến cuối cùng cũng chỉ nhận lại được vứt bỏ và phản bội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Em không ly hôn được, đã kết hôn rồi!"
Trong một giây, Kiều Tẫn bị hắn cách một kẽ hở giữa ghế lái và ghế phó lái kéo qua, tàn nhẫn đè xuống. Một tay nắm lấy tay cậu ép xuống phía sau, một tay trói lại gáy không cho cậu phản kháng.
Kiều Tẫn bị sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn Lục Hàm Châu đè xuống hôn, mang theo một trận tin tức tố mãnh liệt. Alpha trời sinh có tính áp bức lại còn thêm khí vị tin tức tố làm cho cậu trong nháy mắt mất hết khí lực.
Cậu cảm nhận được tin tức tố trên người mình như bị nhấn chìm, tim đập loạn như muốn vỡ lồng ngực, tay chân đều mềm nhũn không di chuyển được.
Lục Hàm Châu giống như nổi điên rồi. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm như một loài mãnh thú đã ngủ say nhiều năm, mà vừa vặn cậu không cẩn thận bước vào đánh thức giấc ngủ của hắn, khiến cho hắn vứt đi lý trí, một lòng muốn nhào đến cắn xé cậu.
" Đàn anh.... Không muốn... " Kiều Tẫn rất sợ hãi, theo bản năng từ chối, đôi mắt phủ lên một tầng hơi nước, run run nức nở giãy dụa.
Lục Hàm Châu không có buông cậu ra, đưa tay nắm chặt lấy tuyến thể của cậu. Ngón tay mang theo một lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve, kích thích Kiều Tẫn phải dùng cả chân tay giãy dụa lộn xộn, hô hấp không ổn định.
Tuyết thể dần nóng lên, dòng nhiệt quen biết trong thân thể lại ồ ạt trào ra. Kiều Tẫn không khống chế nổi tin tức tố, dường như chỉ cần đụng vào liền có thể ở trạng thái ngụy động dục.
" Tôi nói em không được ly hôn, chúng ta đã kết hôn rồi! Đời này, dù em có chết cũng phải chết trong lồng ngực của tôi. Không quản ai muốn ngăn cản, em kết hôn với tôi rồi thì chỉ có thể là người của tôi!"
Lục Hàm Châu duỗi đầu lưỡi, đỉnh lên hàm răng đang đóng chặt của cậu, không cạy ra được liền dùng sức nắn tuyến thể. Thời điểm cậu bị đau hé miệng liền mạnh mẽ xông vào, một chút lý trí ít ỏi còn sót lại cũng bị giao hòa tin tức tố của hai người đập ra thành từng mảnh.
" Đàn anh, khó chịu... Đừng niết, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi sau này không bao giờ nói nữa. Đàn anh..." Kiều Tẫn bị tin tức tố ép đến mất hết lý trí, hỗn loạn lắc đầu nói xin lỗi, muốn hắn bỏ qua cho mình.
" Nói không ly hôn tôi tạm tha cho em."
Vai Kiều Tẫn hơi run lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vừa hồng lại còn ướt nhẹp, thoạt nhìn như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương cực kỳ.
Lục Hàm Châu đưa tay che mắt cậu lại, hạ thấp giọng nói: " Kiều Kiều ngoan, nói không muốn ly hôn nào."
Tư vị bị phản bội không hề dễ chịu, hắn không muốn sẽ lại phải nếm lại một lần. Mục Sương Lam đối với hắn mà nói chỉ là phản bội trên một con đường, tuy có phẫn nộ nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Còn nếu như là Kiều Tẫn, hắn không dám hứa chắc mình sẽ không làm cái gì.
Trong thế giới tình cảm, mọi người đều nói người động tâm trước sẽ là người thua cuộc. Lục Hàm Châu rất rõ ràng, chút tình cảm này đối với Kiều Tẫn lại là thiếu khuyết cực kỳ lớn. Kiều Tẫn đời này hẳn là không thể yêu hắn như hắn yêu cậu.
Hắn có thể nhận được đáp lại hay không còn không biết, chứ chưa nói gì đến ngang nhau.
Kiều Tẫn bị hắn bịt kín mắt, cái gì cũng không nhìn thấy. Trong không khí tràn ngập khí vị tin tức tố của hai người làm cho tay chân cậu vừa bủn rủn vừa nóng hầm hập. Theo bản năng muốn vùi trong lòng ngực hắn, muốn được hắn ôm ôm, nhưng cái hôn kia lại quá dọa người, thật giống như Lục Hàm Châu muốn xé nát cậu.
Cậu có chút sợ hãi.
" Kiều Kiều ngoan, nói cho đàn anh nghe."
Lục Hàm Châu một câu lại một câu dụ dỗ cậu, ngón tay cũng thỉnh thoảng lại vuốt ve tuyến thể, làm cho cậu càng ngày càng thấy ẩm ướt, đều sắp ướt hết quần.
( Omega bị kích thích sẽ chảy ra dịch ở huyệt, chi tiết có thể đọc bộ " Love is an illusion")
Kiều Tẫn thật sự không chịu nổi nữa, thanh âm nức nở xin tha: " Không ly hôn, không muốn ly hôn, đàn anh buông tay ra nha."
Lục Hàm Châu vậy mà tin tưởng, hơi nới lỏng tay ra. Kiều Tẫn bất an khẽ động đậy, một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
" Đàn, đàn anh... " Tuyến thể tuy rằng đã được buông lỏng ra nhưng tay Kiều Tẫn vẫn bị hắn đè lên, vô ý thức sờ lại tay hắn, " Lại có gì đó, lại có."
Ngón tay Lục Hàm Châu có chút nóng lên, nhất thời cũng bị kinh ngạc một chút, thấp giọng hỏi: " Khó chịu sao?"
Kiều Tẫn đỏ mắt gật đầu, thanh âm run run hỏi hắn phải làm sao bây giờ.
Lục Hàm Châu thừa nhận chính hắn không phải thứ gì tốt đẹp, chỉ cần có cơ hội lừa bịp liền sẽ không bỏ qua. Vì vậy rút tay, mắt không chớp, tim không đập nói dối.
" Đừng sợ, đó là chứng cứ Kiều Kiều cũng yêu tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Tôi muốn ly hôn.
Mặn cháo thấp kém:... Vậy thì tôi phải bắt đầu lừa em, các người ủng hộ tôi đi.
01/05/2020, trầm cảm vì tuyến thời gian của PN lộn xộn, trầm cảm vì đọc cmt trên Tấn Giang, trầm cảm vì có thể phải mua gần 20 chương PN đại ca, đại tẩu =))). Xong bộ này tui sẽ quay về với má Nhiễm Nhĩ TT, có thể má thích ngược trong ngọt nhưng má luôn luôn giữ vững tinh thần tỉnh táo trong lúc viết truyện UwU.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro