Chương 13
Nguyệt Lộc
2024-07-13 15:44:12
15.
Mẹ kế đến gặp tôi.
Bà mang cho tôi một chén súp.
“Phóng túng hai tháng, thân hình có chút biến dạng rồi.”
Mẹ kế nhìn tôi, trong mắt có chút bất mãn.
Bà là người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Dù đã ngoài bốn mươi nhưng vóc dáng của bà vẫn như thiếu nữ.
Bản thân bà cố gắng làm tốt nhất nên cũng sẽ yêu cầu chúng tôi cố gắng hết sức có thể.
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy bát canh, nói: "Vâng mẹ, sau này con sẽ chú ý giảm cân.”
Tôi cúi đầu nhìn vòng eo của mình.
Thực ra cũng không có nhiều khác biệt, dù sao làm blogger cũng cần phải lên hình.
Nhiều lắm cũng chỉ là một cân rưỡi thịt.
Nhưng trong mắt mẹ kế, đây là sự thiếu kỷ luật tự giác cực lớn.
Mẹ kế cũng không vội rời đi mà lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ.
Bà đưa chiếc hộp cho tôi.
“Của hồi môn.”
Để lại vài chữ này rồi xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa bà hơi dừng rồi quay lại nhìn tôi.
Dường như có sự thương cảm trong đôi mắt điềm tĩnh đó.
"Ta tưởng, con có thể thoát được."
Âm thanh rất nhẹ, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay mất.
Mẹ kế rất nhanh đã trở lại hình dáng trước đây, vẫn bình tĩnh và thờ ơ.
Cửa đóng.
Tôi ôm hộp gấm ngơ ngác ngồi trên giường.
Qua khung cửa khổng lồ sát sàn, tôi có thể thấy toàn bộ Từ gia đều bị bao bọc bởi các vệ sĩ.
Muốn trốn thoát dưới mí mắt bọn họ, dường như là chuyện không thể.
Mẹ kế đến gặp tôi.
Bà mang cho tôi một chén súp.
“Phóng túng hai tháng, thân hình có chút biến dạng rồi.”
Mẹ kế nhìn tôi, trong mắt có chút bất mãn.
Bà là người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Dù đã ngoài bốn mươi nhưng vóc dáng của bà vẫn như thiếu nữ.
Bản thân bà cố gắng làm tốt nhất nên cũng sẽ yêu cầu chúng tôi cố gắng hết sức có thể.
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy bát canh, nói: "Vâng mẹ, sau này con sẽ chú ý giảm cân.”
Tôi cúi đầu nhìn vòng eo của mình.
Thực ra cũng không có nhiều khác biệt, dù sao làm blogger cũng cần phải lên hình.
Nhiều lắm cũng chỉ là một cân rưỡi thịt.
Nhưng trong mắt mẹ kế, đây là sự thiếu kỷ luật tự giác cực lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ kế cũng không vội rời đi mà lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ.
Bà đưa chiếc hộp cho tôi.
“Của hồi môn.”
Để lại vài chữ này rồi xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa bà hơi dừng rồi quay lại nhìn tôi.
Dường như có sự thương cảm trong đôi mắt điềm tĩnh đó.
"Ta tưởng, con có thể thoát được."
Âm thanh rất nhẹ, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay mất.
Mẹ kế rất nhanh đã trở lại hình dáng trước đây, vẫn bình tĩnh và thờ ơ.
Cửa đóng.
Tôi ôm hộp gấm ngơ ngác ngồi trên giường.
Qua khung cửa khổng lồ sát sàn, tôi có thể thấy toàn bộ Từ gia đều bị bao bọc bởi các vệ sĩ.
Muốn trốn thoát dưới mí mắt bọn họ, dường như là chuyện không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro