“Anh Ta Có Biết Khi Cô Đang Anh Anh Em Em Với Anh Ta, Bên...
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Lúc trước Lục Cảnh Giai đã từng gặp Quý Tranh vài lần, không ngờ hắn lại có thể mở miệng nói những lời thô bỉ như vậy.
Anh ta nhíu mày: “Quý tư lệnh, sao anh lại nói chuyện như thế?”
Quý Tranh cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi nên nói chuyện như thế nào đây?”
“Anh cũng biết tôi vẫn luôn tìm Tiểu Ngọc, tại sao cô ấy rõ ràng đang ở chỗ anh mà anh lại nói cô ấy không ở đây?”
“Tôi làm việc gì cũng cần phải bàn giao cho anh à?”
“Anh...”
Mắt thấy hai người nói chuyện bắt đầu nồng nặc mùi thuốc súng, Thi Ngọc lập tức lôi kéo cánh tay Lục Cảnh Giai: “Anh Lục, anh đừng cãi nhau với anh ta...”
“Ha.”
Thi Ngọc sợ nếu cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Lục, nhưng cô còn chưa nói hết thì Quý Tranh đã cười lạnh một tiếng, sau đó trầm mặt nói: “Cô còn đúng đó làm gì? Lại đây.”
Thi Ngọc nhìn sắc mặt của hắn tối sầm lại thì sợ hãi, vô thức tới gần Lục Cảnh Giai hơn một chút.
Quý Tranh nhìn thấy cô không chịu lại phía mình thì nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đột nhiên cười.
“Tốt lắm.” Hắn xoay người lại, nói với phó quan bên cạnh: “Hôm nay mới mời bác sĩ tới đúng không? Bảo ông ta về đi...”
“Chờ đã...” Thi Ngọc nghe thấy lời hắn nói thì sắc mặt trắng bệch, cô lập tức buông tay Lục Cảnh Giai ra, đi tới bên người Quý Tranh.
Quý Tranh rũ mắt xuống, khinh thường mà nhìn người phụ nữ đang nắm chặt lấy vạt áo kia. Hắn nâng tay lên, tiếp tục phất tay ra hiệu cho phó quan.
Thi Ngọc nhìn thấy thái độ này của hắn thì trong lòng càng luống cuống hơn, cô nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông, sau đó hốt hoảng ôm lấy eo hắn: “Tư lệnh, đừng mà...”
Người đàn ông xoay người lại: “Đừng cái gì?”
“Tôi sai rồi, anh đừng bảo bác sĩ đi, tôi không dám nữa.”
“Nói cho anh ta biết, có phải là cô tự nguyện ở lại nơi này không?”
Thi Ngọc cắn chặt môi, ấp úng nói với Lục Cảnh Giai: “Anh Lục, là em tự nguyện ở lại phủ tư lệnh.”
"Tiểu Ngọc!"
“Em nói thật, sau này anh không cần tới tìm em nữa.”
Lục Cảnh Giai làm sao có thể không nhìn ra được thái độ của cô đột nhiên thay đổi chứ? Vẻ mặt cô nhìn thì có vẻ kiên quyết, nhưng ánh mắt lại đỏ bừng như sắp khóc rồi. Anh ta biết rõ chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quặc, anh ta phải điều tra rõ ràng, như vậy thì mới bốc thuốc đúng bệnh được.
Mặc dù sản nghiệp của gia đình anh ta lớn, nhưng từ xưa đến nay, dân thường vẫn không đấu lại được quan.
Quý Tranh hờ hững đứng ở nơi đó, nhìn anh ta: “Lục thiếu gia còn chuyện gì nữa sao?”
Lục Cảnh Giai hít sâu một hơi, đội mũ lên, hơi cúi người xuống: “Cáo từ.”
Lúc anh ta đi ngang qua Thi Ngọc, còn cố tình nắm lấy cánh tay cô, cọ cọ lên mu bàn tay cô hai lần.
Hai mắt Thi Ngọc lập tức đỏ lên.
Đây là có ý “chờ anh.”
Hồi còn nhỏ, Lục Phong Dật quản giáo Lục Cảnh Giai vô cùng nghiêm khắc, anh ta thường xuyên trèo tường ra ngoài tìm Thi Ngọc, mỗi khi bị bắt được thì đều nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay cô hai lần, sau đó rất nhanh đã lại thấy anh ta trốn được ra ngoài.
Sau khi Lục Cảnh Giai rời đi, Quý Tranh mới chuẩn bị tính sổ với Thi Ngọc.
Trên người cô vẫn còn đang mặc áo khoác của hắn, bên trong trống không. Cô đứng tại chỗ, cảm thấy lạnh cả người, thế là vô thức lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu một cái, phân phó nhóm lính canh hai bên: “Mọi người tránh đi một chút.”
“Vâng.”
Thi Ngọc nhìn hắn, lắp bắp: “Tư... Tư lệnh, bây giờ muộn lắm rồi, tôi...”
“Đúng vậy, muộn lắm rồi.” Hắn lặp lại câu nói của cô, không nghe ra được ý tứ gì.
Người đàn ông bước tới, vươn tay nắm chặt bờ vai của cô. Thi Ngọc cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi cô lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện lưng mình đang đè lên một thân cây.
Lá cây xào xạc vài tiếng, sau đó yên tĩnh trở lại.
Áo khoác quân phục rộng thùng thình, gió lạnh thổi qua, Thi Ngọc rùng mình một cái.
Bả vai bị hắn ấn mạnh, cánh tay cô rũ xuống, áo cũng tuột ra.
Bộ ngực cao thẳng, vòng eo thon gọn, da thịt trắng nõn đan xen những vết đỏ mập mờ.
Quý Tranh nương theo ánh trăng, nhìn thân thể trần truồng của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Ăn mặc như thế này mà cũng dám ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác...”
Hắn nói xong thì sờ soạng hoa huyệt của cô, chất nhờn lập tức dính lên ngón tay hắn. Quý Tranh giơ tay lên, để cô nhìn rõ sợi chỉ bạc trên tay mình.
“Anh ta có biết khi cô đang anh anh em em với anh ta, bên trong tiểu huyệt đều chứa đầy tinh dịch của tôi không?”
Anh ta nhíu mày: “Quý tư lệnh, sao anh lại nói chuyện như thế?”
Quý Tranh cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi nên nói chuyện như thế nào đây?”
“Anh cũng biết tôi vẫn luôn tìm Tiểu Ngọc, tại sao cô ấy rõ ràng đang ở chỗ anh mà anh lại nói cô ấy không ở đây?”
“Tôi làm việc gì cũng cần phải bàn giao cho anh à?”
“Anh...”
Mắt thấy hai người nói chuyện bắt đầu nồng nặc mùi thuốc súng, Thi Ngọc lập tức lôi kéo cánh tay Lục Cảnh Giai: “Anh Lục, anh đừng cãi nhau với anh ta...”
“Ha.”
Thi Ngọc sợ nếu cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Lục, nhưng cô còn chưa nói hết thì Quý Tranh đã cười lạnh một tiếng, sau đó trầm mặt nói: “Cô còn đúng đó làm gì? Lại đây.”
Thi Ngọc nhìn sắc mặt của hắn tối sầm lại thì sợ hãi, vô thức tới gần Lục Cảnh Giai hơn một chút.
Quý Tranh nhìn thấy cô không chịu lại phía mình thì nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đột nhiên cười.
“Tốt lắm.” Hắn xoay người lại, nói với phó quan bên cạnh: “Hôm nay mới mời bác sĩ tới đúng không? Bảo ông ta về đi...”
“Chờ đã...” Thi Ngọc nghe thấy lời hắn nói thì sắc mặt trắng bệch, cô lập tức buông tay Lục Cảnh Giai ra, đi tới bên người Quý Tranh.
Quý Tranh rũ mắt xuống, khinh thường mà nhìn người phụ nữ đang nắm chặt lấy vạt áo kia. Hắn nâng tay lên, tiếp tục phất tay ra hiệu cho phó quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Ngọc nhìn thấy thái độ này của hắn thì trong lòng càng luống cuống hơn, cô nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông, sau đó hốt hoảng ôm lấy eo hắn: “Tư lệnh, đừng mà...”
Người đàn ông xoay người lại: “Đừng cái gì?”
“Tôi sai rồi, anh đừng bảo bác sĩ đi, tôi không dám nữa.”
“Nói cho anh ta biết, có phải là cô tự nguyện ở lại nơi này không?”
Thi Ngọc cắn chặt môi, ấp úng nói với Lục Cảnh Giai: “Anh Lục, là em tự nguyện ở lại phủ tư lệnh.”
"Tiểu Ngọc!"
“Em nói thật, sau này anh không cần tới tìm em nữa.”
Lục Cảnh Giai làm sao có thể không nhìn ra được thái độ của cô đột nhiên thay đổi chứ? Vẻ mặt cô nhìn thì có vẻ kiên quyết, nhưng ánh mắt lại đỏ bừng như sắp khóc rồi. Anh ta biết rõ chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quặc, anh ta phải điều tra rõ ràng, như vậy thì mới bốc thuốc đúng bệnh được.
Mặc dù sản nghiệp của gia đình anh ta lớn, nhưng từ xưa đến nay, dân thường vẫn không đấu lại được quan.
Quý Tranh hờ hững đứng ở nơi đó, nhìn anh ta: “Lục thiếu gia còn chuyện gì nữa sao?”
Lục Cảnh Giai hít sâu một hơi, đội mũ lên, hơi cúi người xuống: “Cáo từ.”
Lúc anh ta đi ngang qua Thi Ngọc, còn cố tình nắm lấy cánh tay cô, cọ cọ lên mu bàn tay cô hai lần.
Hai mắt Thi Ngọc lập tức đỏ lên.
Đây là có ý “chờ anh.”
Hồi còn nhỏ, Lục Phong Dật quản giáo Lục Cảnh Giai vô cùng nghiêm khắc, anh ta thường xuyên trèo tường ra ngoài tìm Thi Ngọc, mỗi khi bị bắt được thì đều nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay cô hai lần, sau đó rất nhanh đã lại thấy anh ta trốn được ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Lục Cảnh Giai rời đi, Quý Tranh mới chuẩn bị tính sổ với Thi Ngọc.
Trên người cô vẫn còn đang mặc áo khoác của hắn, bên trong trống không. Cô đứng tại chỗ, cảm thấy lạnh cả người, thế là vô thức lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu một cái, phân phó nhóm lính canh hai bên: “Mọi người tránh đi một chút.”
“Vâng.”
Thi Ngọc nhìn hắn, lắp bắp: “Tư... Tư lệnh, bây giờ muộn lắm rồi, tôi...”
“Đúng vậy, muộn lắm rồi.” Hắn lặp lại câu nói của cô, không nghe ra được ý tứ gì.
Người đàn ông bước tới, vươn tay nắm chặt bờ vai của cô. Thi Ngọc cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi cô lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện lưng mình đang đè lên một thân cây.
Lá cây xào xạc vài tiếng, sau đó yên tĩnh trở lại.
Áo khoác quân phục rộng thùng thình, gió lạnh thổi qua, Thi Ngọc rùng mình một cái.
Bả vai bị hắn ấn mạnh, cánh tay cô rũ xuống, áo cũng tuột ra.
Bộ ngực cao thẳng, vòng eo thon gọn, da thịt trắng nõn đan xen những vết đỏ mập mờ.
Quý Tranh nương theo ánh trăng, nhìn thân thể trần truồng của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Ăn mặc như thế này mà cũng dám ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác...”
Hắn nói xong thì sờ soạng hoa huyệt của cô, chất nhờn lập tức dính lên ngón tay hắn. Quý Tranh giơ tay lên, để cô nhìn rõ sợi chỉ bạc trên tay mình.
“Anh ta có biết khi cô đang anh anh em em với anh ta, bên trong tiểu huyệt đều chứa đầy tinh dịch của tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro