Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Là của tôi

Hoang Xuyên Đại

2024-11-20 21:56:41

Nhờ công lao của Kiều Tẫn, Lục Hàm Châu được ông ngoại cho ở lại nhà một đêm.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ ở đây

Ăn cơm xong bà ngoại tinh thần không tốt lắm, được Chu Tĩnh Mẫn đỡ về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi con không quên xoa mặt Kiều Tẫn dặn dò không cho cậu đi. Cuối cùng, đến buổi tối bà cũng chưa tỉnh lại.

Chú Giản về phòng tìm Tìm quần áo cho Kiều tỉnh đưa tới nói ở đây vốn là phòng của chu Huyền dung, từ sau khi bà đi mọi thứ đều sửa lại một lần. Bây giờ đã không còn chút vết tích sinh hoạt nào của bà nữa.

Kiều Tẫn nhận, "Cảm ơn Chú Giản."

"Ừm, nghỉ ngơi sớm đi."

Kiều Tẫn đóng cửa, đặt quần áo lên bàn, đánh giá căn phòng này. Tuy thoạt nhìn cũng to ngang một thư phòng, không hề dính một hạt bụt nào, đàn piano còn mới nguyên chứng tỏ mọi người vẫn luôn hi vọng Chu Uyển Dung sẽ trở về.

Kiều Tẫn suy nghĩ đến thất thần, lúc Lục Hàm Châu ở phía sau cũng không để ý, mãi đến tận khi có đồ vật hơi lạnh kề sát bên môi mới giật mình, "Bảo bối, mở miệng."

Kiều Tẫn theo bản năng mở miệng, bị nhét vào một miếng hoa quả.

"Đàn anh ơi."

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Kiều Tẫn lắc đầu, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn tùy ý để hắn vuốt ve, lại cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, "Đàn anh ơi, chúng ta cũng có nhà."

"Hả?"

"Anh không cần phải hâm mộ người khác." Kiều Tẫn xoay người, hay tay vòng lấy cổ hắn, hơi kiễng chân hôn lên môi hắn, nghiêm túc nói: "Giáo sư Phó có thể cho bác sĩ Thẩm, em cũng có thể cho anh... Tuy không được giỏi như anh ấy nhưng em sẽ nỗ lực, anh đừng chê em chậm chạp."

Lục Hàm Châu không khỏi mềm lòng, tay cấu nhẹ chóp mũi cậu, "Em chính là em, không thua kém bất kì ai."

Kiều Tẫn nghiêng đầu khó hiểu.

Lục Hàm Châu lại nói: "Nếu như giáo sư Phó thì cũng chưa chắc tôi đã chịu được, không thích, tôi chỉ thích đứa nhỏ ngốc nghếch là em thôi, bất kể là tôi làm gì cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời."

Hắn nói mãi, thoáng cái trời đã ngả tối, Kiều Tẫn đẩy nhẹ hắn, ôm đồ chú Giản đưa tới vào phòng tắm.

Lục Hàm Châu nhìn bộ dạng thẹn thùng, chạy trối chết của cậu không nhịn được cười: "Ngốc."

Kiều Tẫn tắm xong đi ra, Lục Hàm Châu tự mình vào phòng tắm tìm máy sấy để cậu sấy tóc cho mình, lúc đi ra Kiều Tẫn đang nằm trên giường ngịch điện thoại, từ khóe mắt đến đuôi mày tràn ngập ý cười.

"Nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy?"

Kiều Tẫn không ngẩng đầu nói: "Chu Tố ạ."

"Đừng nhắn nữa, lại đây tôi sấy tóc."

Kiều Tẫn không ngửi ra vị chua, tiếp tục nói chuyện với Chu Tố về chuyện có một vũ đoàn mời cậu diễn.

"Kiều Kiều."

Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Lục Hàm Châu hơi trầm xuống, trên mặt hiện rõ dòng chữ "Em thử nhắc đến bất kì nam nhân nào khác ngoài tôi xem", nháy mắt liền phát hiện hắn đang ghen.

"Sao anh lại ăn dấm nữa rồi, em thích Chu Tố cũng đâu phải loại yêu thích đó đâu chứ."

"Nói tiếp."

"Thôi thôi, không nói nữa, anh đừng giận mà." Kiều Tẫn đặt điện thoại xuống, bò qua nửa quỳ nửa ngồi cho tiện sấy tóc cho hắn, nhỏ giọng càu nhàu một chút nhưng đều bị tiếng của máy sấy lấn át.

Ngón tay Kiều Tẫn xoa tóc hắn, cảm giác vô cùng kì diệu, một năm trước mỗi lần nhìn thấy Lục Hàm Châu là cậu lại sợ đến không nhúc nhích nổi, bây giờ lại đã đang giúp hắn sấy tóc rồi.

Nào có luôn luôn đề phòng, sợ bị hắn đánh dấu, ngược lại lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn có con trai của hắn, cột chặt hai người vào chữ "gia đình", vĩnh viễn không xa rời nhau.

Có thể thấy, tâm tình của một người rất khó hiểu.

Nhưng cậu rất thích kiểu biến đổi này, rất thích những điều kì diệu đến ngoài ý muốn này.

Sấy xong, Kiều Tẫn tắt máy sấy, đặt ở một bên, nhịn không được cúi đầu hôn một cái sau gáy hắn, kết quả một giây sau bị hắn đè ngửa lên giường.

"Dám hôn lén tôi?"

Hai tay Kiều Tẫn bị hắn đè lại, nhìn hắn liền lập tức sợ hãi, "Em không có cố ý mà."

"Thật sự là không cố ý sao?"

Kiều Tẫn gật đầu liên tục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Hàm Châu cúi đầu, ở trên môi cậu tàn phá bừa bãi, cướp hết không khí của công rồi mới thỏa mãn nhả ra, "Là tôi cố ý."

Kiều Tẫn phát hiện tay hắn bắt đầu chuyển động, nhanh chóng nắm lấy, sợ hãi lắc đầu, "Không được, bây giờ không làm có được không anh? Mọi người sẽ nghe thấy mất."

Lục Hàm Châu hôn lên đầu ngón tay cậu, "Tôi sẽ nhẹ nhàng."

Kiều Tẫn sao có thể tin cho được, mỗi lần hắn đều sẽ dỗ ngon dỗ ngọt cậu như này, "Một lần nữa được không, tôi sẽ nhẹ nhàng mà." Rồi "Chỉ lần này thôi." Nhưng chả có câu nào là thật hết!

"Không được không được, ngày mai về nhà tùy anh làm, hôm nay không..."

Lục Hàm Châu chôn đầu trong hõm cổ cậu, âm thanh trầm thấp tựa như có thể len lỏi vào từng thớ thịt, truyền đến tim, "Kiều Kiều, nếu như em thật sự muốn từ chối tôi thì không nên tỏa ra tin tức tố nồng như này."

Kiều Tẫn thẹn thùng nghiêng đầu đi, kết quả bị hắn càng làm mạnh hơn.

"Đừng mà." Hô hấp chậm rãi rối loạn.

"Kiều Kiều thật sự không muốn sao?" Lục Hàm Châu cũng không vội, phảng phất như đang trưng cầu ý kiến của cậu, từ đầu đến cuối không phóng ra chút tin tức tố nào, càng làm cho Kiều Tẫn không thể nói mình bị ép.

Bên tai Kiều Tẫn toàn là thanh âm trầm thấp của hắn, "Chỉ cần Kiều Kiều nói không muốn, tôi liền theo ý em, thế nào?"

"Em..." Đôi môi cậu nhẹ run lên, không nói được một câu hoàn chỉnh, cảm giác được một luồng nhiệt khí trong cơ thể chậm rãi trào ra mang theo hương sữa thơm ngào ngạt.

Tác giả: Xin lỗi, tui không có cách nào khác, tui cũng muốn làm người tốt lắm.

Hai người đều biết đó là cái gì, chỉ có điều Lục Hàm Châu trực tiếp hơn một chút, "Bảo bối, tin tức tố này của em, liệu có làm cho con chúng ta không phân biệt được đâu mới là sữa thật không?"

Kiều Tẫn lập tức mở lớn mắt, nhìn vệt nước trên tay hắn, thẹn thùng muốn trốn đi."

"Hửm?"

Kiều Tẫn nắm tay hắn, thẹn thùng đến đỏ chót vành mắt, tựa như sắp phải khóc, "Không, không đâu."

"Không cái gì?"

Kiều Tẫn bị bắt nạt đến bất kham, quay đầu đi nói: "Anh biết rõ mà."

"Tôi biết cái gì?"

Kiều Tẫn thẹn thùng đến tột đỉnh ngược lại lại không khẩn trương, biết được Lục Hàm Châu chỉ luôn thích bắt nạt mình, không thật sự làm hại mình, đơn giản ôm lấy sau gáy hắn kéo hắn về phía mình.

"Đàn anh, anh không được..."

Chữ cuối cùng kia, Lục Hàm Châu phải cách rất gần mới nghe thấy, cười nói, "Bảo bối, tôi sẽ cố gắng, nhưng mà em cũng không được..."

Editor: Ơ hai cái đứa này nói to cho mẹ với các cô các chú nghe với nào con =))).

Kiều Tẫn bị hắn trêu đến đỏ mặt, thẹn thùng đạp hắn một cái, lại bị Lục Hàm Châu nắm chặt lấy cổ chân gập lên trên.

"!!!" Kiều Tẫn trợn to mắt.

"Hôm nay chúng ta đổi tư thế một chút."

"Đàn anh, chờ, chờ một chút! Em không..."

Tại thời điểm cậu đang sợ hãi lắc đầu, Lục Hàm Châu không nói hai lời nắm lấy cổ tay cậu.

Kiều Tẫn quanh năm luyện múa, bất kể là tư thế nào cũng có thể phối hợp, Lục Hàm Châu liền càng thêm được nước làm tới, không kiêng nể gì, nghĩ gì thử nấy.

Kiều Tẫn lại có thói quen nghe lời hắn, cũng có đôi khi phản bác lại nhưng đều bị Lục Hàm Châu dỗ ngon dỗ ngọt, lừa rồi ăn vào bụng.

Lục Hàm Châu lăn qua lộn lại, giằng co đến tận nửa đêm, Kiều Tẫn tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng, cắn môi nhịn xuống, chỉ lo bên cạnh có người nghe thấy, cảm xúc mãnh liệt hơn so với bình thường, bị hắn làm đến không thở nổi.

Trước khi mất đi ý thứ chỉ nhớ rõ mình cắn lấy bả vai hắn nức nở, được Lục Hàm Châu ôm vào lòng ngực thấp giọng dụ dỗ, "Một lần cuối, tôi sẽ thật nhẹ nhàng."

Sáng hôm sau lúc tỉnh lại cả người cơ hồ như muốn rách ra, Lục Hàm Châu lại vẫn còn chôn bên trong không rút ra, cậu cảm thấy khó chịu liền nhẹ nhàng trượt ra.

Bụng có hơi trướng.

Tối hôm qua lúc Lục Hàm Châu muốn rửa cho cậu, Kiều Tẫn chôn trong lồng ngực hắn nhỏ giọng nói, "Không được, phải sinh một đứa."

Một đêm trôi qua, bây giờ nhớ lại cậu mới thẹn thùng.

Lục Hàm Châu xoa trán cậu, trêu đùa: "Hôm qua còn đang bình thường, bây giờ mới nhớ phải thẹn sao? Để tôi rửa giúp em."

Kiều Tẫn cúi đầu nhìn một cái, đỏ mặt nói: "Đã kéo xong khóa quần rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Hàm Châu bị cậu dùng một câu như vậy câu dẫn, vươn mình trói cậu lại trong vòng tay, hôn lên mí mắt cậu, "Không phát hiện ra Kiều Kiều có thể ăn nhiều như vậy đấy, còn bụng ăn cơm không? Nhỡ đâu ăn không thấy ngon miệng bị mọi người phát hiện, tôi cũng không thể giúp em, lúc đó em đành phải tự mình giải thích thôi."

Kiều Tẫn tránh khỏi cái ôm của hắn, ngồi dậy, "Không có, bụng vẫn còn, còn có thể ăn được nhiều hơn."

"Nhóc con này gan càng ngày càng lớn nha, để tôi xem còn bao nhiêu, tối hôm qua còn khóc lóc kêu không ăn nổi, bây giờ không thấy trướng sao?"

Kiều Tẫn nhảy xuống giường, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã khụy, phải đỡ tủ mới miễn cưỡng đứng vững, đỏ mặt chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn Lục Hàm Châu, nháy mắt một cái, "Cái đó... Buổi tối còn muốn ăn."

Lục Hàm Châu hô hấp loạn một nhịp, mẹ nó?!

Ông ngoại lớn tuổi, giấc ngủ không sâu nên dậy sớm đưa bà ngoại đi dạo một vòng.

Chu Tĩnh Mẫn có việc phải ra ngoài, Kiều Tẫn thay quần áo xong đi ra chỉ thấy Giản Trí Viễn đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, lễ phép chào, "Chào buổi sáng, chú Giản."

"Dậy rồi sao?" Giản Trí Viễn quay đầu nhìn cậu mỉm cười, "Ngủ có ngon không?"

Hai má Kiều Tẫn ửng đỏ, gượng gạo gật đầu, "Ngon ạ."

"Cậu của con sáng sớm có việc phải ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới trở về, dặn chú phải đưa cái này cho con." Giản Trí Viễn lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo đưa cho cậu.

Kiều Tẫn vội xua tay: "Chú Giản, con không thể nhận được."

"Coi như là quà ra mắt của chúng ta." Giản Trí Viễn dừng một chút, lại nói: "Hoặc cũng có thể cho là quà tặng cháu nội tương lai cũng được."

Kiều Tẫn vẫn còn hơi chần chờ.

Giản Trí Viễn nói: "Chú và Tĩnh Mẫn đều là beta, thật sự rất không được coi trọng, cục quản lí gen lại có xu hướng ghép đôi khác giới, tuy rằng tán thành cùng giới nhưng luật bảo vệ lại rất ít. Người như chú và cậu con đã chấp nhận cả đời này sẽ không có con cái, tâm ý của con so với món quà này lớn hơn rất nhiều, nhận lấy đi."

Kiều Tẫn đưa hai tay ra nhận lấy, nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng là người tốt, chú Giản cũng là người tốt."

Giản Trí Viễn khẽ cười, người tốt, bao nhiêu năm rồi mình mới nghe được lời nói hồn nhiên như thế từ miệng của một người trưởng thành.

Đơn thuần dùng tốt xấu để phân biệt mọi người, không pha tạp bất kì quan hệ lợi ích nào, vẻn vẹn một từ, người tốt.

"Con và Lục Hàm Châu cũng rất tốt."

Kiều Tẫn ngọt ngào cười rộ lên, cậu rất thích người khác khen Lục Hàm Châu.

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Kiều Tẫn đưa hộp quà trong tay cho Lục Hàm Châu xem, "Chú Giản và cậu tặng quà cho chúng ta."

Lục Hàm Châu nhận lấy mở ra xem, "Chú Giản, cái này quá quý, Kiều Kiều cũng không dùng được, mong chú nhận lại."

Giản Trí Viễn đưa lưng về phía hắn nói: "Cũng đâu phải đưa cho cậu, là cho cháu nội tương lai của tôi."

Lục Hàm Châu không nói gì, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn, đứa nhóc nhà hắn rốt cuộc có năng lực đặc biệt gì vậy? Ai cũng yêu thích, già trẻ lớn bé không trừ một ai.

Ăn sáng xong Lục Hàm Châu và Kiều Tẫn tạm biệt mọi người ra về, công ty còn có việc không thể ở lại thêm.

Bà ngoại có chút không nỡ để Kiều Tãn đi, liên tục nắm lấy tay cậu nhắc nhở phải thường xuyên về đây chơi.

Ông ngoại vẫn là một bộ lạnh lùng nghiêm túc, thời điểm đưa tay ra Kiều Tẫn cho là ông muốn vẫy tay, kết quả vòng ngược lại sờ gáy, quay mặt đi.

Kiều Tẫn có chút lúng túng thu tay về.

Lục Hàm Châu nhìn thấy, hừ một tiếng: "Ông ngoại, đến cả vẫy tay với cháu dâu ông cũng ngại mệt sao?"

Ông ngoại tính tình đã vậy rồi, không kiềm được, lạnh lùng quay người vào nhà.

Lái xe ra cổng chính, Kiều Tẫn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hàm Châu trêu cậu: "Như là vừa đi ra pháp trường vậy."

Kiều Tẫn thở ra một hơi, "Em căng thẳng lắm đó, muốn làm cho mọi người đều yêu thích em."

Lục Hàm Châu lẩm bẩm trong lòng, như này còn gọi là không thích em? Chỉ kém đem toàn bộ tài sản Chu gia ném vào người em thôi.

Kiều Tẫn lại lần nữa thở phào một hơi, không phải nhẹ nhõm vì thoát khỏi đại nạn mà là tràn ngập hi vọng vào tương lai, "Em muốn làm cho mọi người yêu thích em, yêu thích Kiều Tẫn của Lục Hàm Châu."

Tim Lục Hàm Châu tê rần, khóe miệng tràn ngập ý cười, thoáng cúi đầu nhắm mắt trút hết vị dấm chua loét, cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.

Ừm, Kiều Tẫn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Số ký tự: 0