Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế
Ngập mùi mờ ám
Kiều Tư Lãng
2024-10-05 08:09:35
Bác sĩ vội vàng đặt dụng cụ sang một bên rồi ra khỏi phòng. Thẩm Thiên Tâm nhíu mày không hiểu vì sao Thẩm Hàn Phong lại nhất quyết không để bác sĩ thay băng cho cô.
“Thiên Tâm, em ra ngoài đi!”
“Hả?” Thẩm Thiên Tâm tròn mắt, bất ngờ thốt lên.
Cả người hắn toát lên sự băng lãnh khiến Thẩm Thiên Tâm ngờ nghệch. Có nhầm không vậy, người ra ngoài phải là hắn mới đúng. Nếu hắn đã không muốn bác sĩ thay băng cho cô thì nên để Thẩm Thiên Tâm thay băng sẽ thích hợp hơn chứ.
Thẩm Thư nhíu mày, cả người cô căng cứng, tim đập loạn. Đang có Thẩm Thiên Tâm ở đây mà hắn lại dám hành xử như vậy, hắn muốn khiêu khích cô đến mức này sao?
Thẩm Thiên Tâm bị phong thái bức người của hắn làm cho luống cuống. Cô ta miễn cưỡng rời khỏi phòng trước vô vàn thắc mắc.
“Buông ra!”
Cô đẩy hắn, vết thương bị động liền khiến cô đau nhói. Hắn lập tức siết vòng tay, ôm chặt cô hơn: “Tôi sẽ xử lý em sau, còn bây giờ thì ngoan ngoãn đi.”
Gì chứ! Hắn định thay băng cho cô thật ư? Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cởi cúc áo của cô, kéo áo cô trượt xuống hai bả vai. Cô giật mình, như ý thức được điều gì đó, vội vàng đưa tay giữa lấy phần áo trước ngực. Nhưng hắn nhanh hơn một bước, khi cô vừa có ý định che chắn thì hắn đã giữ chặt hai cổ tay cô lại.
“Ngồi im!”
Áo cô cứ thế rơi tuột xuống, phần trên không một mảnh vải che chắn, nơi căng tròn, trắng mịn cứ thế hiên ngang phơi bày trước mắt hắn.
“Anh…”
“Cơ thể em, còn cái gì tôi chưa thấy.”
Mặt cô lập tức đỏ ửng, cả người nóng ran, da thịt bất giác ngứa ngáy. Hắn có cần phải để cô trần trụi như thế này không, chỉ là thay băng trên hai bả vai thôi mà, đâu cần phải để lộ toàn bộ thân trên như thế.
Vết thương thực sự rất đau, khiến cô muốn phản kháng hắn nhưng lại không thể. Chỉ đành bất lực ngồi đó, nhắm mắt lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn cẩn thận, tỉ mỉ sát trùng vết thương cho cô như thể rất thành thục trong việc này. Trên da thịt trắng nõn, mịn màng đột nhiên xuất hiện hai vết thương khiến hắn bất giác cảm thấy căm phẫn.
Cả người cô run lên vì đau đớn. Vết dao khá sâu, cô chỉ cử động một chút mà cơn đau đã bám tận vào xương tuỷ.
“Thiên Tâm, ở lại chăm sóc Thẩm Thư.”
Hắn thay băng xong liền lạnh lùng rời đi. Dường như vừa có một cuộc điện thoại gọi đến cho hắn, chiếc điện thoại bị hắn siết chặt như muốn biến dạng. Hình như cả Thẩm Chí Tường và hắn đều ra ngoài để xử lý kẻ đã gây ra chuyện này.
Nhớ lại ánh mắt của Thẩm Hàn Phong khi trông thấy Thẩm Thư bị thương, Thẩm Thiên Tâm bất giác rùng mình. Chưa bao giờ cô ta thấy hắn có nét biểu cảm đáng sợ đến như vậy, như thể hắn muốn nghiền nát những tên đó thành từng mảnh vụn.
Thẩm Thiên Tâm ngồi xuống ghế, nhìn cô với ánh mắt cảm kích: “Cảm…cảm ơn chị!”
Cô làm mặt lạnh, nhìn thẳng về phía trước: “Bản năng của cảnh sát thôi.”
“Không phải.” Cô ta đột nhiên rưng rưng nước mắt: “Đó là tình cảm gia đình, em biết chị vẫn luôn xem em như em gái ruột, là chị cố tình che giấu, vì mâu thuẫn đó, nên chúng ta mới tự đối xử lạnh nhạt với nhau như thế này.”
“Mày nghĩ ít thôi, tao không có hứng thú với mối quan hệ đó.”
Thẩm Thiên Tâm lắc đầu quầy quậy: “Chị trở về ngày xưa đi, chúng ta tiếp tục hoà thuận như vậy…”
“Tao muốn nghỉ ngơi.”
Cô lạnh lùng cắt ngang, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Thẩm Thiên Tâm chỉ còn nước im bặt, lặng lẽ ra khỏi phòng để cô có không gian nghỉ ngơi.
Tiếng cửa đóng lại vừa vang lên, cô đã mở mắt, thứ trong suốt như pha lê lập tức rời khỏi tuyến lệ của cô. Thẩm Thiên Tâm nói đúng, cô vẫn coi trọng mối quan hệ đó, cô vẫn luôn để tâm đến gia đình, đặc biệt là, cô vẫn luôn coi Thẩm Thiên Tâm là đứa em ruột thịt, nhưng cô không sao chấp nhận được, không cách nào chấp nhận được sự thật năm đó, cho nên mới dùng bộ dáng lạnh lùng mà xa lánh mọi người. Có như thế, cô mới cảm thấy thoải mái hơn khi ở Thẩm gia.
Lý do cô có mặt mũi vênh váo trong Thẩm gia là bởi cô là con gái của vợ cả. Là người bị ép gả cho Thẩm Chí Tường, khiến mẹ cô sinh cô ở Thẩm gia, lớn lên ở Thẩm gia và cô xứng đáng được Thẩm Chí Tường cưng chiều, yêu thương như vậy, mặc dù cô không phải con ruột của ông.
Sau khi giải quyết công việc xong, Thẩm Hàn Phong lạnh lùng trở lại phòng bệnh, bế thốc cô lên trong khi cô vẫn còn đang ngủ.
Thẩm Thư mơ màng mở mắt. Cô định giãy giụa thì vết thương truyền đến cơn đau nhói khiến cô nhăn nhó mặt mày. Thẩm Thiên Tâm ngơ ngác đứng bật dậy khi đang ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng bệnh.
“Anh, anh đưa chị ấy đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Hắn lạnh lùng nhả ra hai chữ.
“Nhưng mà, vết thương của chị ấy…”
“Em làm thủ tục thanh toán viện phí đi.”
Hắn để lại một câu ngắn gọn rồi bước vào thang máy. Đôi mắt đen sâu của hắn cúi xuống nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Ở đây không an toàn, về nhà, tôi sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”
Cô chỉ có thể bất lực nằm gọn trong vòng tay của hắn. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Sao ngữ điệu của hắn lại ngập mùi mờ ám như vậy.
“Thiên Tâm, em ra ngoài đi!”
“Hả?” Thẩm Thiên Tâm tròn mắt, bất ngờ thốt lên.
Cả người hắn toát lên sự băng lãnh khiến Thẩm Thiên Tâm ngờ nghệch. Có nhầm không vậy, người ra ngoài phải là hắn mới đúng. Nếu hắn đã không muốn bác sĩ thay băng cho cô thì nên để Thẩm Thiên Tâm thay băng sẽ thích hợp hơn chứ.
Thẩm Thư nhíu mày, cả người cô căng cứng, tim đập loạn. Đang có Thẩm Thiên Tâm ở đây mà hắn lại dám hành xử như vậy, hắn muốn khiêu khích cô đến mức này sao?
Thẩm Thiên Tâm bị phong thái bức người của hắn làm cho luống cuống. Cô ta miễn cưỡng rời khỏi phòng trước vô vàn thắc mắc.
“Buông ra!”
Cô đẩy hắn, vết thương bị động liền khiến cô đau nhói. Hắn lập tức siết vòng tay, ôm chặt cô hơn: “Tôi sẽ xử lý em sau, còn bây giờ thì ngoan ngoãn đi.”
Gì chứ! Hắn định thay băng cho cô thật ư? Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cởi cúc áo của cô, kéo áo cô trượt xuống hai bả vai. Cô giật mình, như ý thức được điều gì đó, vội vàng đưa tay giữa lấy phần áo trước ngực. Nhưng hắn nhanh hơn một bước, khi cô vừa có ý định che chắn thì hắn đã giữ chặt hai cổ tay cô lại.
“Ngồi im!”
Áo cô cứ thế rơi tuột xuống, phần trên không một mảnh vải che chắn, nơi căng tròn, trắng mịn cứ thế hiên ngang phơi bày trước mắt hắn.
“Anh…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cơ thể em, còn cái gì tôi chưa thấy.”
Mặt cô lập tức đỏ ửng, cả người nóng ran, da thịt bất giác ngứa ngáy. Hắn có cần phải để cô trần trụi như thế này không, chỉ là thay băng trên hai bả vai thôi mà, đâu cần phải để lộ toàn bộ thân trên như thế.
Vết thương thực sự rất đau, khiến cô muốn phản kháng hắn nhưng lại không thể. Chỉ đành bất lực ngồi đó, nhắm mắt lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn cẩn thận, tỉ mỉ sát trùng vết thương cho cô như thể rất thành thục trong việc này. Trên da thịt trắng nõn, mịn màng đột nhiên xuất hiện hai vết thương khiến hắn bất giác cảm thấy căm phẫn.
Cả người cô run lên vì đau đớn. Vết dao khá sâu, cô chỉ cử động một chút mà cơn đau đã bám tận vào xương tuỷ.
“Thiên Tâm, ở lại chăm sóc Thẩm Thư.”
Hắn thay băng xong liền lạnh lùng rời đi. Dường như vừa có một cuộc điện thoại gọi đến cho hắn, chiếc điện thoại bị hắn siết chặt như muốn biến dạng. Hình như cả Thẩm Chí Tường và hắn đều ra ngoài để xử lý kẻ đã gây ra chuyện này.
Nhớ lại ánh mắt của Thẩm Hàn Phong khi trông thấy Thẩm Thư bị thương, Thẩm Thiên Tâm bất giác rùng mình. Chưa bao giờ cô ta thấy hắn có nét biểu cảm đáng sợ đến như vậy, như thể hắn muốn nghiền nát những tên đó thành từng mảnh vụn.
Thẩm Thiên Tâm ngồi xuống ghế, nhìn cô với ánh mắt cảm kích: “Cảm…cảm ơn chị!”
Cô làm mặt lạnh, nhìn thẳng về phía trước: “Bản năng của cảnh sát thôi.”
“Không phải.” Cô ta đột nhiên rưng rưng nước mắt: “Đó là tình cảm gia đình, em biết chị vẫn luôn xem em như em gái ruột, là chị cố tình che giấu, vì mâu thuẫn đó, nên chúng ta mới tự đối xử lạnh nhạt với nhau như thế này.”
“Mày nghĩ ít thôi, tao không có hứng thú với mối quan hệ đó.”
Thẩm Thiên Tâm lắc đầu quầy quậy: “Chị trở về ngày xưa đi, chúng ta tiếp tục hoà thuận như vậy…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tao muốn nghỉ ngơi.”
Cô lạnh lùng cắt ngang, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Thẩm Thiên Tâm chỉ còn nước im bặt, lặng lẽ ra khỏi phòng để cô có không gian nghỉ ngơi.
Tiếng cửa đóng lại vừa vang lên, cô đã mở mắt, thứ trong suốt như pha lê lập tức rời khỏi tuyến lệ của cô. Thẩm Thiên Tâm nói đúng, cô vẫn coi trọng mối quan hệ đó, cô vẫn luôn để tâm đến gia đình, đặc biệt là, cô vẫn luôn coi Thẩm Thiên Tâm là đứa em ruột thịt, nhưng cô không sao chấp nhận được, không cách nào chấp nhận được sự thật năm đó, cho nên mới dùng bộ dáng lạnh lùng mà xa lánh mọi người. Có như thế, cô mới cảm thấy thoải mái hơn khi ở Thẩm gia.
Lý do cô có mặt mũi vênh váo trong Thẩm gia là bởi cô là con gái của vợ cả. Là người bị ép gả cho Thẩm Chí Tường, khiến mẹ cô sinh cô ở Thẩm gia, lớn lên ở Thẩm gia và cô xứng đáng được Thẩm Chí Tường cưng chiều, yêu thương như vậy, mặc dù cô không phải con ruột của ông.
Sau khi giải quyết công việc xong, Thẩm Hàn Phong lạnh lùng trở lại phòng bệnh, bế thốc cô lên trong khi cô vẫn còn đang ngủ.
Thẩm Thư mơ màng mở mắt. Cô định giãy giụa thì vết thương truyền đến cơn đau nhói khiến cô nhăn nhó mặt mày. Thẩm Thiên Tâm ngơ ngác đứng bật dậy khi đang ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng bệnh.
“Anh, anh đưa chị ấy đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Hắn lạnh lùng nhả ra hai chữ.
“Nhưng mà, vết thương của chị ấy…”
“Em làm thủ tục thanh toán viện phí đi.”
Hắn để lại một câu ngắn gọn rồi bước vào thang máy. Đôi mắt đen sâu của hắn cúi xuống nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Ở đây không an toàn, về nhà, tôi sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”
Cô chỉ có thể bất lực nằm gọn trong vòng tay của hắn. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Sao ngữ điệu của hắn lại ngập mùi mờ ám như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro