Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế
Đột nhiên, hắn...
Kiều Tư Lãng
2024-10-05 08:09:35
Ba anh em Thẩm gia đang cùng bước vào nhà.
“Anh à, bữa tiệc tối nay anh có muốn em đi cùng không.”
“Không cần, em ở nhà xử lý nốt công việc đi.” Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, nếu hắn có cần người cùng đi thì kể từ giờ người đó là Thẩm Thư chứ không phải em gái của hắn nữa.
Thẩm Thư hoàn toàn không chú ý đến cuộc trò chuyện, đột nhiên cô bước lên, đứng chặn lại trước mặt hắn: “Tôi muốn ra ngoài.” Cả ngày hôm nay cô sốt sắng lo lắng mãi không thôi. Đêm qua Tư Nhã lại gọi điện khóc lóc, hỏi han về tiến triển vụ án, cô nghe tâm sự mà đến nghẹn lòng nhưng không làm sao giúp gì được.
Thẩm Thiên Tâm cũng dừng bước theo, cô ta không khỏi cảm thấy lạ, người cô nên xin phép là ba chứ sao lại là Thẩm Hàn Phong.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, phong thái cơ hồ toả ra luồng khí lạnh, không màng những người xung quanh, tiến lên ghé sát vào tai cô: “Tối nay chuộc lỗi là được.”
Cả người cô lập tức run lên, bất giác lùi ra sau một bước. Hắn quay lại, ra lệnh cho vệ sĩ: “Lái xe đưa nhị tiểu thư ra ngoài.”
Cô vội chạy lên lấy chìa khoá xe rồi đưa cho vệ sĩ, cô muốn đi xe của cô, không muốn vệ sĩ lái xe của gia đình.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh tanh của cô vừa lướt qua, chỉ cần cô tự giác xin phép hắn, dù cô có muốn đến chân trời góc bể thì hắn cũng chiều cô, vì đằng nào cô cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Còn nếu cô tuỳ tiện, thì cô đừng hòng đi rời nửa bước.
Cô lần theo địa chỉ tự tra thông qua IP của Tuệ Tĩnh, nhíu mày, vội vàng mở cửa xe ngay khi vệ sĩ dừng lại. Sao địa chỉ của Tuệ Tĩnh lại là nhà của Kiệt?
Cô ngơ ngác nhìn khu đất trống đang được khai phá, máy móc đang hoạt động khiến bụi đất bay lên mù mịt. Nơi đây đang chuẩn bị xây công trình gì ư?
Trong lòng cô lại bứt dứt không yên, lồng ngực phập phồng những hơi thở nặng nề, cô tiếp tục gọi điện cho Tuệ Tĩnh, chuông vẫn reo nhưng không có người bắt máy. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là, Thẩm Hàn Phong đã doạ nạt gì cô ấy, khiến cô ấy tự động tránh xa cô.
“Điều tra cho tôi, ai làm chủ nơi này!”
Cô đóng rầm cửa xe ô tô lại, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Nhị tiểu thư, đây là khu đất thiếu gia đã đấu thầu.”
“Cái gì? Thẩm Hàn Phong thầu khu này?” Lại có chuyện trùng hợp thế này sao? Cô đang muốn tìm hiểu thì đúng lúc người nhà cô đang sở hữu nó.
Anh ta còn tưởng cô đến đây để tham quan địa hình, nào ngờ cô không hề biết khu đất này đã thuộc về Thẩm gia.
“Đúng vậy, thưa nhị tiểu thư, khu đất này trước đó là đồng ruộng, mới được thu hồi và giao bán cách đây không lâu.”
Sao lại giao bán? Cô thầm thốt lên trong lòng, ánh mắt vô vọng nhìn về vị ví từng có một căn nhà nhỏ. Kiệt đã chết ở đó, nhưng thông tin lại bị lu mờ, mảnh đất đã bị khai phá để chuẩn bị làm thị trường kinh doanh.
Chợt, cô nhận ra điều gì đó, sao trùng hợp vậy, khu đất được thầu trong thời gian ngắn như vậy sao? Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, dường như có kẻ muốn che dấu điều gì đó, nhất là về cái chết của Kiệt. Như vậy, cô càng phải tìm ra người đã bán khu đất cho Thẩm Hàn Phong.
“Rửa xe cho tôi!”
Cô lạnh lùng bước xuống quán cafe bên đường, kêu vệ sĩ lái xe về, cô muốn yên tĩnh một lát. Vì đã gần đến dinh thự, vệ sĩ miễn cưỡng nghe theo.
Trùng hợp, xe của Thẩm Hàn Phong cũng đang được giúp việc xịt rửa, nên lát nữa mới có thể rửa xe cho cô.
Dòng xe qua lại, lòng cô càng nặng trĩu, cô biết trả lời với Tư Nhã thế nào đây. Tiếng còi tàu bỗng nhiên hú ầm lên, cô bất giác nhìn sang bên kia đường.
Mắt cô đột nhiên mở lớn: “Mẹ!”
Cô đứng bật dậy, đoàn tàu lập tức lao vút qua, che lấp tầm nhìn bên kia đường, cô hoảng hốt, bước chân vô thức lao ra đường, đoàn tàu vừa đi hết, rào chắn được gỡ bỏ, cô liền chạy vụt qua đường ray.
Ánh mắt trở nên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại dòng phương tiện đông nghịt, không thể nào, không thể nào nhầm được. Cô vừa nhìn thấy mẹ cô ngồi ở đây mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa.
Cô vội vàng lách qua dòng phương tiện đang chen chúc nhau, mắt không ngừng nhìn ngang nhìn dọc để tìm kiếm bóng hình quen thuộc, dáng vẻ như thiêu thân bị mất phương hướng. Nước mắt vô thức chảy xuống, rõ ràng cô vừa nhìn thấy mẹ cơ mà…
“Thiên Tâm, Thẩm Thư về lập tức báo cho anh.”
Hắn chỉnh lại khuy áo rồi sải bước ra khỏi phòng khách. Thẩm Thiên Tâm đang cắn giở miếng táo liền ngơ ngác.
“Quản gia, cất cuốn sổ này cho nhị tiểu thư.” Đang dọn bên trong xe thì giúp việc thấy cuốn sổ, liền đưa cho lão quản gia.
“Đưa cho tôi.” Đúng lúc Thẩm Hàn Phong đi đến, hắn nhíu mày nhìn chiếc xe đầy bụi đất đang chuẩn bị được cọ rửa.
“Không được động vào!” Cô hét lên, hoảng hốt chạy một mạch đến chộp lấy cuốn sổ: “Nó là của tôi.”
Tim cô đập loạn lên như tia chớp, ghì chặt cuốn sổ vào lòng như món bảo bối, vội rời khỏi tầm mắt hắn để hắn không thấy biểu cảm bất thường của cô.
Thẩm Hàn Phong nhíu mày bóng lưng của cô. Cuốn sổ đó viết gì mà cô khẩn trương giành lấy nó như vậy? Tình tiết của những vụ án ư? Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, đột nhiên hắn cũng muốn xem thử.
Cô ôm lấy cuốn sổ như kẻ trộm, vội vàng bỏ vào két sắt, rồi đi đến kệ lấy vài chai rượu loại nặng, tuỳ tiện mở nút, ngửa cô lên uống như uống nước giải khát.
Tâm trạng của cô đột nhiên tệ vô cùng, khi nãy không tìm thấy mẹ khiến cô cảm thấy cực kỳ trống vắng. Tâm can đau nhói như trở về gần chục năm trước, mọi thứ đều quay cuồng, đảo loạn như chuẩn bị sụp đổ. Cô với lấy tấm ảnh trong ngăn kéo, ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy tấm ảnh rồi oà lên khóc. Cô nhớ mẹ, đột nhiên nhớ vô cùng, như muốn xuyên thủng mọi không gian để tìm kiếm hình bóng của mẹ.
Bao lâu rồi cô chưa có tình cảm ấy, cô vẫn chưa quen, chưa bao giờ quen được cảm giác không có mẹ ở bên.
“Nhị tiểu thư, đến giờ dùng cơm tối rồi.”
Hai vỏ chai rượu bị cô vứt lăn lóc trên sàn, nước mắt giàn giụa làm mái tóc cơ hồ cũng bị nhuốm ướt vài lọn, cô không nghe thấy tiếng gọi, vẫn mở thêm chai nữa, tiếp tục uống.
Quá khuya, cô đã say mèn, người ngồi bệt dưới đất, đầu gác lên giường, gần như ngủ gục. Cô cơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó cả người được bế thốc lên. Mùi rượu lạ hoắc thoang thoảng bên cánh mũi, thân hình cao lớn gắt gao đè lên cơ thể cô, hơi thở ấm nóng phả ra khắp mặt.
“Ưm…”
“Anh à, bữa tiệc tối nay anh có muốn em đi cùng không.”
“Không cần, em ở nhà xử lý nốt công việc đi.” Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, nếu hắn có cần người cùng đi thì kể từ giờ người đó là Thẩm Thư chứ không phải em gái của hắn nữa.
Thẩm Thư hoàn toàn không chú ý đến cuộc trò chuyện, đột nhiên cô bước lên, đứng chặn lại trước mặt hắn: “Tôi muốn ra ngoài.” Cả ngày hôm nay cô sốt sắng lo lắng mãi không thôi. Đêm qua Tư Nhã lại gọi điện khóc lóc, hỏi han về tiến triển vụ án, cô nghe tâm sự mà đến nghẹn lòng nhưng không làm sao giúp gì được.
Thẩm Thiên Tâm cũng dừng bước theo, cô ta không khỏi cảm thấy lạ, người cô nên xin phép là ba chứ sao lại là Thẩm Hàn Phong.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, phong thái cơ hồ toả ra luồng khí lạnh, không màng những người xung quanh, tiến lên ghé sát vào tai cô: “Tối nay chuộc lỗi là được.”
Cả người cô lập tức run lên, bất giác lùi ra sau một bước. Hắn quay lại, ra lệnh cho vệ sĩ: “Lái xe đưa nhị tiểu thư ra ngoài.”
Cô vội chạy lên lấy chìa khoá xe rồi đưa cho vệ sĩ, cô muốn đi xe của cô, không muốn vệ sĩ lái xe của gia đình.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh tanh của cô vừa lướt qua, chỉ cần cô tự giác xin phép hắn, dù cô có muốn đến chân trời góc bể thì hắn cũng chiều cô, vì đằng nào cô cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Còn nếu cô tuỳ tiện, thì cô đừng hòng đi rời nửa bước.
Cô lần theo địa chỉ tự tra thông qua IP của Tuệ Tĩnh, nhíu mày, vội vàng mở cửa xe ngay khi vệ sĩ dừng lại. Sao địa chỉ của Tuệ Tĩnh lại là nhà của Kiệt?
Cô ngơ ngác nhìn khu đất trống đang được khai phá, máy móc đang hoạt động khiến bụi đất bay lên mù mịt. Nơi đây đang chuẩn bị xây công trình gì ư?
Trong lòng cô lại bứt dứt không yên, lồng ngực phập phồng những hơi thở nặng nề, cô tiếp tục gọi điện cho Tuệ Tĩnh, chuông vẫn reo nhưng không có người bắt máy. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là, Thẩm Hàn Phong đã doạ nạt gì cô ấy, khiến cô ấy tự động tránh xa cô.
“Điều tra cho tôi, ai làm chủ nơi này!”
Cô đóng rầm cửa xe ô tô lại, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ sĩ thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Nhị tiểu thư, đây là khu đất thiếu gia đã đấu thầu.”
“Cái gì? Thẩm Hàn Phong thầu khu này?” Lại có chuyện trùng hợp thế này sao? Cô đang muốn tìm hiểu thì đúng lúc người nhà cô đang sở hữu nó.
Anh ta còn tưởng cô đến đây để tham quan địa hình, nào ngờ cô không hề biết khu đất này đã thuộc về Thẩm gia.
“Đúng vậy, thưa nhị tiểu thư, khu đất này trước đó là đồng ruộng, mới được thu hồi và giao bán cách đây không lâu.”
Sao lại giao bán? Cô thầm thốt lên trong lòng, ánh mắt vô vọng nhìn về vị ví từng có một căn nhà nhỏ. Kiệt đã chết ở đó, nhưng thông tin lại bị lu mờ, mảnh đất đã bị khai phá để chuẩn bị làm thị trường kinh doanh.
Chợt, cô nhận ra điều gì đó, sao trùng hợp vậy, khu đất được thầu trong thời gian ngắn như vậy sao? Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, dường như có kẻ muốn che dấu điều gì đó, nhất là về cái chết của Kiệt. Như vậy, cô càng phải tìm ra người đã bán khu đất cho Thẩm Hàn Phong.
“Rửa xe cho tôi!”
Cô lạnh lùng bước xuống quán cafe bên đường, kêu vệ sĩ lái xe về, cô muốn yên tĩnh một lát. Vì đã gần đến dinh thự, vệ sĩ miễn cưỡng nghe theo.
Trùng hợp, xe của Thẩm Hàn Phong cũng đang được giúp việc xịt rửa, nên lát nữa mới có thể rửa xe cho cô.
Dòng xe qua lại, lòng cô càng nặng trĩu, cô biết trả lời với Tư Nhã thế nào đây. Tiếng còi tàu bỗng nhiên hú ầm lên, cô bất giác nhìn sang bên kia đường.
Mắt cô đột nhiên mở lớn: “Mẹ!”
Cô đứng bật dậy, đoàn tàu lập tức lao vút qua, che lấp tầm nhìn bên kia đường, cô hoảng hốt, bước chân vô thức lao ra đường, đoàn tàu vừa đi hết, rào chắn được gỡ bỏ, cô liền chạy vụt qua đường ray.
Ánh mắt trở nên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại dòng phương tiện đông nghịt, không thể nào, không thể nào nhầm được. Cô vừa nhìn thấy mẹ cô ngồi ở đây mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa.
Cô vội vàng lách qua dòng phương tiện đang chen chúc nhau, mắt không ngừng nhìn ngang nhìn dọc để tìm kiếm bóng hình quen thuộc, dáng vẻ như thiêu thân bị mất phương hướng. Nước mắt vô thức chảy xuống, rõ ràng cô vừa nhìn thấy mẹ cơ mà…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiên Tâm, Thẩm Thư về lập tức báo cho anh.”
Hắn chỉnh lại khuy áo rồi sải bước ra khỏi phòng khách. Thẩm Thiên Tâm đang cắn giở miếng táo liền ngơ ngác.
“Quản gia, cất cuốn sổ này cho nhị tiểu thư.” Đang dọn bên trong xe thì giúp việc thấy cuốn sổ, liền đưa cho lão quản gia.
“Đưa cho tôi.” Đúng lúc Thẩm Hàn Phong đi đến, hắn nhíu mày nhìn chiếc xe đầy bụi đất đang chuẩn bị được cọ rửa.
“Không được động vào!” Cô hét lên, hoảng hốt chạy một mạch đến chộp lấy cuốn sổ: “Nó là của tôi.”
Tim cô đập loạn lên như tia chớp, ghì chặt cuốn sổ vào lòng như món bảo bối, vội rời khỏi tầm mắt hắn để hắn không thấy biểu cảm bất thường của cô.
Thẩm Hàn Phong nhíu mày bóng lưng của cô. Cuốn sổ đó viết gì mà cô khẩn trương giành lấy nó như vậy? Tình tiết của những vụ án ư? Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, đột nhiên hắn cũng muốn xem thử.
Cô ôm lấy cuốn sổ như kẻ trộm, vội vàng bỏ vào két sắt, rồi đi đến kệ lấy vài chai rượu loại nặng, tuỳ tiện mở nút, ngửa cô lên uống như uống nước giải khát.
Tâm trạng của cô đột nhiên tệ vô cùng, khi nãy không tìm thấy mẹ khiến cô cảm thấy cực kỳ trống vắng. Tâm can đau nhói như trở về gần chục năm trước, mọi thứ đều quay cuồng, đảo loạn như chuẩn bị sụp đổ. Cô với lấy tấm ảnh trong ngăn kéo, ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy tấm ảnh rồi oà lên khóc. Cô nhớ mẹ, đột nhiên nhớ vô cùng, như muốn xuyên thủng mọi không gian để tìm kiếm hình bóng của mẹ.
Bao lâu rồi cô chưa có tình cảm ấy, cô vẫn chưa quen, chưa bao giờ quen được cảm giác không có mẹ ở bên.
“Nhị tiểu thư, đến giờ dùng cơm tối rồi.”
Hai vỏ chai rượu bị cô vứt lăn lóc trên sàn, nước mắt giàn giụa làm mái tóc cơ hồ cũng bị nhuốm ướt vài lọn, cô không nghe thấy tiếng gọi, vẫn mở thêm chai nữa, tiếp tục uống.
Quá khuya, cô đã say mèn, người ngồi bệt dưới đất, đầu gác lên giường, gần như ngủ gục. Cô cơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó cả người được bế thốc lên. Mùi rượu lạ hoắc thoang thoảng bên cánh mũi, thân hình cao lớn gắt gao đè lên cơ thể cô, hơi thở ấm nóng phả ra khắp mặt.
“Ưm…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro