Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế
Ghen tuông
Kiều Tư Lãng
2024-10-05 08:09:35
“Tôi là em gái của anh ấy.”
Cô liều mạng thốt ra một câu rồi cúi thấp mặt xuống. Tấm lưng của Thẩm Hàn Phong run lên, hắn âm thầm hít một hơi sâu. Cô giỏi! Hay cho cái được gọi là em gái, hắn sẽ cho cô biết, ruồng rẫy thân phận mà hắn ban cho cô sẽ có hậu quả như thế nào.
“Ồ, thì ra anh còn một người em gái, không sao, để em gái anh ở lại cũng được, hai chúng ta từ từ trò chuyện.” Cô ta cười ngọt ngào, tiến sát lại, giơ tay định chạm vào ngực hắn, hắn lập tức lùi lại, né tránh.
Cô ta cười lẳng lơ, hơi thu tay về: “Hôm trước anh tự ý bỏ về, ba em rất tức giận, bây giờ chỉ có em mới đủ khả năng giúp anh có được bản hợp đồng đó.”
Hắn nhếch mép khinh bỉ, với lấy bản hợp đồng trên bàn đã được chuẩn bị sẵn: “Đưa cái này cho ba cô, lợi nhuận và điều khoản của một vài mục đã được thay mới, xem xong, đưa ra câu trả lời vẫn chưa muộn.”
Cô ta ưỡn ẹo, cười khúc khích nhận lấy bản hợp đồng, ghé sát vào tai Thẩm Hàn Phong: “Đêm nay làm em thoả mãn, em sẽ đồng ý giúp anh, trong trắng của em, đều cho anh cả.”
Cô ta bụm miệng cười, quanh minh chính đại đặt thẻ phòng khách sạn lên bàn làm việc, cố tình để Thẩm Thư nhìn thấy, sau đó cầm theo bản hợp đồng, õng ẹo rời đi.
Cô ta nghĩ hắn coi trọng cô ta, cần dựa giẫm vào cô ta để có được bản hợp đồng ư? Nằm mơ! Hắn chỉ đang biến cô ta thành tay sai vặt mà thôi, vì hắn không muốn đích thân tìm đến ba cô ta thêm lần nữa, hắn phải để ba cô ta tự giác tìm đến hắn, cho hắn một câu trả lời.
Thẩm Thư bất giác ngước nhìn bóng lưng của cô ta. Trông cô ta thật diễm lệ, thân hình nuột nà, nhìn thôi đã thấy sự mềm mại, ngọc ngà, nhìn lại cô, tuy nhan sắc hơn đứt cô ta nhưng Thẩm Hàn Phong không cho cô trang điểm, còn bắt cô ăn mặc kín như bưng, trông cô liền kém sang hơn cô ta vô cùng.
Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, khó chịu, chính xác là tự tị với bản thân.
Không gian được trả lại với sự yên tĩnh, Thẩm Hàn Phong dùng ánh mắt nóng giận nhìn cô, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, hai cánh tay đặt trên bàn bỗng trở nên dư thừa. Cô lúng túng, muốn làm việc gì đó để có biểu hiện tự nhiên hơn nhưng chẳng có việc gì cho cô làm cả.
Khi chịu hết nổi sự im lặng của hắn, cô miễn cưỡng thốt ra một câu hỏi: “Đó là người phụ nữ của anh?”
Hắn nhếch mép, cặp chân dài sải bước đến trước mặt cô: “Ghen à?”
Thẩm Thư làm mặt lạnh: “Tôi không rảnh để quan tâm đến chuyện đó.” Miệng nói không quan tâm nhưng rõ ràng cô đã đưa ra câu hỏi thăm dò, thật khiến hắn cảm thấy khoan khoái, thích thú.
Hắn nhìn cô chăm chăm, yết hầu chuyển động lên xuống, tay chống lên bàn, thấp giọng: “Em là người phụ nữ duy nhất tôi chạm vào.”
Mặt cô lập tức nóng ran, quay mặt đi né tránh hơi thở nóng rực mang theo hương bạc hà the mát.
“Nếu không tin, đêm nay tôi sẽ tận lực bày tỏ thành ý cho em thấy.” Mắt hắn rực lửa, xoáy sâu nhìn vào mắt cô như thăm dò điều gì đó. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cố gắng hít thở đều đặn, người hắn không ngừng áp sát khiến cơ thể cô căng cứng, mặt quay hết bên này đến bên kia, khi chịu hết nổi sự tiếp xúc gần với hắn, cô đột nhiên đẩy hắn ra, đứng phắt dậy, bất mãn hét lên: “Anh còn muốn trêu trọc tôi đến khi nào nữa đây?”
Hắn bất ngờ đứng thẳng người, ánh mắt hắn loé lên tia kinh ngạc: “Trêu trọc?”
Cô siết chặt hai bàn tay, bằng tất cả những ấm ức bị dồn nén, bất chấp gào lên: “Anh lấy thân thể của tôi ra đùa giỡn, chà đạp, biến tôi thành công cụ thoả mãn thú tính của anh, lúc cần anh liền mang ra trêu chọc, trong khi anh có vô số phụ nữ cơ mà, tại sao anh không tìm đến họ, anh căm ghét tôi đến vậy sao? Tôi còn gì cho anh nữa đâu.”
Mặt hắn sa sầm, mắt như tử thần bên lưỡi hái, môi mím lại không hé nửa lời. Thì ra cô nghĩ rằng hắn trêu đùa cô. Cô cho rằng hắn có vô số phụ nữ bên ngoài, hay là, cô thấy phụ nữ đến quyến rũ hắn, nên mới kích động thốt ra những lời này.
Lồng ngực cô phập phồng những hơi thở gấp gáp, mặt đỏ au, ánh mắt đầy vẻ ấm ức, thậm chí, mí mắt chuẩn bị dâng lên mực nước.
Thẩm Hàn Phong bất động vài giây, không nói không rằng, quay phắt lưng, khoá cửa phòng, trở lại vị trí làm việc, không thanh minh nửa lời. Trong khi cô vẫn tức hừng hực đứng bên cạnh hắn. Cô tức một thì hắn tức mười, nhưng hắn vẫn phải kìm chế để không nổi đoá lên với cô.
Nếu cô đã kích động muốn nói, hắn cho phép cô nói, nói ra hết những điều cô cho là ấm ức, và sau ngày hôm nay, hắn sẽ không cho cô bất cứ cơ hội lặp lại những lời này thêm một lần nào nữa.
Cô liều mạng thốt ra một câu rồi cúi thấp mặt xuống. Tấm lưng của Thẩm Hàn Phong run lên, hắn âm thầm hít một hơi sâu. Cô giỏi! Hay cho cái được gọi là em gái, hắn sẽ cho cô biết, ruồng rẫy thân phận mà hắn ban cho cô sẽ có hậu quả như thế nào.
“Ồ, thì ra anh còn một người em gái, không sao, để em gái anh ở lại cũng được, hai chúng ta từ từ trò chuyện.” Cô ta cười ngọt ngào, tiến sát lại, giơ tay định chạm vào ngực hắn, hắn lập tức lùi lại, né tránh.
Cô ta cười lẳng lơ, hơi thu tay về: “Hôm trước anh tự ý bỏ về, ba em rất tức giận, bây giờ chỉ có em mới đủ khả năng giúp anh có được bản hợp đồng đó.”
Hắn nhếch mép khinh bỉ, với lấy bản hợp đồng trên bàn đã được chuẩn bị sẵn: “Đưa cái này cho ba cô, lợi nhuận và điều khoản của một vài mục đã được thay mới, xem xong, đưa ra câu trả lời vẫn chưa muộn.”
Cô ta ưỡn ẹo, cười khúc khích nhận lấy bản hợp đồng, ghé sát vào tai Thẩm Hàn Phong: “Đêm nay làm em thoả mãn, em sẽ đồng ý giúp anh, trong trắng của em, đều cho anh cả.”
Cô ta bụm miệng cười, quanh minh chính đại đặt thẻ phòng khách sạn lên bàn làm việc, cố tình để Thẩm Thư nhìn thấy, sau đó cầm theo bản hợp đồng, õng ẹo rời đi.
Cô ta nghĩ hắn coi trọng cô ta, cần dựa giẫm vào cô ta để có được bản hợp đồng ư? Nằm mơ! Hắn chỉ đang biến cô ta thành tay sai vặt mà thôi, vì hắn không muốn đích thân tìm đến ba cô ta thêm lần nữa, hắn phải để ba cô ta tự giác tìm đến hắn, cho hắn một câu trả lời.
Thẩm Thư bất giác ngước nhìn bóng lưng của cô ta. Trông cô ta thật diễm lệ, thân hình nuột nà, nhìn thôi đã thấy sự mềm mại, ngọc ngà, nhìn lại cô, tuy nhan sắc hơn đứt cô ta nhưng Thẩm Hàn Phong không cho cô trang điểm, còn bắt cô ăn mặc kín như bưng, trông cô liền kém sang hơn cô ta vô cùng.
Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, khó chịu, chính xác là tự tị với bản thân.
Không gian được trả lại với sự yên tĩnh, Thẩm Hàn Phong dùng ánh mắt nóng giận nhìn cô, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, hai cánh tay đặt trên bàn bỗng trở nên dư thừa. Cô lúng túng, muốn làm việc gì đó để có biểu hiện tự nhiên hơn nhưng chẳng có việc gì cho cô làm cả.
Khi chịu hết nổi sự im lặng của hắn, cô miễn cưỡng thốt ra một câu hỏi: “Đó là người phụ nữ của anh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhếch mép, cặp chân dài sải bước đến trước mặt cô: “Ghen à?”
Thẩm Thư làm mặt lạnh: “Tôi không rảnh để quan tâm đến chuyện đó.” Miệng nói không quan tâm nhưng rõ ràng cô đã đưa ra câu hỏi thăm dò, thật khiến hắn cảm thấy khoan khoái, thích thú.
Hắn nhìn cô chăm chăm, yết hầu chuyển động lên xuống, tay chống lên bàn, thấp giọng: “Em là người phụ nữ duy nhất tôi chạm vào.”
Mặt cô lập tức nóng ran, quay mặt đi né tránh hơi thở nóng rực mang theo hương bạc hà the mát.
“Nếu không tin, đêm nay tôi sẽ tận lực bày tỏ thành ý cho em thấy.” Mắt hắn rực lửa, xoáy sâu nhìn vào mắt cô như thăm dò điều gì đó. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cố gắng hít thở đều đặn, người hắn không ngừng áp sát khiến cơ thể cô căng cứng, mặt quay hết bên này đến bên kia, khi chịu hết nổi sự tiếp xúc gần với hắn, cô đột nhiên đẩy hắn ra, đứng phắt dậy, bất mãn hét lên: “Anh còn muốn trêu trọc tôi đến khi nào nữa đây?”
Hắn bất ngờ đứng thẳng người, ánh mắt hắn loé lên tia kinh ngạc: “Trêu trọc?”
Cô siết chặt hai bàn tay, bằng tất cả những ấm ức bị dồn nén, bất chấp gào lên: “Anh lấy thân thể của tôi ra đùa giỡn, chà đạp, biến tôi thành công cụ thoả mãn thú tính của anh, lúc cần anh liền mang ra trêu chọc, trong khi anh có vô số phụ nữ cơ mà, tại sao anh không tìm đến họ, anh căm ghét tôi đến vậy sao? Tôi còn gì cho anh nữa đâu.”
Mặt hắn sa sầm, mắt như tử thần bên lưỡi hái, môi mím lại không hé nửa lời. Thì ra cô nghĩ rằng hắn trêu đùa cô. Cô cho rằng hắn có vô số phụ nữ bên ngoài, hay là, cô thấy phụ nữ đến quyến rũ hắn, nên mới kích động thốt ra những lời này.
Lồng ngực cô phập phồng những hơi thở gấp gáp, mặt đỏ au, ánh mắt đầy vẻ ấm ức, thậm chí, mí mắt chuẩn bị dâng lên mực nước.
Thẩm Hàn Phong bất động vài giây, không nói không rằng, quay phắt lưng, khoá cửa phòng, trở lại vị trí làm việc, không thanh minh nửa lời. Trong khi cô vẫn tức hừng hực đứng bên cạnh hắn. Cô tức một thì hắn tức mười, nhưng hắn vẫn phải kìm chế để không nổi đoá lên với cô.
Nếu cô đã kích động muốn nói, hắn cho phép cô nói, nói ra hết những điều cô cho là ấm ức, và sau ngày hôm nay, hắn sẽ không cho cô bất cứ cơ hội lặp lại những lời này thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro