An Oán
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Khi Thi Ngọc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Tối hôm qua, sau khi bị hắn làm cho đạt tới cao trào thì cô đã ngủ một mạch tới tận bây giờ.
Đây là một căn phòng khá đơn sơ, nhưng cũng coi như không tệ rồi, bên trong cũng sạch sẽ chỉnh tề.
Cô vừa mới rời giường thì đã nhìn thấy một người phụ nữ hiền lành bưng nước đến: “Cô rửa mặt đi, tư lệnh nói lát nữa sẽ cho cô tới nhà giam thăm cha cô.”
“Thật sao?” Thi Ngọc kinh hỉ, cô lập tức từ trên giường nhảy xuống, lại phát hiện bản thân không biết đã mặc một bộ váy ngủ màu đỏ từ bao giờ. Cô sốt ruột hỏi: “Ai thay quần áo cho tôi thế?”
Người phụ nữ kia cười nói: “Tôi đấy, thân thể cô cũng được tôi lau sạch sẽ rồi.”
Thi Ngọc lập tức nhớ lại tình cảnh tối qua trước khi mình ngất đi, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.
Người phụ nữ này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tư lệnh dẫn phụ nữ về nhà, lại còn có hành vi thân mật như vậy, thế nên cũng không dám thất lễ với cô.
Sợ cô khó chịu, người phụ nữ chủ động thay đổi đề tài: “Bên kia có quần áo của cô, lát nữa Trương phó quan sẽ dẫn cô tới nhà giam.”
“Được, cảm ơn bà.”
Người phụ nữ lui ra ngoài, Thi Ngọc nhanh chóng rửa mặt, sau đó lại thay một bộ quần áo khác.
Bộ đồ người này chuẩn bị cho cô là một chiếc váy, cũng là màu đỏ.
Cánh tay áo và ống tay vô cùng tinh xảo, nhìn rất xinh đẹp, chỉ có điều màu sắc của nó hơi chói, cô mặc lên cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Nhưng cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, người đàn ông cho cô mặc cái gì thì cô chỉ có thể mặc cái đó, lời nói của cô lúc này hoàn toàn không có trọng lượng.
Trương phó quan đã chờ cô ở cửa từ lâu, cô sửa sang lại bản thân một chút rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trương phó quan vẫn luôn đi theo Quý Tranh, tất nhiên cũng biết chuyện của tư lệnh và nhà họ Thi. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Thi Ngọc bước ra thì lập tức âm thầm cảm thán, đại tiểu thư nhà họ Thi quả nhiên người cũng như tên, da trắng như ngọc, xinh đẹp động lòng người.
Chẳng trách tư lệnh nhà anh ta nhiều năm không gần nữ sắc lại không từ thủ đoạn mà cưỡng bức cố.
Nhưng mà, nhớ tới mối ân oán giữa nhà họ Thi và tư lệnh thì anh ta lại không khỏi cảm thán, đúng là ông trời trêu ngươi. Mặc dù anh ta không biết rõ ràng lắm, nhưng cũng mơ hồ biết được một số chuyện, nếu như hai người này gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường, trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ là mọt mối lương duyên tốt.
Khi Thi Ngọc tới nhà giam, nhìn thấy người cha mới bị tra tấn hai ngày mà đã như già đi mười tuổi của mình thì cánh mũi chua xót, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống: “Cha!” Cô nức nở một tiếng.
“Ngọc Nhi, con gái ngoan của cha!” Thi Nhân Lễ bám chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thi Ngọc qua song sắt, thấy cô giống như không làm sao thì mới yên lòng: “Con không sao chứ?”
“Con không sao, nhưng cha... Sao lại thành ra thế này?”
Mái tóc rối bù của Thi Nhân Lễ đã bạc trắng, những nếp nhăn trên mặt cũng càng hằn sâu hơn. Ông ta từ nhỏ đến lớn cũng được coi là ăn sung mặc sướng, ba năm trước phải vào nhà giam là lần đầu tiên chịu khổ, lần này là lần thứ hai. Mặc dù lần này ông ta không bị tra tấn hành hạ, nhưng tinh thần cũng đã sụp đổ rồi.
Ông ta thở dài: “Lần trước Cảnh Giai đã từng khuyên cha, nhưng cha lại bị cái lợi trước mắt làm cho mụ mị đầu óc, bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu ngốc. Một cái bẫy rõ ràng như vậy, thế mà cha lại cứ đâm đầu vào!”
“Cha không kiểm tra chất lượng của lô lá trà đó sao?”
“Tất nhiên cha có kiểm tra, nhưng không biết tại sao, chỉ sau một tháng thì lượng lá trà đó đã thay đổi.”
Thi Ngọc như có điều gì suy nghĩ: “Hay là có người động tay động chân?”
“Haizz, cho dù thực sự là thế thì chúng ta cũng không có chứng cứ.”
“Cha, cha chịu đựng một chút, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ra ngoài.”
Đây là một căn phòng khá đơn sơ, nhưng cũng coi như không tệ rồi, bên trong cũng sạch sẽ chỉnh tề.
Cô vừa mới rời giường thì đã nhìn thấy một người phụ nữ hiền lành bưng nước đến: “Cô rửa mặt đi, tư lệnh nói lát nữa sẽ cho cô tới nhà giam thăm cha cô.”
“Thật sao?” Thi Ngọc kinh hỉ, cô lập tức từ trên giường nhảy xuống, lại phát hiện bản thân không biết đã mặc một bộ váy ngủ màu đỏ từ bao giờ. Cô sốt ruột hỏi: “Ai thay quần áo cho tôi thế?”
Người phụ nữ kia cười nói: “Tôi đấy, thân thể cô cũng được tôi lau sạch sẽ rồi.”
Thi Ngọc lập tức nhớ lại tình cảnh tối qua trước khi mình ngất đi, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.
Người phụ nữ này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tư lệnh dẫn phụ nữ về nhà, lại còn có hành vi thân mật như vậy, thế nên cũng không dám thất lễ với cô.
Sợ cô khó chịu, người phụ nữ chủ động thay đổi đề tài: “Bên kia có quần áo của cô, lát nữa Trương phó quan sẽ dẫn cô tới nhà giam.”
“Được, cảm ơn bà.”
Người phụ nữ lui ra ngoài, Thi Ngọc nhanh chóng rửa mặt, sau đó lại thay một bộ quần áo khác.
Bộ đồ người này chuẩn bị cho cô là một chiếc váy, cũng là màu đỏ.
Cánh tay áo và ống tay vô cùng tinh xảo, nhìn rất xinh đẹp, chỉ có điều màu sắc của nó hơi chói, cô mặc lên cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Nhưng cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, người đàn ông cho cô mặc cái gì thì cô chỉ có thể mặc cái đó, lời nói của cô lúc này hoàn toàn không có trọng lượng.
Trương phó quan đã chờ cô ở cửa từ lâu, cô sửa sang lại bản thân một chút rồi mở cửa đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương phó quan vẫn luôn đi theo Quý Tranh, tất nhiên cũng biết chuyện của tư lệnh và nhà họ Thi. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Thi Ngọc bước ra thì lập tức âm thầm cảm thán, đại tiểu thư nhà họ Thi quả nhiên người cũng như tên, da trắng như ngọc, xinh đẹp động lòng người.
Chẳng trách tư lệnh nhà anh ta nhiều năm không gần nữ sắc lại không từ thủ đoạn mà cưỡng bức cố.
Nhưng mà, nhớ tới mối ân oán giữa nhà họ Thi và tư lệnh thì anh ta lại không khỏi cảm thán, đúng là ông trời trêu ngươi. Mặc dù anh ta không biết rõ ràng lắm, nhưng cũng mơ hồ biết được một số chuyện, nếu như hai người này gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường, trai tài gái sắc, chắc chắn sẽ là mọt mối lương duyên tốt.
Khi Thi Ngọc tới nhà giam, nhìn thấy người cha mới bị tra tấn hai ngày mà đã như già đi mười tuổi của mình thì cánh mũi chua xót, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống: “Cha!” Cô nức nở một tiếng.
“Ngọc Nhi, con gái ngoan của cha!” Thi Nhân Lễ bám chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thi Ngọc qua song sắt, thấy cô giống như không làm sao thì mới yên lòng: “Con không sao chứ?”
“Con không sao, nhưng cha... Sao lại thành ra thế này?”
Mái tóc rối bù của Thi Nhân Lễ đã bạc trắng, những nếp nhăn trên mặt cũng càng hằn sâu hơn. Ông ta từ nhỏ đến lớn cũng được coi là ăn sung mặc sướng, ba năm trước phải vào nhà giam là lần đầu tiên chịu khổ, lần này là lần thứ hai. Mặc dù lần này ông ta không bị tra tấn hành hạ, nhưng tinh thần cũng đã sụp đổ rồi.
Ông ta thở dài: “Lần trước Cảnh Giai đã từng khuyên cha, nhưng cha lại bị cái lợi trước mắt làm cho mụ mị đầu óc, bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu ngốc. Một cái bẫy rõ ràng như vậy, thế mà cha lại cứ đâm đầu vào!”
“Cha không kiểm tra chất lượng của lô lá trà đó sao?”
“Tất nhiên cha có kiểm tra, nhưng không biết tại sao, chỉ sau một tháng thì lượng lá trà đó đã thay đổi.”
Thi Ngọc như có điều gì suy nghĩ: “Hay là có người động tay động chân?”
“Haizz, cho dù thực sự là thế thì chúng ta cũng không có chứng cứ.”
“Cha, cha chịu đựng một chút, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro