Một thân ánh tr...
Hoang Xuyên Đại
2024-11-20 21:56:41
Dương Cần bị nói đến á khẩu, không trả lời được, tái mặt giải thích: "Tôi... Tôi không biết thằng bé dị ứng thuốc ức chế."
"Bà lên án tôi không đánh dấu Kiều Tẫn, nhưng chính bà đã dạy em ấy được những gì?" Lục Hàm Châu mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm cũng lạnh băng, "Bà dặn em ấy kỳ động dục đến không được tìm tôi, phải gọi cho bà? Bà có thể giúp em ấy cái gì, dùng thuốc ức chế hại chết em ấy sao?"
"Tôi không có..."
"Từ lúc bắt đầu bà đã không có ý định giao Kiều Tẫn cho tôi, dặn em ấy cẩn thận đừng để bị tôi đánh dấu, luôn nghĩ có một ngày sẽ giúp em ấy ly hôn, đúng không?"
"Đúng, tôi căn bản không định gả Kiều Tẫn cho cậu!" Dương Cần thấy không giấu diếm được nữa, đơn giản nói thẳng ra, "Cậu và thằng bé vốn là người của hai thế giới, thằng bé có thể chơi đùa được cậu sao?"
Dương Cần càng nói càng kích động, "Trên tay cậu đã từng dính máu, cậu có thể đối tốt với Kiều Tẫn sao? Nếu không phải Kiều Tẫn gạt tôi đi ký giấy kết hôn tôi sẽ không bao giờ để thằng bé gả cho cậu!"
Lục Hàm Châu không lên tiếng, chờ bà nói xong.
Dương Cần đỏ mắt như đang kể khổ, "Thằng bé có chứng tự kỉ, chưa bao giờ rời khỏi mắt của tôi. Tuy rằng đã chữa trị xong nhưng vẫn để lại di chứng khiến cho nó có chút ngốc. Cậu cho rằng tôi không biết Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân đối xử với thằng bé như nào sao? Chỉ là tôi không còn cách nào khác!"
"Thằng bé tới chỗ nào cũng đều là gánh nặng. Lúc nhỏ tôi dẫn theo thằng bé trốn đông nấp tây đến chỗ nào cũng đều trầm tĩnh. Vậy trừ bản thân mình ra còn có thể yên tâm giao nó cho ai? Cho cậu sao?" Dương Cần ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu mặt mày lạnh nhạt, khàn giọng chất vấn: "Cậu dám nói cậu không có một khắc nào phiền chán nó sao?!"
Lục Hàm Châu nhàn nhạt hỏi: "Bởi vì phiền chán cho nên bà cảm thấy em ấy là gánh nặng?"
Dương Cần thoáng dừng lại, dường như trào phúng nói: "Cậu tầm hai mươi tuổi đã tiếp nhận công ty, cả đời này e rằng chưa có trải qua cái gì gọi là người hô người đánh, đau đến không muốn sống nữa. Cậu biết tôi mang theo Kiều Tẫn ở khu hôi thối ẩm mốc là cảm giác gì không? Cậu biết nghèo đến xào rau cũng không có dầu là cảm giác gì sao? Ngay cả cái quạt cũng không mua nổi, chỉ có thể dùng sách quạt đuổi muỗi cho thằng bé."
"Cho nên bà và Phùng Ngọc Sinh quyết dù có phải bán Kiều Tẫn cũng phải đảm bảo cuộc sống như bây giờ, đúng không?"
"Bán?" Dương Cần trừng Lục Hàm Châu đến mắt như sắp nứt ra, hận không thể nhào đến cắn rách thịt hắn, "Bán? Cậu dùng lương tâm mà nói, còn ai có thể hủy hôn nhân của cậu sao? Nếu như Kiều Kiều chống đối, không lấy cậu, cậu sẽ làm gì với chúng tôi?"
"Bà cảm thấy bản thân làm không sai, đúng không?" Lục Hàm Châu hỏi, "Sự uy hiếp của tôi so với an toàn và hạnh phúc của Kiều Tẫn, cái nào quan trọng hơn?"
Dương Cần đuối lý nói: "Vậy nếu cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc của Kiều Tẫn quan trọng hơn sao không ly hôn thằng bé? Thằng bé ở cùng với cậu có thể tất cả cậu đều nguyện ý cung cấp cho thằng bé nhưng cậu không yêu thằng bé. Đã qua tay cậu, thằng bé biết phải làm sao bây giờ? Cậu muốn lấy cái gì bảo đảm?"
"Bà muốn bảo đảm bằng cái gì?"
"Một nửa tài sản của cậu, cậu dám không?"
Lục Hàm Châu gật đầu một cái: "Nói đến trọng điểm, nếu bà yêu cầu như vậy, tôi cũng nói luôn, em ấy ở cùng tôi mọi thứ của tôi đều là của em ấy. Còn một khi đã ly hôn, em ấy sẽ không được bất cứ thứ gì."
Dương Cần siết chặt tay, nắm thành quyền, "Cậu không thể!"
"Bà đã phá hủy nửa đời của Kiều Tẫn, còn muốn phá hủy nửa đời còn lại của em ấy với người khác sao?" Lục Hàm Châu một khắc bỗng nhiên lạnh lùng, gằn từng chữ, "Bà luôn mồm nói bảo vệ em ấy, mà lại để em ấy suýt chết ở nhà trong lần động dục đầu tiên? Bà bảo vệ em ấy? Vậy bà chết rồi cũng phải để cho em ấy chết theo bà sao?"
"Cậu!"
"Tôi? Tôi là chồng hợp pháp của em ấy. Mà bà, tôi khuyên bà nên thành thật một chút, Kiều Tẫn tin tưởng bà, ỷ lại bà, tôi không muốn để cho em ấy khổ sở."
"Cậu dám uy hiếp tôi? Tôi là mẹ ruột của thằng bé, lẽ nào cậu còn dám không cho chúng tôi gặp mặt soa?! Hay là cậu muốn giết tôi?"
Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng, "Nếu như tôi không đám ứng, bà cảm thấy bà được gặp em ấy sao?"
"Lục Hàm Châu! Cậu quả thật!"
"Tôi vốn cũng không phải người tốt lành gì, nếu bà đã cam lòng gả em ấy cho tôi rồi thì cũng đừng tồn tại ý nghĩ muốn cướp lại từ trong tay tôi."
Lục Hàm Châu xoay người, lạnh lùng dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi hy vọng Kiều Tẫn sẽ không nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện ly hôn. Em ấy có chồng, kỳ động dục đương nhiên sẽ có người vượt qua cùng em ấy, tôi đánh dấu em ấy Dương phu nhân thấy thế nào?"
"Cậu muốn cưỡng ép đánh dấu thằng bé?" Dương Cần nhào tới cầm tay hắn, quỳ khụy xuống, "Tôi xin cậu đừng đánh dấu thằng bé, nó thật sự không thích hợp ở cùng cậu."
Cái quỳ này của bà, người đi trên đường đều dừng lại nhìn nhiều hơn một chút.
"Tôi van xin cậu, đầu óc thằng bé không kiện toàn sẽ không biết lấy lòng người khác, thật sự không hợp với cậu, cậu buông tha thằng bé đi. Tôi thu hồi những lời vừa rồi, không muốn một phân tiền của cậu, xin cậu tha cho thằng bé." Dương Cần nước mắt rơi như mưa, cầu xin hắn người đi đường đứng lại xem xì xào bàn tán.
Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn bà, nói: "Bà biết tôi không thích bị người khác dắt mũi, bây giờ dù cho bà có chết trước mặt tôi thì cũng không thay đổi được điều gì."
"Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy?!"
Lục Hàm Châu nói: "Nhẫn tâm? Tôi mới là người phải hỏi bà, bà đã quan tâm đến cảm xúc của Kiều Tẫn bao giờ chưa? Bà thấy chúng tôi không hợp nhau vậy bà đã hỏi qua ý kiến của Kiều Tẫn chưa? Em ấy có thích tôi không?"
Dương Cần sững sờ.
"Bà không hỏi ý em ấy bởi vì trong lòng bà Kiều Tẫn nghĩ gì căn bản không quan trọng, bà chỉ nghĩ rằng em ấy bắt buộc phải cần bà mới có thể sống tiếp. Bà thấy tôi không phải người tốt liền dặn dò em ấy không được để tôi đánh dấu chờ sau này sẽ ly hôn."
"Bà thấy em ấy ngốc, nghĩ em ấy ra ngoài sẽ chọc người khác không vui nên dặn em ấy trốn ở trong nhà đừng ở chung với người khác. Bà thấy Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân bắt nạt em ấy, liền nghĩ là chỉ cần em ấy ngoan hơn một chút thì tình cảnh của hai mẹ con bà sẽ tốt lên."
"Tất cả, bà đã hỏi ý của Kiều Tẫn chưa?"
"Em ấy thích phải ở trong phòng sao? Lúc bị người khác bắt nạt em ấy có khó chịu không? Em ấy sẽ muốn rời khỏi chồng mình vất vả mới thích được sao?"
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn bà, "Bà chưa bao giờ để ý những thứ này, bà nói tôi coi Kiều Tẫn là công cụ vậy bà coi em ấy là cái gì, gánh nặng?"
Dương Cần lập tức ngồi bệt xuống đất, "Tôi không phải..."
Lục Hàm Châu lại hỏi: "Lần trước Kiều Tẫn bởi vì không muốn khiêu vũ cùng người khác mà cố ý bong gân, bà có dẫn em ấy đi bệnh viện không?"
"Tôi có dẫn thằng bé đến phòng y tế kiểm tra! Cậu đừng có tùy tiện ngậm máu phun người!"
Lục Hàm Châu câu môi, khẽ cười lạnh, "Phòng y tế? Em ấy khiêu vũ, đôi chân kia coi như sinh mệnh, nếu để lại mầm bệnh thì đồng nghĩa với việc cả đời này coi như hỏng. Bây giờ bà cảm thấy bà thật sự là yêu thương Kiều Tẫn sao?"
Dương Cần bị hắn nói tới không nhịn được nữa, chật vật ngồi tại chỗ khóc lớn.
Người qua đường tụ lại càng ngày càng đông, còn có người cầm điện thoại lên quay video. Lục Hàm Châu để lại cho bà chút mặt mũi cuối cùng, không nói thêm gì nữa nhấc chân đi lên lầu.
**
Tin tức bắt đầu mọc lên như nấm, xã hội này vốn quyền lợi đối với Omega đã rất cao cho nên bị bạo lực trong hôn nhân là một hành vi tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Lục Hàm Châu từ trước tin tức này cũng đã không được tốt lắm, ngang dọc giới kinh doanh thủ đoạn tàn nhẫn, đối thủ chết trước mặt cũng không biến sắc. Hơn nữa còn mắt nhắm mắt mở mặc những hành động của Phương Nhuế nên bây giờ cái danh "tra nam" cũng đã treo xong trên người.
Cục quản lý gen cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến, phát ra văn kiện nói bắt đầu điều tra cho rõ, một khi tin tức kia là sự thật sẽ cưỡng ép bọn họ ly hôn.
Thứ hai, Hoắc Thái đúng là do Kiều Tẫn đánh mà bị thương, cậu phải có trách nghiệm chăm sóc cho đến khi gã khỏi bệnh.
Mọi việc huyên náo quá lớn, Lục Hàm Châu cũng không muốn gạt Kiều Tẫn liền nói với cậu, hỏi cậu nghĩ về chuyện này như thế nào.
Kiều Tẫn không quá chắc chắn hỏi hắn: "Chúng ta sẽ ly hôn sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Sẽ không."
"Nhưng mà cục quản lý gen nói nếu như việc này là thật sẽ yêu cầu chúng ta ly hôn." Lúc đó hắn bởi vì cục quản lý gen yêu cầu nên mới cưới cậu, có khi nào sẽ bởi vì cái này mà không muốn cậu nữa không."
"Sẽ không, chỉ cần Kiều Kiều không muốn ly hôn, sẽ không ai có thể ép em rời khỏi tôi." Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, dụ dỗ nói: "Kiều Kiều muốn ly hôn sao?"
Kiều Tẫn dùng sức lắc đầu, hai tay ôm chặt eo hắn: "Không muốn!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, nhóc ngốc, "Vậy chúng ta sẽ không ly hôn."
Về phần Hoắc Thái.
"Em sẽ đi chăm sóc cậu ấy, cậu ấy là do em đánh, em tình nguyện, tình nguyện gánh vác trách nghiệm này."
Lục Hàm Châu hơi ngẩn ra, từ lúc bắt đầu gả cho hắn còn rụt rè sợ hãi, bây giờ đã dũng cảm đứng ra nói muốn gánh vác trách nghiệm. Kiều Kiều dường như đã lớn hơn một chút rồi.
"Không đến mức này." Lục Hàm Châu cúi đầu, hôn cậu một chút, "Đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho tôi."
Cục quản lý gen không phải dễ lừa như vậy.
Nếu như Lục Hàm Châu không có chứng cứ chứng minh hắn không bạo lực trong hôn nhân, lại còn ghi chép Kiều Tẫn hai lần vì dị ứng với thuốc ức chế mà phải nhập viện thì tình hình lúc này thật sự rất gay go.
Kiều Tẫn lấy dũng khí gọi điện cho cục quản lý gen nói mình không có bị bạo lực trong hôn nhân, lại bị đầu bên kia nói mọi việc cứ để bọn họ giải quyết, không có gì phải sợ.
Tin tức nháo ngày càng lớn, Kiều Tẫn có một tài khoản weibo chuyện để nhận đơn điêu khắc, vừa vào cũng bị dọa cho hết hồn. Bị người ta đào lên, có người bênh cậu, cũng có người mắng cậu.
Cậu ấn vào thông báo, chuyển đến xem, đề tài bàn luận chia làm hai phe.
Một là nghi vấn quyền lợi Omega có được bảo đảm hay không, hai là công kích Lục Hàm Châu, đào cả vụ án vận chuyển ma túy trước đó. Tất cả đều là ra sức giúp đỡ Kiều Tẫn ly hôn.
Cậu còn lâu mới muốn ly hôn.
"Tinh tinh." ( Em là tiếng chuông điện thoại chứ không phải con tinh tinh hay gì đâu nha)
Kiều Tẫn mở thông báo, thoáng một cái liền trợn to hai mắt.
"Em ấy còn nhỏ, nếu đánh dấu triệt để có thể sẽ phải mang thai, tôi không muốn phá hủy sự nghiệp của em ấy."
Trước đó, Lục Hàm Châu đã tự mình đến cục quản lý gen tiếp nhận điều tra từ chuyên viên, thái độ rất thành khẩn.
Chuyên viên đương nhiên không tin, "Không đánh dấu triệt để vậy hai người đã sinh hoạt vợ chồng chưa?"
"Mọi người không nên tin lời đồn đại." Lục Hàm Châu đặt tay lên ghế vịn, khẽ cười nói: "Các người không cho tôi cự tuyệt, ép tôi phải kết hôn thì cũng phải cho tôi thời gian bồi dưỡng tình cảm chứ. Tôi còn chưa kịp theo đuổi đã bắt đứa nhỏ kia lên giường, cầm thú cũng không thể làm vậy nha."
"Đừng trộm tôi bóp méo khái niệm." Chuyên viên lườm hắn một cái, biết người này rất khó đối phó, hai ba câu đã có thể xoay chuyển tình thế.
"Bóp méo khái niệm, tôi là hạng người như vậy sao?" Lục Hàm Châu thay đổi tư thế, vẫn như cũ thanh thản cười, "Đánh dấu triệt để là chuyện một đời người, thật ra đối với tôi cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là đứa nhỏ kia, các người cũng phải cho người ta chút thời gian, đừng để người ta nói cục quản lý gen các người cưỡng ép người khác."
"Còn trách chúng tôi?"
"Không phải trách các người, tin tức này vốn là độ khớp tin tức tố bị sai lệch."
Chuyên viên khoát tay đánh gãy hắn, "Anh khoan hãy nói, hôm nay chúng tôi sẽ cho hai người làm kiểm tra độ khớp tin tức tố lần thứ hai. Nếu quả thật kết quả bị sai, vậy Kiều Tẫn..."
"Ba!" Lục Hàm Châu vỗ bàn một cái, đứng lên làm chuyên viên sợ hết hồn, "Anh làm, làm gì?"
Khuôn mặt vốn mang ý cười hiền hòa bỗng nhiên trở nên lạnh lùng dị thường, "Cục quản lý gen các người làm việc không nghiêm cẩn, tùy ý ghép đôi, đến hơn nửa năm không phát hiện sai lầm. Bây giờ lại muốn đẩy hậu quả này cho người khác gánh, cục quản lý có lỗ thủng hay không, chuyện này tôi nghĩ tất cả mọi người đều muốn biết."
Chuyên viên nghe ra sự uy hiếp của hắn, hai vai khẽ run lên cười làm lành: "Không phải, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là nói chuyện một chút mà thôi. Cục trưởng của chúng tôi cũng rất quan tâm chuyện này, để tôi đến bàn bạc với anh xem nên xử lý thế nào."
Lục Hàm Châu lại một lần nữa ngồi xuống, khôi phục ý cười, "Mời nói."
Chuyên viên lau mồ hôi lạnh, sao chuyện này lại rơi xuống đầu mình cơ chứ.
"Thứ nhất, Hoắc Thái là do Kiều Tẫn đánh, kết quả ghép đôi cũng xác thực độ khớp tin tức tố của cậu ấy và Kiều Tẫn cao hơn hai người, hơn nữa Kiều Tẫn quả thực cũng..."
Điện thoại Lục Hàm Châu bỗng nhiên vang lên, hắn cụp mắt nhìn, là Ninh Lam chia sẻ weibo.
Tên weibo: Kiều Tẫn.
Một tấm ảnh nửa quỳ trên giường, cậu mặc áo sơ mi lớn đủ để che lại bắp đùi, rụt rè cúi đầu xuống hôn lên nam nhân đang ngủ say, áo sơ mi bị kéo xuống bả vai nửa che nửa hở vết hồng đầy ái muội.
Còn thêm dòng chữ.
——Em thích* anh.
*Raw là xi huan không phải ai, mọi người thông cảm TT.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Em cũng muốn bảo vệ anh.
Editor: Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.
21/06/2020
"Bà lên án tôi không đánh dấu Kiều Tẫn, nhưng chính bà đã dạy em ấy được những gì?" Lục Hàm Châu mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm cũng lạnh băng, "Bà dặn em ấy kỳ động dục đến không được tìm tôi, phải gọi cho bà? Bà có thể giúp em ấy cái gì, dùng thuốc ức chế hại chết em ấy sao?"
"Tôi không có..."
"Từ lúc bắt đầu bà đã không có ý định giao Kiều Tẫn cho tôi, dặn em ấy cẩn thận đừng để bị tôi đánh dấu, luôn nghĩ có một ngày sẽ giúp em ấy ly hôn, đúng không?"
"Đúng, tôi căn bản không định gả Kiều Tẫn cho cậu!" Dương Cần thấy không giấu diếm được nữa, đơn giản nói thẳng ra, "Cậu và thằng bé vốn là người của hai thế giới, thằng bé có thể chơi đùa được cậu sao?"
Dương Cần càng nói càng kích động, "Trên tay cậu đã từng dính máu, cậu có thể đối tốt với Kiều Tẫn sao? Nếu không phải Kiều Tẫn gạt tôi đi ký giấy kết hôn tôi sẽ không bao giờ để thằng bé gả cho cậu!"
Lục Hàm Châu không lên tiếng, chờ bà nói xong.
Dương Cần đỏ mắt như đang kể khổ, "Thằng bé có chứng tự kỉ, chưa bao giờ rời khỏi mắt của tôi. Tuy rằng đã chữa trị xong nhưng vẫn để lại di chứng khiến cho nó có chút ngốc. Cậu cho rằng tôi không biết Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân đối xử với thằng bé như nào sao? Chỉ là tôi không còn cách nào khác!"
"Thằng bé tới chỗ nào cũng đều là gánh nặng. Lúc nhỏ tôi dẫn theo thằng bé trốn đông nấp tây đến chỗ nào cũng đều trầm tĩnh. Vậy trừ bản thân mình ra còn có thể yên tâm giao nó cho ai? Cho cậu sao?" Dương Cần ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu mặt mày lạnh nhạt, khàn giọng chất vấn: "Cậu dám nói cậu không có một khắc nào phiền chán nó sao?!"
Lục Hàm Châu nhàn nhạt hỏi: "Bởi vì phiền chán cho nên bà cảm thấy em ấy là gánh nặng?"
Dương Cần thoáng dừng lại, dường như trào phúng nói: "Cậu tầm hai mươi tuổi đã tiếp nhận công ty, cả đời này e rằng chưa có trải qua cái gì gọi là người hô người đánh, đau đến không muốn sống nữa. Cậu biết tôi mang theo Kiều Tẫn ở khu hôi thối ẩm mốc là cảm giác gì không? Cậu biết nghèo đến xào rau cũng không có dầu là cảm giác gì sao? Ngay cả cái quạt cũng không mua nổi, chỉ có thể dùng sách quạt đuổi muỗi cho thằng bé."
"Cho nên bà và Phùng Ngọc Sinh quyết dù có phải bán Kiều Tẫn cũng phải đảm bảo cuộc sống như bây giờ, đúng không?"
"Bán?" Dương Cần trừng Lục Hàm Châu đến mắt như sắp nứt ra, hận không thể nhào đến cắn rách thịt hắn, "Bán? Cậu dùng lương tâm mà nói, còn ai có thể hủy hôn nhân của cậu sao? Nếu như Kiều Kiều chống đối, không lấy cậu, cậu sẽ làm gì với chúng tôi?"
"Bà cảm thấy bản thân làm không sai, đúng không?" Lục Hàm Châu hỏi, "Sự uy hiếp của tôi so với an toàn và hạnh phúc của Kiều Tẫn, cái nào quan trọng hơn?"
Dương Cần đuối lý nói: "Vậy nếu cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc của Kiều Tẫn quan trọng hơn sao không ly hôn thằng bé? Thằng bé ở cùng với cậu có thể tất cả cậu đều nguyện ý cung cấp cho thằng bé nhưng cậu không yêu thằng bé. Đã qua tay cậu, thằng bé biết phải làm sao bây giờ? Cậu muốn lấy cái gì bảo đảm?"
"Bà muốn bảo đảm bằng cái gì?"
"Một nửa tài sản của cậu, cậu dám không?"
Lục Hàm Châu gật đầu một cái: "Nói đến trọng điểm, nếu bà yêu cầu như vậy, tôi cũng nói luôn, em ấy ở cùng tôi mọi thứ của tôi đều là của em ấy. Còn một khi đã ly hôn, em ấy sẽ không được bất cứ thứ gì."
Dương Cần siết chặt tay, nắm thành quyền, "Cậu không thể!"
"Bà đã phá hủy nửa đời của Kiều Tẫn, còn muốn phá hủy nửa đời còn lại của em ấy với người khác sao?" Lục Hàm Châu một khắc bỗng nhiên lạnh lùng, gằn từng chữ, "Bà luôn mồm nói bảo vệ em ấy, mà lại để em ấy suýt chết ở nhà trong lần động dục đầu tiên? Bà bảo vệ em ấy? Vậy bà chết rồi cũng phải để cho em ấy chết theo bà sao?"
"Cậu!"
"Tôi? Tôi là chồng hợp pháp của em ấy. Mà bà, tôi khuyên bà nên thành thật một chút, Kiều Tẫn tin tưởng bà, ỷ lại bà, tôi không muốn để cho em ấy khổ sở."
"Cậu dám uy hiếp tôi? Tôi là mẹ ruột của thằng bé, lẽ nào cậu còn dám không cho chúng tôi gặp mặt soa?! Hay là cậu muốn giết tôi?"
Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng, "Nếu như tôi không đám ứng, bà cảm thấy bà được gặp em ấy sao?"
"Lục Hàm Châu! Cậu quả thật!"
"Tôi vốn cũng không phải người tốt lành gì, nếu bà đã cam lòng gả em ấy cho tôi rồi thì cũng đừng tồn tại ý nghĩ muốn cướp lại từ trong tay tôi."
Lục Hàm Châu xoay người, lạnh lùng dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi hy vọng Kiều Tẫn sẽ không nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện ly hôn. Em ấy có chồng, kỳ động dục đương nhiên sẽ có người vượt qua cùng em ấy, tôi đánh dấu em ấy Dương phu nhân thấy thế nào?"
"Cậu muốn cưỡng ép đánh dấu thằng bé?" Dương Cần nhào tới cầm tay hắn, quỳ khụy xuống, "Tôi xin cậu đừng đánh dấu thằng bé, nó thật sự không thích hợp ở cùng cậu."
Cái quỳ này của bà, người đi trên đường đều dừng lại nhìn nhiều hơn một chút.
"Tôi van xin cậu, đầu óc thằng bé không kiện toàn sẽ không biết lấy lòng người khác, thật sự không hợp với cậu, cậu buông tha thằng bé đi. Tôi thu hồi những lời vừa rồi, không muốn một phân tiền của cậu, xin cậu tha cho thằng bé." Dương Cần nước mắt rơi như mưa, cầu xin hắn người đi đường đứng lại xem xì xào bàn tán.
Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn bà, nói: "Bà biết tôi không thích bị người khác dắt mũi, bây giờ dù cho bà có chết trước mặt tôi thì cũng không thay đổi được điều gì."
"Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hàm Châu nói: "Nhẫn tâm? Tôi mới là người phải hỏi bà, bà đã quan tâm đến cảm xúc của Kiều Tẫn bao giờ chưa? Bà thấy chúng tôi không hợp nhau vậy bà đã hỏi qua ý kiến của Kiều Tẫn chưa? Em ấy có thích tôi không?"
Dương Cần sững sờ.
"Bà không hỏi ý em ấy bởi vì trong lòng bà Kiều Tẫn nghĩ gì căn bản không quan trọng, bà chỉ nghĩ rằng em ấy bắt buộc phải cần bà mới có thể sống tiếp. Bà thấy tôi không phải người tốt liền dặn dò em ấy không được để tôi đánh dấu chờ sau này sẽ ly hôn."
"Bà thấy em ấy ngốc, nghĩ em ấy ra ngoài sẽ chọc người khác không vui nên dặn em ấy trốn ở trong nhà đừng ở chung với người khác. Bà thấy Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân bắt nạt em ấy, liền nghĩ là chỉ cần em ấy ngoan hơn một chút thì tình cảnh của hai mẹ con bà sẽ tốt lên."
"Tất cả, bà đã hỏi ý của Kiều Tẫn chưa?"
"Em ấy thích phải ở trong phòng sao? Lúc bị người khác bắt nạt em ấy có khó chịu không? Em ấy sẽ muốn rời khỏi chồng mình vất vả mới thích được sao?"
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn bà, "Bà chưa bao giờ để ý những thứ này, bà nói tôi coi Kiều Tẫn là công cụ vậy bà coi em ấy là cái gì, gánh nặng?"
Dương Cần lập tức ngồi bệt xuống đất, "Tôi không phải..."
Lục Hàm Châu lại hỏi: "Lần trước Kiều Tẫn bởi vì không muốn khiêu vũ cùng người khác mà cố ý bong gân, bà có dẫn em ấy đi bệnh viện không?"
"Tôi có dẫn thằng bé đến phòng y tế kiểm tra! Cậu đừng có tùy tiện ngậm máu phun người!"
Lục Hàm Châu câu môi, khẽ cười lạnh, "Phòng y tế? Em ấy khiêu vũ, đôi chân kia coi như sinh mệnh, nếu để lại mầm bệnh thì đồng nghĩa với việc cả đời này coi như hỏng. Bây giờ bà cảm thấy bà thật sự là yêu thương Kiều Tẫn sao?"
Dương Cần bị hắn nói tới không nhịn được nữa, chật vật ngồi tại chỗ khóc lớn.
Người qua đường tụ lại càng ngày càng đông, còn có người cầm điện thoại lên quay video. Lục Hàm Châu để lại cho bà chút mặt mũi cuối cùng, không nói thêm gì nữa nhấc chân đi lên lầu.
**
Tin tức bắt đầu mọc lên như nấm, xã hội này vốn quyền lợi đối với Omega đã rất cao cho nên bị bạo lực trong hôn nhân là một hành vi tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Lục Hàm Châu từ trước tin tức này cũng đã không được tốt lắm, ngang dọc giới kinh doanh thủ đoạn tàn nhẫn, đối thủ chết trước mặt cũng không biến sắc. Hơn nữa còn mắt nhắm mắt mở mặc những hành động của Phương Nhuế nên bây giờ cái danh "tra nam" cũng đã treo xong trên người.
Cục quản lý gen cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến, phát ra văn kiện nói bắt đầu điều tra cho rõ, một khi tin tức kia là sự thật sẽ cưỡng ép bọn họ ly hôn.
Thứ hai, Hoắc Thái đúng là do Kiều Tẫn đánh mà bị thương, cậu phải có trách nghiệm chăm sóc cho đến khi gã khỏi bệnh.
Mọi việc huyên náo quá lớn, Lục Hàm Châu cũng không muốn gạt Kiều Tẫn liền nói với cậu, hỏi cậu nghĩ về chuyện này như thế nào.
Kiều Tẫn không quá chắc chắn hỏi hắn: "Chúng ta sẽ ly hôn sao?"
Lục Hàm Châu nói: "Sẽ không."
"Nhưng mà cục quản lý gen nói nếu như việc này là thật sẽ yêu cầu chúng ta ly hôn." Lúc đó hắn bởi vì cục quản lý gen yêu cầu nên mới cưới cậu, có khi nào sẽ bởi vì cái này mà không muốn cậu nữa không."
"Sẽ không, chỉ cần Kiều Kiều không muốn ly hôn, sẽ không ai có thể ép em rời khỏi tôi." Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, dụ dỗ nói: "Kiều Kiều muốn ly hôn sao?"
Kiều Tẫn dùng sức lắc đầu, hai tay ôm chặt eo hắn: "Không muốn!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, nhóc ngốc, "Vậy chúng ta sẽ không ly hôn."
Về phần Hoắc Thái.
"Em sẽ đi chăm sóc cậu ấy, cậu ấy là do em đánh, em tình nguyện, tình nguyện gánh vác trách nghiệm này."
Lục Hàm Châu hơi ngẩn ra, từ lúc bắt đầu gả cho hắn còn rụt rè sợ hãi, bây giờ đã dũng cảm đứng ra nói muốn gánh vác trách nghiệm. Kiều Kiều dường như đã lớn hơn một chút rồi.
"Không đến mức này." Lục Hàm Châu cúi đầu, hôn cậu một chút, "Đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho tôi."
Cục quản lý gen không phải dễ lừa như vậy.
Nếu như Lục Hàm Châu không có chứng cứ chứng minh hắn không bạo lực trong hôn nhân, lại còn ghi chép Kiều Tẫn hai lần vì dị ứng với thuốc ức chế mà phải nhập viện thì tình hình lúc này thật sự rất gay go.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Tẫn lấy dũng khí gọi điện cho cục quản lý gen nói mình không có bị bạo lực trong hôn nhân, lại bị đầu bên kia nói mọi việc cứ để bọn họ giải quyết, không có gì phải sợ.
Tin tức nháo ngày càng lớn, Kiều Tẫn có một tài khoản weibo chuyện để nhận đơn điêu khắc, vừa vào cũng bị dọa cho hết hồn. Bị người ta đào lên, có người bênh cậu, cũng có người mắng cậu.
Cậu ấn vào thông báo, chuyển đến xem, đề tài bàn luận chia làm hai phe.
Một là nghi vấn quyền lợi Omega có được bảo đảm hay không, hai là công kích Lục Hàm Châu, đào cả vụ án vận chuyển ma túy trước đó. Tất cả đều là ra sức giúp đỡ Kiều Tẫn ly hôn.
Cậu còn lâu mới muốn ly hôn.
"Tinh tinh." ( Em là tiếng chuông điện thoại chứ không phải con tinh tinh hay gì đâu nha)
Kiều Tẫn mở thông báo, thoáng một cái liền trợn to hai mắt.
"Em ấy còn nhỏ, nếu đánh dấu triệt để có thể sẽ phải mang thai, tôi không muốn phá hủy sự nghiệp của em ấy."
Trước đó, Lục Hàm Châu đã tự mình đến cục quản lý gen tiếp nhận điều tra từ chuyên viên, thái độ rất thành khẩn.
Chuyên viên đương nhiên không tin, "Không đánh dấu triệt để vậy hai người đã sinh hoạt vợ chồng chưa?"
"Mọi người không nên tin lời đồn đại." Lục Hàm Châu đặt tay lên ghế vịn, khẽ cười nói: "Các người không cho tôi cự tuyệt, ép tôi phải kết hôn thì cũng phải cho tôi thời gian bồi dưỡng tình cảm chứ. Tôi còn chưa kịp theo đuổi đã bắt đứa nhỏ kia lên giường, cầm thú cũng không thể làm vậy nha."
"Đừng trộm tôi bóp méo khái niệm." Chuyên viên lườm hắn một cái, biết người này rất khó đối phó, hai ba câu đã có thể xoay chuyển tình thế.
"Bóp méo khái niệm, tôi là hạng người như vậy sao?" Lục Hàm Châu thay đổi tư thế, vẫn như cũ thanh thản cười, "Đánh dấu triệt để là chuyện một đời người, thật ra đối với tôi cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là đứa nhỏ kia, các người cũng phải cho người ta chút thời gian, đừng để người ta nói cục quản lý gen các người cưỡng ép người khác."
"Còn trách chúng tôi?"
"Không phải trách các người, tin tức này vốn là độ khớp tin tức tố bị sai lệch."
Chuyên viên khoát tay đánh gãy hắn, "Anh khoan hãy nói, hôm nay chúng tôi sẽ cho hai người làm kiểm tra độ khớp tin tức tố lần thứ hai. Nếu quả thật kết quả bị sai, vậy Kiều Tẫn..."
"Ba!" Lục Hàm Châu vỗ bàn một cái, đứng lên làm chuyên viên sợ hết hồn, "Anh làm, làm gì?"
Khuôn mặt vốn mang ý cười hiền hòa bỗng nhiên trở nên lạnh lùng dị thường, "Cục quản lý gen các người làm việc không nghiêm cẩn, tùy ý ghép đôi, đến hơn nửa năm không phát hiện sai lầm. Bây giờ lại muốn đẩy hậu quả này cho người khác gánh, cục quản lý có lỗ thủng hay không, chuyện này tôi nghĩ tất cả mọi người đều muốn biết."
Chuyên viên nghe ra sự uy hiếp của hắn, hai vai khẽ run lên cười làm lành: "Không phải, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là nói chuyện một chút mà thôi. Cục trưởng của chúng tôi cũng rất quan tâm chuyện này, để tôi đến bàn bạc với anh xem nên xử lý thế nào."
Lục Hàm Châu lại một lần nữa ngồi xuống, khôi phục ý cười, "Mời nói."
Chuyên viên lau mồ hôi lạnh, sao chuyện này lại rơi xuống đầu mình cơ chứ.
"Thứ nhất, Hoắc Thái là do Kiều Tẫn đánh, kết quả ghép đôi cũng xác thực độ khớp tin tức tố của cậu ấy và Kiều Tẫn cao hơn hai người, hơn nữa Kiều Tẫn quả thực cũng..."
Điện thoại Lục Hàm Châu bỗng nhiên vang lên, hắn cụp mắt nhìn, là Ninh Lam chia sẻ weibo.
Tên weibo: Kiều Tẫn.
Một tấm ảnh nửa quỳ trên giường, cậu mặc áo sơ mi lớn đủ để che lại bắp đùi, rụt rè cúi đầu xuống hôn lên nam nhân đang ngủ say, áo sơ mi bị kéo xuống bả vai nửa che nửa hở vết hồng đầy ái muội.
Còn thêm dòng chữ.
——Em thích* anh.
*Raw là xi huan không phải ai, mọi người thông cảm TT.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Em cũng muốn bảo vệ anh.
Editor: Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.
21/06/2020
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro