Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế
Phải được tôi c...
Kiều Tư Lãng
2024-10-05 08:09:35
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Khoá cửa lại!”
Cô vừa bước vào phòng làm việc của hắn, hắn đã lạnh lùng ra lệnh. Cô phản ứng có chút chậm chạp, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn.
“Qua đây!” Vừa khoá trái cửa, thanh âm băng lãnh tiếp tục vang lên.
Cô nhíu mày: “Không, tôi chỉ hỏi anh một chuyện rồi đi ngay.”
“Tôi nói em qua đây!” Hắn gằn giọng, buông tay khỏi bàn phím, tựa lưng lên ghế, vẻ mặt đã có phần tức tối. Cô tìm đến thật đúng lúc, hắn cũng chuẩn bị điều thư ký xuống gọi cô lên đây.
Thẩm Thư tròn mắt, đứng ngây ngốc, tim đập loạn. Hắn lập tức cau mày khi thấy cô không có động tĩnh, dường như hắn không còn đủ kiên nhẫn để nói đến lần thứ ba.
Cô thoáng run lên, bước chân vô thức di chuyển theo không gian căng thẳng mà hắn mang lại. Còn chưa kịp sát lại gần, hắn đã kéo tay cô một cái, ôm ngang eo cô, ép cô ngồi xuống đùi hắn. Trên màn hình vi tính vẫn đang hiện tài liệu làm việc của hắn. Chươ????g ????ới ????hấ???? ????ại + ????????ù???????? ????????yệ????.VN +
Thẩm Thư nhìn xuống cánh tay của hắn đang ôm chặt eo của cô, bàn tay cô lơ lửng không biết bám vào đâu.
“Anh…buông tôi ra!”
”Cốc cốc.” Đột nhiên có tiếng gõ cử, cô giật mình, lập tức ngồi bất động trên đùi hắn.
Thanh âm trong trẻo lập tức nói vọng vào bộ đàm: “Anh à, là em.”
Cô hoảng sợ, vội vàng đẩy Thẩm Hàn Phong ra để đứng dậy, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn, lập tức siết chặt cô hơn đồng thời di chuyển chuột máy tính cùng với nét mặt cương nghị: "Hôn tôi đi!”
Thanh âm của hắn vang lên ngay bên tai, cô đơ người nhìn lên màn hình vi tính đã hiện lên ô mật mã. Cô vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liền gõ mật mã, bây giờ chỉ cần nhấn một cái, cửa phòng liền tự động mở ra, Thẩm Thiên Tâm sẽ bước vào trong, cô ta sẽ được chiêm ngưỡng cảnh này. Hắn đang đe dọa cô sao?
Hơi thở của cô có phần hỗn loạn, cô luống cuống tới mức không biết làm gì. Sao Thẩm Thiên Tâm lại đến đúng lúc này cơ chứ.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, lực gõ có phần mạnh mẽ hơn, cho thấy cô ta đang sốt sắng ngóng chờ cánh cửa mở ra khiến Thẩm Thư càng thêm hoảng loạn, cô không kịp đấu tranh tư tưởng, nhanh chóng vòng tay ra phía sau gáy của hắn, chậm rãi đặt lên môi hắn một nụ hôn. Vốn chỉ định lướt qua môi hắn, nào ngờ cô vừa chạm vào đã bị hắn giữ chặt gáy.
Như chỉ chờ có vậy, một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt gáy, hắn đứng lên xoay người một cái, cô liền ngồi yên vị trên ghế, cơ thể hắn phủ lên cơ thể cô, hắn dùng một tay chống lên ghế, một tay giữ chặt gáy cô. Hôn cô điên cuồng như thể hắn đã từ lâu không được động chạm vào người cô vậy.
Vẫn như mọi khi, đến lúc cô cảm giác như không còn chút oxi nào để thở nữa, hắn mới chịu buông ra. Hắn hài lòng cúi xuống ngắm nhìn cô. Thu tay ở phía sau gáy lại, đưa lên lau đi những vệt son bị hắn làm nhòe nơi khóe miệng cô.
Cô run rẩy thở dốc, lấy lại sức lực, đẩy mạnh hắn ra rồi đứng bật dậy giữ khoảng cách với hắn, chỉnh lại cổ áo và tóc vừa bị hắn làm cho lộn xộn hết cả lên. Cánh cửa lập tức được mở ra. Thẩm Thiên Tâm bước vào, cô liền vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thẩm Thiên Tâm khó hiểu nhìn theo bộ dáng vội vã như ma đuổi của cô: “Chị ấy vào phòng anh làm gì vậy?”
Thẩm Hàn Phong đã ngồi ngay ngắn trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em có vẫn đề gì?”
Thẩm Thiên Tâm đặt xấp tài liệu lên bàn: “Em mang kế hoạch dự án mới đến cho anh duyệt.”
“Ừm, để đó đi.”
Hắn đáp nhàn nhạt rồi tiếp tục múa tay trên bàn phím, tập trung làm phần việc còn đang dang dở.
Cô chạy vụt về phòng làm việc, tự trấn an bản thân, nhìn qua nhìn lại mình trong gương, to son, chỉnh lại tóc tai, quần áo cho ngay ngắn, nét mặt không khỏi hậm hực xen lẫn vẻ hoảng sợ, cô chỉ muốn hỏi hắn về khu đất, nào ngờ lại tự biến bản thân thành con mồi của hắn.
Thẩm Thiên Tâm vừa đi được một lát, Thẩm Hàn Phong đã đứng lên rời khỏi phòng. Hắn đi lướt qua phòng tài vụ, mấy nữ nhân viên liền len lét mắt nhìn rồi bàn tán với nhau: “Khi nãy tôi thấy Thẩm Thư vội lắm, bây giờ giám đốc còn đích thân đến phòng làm việc của cô ta, không biết có vấn đề gì đây?”
“Khi nãy em muốn hỏi về chuyện gì nhỉ?”
Hắn bất ngờ bước vào trong, ánh mắt ám muội nhìn cô, ngón tay thong thả nhất nút khoá trái. Cô tròn mắt, cơ hồ muốn chạy trốn khỏi phòng thì hắn đã bước đến trước mặt cô.
Thẩm Thư lập tức hoá đá, ngồi im trên ghế, không nhúc nhích cùng với thanh âm lắp bắp: “Tôi…tôi muốn hỏi về…về khu đất anh mới thầu để làm dự án.”
“Em muốn hỏi gì?”
Tim cô đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể căng cứng, hai bàn tay chỉ biết bám chặt vào ghế: “Tôi muốn biết…về…người đã bán khu đất cho anh.”
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên thích thú trước bộ dạng hoảng loạn quá đỗi rõ ràng của cô. Hắn vòng ra sau, chống tay xuống bàn như muốn ôm trọn lấy cơ thể của cô: “Em muốn biết để làm gì?”
Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự run rẩy: “Tôi…tôi có chút chuyện riêng.”
Hắn rút trong túi áo ra tấm danh thiếp đưa ra trước mặt cô. Cô như nhìn thấy vàng, vội vã giơ tay muốn chộp lấy nhưng hắn ngay lập tức rụt tay lại, khoé miệng càng cong lên khi cô đưa ánh mắt khó hiểu và mong ngóng nhìn hắn.
Hắn khẽ đưa tay vuốt lọn tóc mượt mà của cô: “Chỉ cần nghe lời, em muốn cái gì cũng có.”
Cô vội ngước lên nhìn hắn: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Sau này, những nơi em đến, những việc em làm đều phải có sự cho phép của tôi.”
Cô miễn cưỡng gật đầu sau một hồi do dự, hắn liền hài lòng đưa danh thiếp của chủ đất cho cô.
“Khoá cửa lại!”
Cô vừa bước vào phòng làm việc của hắn, hắn đã lạnh lùng ra lệnh. Cô phản ứng có chút chậm chạp, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn.
“Qua đây!” Vừa khoá trái cửa, thanh âm băng lãnh tiếp tục vang lên.
Cô nhíu mày: “Không, tôi chỉ hỏi anh một chuyện rồi đi ngay.”
“Tôi nói em qua đây!” Hắn gằn giọng, buông tay khỏi bàn phím, tựa lưng lên ghế, vẻ mặt đã có phần tức tối. Cô tìm đến thật đúng lúc, hắn cũng chuẩn bị điều thư ký xuống gọi cô lên đây.
Thẩm Thư tròn mắt, đứng ngây ngốc, tim đập loạn. Hắn lập tức cau mày khi thấy cô không có động tĩnh, dường như hắn không còn đủ kiên nhẫn để nói đến lần thứ ba.
Cô thoáng run lên, bước chân vô thức di chuyển theo không gian căng thẳng mà hắn mang lại. Còn chưa kịp sát lại gần, hắn đã kéo tay cô một cái, ôm ngang eo cô, ép cô ngồi xuống đùi hắn. Trên màn hình vi tính vẫn đang hiện tài liệu làm việc của hắn. Chươ????g ????ới ????hấ???? ????ại + ????????ù???????? ????????yệ????.VN +
Thẩm Thư nhìn xuống cánh tay của hắn đang ôm chặt eo của cô, bàn tay cô lơ lửng không biết bám vào đâu.
“Anh…buông tôi ra!”
”Cốc cốc.” Đột nhiên có tiếng gõ cử, cô giật mình, lập tức ngồi bất động trên đùi hắn.
Thanh âm trong trẻo lập tức nói vọng vào bộ đàm: “Anh à, là em.”
Cô hoảng sợ, vội vàng đẩy Thẩm Hàn Phong ra để đứng dậy, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn, lập tức siết chặt cô hơn đồng thời di chuyển chuột máy tính cùng với nét mặt cương nghị: "Hôn tôi đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm của hắn vang lên ngay bên tai, cô đơ người nhìn lên màn hình vi tính đã hiện lên ô mật mã. Cô vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liền gõ mật mã, bây giờ chỉ cần nhấn một cái, cửa phòng liền tự động mở ra, Thẩm Thiên Tâm sẽ bước vào trong, cô ta sẽ được chiêm ngưỡng cảnh này. Hắn đang đe dọa cô sao?
Hơi thở của cô có phần hỗn loạn, cô luống cuống tới mức không biết làm gì. Sao Thẩm Thiên Tâm lại đến đúng lúc này cơ chứ.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, lực gõ có phần mạnh mẽ hơn, cho thấy cô ta đang sốt sắng ngóng chờ cánh cửa mở ra khiến Thẩm Thư càng thêm hoảng loạn, cô không kịp đấu tranh tư tưởng, nhanh chóng vòng tay ra phía sau gáy của hắn, chậm rãi đặt lên môi hắn một nụ hôn. Vốn chỉ định lướt qua môi hắn, nào ngờ cô vừa chạm vào đã bị hắn giữ chặt gáy.
Như chỉ chờ có vậy, một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt gáy, hắn đứng lên xoay người một cái, cô liền ngồi yên vị trên ghế, cơ thể hắn phủ lên cơ thể cô, hắn dùng một tay chống lên ghế, một tay giữ chặt gáy cô. Hôn cô điên cuồng như thể hắn đã từ lâu không được động chạm vào người cô vậy.
Vẫn như mọi khi, đến lúc cô cảm giác như không còn chút oxi nào để thở nữa, hắn mới chịu buông ra. Hắn hài lòng cúi xuống ngắm nhìn cô. Thu tay ở phía sau gáy lại, đưa lên lau đi những vệt son bị hắn làm nhòe nơi khóe miệng cô.
Cô run rẩy thở dốc, lấy lại sức lực, đẩy mạnh hắn ra rồi đứng bật dậy giữ khoảng cách với hắn, chỉnh lại cổ áo và tóc vừa bị hắn làm cho lộn xộn hết cả lên. Cánh cửa lập tức được mở ra. Thẩm Thiên Tâm bước vào, cô liền vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thẩm Thiên Tâm khó hiểu nhìn theo bộ dáng vội vã như ma đuổi của cô: “Chị ấy vào phòng anh làm gì vậy?”
Thẩm Hàn Phong đã ngồi ngay ngắn trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em có vẫn đề gì?”
Thẩm Thiên Tâm đặt xấp tài liệu lên bàn: “Em mang kế hoạch dự án mới đến cho anh duyệt.”
“Ừm, để đó đi.”
Hắn đáp nhàn nhạt rồi tiếp tục múa tay trên bàn phím, tập trung làm phần việc còn đang dang dở.
Cô chạy vụt về phòng làm việc, tự trấn an bản thân, nhìn qua nhìn lại mình trong gương, to son, chỉnh lại tóc tai, quần áo cho ngay ngắn, nét mặt không khỏi hậm hực xen lẫn vẻ hoảng sợ, cô chỉ muốn hỏi hắn về khu đất, nào ngờ lại tự biến bản thân thành con mồi của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thiên Tâm vừa đi được một lát, Thẩm Hàn Phong đã đứng lên rời khỏi phòng. Hắn đi lướt qua phòng tài vụ, mấy nữ nhân viên liền len lét mắt nhìn rồi bàn tán với nhau: “Khi nãy tôi thấy Thẩm Thư vội lắm, bây giờ giám đốc còn đích thân đến phòng làm việc của cô ta, không biết có vấn đề gì đây?”
“Khi nãy em muốn hỏi về chuyện gì nhỉ?”
Hắn bất ngờ bước vào trong, ánh mắt ám muội nhìn cô, ngón tay thong thả nhất nút khoá trái. Cô tròn mắt, cơ hồ muốn chạy trốn khỏi phòng thì hắn đã bước đến trước mặt cô.
Thẩm Thư lập tức hoá đá, ngồi im trên ghế, không nhúc nhích cùng với thanh âm lắp bắp: “Tôi…tôi muốn hỏi về…về khu đất anh mới thầu để làm dự án.”
“Em muốn hỏi gì?”
Tim cô đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể căng cứng, hai bàn tay chỉ biết bám chặt vào ghế: “Tôi muốn biết…về…người đã bán khu đất cho anh.”
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên thích thú trước bộ dạng hoảng loạn quá đỗi rõ ràng của cô. Hắn vòng ra sau, chống tay xuống bàn như muốn ôm trọn lấy cơ thể của cô: “Em muốn biết để làm gì?”
Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự run rẩy: “Tôi…tôi có chút chuyện riêng.”
Hắn rút trong túi áo ra tấm danh thiếp đưa ra trước mặt cô. Cô như nhìn thấy vàng, vội vã giơ tay muốn chộp lấy nhưng hắn ngay lập tức rụt tay lại, khoé miệng càng cong lên khi cô đưa ánh mắt khó hiểu và mong ngóng nhìn hắn.
Hắn khẽ đưa tay vuốt lọn tóc mượt mà của cô: “Chỉ cần nghe lời, em muốn cái gì cũng có.”
Cô vội ngước lên nhìn hắn: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Sau này, những nơi em đến, những việc em làm đều phải có sự cho phép của tôi.”
Cô miễn cưỡng gật đầu sau một hồi do dự, hắn liền hài lòng đưa danh thiếp của chủ đất cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro