Chương 8
Tịch Quyên
2024-07-12 05:54:42
“Vốn dĩ chị muốn bán căn nhà này đi nhưng hiện tại giá nhà không có khởi sắc, nếu vội vã bán đi sẽ không bán được giá lý tưởng. Cho nên, chị đã mang căn nhà này đi thế chấp. Trong sổ tiết kiệm này có năm trăm vạn, em đem về giải quyết chuyện cấp bách trước đi, tuy rằng không thể trả hết khoản nợ của chú nhưng cũng sẽ để cho chủ nợ biết rằng chúng ta có thành ý giải quyết nợ nần, sẽ không để người của công ty đòi nợ thuê suốt ngày tới quấy rối nữa, cũng đừng nói chú đang bị bệnh.”
“Chị, em không thể cầm tiền của chị, chị biết nhà mình hiện giờ đã bị phá sản rồi, cho dù em có không ăn không uống, làm việc cả đời cũng chưa chắc đã trả được hết nợ của gia đình, càng đừng nói chi tới việc trả lại tiền cho chị.” Khúc Tú Dĩnh không dám nhận cuốn sổ tiết kiệm được nhét vào tay cô, cô cả người lui về phía ghế sô pha, dùng lực lắc đầu.
Khúc Tú Dĩnh là em họ của Khúc Vân Hòa, ông nội của hai người từng là anh em, quan hệ huyết thống có chút xa, nhưng vào lúc cha mẹ Khúc Vân Hòa mất cha của Khúc Tú Dĩnh là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ, cũng là người nuôi nấng cô ấy tới khi cô ấy mười tám tuổi.
Cha của Khúc Tú Dĩnh là Khúc Kiến An vốn là ông chủ của một xí nghiệp nhỏ, gia cảnh bậc trung trở lên. Năm đó ông cùng với cha của Khúc Vân Hòa cũng không thường xuyên qua lại, nhưng khi xảy ra chuyện ông lại thu dưỡng Khúc Vân Hòa theo khả năng của mình, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa một cái bát mà thôi. Ông cảm thấy chính mình cũng không phải một người lương thiện gì nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bé gái cô nhi ban đêm không có người lớn chiếu cố mà để người ta bắt nạt. Sau khi Khúc Vân Hòa thành niên thì ông đã đem tất cả sản nghiệp mà cha mẹ cô ấy để lại trao trả cô ấy, cũng coi như đã làm hết trách nhiệm của một người trưởng bối rồi.
Thế sự khó đoán, ai có thể ngờ công việc buôn bán của chú đang vững chắc lại bị cơn lốc hoạt động tín dụng của đế quốc Mĩ lan tới, làm nền kinh tế toàn cầu đều bị ảnh hưởng, công ty bị phá sản sắp đóng cửa, bị kiện tụng, thân mang nợ nần.
“Tú Dĩnh, chị đưa số tiền này cho em cũng không có ý định để em trả lại cho chị nên em không cần lo chuyện không trả được.” Khúc Vân Hòa không để ý tới việc em họ lắc tới sắp gãy cái đầu nhỏ, rất kiên định nhét sổ tiết kiệm cùng con dấu vào túi của em họ, còn giữ chặt miệng túi không cho em họ lấy ra.
Tuy rằng đã là người phụ nữ rồi nhưng Khúc Vân Hòa vẫn không quen với việc kéo kéo đẩy đẩy. Lúc anh đã chủ định làm việc gì đó thì người khác có phản đối cũng sẽ không có hiệu quả. Nếu đã sớm chấp nhận rồi thì sẽ không không dùng công phu đẩy đẩy để tiết kiệm thời gian, thời gian dù có nhiều cũng không thể dùng để lãng phí như vậy.
“Chị! em không thể dùng tiền của chị được, chị cũng không dư giả gì, thậm chí em còn không biết hai năm trước chị xảy ra tai nạn. Một mình chị cô đơn trên thành phố, không ai chăm sóc.”
“Lúc đó chị cũng không biết công ty của chú phải đóng cửa, đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có gì để nói. Hơn nữa, sau khi chị vào đại học cũng rất ít khi liên hệ với mọi người, đây là lỗi của chị. Nếu lần này không phải ngoài ý muốn gặp em, chị cũng sẽ không biết trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” nếu đã chấp nhận tất cả của Khúc Vân Hòa, vậy ân tình mà cô ấy từng nhận thì sẽ dùng hết khả năng của mình đi báo đáp.
Khúc Tú Dĩnh nước mắt lưng tròng nhìn chị họ, cuối cùng không nhịn được mà khóc lên “chị… cảm ơn chị...”
Hai năm này, bởi vì công ty kinh doanh không tốt, những người xung quanh đều quay lưng. Những người bạn thân thường ngày nịnh hót đó đều xa lánh, xem cha con họ như ôn dịch bệnh mà tránh thật xa. Tình người nóng lạnh những năm này Khúc Tú Dĩnh đã được nhìn thấu. Khóc la cũng vô dụng, nước mắt cũng vô dụng, con người chỉ có thể dựa vào chính mình! Cô ấy đã phát thề đời này sẽ không cầu xin người khác!
Cho nên khi làm việc gặp lại người chị mấy năm không gặp, hơn nữa ngày thứ hai được chị đưa tới nhà trọ để ở cùng, lúc chị lấy ra số tiền lớn là năm trăm vạn đưa cho cô, Khúc Tú Dĩnh không nhịn được mà khóc lên.
“Thứ bảy này chị sẽ quay về gặp chú, có điều số tiền này em hãy mau chóng giao lại cho chú để chú xử lý công việc.”
“Ngày mai em sẽ đi ngân hàng gửi tiền, hiện giờ tuy rằng là nghỉ hè nhưng em phải đi làm thêm không thể về nhà. Thưởng chuyên cần là một ngàn đồng, không thể để nó bay đi mất được.” Khúc Vân Hòa rút ra tờ giấy lau khô nước mắt trên mặt, tiếp đó nói “thực ra em vẫn luôn nghĩ tới việc tạm thời nghỉ học, vì làm việc kiếm tiền nên em rất ít lên lớp, có mấy môn đều bị treo, không chăm chỉ học hành, treo mác sinh viên trên người chỉ phí tiền mà thôi. Em đã vay khoản vay của sinh viên, hiện giờ nghĩ lại thực lãng phí, chỉ vì một học vị hiện giờ cảm thấy không đáng.”
“Đây cũng chính là chuyện thứ hai mà chị muốn nói với em. Bắt đầu từ học kỳ sau, tiền đề để em đi làm thêm chính là em không được làm ảnh hưởng tới thời gian lên lớp. Cũng là nói, hiện giờ em làm bốn loại công việc, nhất định phải từ bỏ ba loại công việc. Chị thấy em nên giữ lại công việc làm ở cửa hàng tiện lợi, mỗi ngày làm việc bốn tiếng, ngày nghỉ làm tám tiếng, như vậy là hợp lý.”
“Chị, em không thể cầm tiền của chị, chị biết nhà mình hiện giờ đã bị phá sản rồi, cho dù em có không ăn không uống, làm việc cả đời cũng chưa chắc đã trả được hết nợ của gia đình, càng đừng nói chi tới việc trả lại tiền cho chị.” Khúc Tú Dĩnh không dám nhận cuốn sổ tiết kiệm được nhét vào tay cô, cô cả người lui về phía ghế sô pha, dùng lực lắc đầu.
Khúc Tú Dĩnh là em họ của Khúc Vân Hòa, ông nội của hai người từng là anh em, quan hệ huyết thống có chút xa, nhưng vào lúc cha mẹ Khúc Vân Hòa mất cha của Khúc Tú Dĩnh là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ, cũng là người nuôi nấng cô ấy tới khi cô ấy mười tám tuổi.
Cha của Khúc Tú Dĩnh là Khúc Kiến An vốn là ông chủ của một xí nghiệp nhỏ, gia cảnh bậc trung trở lên. Năm đó ông cùng với cha của Khúc Vân Hòa cũng không thường xuyên qua lại, nhưng khi xảy ra chuyện ông lại thu dưỡng Khúc Vân Hòa theo khả năng của mình, dù sao cũng chỉ là thêm một đôi đũa một cái bát mà thôi. Ông cảm thấy chính mình cũng không phải một người lương thiện gì nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bé gái cô nhi ban đêm không có người lớn chiếu cố mà để người ta bắt nạt. Sau khi Khúc Vân Hòa thành niên thì ông đã đem tất cả sản nghiệp mà cha mẹ cô ấy để lại trao trả cô ấy, cũng coi như đã làm hết trách nhiệm của một người trưởng bối rồi.
Thế sự khó đoán, ai có thể ngờ công việc buôn bán của chú đang vững chắc lại bị cơn lốc hoạt động tín dụng của đế quốc Mĩ lan tới, làm nền kinh tế toàn cầu đều bị ảnh hưởng, công ty bị phá sản sắp đóng cửa, bị kiện tụng, thân mang nợ nần.
“Tú Dĩnh, chị đưa số tiền này cho em cũng không có ý định để em trả lại cho chị nên em không cần lo chuyện không trả được.” Khúc Vân Hòa không để ý tới việc em họ lắc tới sắp gãy cái đầu nhỏ, rất kiên định nhét sổ tiết kiệm cùng con dấu vào túi của em họ, còn giữ chặt miệng túi không cho em họ lấy ra.
Tuy rằng đã là người phụ nữ rồi nhưng Khúc Vân Hòa vẫn không quen với việc kéo kéo đẩy đẩy. Lúc anh đã chủ định làm việc gì đó thì người khác có phản đối cũng sẽ không có hiệu quả. Nếu đã sớm chấp nhận rồi thì sẽ không không dùng công phu đẩy đẩy để tiết kiệm thời gian, thời gian dù có nhiều cũng không thể dùng để lãng phí như vậy.
“Chị! em không thể dùng tiền của chị được, chị cũng không dư giả gì, thậm chí em còn không biết hai năm trước chị xảy ra tai nạn. Một mình chị cô đơn trên thành phố, không ai chăm sóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc đó chị cũng không biết công ty của chú phải đóng cửa, đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có gì để nói. Hơn nữa, sau khi chị vào đại học cũng rất ít khi liên hệ với mọi người, đây là lỗi của chị. Nếu lần này không phải ngoài ý muốn gặp em, chị cũng sẽ không biết trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” nếu đã chấp nhận tất cả của Khúc Vân Hòa, vậy ân tình mà cô ấy từng nhận thì sẽ dùng hết khả năng của mình đi báo đáp.
Khúc Tú Dĩnh nước mắt lưng tròng nhìn chị họ, cuối cùng không nhịn được mà khóc lên “chị… cảm ơn chị...”
Hai năm này, bởi vì công ty kinh doanh không tốt, những người xung quanh đều quay lưng. Những người bạn thân thường ngày nịnh hót đó đều xa lánh, xem cha con họ như ôn dịch bệnh mà tránh thật xa. Tình người nóng lạnh những năm này Khúc Tú Dĩnh đã được nhìn thấu. Khóc la cũng vô dụng, nước mắt cũng vô dụng, con người chỉ có thể dựa vào chính mình! Cô ấy đã phát thề đời này sẽ không cầu xin người khác!
Cho nên khi làm việc gặp lại người chị mấy năm không gặp, hơn nữa ngày thứ hai được chị đưa tới nhà trọ để ở cùng, lúc chị lấy ra số tiền lớn là năm trăm vạn đưa cho cô, Khúc Tú Dĩnh không nhịn được mà khóc lên.
“Thứ bảy này chị sẽ quay về gặp chú, có điều số tiền này em hãy mau chóng giao lại cho chú để chú xử lý công việc.”
“Ngày mai em sẽ đi ngân hàng gửi tiền, hiện giờ tuy rằng là nghỉ hè nhưng em phải đi làm thêm không thể về nhà. Thưởng chuyên cần là một ngàn đồng, không thể để nó bay đi mất được.” Khúc Vân Hòa rút ra tờ giấy lau khô nước mắt trên mặt, tiếp đó nói “thực ra em vẫn luôn nghĩ tới việc tạm thời nghỉ học, vì làm việc kiếm tiền nên em rất ít lên lớp, có mấy môn đều bị treo, không chăm chỉ học hành, treo mác sinh viên trên người chỉ phí tiền mà thôi. Em đã vay khoản vay của sinh viên, hiện giờ nghĩ lại thực lãng phí, chỉ vì một học vị hiện giờ cảm thấy không đáng.”
“Đây cũng chính là chuyện thứ hai mà chị muốn nói với em. Bắt đầu từ học kỳ sau, tiền đề để em đi làm thêm chính là em không được làm ảnh hưởng tới thời gian lên lớp. Cũng là nói, hiện giờ em làm bốn loại công việc, nhất định phải từ bỏ ba loại công việc. Chị thấy em nên giữ lại công việc làm ở cửa hàng tiện lợi, mỗi ngày làm việc bốn tiếng, ngày nghỉ làm tám tiếng, như vậy là hợp lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro