Chương 5
Vãn Hoà Xuy Yên
2024-07-10 17:12:07
26.
"Ấy, chuyện này..."
Trâu Miên bị dọa sợ, vội vàng nhìn sang Kế Thước, không nhịn được giải thích:
"Thằng nhóc này là em trai của Hạ Viên..."
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Kế Thước xanh mét, vẻ điềm tĩnh ban đầu dường như trong nháy mắt đã sụp đổ, có hơi phát cáu.
"Chậc."
Bùi Kỳ liếc xéo Kế Thước, chống tay xuống ghế sô pha, rõ ràng là muốn đứng dậy, dọa tôi sợ tới mức vội vàng níu cậu lại: "Đừng."
"Hạ Viên, đừng để anh nhắc lại!"
Tôi nghe thấy giọng điệu quen thuộc, giơ tay giữ chặt góc áo Bùi Kỳ, ánh mắt rơi vào đôi môi hơi mấp máy của cậu, cúi người hôn xuống.
“Hạ Viên!” Trâu Miên kinh ngạc đến biến sắc.
Nhưng tôi không muốn bận tâm đến bất cứ điều gì cả.
Lần này, Bùi Kỳ không đảo khách thành chủ, cũng không đáp lại tôi. Chỉ giơ tay ôm chặt lấy eo tôi, mặc cho tôi càn quấy.
Cửa ra vào trở lại dáng vẻ yên tĩnh.
Tôi ngồi trên đùi Bùi Kỳ, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào muốn đứng lên, không ngờ Bùi Kỳ lại ôm lấy tôi: "Hôn xong là chạy?"
“Xin lỗi…” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Chị…“
Bùi Kỳ lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngồi thẳng người lại xích lại gần tôi, bàn tay mảnh khảnh luồn vào trong tóc tôi, nhỏ giọng nói: “Cái này mới là cách hôn."
“Ưm."
Tôi đặt tay lên vai Bùi Kỳ, rõ ràng là cậu chủ động, nhưng tư thế của tôi lại cao hơn.
Nụ hôn kiểu này, giống như một kiểu cầu nguyện.
27.
"Hạ Viên, cô làm sao vậy! Cô không biết miếng bánh kia quan trọng như thế nào với cô à? Cô hoạt động lâu như vậy, không phải chỉ vì ngày hôm nay sao?"
Trâu Miên gọi điện đến, nói một đống lời.
Tôi nhìn xuống, nhỏ giọng nói: "Hợp đồng đã được ký rồi. Nếu anh ta phá vỡ hợp đồng, chị có thể kiếm được phí vi phạm hợp đồng. Không lỗ đâu."
"Hạ Viên! Cô thật sự mất trí rồi! Cơ hội này rất khó có được, cô muốn bỏ lỡ cơ hội sao!" Trâu Miên tức giận đập bàn: "Bây giờ cô thêm WeChat của Kế Thước, hoặc là đi đến gặp cậu ấy, nói xin lỗi. "
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà ở thành phố này, chợt thấy lạc lõng.
Khi tôi chủ động hôn Bùi Kỳ, tôi biết, Kế Thước sẽ đánh vào vị trí nữ chính kia, lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì giây phút đó, tôi nhận ra rằng, tôi không muốn nhân vật nữ chính ấy một tí nào.
Tôi đã thoải mái ở trong vùng an toàn trong một thời gian dài, ngoài việc làm diễn viên, tôi không biết mình muốn làm gì khác.
Trước đây do muốn so đo với Kế Thước, tôi suýt nữa đã đi lên cái gọi là "con đường tắt" kia, cho dù bị Từ Lam chèn ép, cũng chưa từng rời khỏi giới giải trí.
Nhưng bây giờ tôi không muốn vướng vào nữa, tôi chỉ muốn sống cuộc sống tự do của chính mình, mỗi ngày vui vẻ, là đã mãn nguyện rồi.
Cạch, cạch, tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn.
Phòng khách có hơi mờ tối, Bùi Kỳ đang uống nước, ngón tay thon dài trắng nõn cầm cái cốc, hầu kết nhấp nhô, dùng đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn tôi.
"Đã khuya như vậy rồi, còn chưa đi ngủ..."
Tôi quay người đi về phía bàn ăn, nhìn thấy Bùi Kỳ uống hết cốc nước này đến cốc khác, không khỏi có hơi kinh ngạc: “Buổi tối như này cậu uống nhiều nước như vậy làm gì…”
Hơi thở Bùi Kỳ hơi nặng nề, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, giọng nói trở nên khàn khàn: "Buổi tối ăn mặn, nên không ngủ được."
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là lần đầu tiên của Bùi Kỳ, nhưng những lời kia…
"Người đại diện của chị gọi đến à?"
Hầu kết của Bùi Kỳ vẫn nhấp nhô, ngón tay thon dài tiếp tục rót nước, có vẻ tùy tiện hỏi thăm.
Tôi à lên một tiếng, nói lí nhí: "Ừ."
Bùi Kỳ: "Thích thì cứ làm đi."
Tôi:…
Tôi sững sờ, nghĩ đến giọng nói của Trâu Miên lúc nãy rất lớn, không biết Bùi Kỳ có nghe thấy hay không, nên chọn cách im lặng.
Bùi Kỳ chống đầu lưỡi vào răng, đôi mắt đen tuyền mờ hồ nhuốm một cảm xúc khó có thể miêu tả, giống như là đang kìm nén: "Dù sao cũng chả có ai có thể ngăn được chị."
Cách một cái bàn, tôi luống cuống nhìn về phía Bùi Kỳ, nghĩ đến chuyện lúc trước, không khỏi nói với cậu: “Rất xin lỗi, tối hôm đó chị uống nhiều quá…”
Loảng xoảng, Bùi Kỳ tiện tay ném chiếc cốc sang một bên, quay lưng đi, biến mất trong bóng tối.
Nhìn cốc nước còn lại một nửa, tôi thở dài, ngồi ngẩn người trên ghế cho đến rạng sáng.
28.
Bàn tay hơi lạnh đặt ở eo, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang dựa vào ngực Bùi Kỳ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, lại lập tức giả vờ ngủ.
Bùi Kỳ đặt tôi lên giường, tiện tay lấy chăn đắp cho tôi, vươn tay sờ sờ trán.
Tôi cuộn tròn lại nép vào trong chăn, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Hơi thở mát lạnh biến mất, tôi lặng lẽ mở mắt ra, vốn tưởng Bùi Kỳ đã đi ra ngoài, không ngờ cậu đứng cạnh tủ quần áo bắt đầu cởi áo ngủ, mặc áo phông vào, trên tấm lưng trần trụi còn có vết cào của tôi... …
Làn da Bùi Kỳ rất trắng, trông rất gầy, nhưng các đường cơ bắp lại cực kỳ rõ ràng.
Mẹ ơi, cứu mạng.
Tôi lặng lẽ nhích người chui vào chăn, giả vờ như mình không nhìn thấy gì, giả vờ như vậy rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, thì đã gần đến trưa, tôi ngái ngủ ngồi dậy, đang ngáp, lại nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài cửa.
"Này, quà trưởng thành người anh em này tặng anh, có thích ko?"
"Hửm?"
Bùi Kỳ chậm rãi thì thầm.
Phương Cách cười hì hì: "Những cái đó là ba con sói đó đó!"
Tôi lập tức sững sờ, nhìn qua khe cửa thấy Bùi Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha lật chiếc túi ra, giơ tay ném cho Phương Cách một chiếc chìa khóa, cau mày nói:
"Tao đã biết là mày nhét vào vali của tao rồi. Cầm chìa khóa xe rồi mau đi đi."
"Ầy, đừng như vậy mà. Em không chỉ đến đây để mượn xe đâu."
Phương Cách tung đi tung lại chiếc chìa khóa trong tay, cười hì hì nói với Bùi Kỳ: "Em còn mua cam cho chị đó. Em chờ đến khi chị quay lại sẽ tự mình đưa cho chị ấy."
Bùi Kỳ chống đầu lưỡi vào răng, không nói câu gì, liếc mắt qua, vươn tay về phía Phương Cách.
Phương Cách khịt mũi, để quả cam lên bàn, cầm theo chìa khóa chuồn đi.
Tôi chớp mắt, yên lặng quan sát, đang do dự có nên ra ngoài không, thì thấy Bùi Kỳ xách túi cam đi vào bếp.
"Ôi, mua cái loại cam đểu gì thế này"
Những lời phàn nàn của Bùi Kỳ từ trong bếp truyền ra.
Tôi nhìn cậu nhăn hết cả mặt vì chua, không nhịn được cười thành tiếng.
Bùi Kỳ hơi mím môi, chống tay lên bàn nhìn tôi, nhướng mày, nói: "Buồn cười à?"
“À…"
Tôi im lặng nén cười, phồng má liếc nhìn Bùi Kỳ, xoay người đi về phía phòng khách.
Kết quả sau lưng lập tức nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Kỳ, tôi sợ hãi quay đầu lại, đâm thẳng vào ngực Bùi Kỳ, tôi còn chưa kịp mở lời, cậu đã cáo trạng trước:
“Cố ý đâm vào em đấy à?”
“Không."
Tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kỳ quái của cậu, cũng không muốn cãi vã với cậu, định đi sang bên cạnh, nhưng Bùi Kỳ lại nhanh hơn một bước, trực tiếp kéo tôi về hướng ngược lại.
“Cậu"
"Em làm sao?"
Bùi Kỳ thờ ơ nhìn tôi, ngồi trên ghế sô pha mở hộp đồ ăn ra, nhẹ nhàng nói: "Qua đây ăn đi."
Tôi hít một hơi thật sâu, rõ ràng cảm thấy Bùi Kỳ đang cố ý chọc tức tôi, nhíu mày, cũng tức giận không chịu được, đang định nhấc chân quay về phòng ngủ, nhưng vừa đi được mấy bước lại bị cậu bế lên.
"Á! Cậu… thả chị xuống! "
"Ăn xong rồi lại làm loạn sau."
Bùi Kỳ vòng tay qua eo tôi, cậu ngồi trên ghế sô pha, còn tôi ngồi trên chiếc đệm mềm dưới ghế sô pha.
Cậu vây tôi lại giữa cơ thể cậu và bàn trà, sau đó tiếp tục mở hộp cơm.
Tôi:…
Rốt cuộc là ai mới đang làm loạn thế!
Tôi hít hà mùi cơm chín ngào ngạt, bĩu môi, nói lí nhí: "Chị còn chưa đánh răng đâu đấy."
Bùi Kỳ nghiêng đôi chân thon dài ra, nhường đường cho tôi.
29.
Mười phút sau, tôi xõa tóc ngồi trên chiếc đệm mềm đối diện với Bùi Kỳ, tiện tay cầm lấy đôi đũa cậu đưa tới, há miệng ăn một miếng lớn cơm thịt kho, vô cùng thỏa mãn.
"Hết bao nhiêu tiền thế, để chị chuyển cho cậu."
Tôi ăn thêm vài miếng nữa, vừa trộn cơm với nước sốt, vừa lịch sự lấy điện thoại ra hỏi giá cả.
Bùi Kỳ liếc xéo tôi một cái, cúi đầu cắn một miếng đồ ăn, nhẹ giọng nói: “Còn chưa đến mức không nuôi nổi chị đâu.”
"Khụ khụ…"
Tôi không nhịn được ho khan một trận, yên lặng uống cạn cốc nước, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó, dù là anh em ruột, cũng phải tính toán rõ ràng đi.”
"Em và chị là anh em ruột?"
Bùi Kỳ thuận miệng hỏi lại, tôi còn chưa kịp trả lời, cậu đã nói: "Quả thực đã từng hôn."
(Từ “ruột” trong “anh em ruột” và “hôn” trong tiếng Trung là cùng 1 chữ)
Tôi:...
Đầu óc tôi ong ong, chớp mắt nhìn cậu.
Cậu: "Chỉ đang nói sự thật thôi."
Tôi:...
Tôi cắn môi, dứt khoát từ bỏ ý định chuyển tiền, cũng không thèm nhìn cậu nữa, để điện thoại xuống bàn trà, cắm đầu ăn cơm.
Hòa thuận được chừng năm phút.
Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, tôi vô thức nhìn qua, liếc mắt đã thấy lời mời kết bạn: Kế Thước.
Nhìn lướt qua, tôi cúi đầu ăn cơm, nuốt mấy miếng, định thò tay vào lấy điện thoại, nhưng Bùi Kỳ đã ném một gói khăn giấy qua, không sai lệch chút nào đập thẳng vào điện thoại của tôi.
Tôi mím môi nhìn cậu.
Bùi Kỳ: "Sơ suất thôi."
Tôi:...
Là sơ suất ư?
Tôi không hỏi, chỉ cầm điện thoại lên bấm vào lời mời kết bạn, không một chút do dự, tôi bấm thẳng vào nút bỏ qua, đồng thời đóng tất cả các cách kết bạn lại.
Làm xong tất cả những chuyện này, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, hơi tự giễu bĩu môi, nhưng không ngờ lại ngay lập tức nghe thấy tiếng Bùi Kỳ ném đũa vào hộp cơm.
Tôi nhìn cơm còn nguyên trong bát, không nhịn được quay sang nhìn cậu: "Cậu còn chưa ăn cơm xong…"
"Em buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Bùi Kỳ dừng lại trước ở cửa phòng, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy nắm đấm cửa, thờ ơ nói: "Chị muốn ngủ cùng em à?"
Tôi:...
Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.
Tôi nhìn bữa ăn còn dang dở ở đối diện, đầu óc hơi ong ong, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể không tự nói với bản thân: Dây mơ rễ má hôm đó đã giải thích rõ ràng rồi...
Mặc dù đêm hôm đó, mỗi lần nghĩ tới, tôi đều mặt đỏ tim run, thậm chí có hơi hối hận.
Lúc trước tôi cũng không kháng cự, nhưng Kế Thước hình như sợ tôi làm hại anh ta, ảnh hưởng đến danh vọng sau này của anh ta, nên chưa bao giờ chạm vào tôi.
30.
Từ sáng đến tối, Trâu Miện gọi hết cuộc này đến cuộc khác, mặc dù tôi biết những nghệ sĩ khác trong tay cô ấy cũng có thể đóng vai nữ chính, nhưng cô ấy vẫn gọi liên tục, như thể muốn gọi cháy máy tôi luôn.
Đoán chắc cô ấy làm việc xong sẽ tới nhà ngay, tôi muốn trốn đi một thời gian, nhưng trước khi trốn, tôi phải thu xếp ổn thoả cho Bùi Kỳ đã.
Dù sao, cũng chẳng bao lâu nữa là cậu đi huấn luyện quân sự, nhỡ Trâu Miện giữ cậu lại, chẳng phải là làm “con tin” sao…
"Bùi Kỳ, đến giờ ăn tối rồi."
Tôi đứng trước cửa phòng cậu, gõ mấy lần cũng không có ai trả lời, không khỏi cảm thấy kỳ quái, lặng lẽ mở cửa.
Căn phòng cực kỳ tối tăm, rèm kéo kín mít, điều hòa thổi ra hơi lạnh khiến tôi nổi da gà.
Tôi còn tưởng Bùi Kỳ còn chưa tỉnh, vô thức đi về phía giường, kết quả trên giường không có lấy một bóng người.
"Bùi Kỳ?”
"Ở đây."
Kèm theo tiếng cửa phòng tắm mở ra, giọng nói của Bùi Kỳ khàn khàn, khoác áo tắm đứng trước cửa, trông như một cái bóng, cơ thể cao lớn như sắp chạm tới khung cửa rồi.
Cạch, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, Bùi Kỳ buộc lại dây ở áo choàng tắm, đi sang bên kia cầm lấy khăn tắm khô lên, nhân tiện ngồi luôn xuống ghế sô pha.
Tôi nhìn mái tóc ướt sũng của cậu, không nhịn được nói: “Vết thương của cậu…”
Hơi thở của Bùi Kỳ hơi nặng nề, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy nhìn tôi, trong nháy mắt ngăn cản lời nói của tôi lại.
Ánh mắt chạm nhau, hầu kết của Bùi Kỳ khẽ lăn lên lăn xuống, hai tay mảnh khảnh nắm chặt, liếm liếm đôi môi mỏng, cúi đầu nói: "Vết thương không sao đâu. Chị có chuyện gì à?"
"À... Nãy chị có gõ cửa."
Vừa rồi tôi bị cậu nhìn chằm chằm, còn tưởng cậu cảm thấy không gõ cửa mà đã đi vào, nên vội vàng giải thích: "Gọi cậu ra ăn cơm."
“Không đói.” Bùi Kỳ thản nhiên đáp.
Tôi cắn môi, chỉ cảm thấy áp suất không khí trong phòng rất thấp, nhẹ nhàng nói: "Vậy, vậy để chị gọt hoa quả trong tủ lạnh cho cậu nhé, bữa trưa nay cậu ăn cũng không được bao nhiêu."
Nói xong, tôi định chuồn đi, nhưng Bùi Kỳ đã đứng dậy đi về phía tôi, tôi gần như vô thức lùi lại, dựa vào cửa nhìn Bùi Kỳ đi tới trước mặt.
"Ấy, chuyện này..."
Trâu Miên bị dọa sợ, vội vàng nhìn sang Kế Thước, không nhịn được giải thích:
"Thằng nhóc này là em trai của Hạ Viên..."
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Kế Thước xanh mét, vẻ điềm tĩnh ban đầu dường như trong nháy mắt đã sụp đổ, có hơi phát cáu.
"Chậc."
Bùi Kỳ liếc xéo Kế Thước, chống tay xuống ghế sô pha, rõ ràng là muốn đứng dậy, dọa tôi sợ tới mức vội vàng níu cậu lại: "Đừng."
"Hạ Viên, đừng để anh nhắc lại!"
Tôi nghe thấy giọng điệu quen thuộc, giơ tay giữ chặt góc áo Bùi Kỳ, ánh mắt rơi vào đôi môi hơi mấp máy của cậu, cúi người hôn xuống.
“Hạ Viên!” Trâu Miên kinh ngạc đến biến sắc.
Nhưng tôi không muốn bận tâm đến bất cứ điều gì cả.
Lần này, Bùi Kỳ không đảo khách thành chủ, cũng không đáp lại tôi. Chỉ giơ tay ôm chặt lấy eo tôi, mặc cho tôi càn quấy.
Cửa ra vào trở lại dáng vẻ yên tĩnh.
Tôi ngồi trên đùi Bùi Kỳ, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào muốn đứng lên, không ngờ Bùi Kỳ lại ôm lấy tôi: "Hôn xong là chạy?"
“Xin lỗi…” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Chị…“
Bùi Kỳ lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngồi thẳng người lại xích lại gần tôi, bàn tay mảnh khảnh luồn vào trong tóc tôi, nhỏ giọng nói: “Cái này mới là cách hôn."
“Ưm."
Tôi đặt tay lên vai Bùi Kỳ, rõ ràng là cậu chủ động, nhưng tư thế của tôi lại cao hơn.
Nụ hôn kiểu này, giống như một kiểu cầu nguyện.
27.
"Hạ Viên, cô làm sao vậy! Cô không biết miếng bánh kia quan trọng như thế nào với cô à? Cô hoạt động lâu như vậy, không phải chỉ vì ngày hôm nay sao?"
Trâu Miên gọi điện đến, nói một đống lời.
Tôi nhìn xuống, nhỏ giọng nói: "Hợp đồng đã được ký rồi. Nếu anh ta phá vỡ hợp đồng, chị có thể kiếm được phí vi phạm hợp đồng. Không lỗ đâu."
"Hạ Viên! Cô thật sự mất trí rồi! Cơ hội này rất khó có được, cô muốn bỏ lỡ cơ hội sao!" Trâu Miên tức giận đập bàn: "Bây giờ cô thêm WeChat của Kế Thước, hoặc là đi đến gặp cậu ấy, nói xin lỗi. "
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà ở thành phố này, chợt thấy lạc lõng.
Khi tôi chủ động hôn Bùi Kỳ, tôi biết, Kế Thước sẽ đánh vào vị trí nữ chính kia, lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì giây phút đó, tôi nhận ra rằng, tôi không muốn nhân vật nữ chính ấy một tí nào.
Tôi đã thoải mái ở trong vùng an toàn trong một thời gian dài, ngoài việc làm diễn viên, tôi không biết mình muốn làm gì khác.
Trước đây do muốn so đo với Kế Thước, tôi suýt nữa đã đi lên cái gọi là "con đường tắt" kia, cho dù bị Từ Lam chèn ép, cũng chưa từng rời khỏi giới giải trí.
Nhưng bây giờ tôi không muốn vướng vào nữa, tôi chỉ muốn sống cuộc sống tự do của chính mình, mỗi ngày vui vẻ, là đã mãn nguyện rồi.
Cạch, cạch, tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn.
Phòng khách có hơi mờ tối, Bùi Kỳ đang uống nước, ngón tay thon dài trắng nõn cầm cái cốc, hầu kết nhấp nhô, dùng đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn tôi.
"Đã khuya như vậy rồi, còn chưa đi ngủ..."
Tôi quay người đi về phía bàn ăn, nhìn thấy Bùi Kỳ uống hết cốc nước này đến cốc khác, không khỏi có hơi kinh ngạc: “Buổi tối như này cậu uống nhiều nước như vậy làm gì…”
Hơi thở Bùi Kỳ hơi nặng nề, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, giọng nói trở nên khàn khàn: "Buổi tối ăn mặn, nên không ngủ được."
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là lần đầu tiên của Bùi Kỳ, nhưng những lời kia…
"Người đại diện của chị gọi đến à?"
Hầu kết của Bùi Kỳ vẫn nhấp nhô, ngón tay thon dài tiếp tục rót nước, có vẻ tùy tiện hỏi thăm.
Tôi à lên một tiếng, nói lí nhí: "Ừ."
Bùi Kỳ: "Thích thì cứ làm đi."
Tôi:…
Tôi sững sờ, nghĩ đến giọng nói của Trâu Miên lúc nãy rất lớn, không biết Bùi Kỳ có nghe thấy hay không, nên chọn cách im lặng.
Bùi Kỳ chống đầu lưỡi vào răng, đôi mắt đen tuyền mờ hồ nhuốm một cảm xúc khó có thể miêu tả, giống như là đang kìm nén: "Dù sao cũng chả có ai có thể ngăn được chị."
Cách một cái bàn, tôi luống cuống nhìn về phía Bùi Kỳ, nghĩ đến chuyện lúc trước, không khỏi nói với cậu: “Rất xin lỗi, tối hôm đó chị uống nhiều quá…”
Loảng xoảng, Bùi Kỳ tiện tay ném chiếc cốc sang một bên, quay lưng đi, biến mất trong bóng tối.
Nhìn cốc nước còn lại một nửa, tôi thở dài, ngồi ngẩn người trên ghế cho đến rạng sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
28.
Bàn tay hơi lạnh đặt ở eo, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang dựa vào ngực Bùi Kỳ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, lại lập tức giả vờ ngủ.
Bùi Kỳ đặt tôi lên giường, tiện tay lấy chăn đắp cho tôi, vươn tay sờ sờ trán.
Tôi cuộn tròn lại nép vào trong chăn, hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Hơi thở mát lạnh biến mất, tôi lặng lẽ mở mắt ra, vốn tưởng Bùi Kỳ đã đi ra ngoài, không ngờ cậu đứng cạnh tủ quần áo bắt đầu cởi áo ngủ, mặc áo phông vào, trên tấm lưng trần trụi còn có vết cào của tôi... …
Làn da Bùi Kỳ rất trắng, trông rất gầy, nhưng các đường cơ bắp lại cực kỳ rõ ràng.
Mẹ ơi, cứu mạng.
Tôi lặng lẽ nhích người chui vào chăn, giả vờ như mình không nhìn thấy gì, giả vờ như vậy rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, thì đã gần đến trưa, tôi ngái ngủ ngồi dậy, đang ngáp, lại nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài cửa.
"Này, quà trưởng thành người anh em này tặng anh, có thích ko?"
"Hửm?"
Bùi Kỳ chậm rãi thì thầm.
Phương Cách cười hì hì: "Những cái đó là ba con sói đó đó!"
Tôi lập tức sững sờ, nhìn qua khe cửa thấy Bùi Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha lật chiếc túi ra, giơ tay ném cho Phương Cách một chiếc chìa khóa, cau mày nói:
"Tao đã biết là mày nhét vào vali của tao rồi. Cầm chìa khóa xe rồi mau đi đi."
"Ầy, đừng như vậy mà. Em không chỉ đến đây để mượn xe đâu."
Phương Cách tung đi tung lại chiếc chìa khóa trong tay, cười hì hì nói với Bùi Kỳ: "Em còn mua cam cho chị đó. Em chờ đến khi chị quay lại sẽ tự mình đưa cho chị ấy."
Bùi Kỳ chống đầu lưỡi vào răng, không nói câu gì, liếc mắt qua, vươn tay về phía Phương Cách.
Phương Cách khịt mũi, để quả cam lên bàn, cầm theo chìa khóa chuồn đi.
Tôi chớp mắt, yên lặng quan sát, đang do dự có nên ra ngoài không, thì thấy Bùi Kỳ xách túi cam đi vào bếp.
"Ôi, mua cái loại cam đểu gì thế này"
Những lời phàn nàn của Bùi Kỳ từ trong bếp truyền ra.
Tôi nhìn cậu nhăn hết cả mặt vì chua, không nhịn được cười thành tiếng.
Bùi Kỳ hơi mím môi, chống tay lên bàn nhìn tôi, nhướng mày, nói: "Buồn cười à?"
“À…"
Tôi im lặng nén cười, phồng má liếc nhìn Bùi Kỳ, xoay người đi về phía phòng khách.
Kết quả sau lưng lập tức nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Kỳ, tôi sợ hãi quay đầu lại, đâm thẳng vào ngực Bùi Kỳ, tôi còn chưa kịp mở lời, cậu đã cáo trạng trước:
“Cố ý đâm vào em đấy à?”
“Không."
Tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kỳ quái của cậu, cũng không muốn cãi vã với cậu, định đi sang bên cạnh, nhưng Bùi Kỳ lại nhanh hơn một bước, trực tiếp kéo tôi về hướng ngược lại.
“Cậu"
"Em làm sao?"
Bùi Kỳ thờ ơ nhìn tôi, ngồi trên ghế sô pha mở hộp đồ ăn ra, nhẹ nhàng nói: "Qua đây ăn đi."
Tôi hít một hơi thật sâu, rõ ràng cảm thấy Bùi Kỳ đang cố ý chọc tức tôi, nhíu mày, cũng tức giận không chịu được, đang định nhấc chân quay về phòng ngủ, nhưng vừa đi được mấy bước lại bị cậu bế lên.
"Á! Cậu… thả chị xuống! "
"Ăn xong rồi lại làm loạn sau."
Bùi Kỳ vòng tay qua eo tôi, cậu ngồi trên ghế sô pha, còn tôi ngồi trên chiếc đệm mềm dưới ghế sô pha.
Cậu vây tôi lại giữa cơ thể cậu và bàn trà, sau đó tiếp tục mở hộp cơm.
Tôi:…
Rốt cuộc là ai mới đang làm loạn thế!
Tôi hít hà mùi cơm chín ngào ngạt, bĩu môi, nói lí nhí: "Chị còn chưa đánh răng đâu đấy."
Bùi Kỳ nghiêng đôi chân thon dài ra, nhường đường cho tôi.
29.
Mười phút sau, tôi xõa tóc ngồi trên chiếc đệm mềm đối diện với Bùi Kỳ, tiện tay cầm lấy đôi đũa cậu đưa tới, há miệng ăn một miếng lớn cơm thịt kho, vô cùng thỏa mãn.
"Hết bao nhiêu tiền thế, để chị chuyển cho cậu."
Tôi ăn thêm vài miếng nữa, vừa trộn cơm với nước sốt, vừa lịch sự lấy điện thoại ra hỏi giá cả.
Bùi Kỳ liếc xéo tôi một cái, cúi đầu cắn một miếng đồ ăn, nhẹ giọng nói: “Còn chưa đến mức không nuôi nổi chị đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khụ khụ…"
Tôi không nhịn được ho khan một trận, yên lặng uống cạn cốc nước, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó, dù là anh em ruột, cũng phải tính toán rõ ràng đi.”
"Em và chị là anh em ruột?"
Bùi Kỳ thuận miệng hỏi lại, tôi còn chưa kịp trả lời, cậu đã nói: "Quả thực đã từng hôn."
(Từ “ruột” trong “anh em ruột” và “hôn” trong tiếng Trung là cùng 1 chữ)
Tôi:...
Đầu óc tôi ong ong, chớp mắt nhìn cậu.
Cậu: "Chỉ đang nói sự thật thôi."
Tôi:...
Tôi cắn môi, dứt khoát từ bỏ ý định chuyển tiền, cũng không thèm nhìn cậu nữa, để điện thoại xuống bàn trà, cắm đầu ăn cơm.
Hòa thuận được chừng năm phút.
Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, tôi vô thức nhìn qua, liếc mắt đã thấy lời mời kết bạn: Kế Thước.
Nhìn lướt qua, tôi cúi đầu ăn cơm, nuốt mấy miếng, định thò tay vào lấy điện thoại, nhưng Bùi Kỳ đã ném một gói khăn giấy qua, không sai lệch chút nào đập thẳng vào điện thoại của tôi.
Tôi mím môi nhìn cậu.
Bùi Kỳ: "Sơ suất thôi."
Tôi:...
Là sơ suất ư?
Tôi không hỏi, chỉ cầm điện thoại lên bấm vào lời mời kết bạn, không một chút do dự, tôi bấm thẳng vào nút bỏ qua, đồng thời đóng tất cả các cách kết bạn lại.
Làm xong tất cả những chuyện này, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, hơi tự giễu bĩu môi, nhưng không ngờ lại ngay lập tức nghe thấy tiếng Bùi Kỳ ném đũa vào hộp cơm.
Tôi nhìn cơm còn nguyên trong bát, không nhịn được quay sang nhìn cậu: "Cậu còn chưa ăn cơm xong…"
"Em buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Bùi Kỳ dừng lại trước ở cửa phòng, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy nắm đấm cửa, thờ ơ nói: "Chị muốn ngủ cùng em à?"
Tôi:...
Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.
Tôi nhìn bữa ăn còn dang dở ở đối diện, đầu óc hơi ong ong, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể không tự nói với bản thân: Dây mơ rễ má hôm đó đã giải thích rõ ràng rồi...
Mặc dù đêm hôm đó, mỗi lần nghĩ tới, tôi đều mặt đỏ tim run, thậm chí có hơi hối hận.
Lúc trước tôi cũng không kháng cự, nhưng Kế Thước hình như sợ tôi làm hại anh ta, ảnh hưởng đến danh vọng sau này của anh ta, nên chưa bao giờ chạm vào tôi.
30.
Từ sáng đến tối, Trâu Miện gọi hết cuộc này đến cuộc khác, mặc dù tôi biết những nghệ sĩ khác trong tay cô ấy cũng có thể đóng vai nữ chính, nhưng cô ấy vẫn gọi liên tục, như thể muốn gọi cháy máy tôi luôn.
Đoán chắc cô ấy làm việc xong sẽ tới nhà ngay, tôi muốn trốn đi một thời gian, nhưng trước khi trốn, tôi phải thu xếp ổn thoả cho Bùi Kỳ đã.
Dù sao, cũng chẳng bao lâu nữa là cậu đi huấn luyện quân sự, nhỡ Trâu Miện giữ cậu lại, chẳng phải là làm “con tin” sao…
"Bùi Kỳ, đến giờ ăn tối rồi."
Tôi đứng trước cửa phòng cậu, gõ mấy lần cũng không có ai trả lời, không khỏi cảm thấy kỳ quái, lặng lẽ mở cửa.
Căn phòng cực kỳ tối tăm, rèm kéo kín mít, điều hòa thổi ra hơi lạnh khiến tôi nổi da gà.
Tôi còn tưởng Bùi Kỳ còn chưa tỉnh, vô thức đi về phía giường, kết quả trên giường không có lấy một bóng người.
"Bùi Kỳ?”
"Ở đây."
Kèm theo tiếng cửa phòng tắm mở ra, giọng nói của Bùi Kỳ khàn khàn, khoác áo tắm đứng trước cửa, trông như một cái bóng, cơ thể cao lớn như sắp chạm tới khung cửa rồi.
Cạch, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, Bùi Kỳ buộc lại dây ở áo choàng tắm, đi sang bên kia cầm lấy khăn tắm khô lên, nhân tiện ngồi luôn xuống ghế sô pha.
Tôi nhìn mái tóc ướt sũng của cậu, không nhịn được nói: “Vết thương của cậu…”
Hơi thở của Bùi Kỳ hơi nặng nề, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy nhìn tôi, trong nháy mắt ngăn cản lời nói của tôi lại.
Ánh mắt chạm nhau, hầu kết của Bùi Kỳ khẽ lăn lên lăn xuống, hai tay mảnh khảnh nắm chặt, liếm liếm đôi môi mỏng, cúi đầu nói: "Vết thương không sao đâu. Chị có chuyện gì à?"
"À... Nãy chị có gõ cửa."
Vừa rồi tôi bị cậu nhìn chằm chằm, còn tưởng cậu cảm thấy không gõ cửa mà đã đi vào, nên vội vàng giải thích: "Gọi cậu ra ăn cơm."
“Không đói.” Bùi Kỳ thản nhiên đáp.
Tôi cắn môi, chỉ cảm thấy áp suất không khí trong phòng rất thấp, nhẹ nhàng nói: "Vậy, vậy để chị gọt hoa quả trong tủ lạnh cho cậu nhé, bữa trưa nay cậu ăn cũng không được bao nhiêu."
Nói xong, tôi định chuồn đi, nhưng Bùi Kỳ đã đứng dậy đi về phía tôi, tôi gần như vô thức lùi lại, dựa vào cửa nhìn Bùi Kỳ đi tới trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro