Báu Vật Nhân Gian
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
“Cái gì? Kết hôn? Sao cha đột nhiên lại nói đến chuyện này?” Thi Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Thi Nhân Lễ nói: “Con cũng đã hai mươi tuổi rồi, nếu không lấy chồng thì thành bà già mất. Chẳng phải con vẫn luôn muốn được gả cho anh Lục của con sao? Ngày mười tám tháng sau là một ngày đẹp, hôm đó tổ chức hôn sự cho hai đứa đi.”
“Nhưng mà...” Khóe miệng Thi Ngọc nhếch lên, lộ ra nụ cười chua chát: “Cha, con không thể gả cho anh ấy được.”
“Tại sao? Con thích người khác à?”
“Không phải, chỉ là hiện tại con tạm thời không muốn kết hôn.”
“Vớ vẩn! Còn chờ thêm mấy năm nữa thì làm gì còn ai muốn kết hôn với con? Nhà họ Lục mấy năm gần đây danh tiếng càng lúc càng thịnh, sau khi tổ chức xong hôn sự của hai đứa thì cha cũng không cần phải lo sau này nhà họ Lục liên thủ với nhà khác nữa.”
“Cha! Chẳng lẽ cha không hiểu đạo lý cây to đón gió sao?”
“Con dám dạy đời cha à?” Thi Nhân Lễ trừng mắt lên.
Mẹ Thi Ngọc là Chu Di Thu, nhìn thấy bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng thì lập tức lên tiếng: “Đừng căng thẳng, có gì từ từ nói.”
Bà vỗ nhẹ cánh tay Thi Ngọc: “Con nói mẹ nghe, tại sao con lại không muốn gả?”
“Mẹ, con...” Cô không biết phải mở miệng như thế nào, thực sự là khổ tâm vô cùng.
“Tóm lại là con không gả!” Thi Ngọc nói xong thì chạy ra ngoài nhanh như gió.
Cô vừa chạy vừa khóc, làm sao cô có thể không muốn gả cho anh Lục được chứ? Nhưng mà từ lâu cô đã không còn trong trắng nữa, làm sao có thể thành hôn với anh Lục được?
Cô lau nước mắt, không cẩn thận đụng phải một người. Thi Ngọc giật nảy mình, muốn lùi về sau một bước, nhưng lại bị đối phương ôm lấy, cô vội vàng ngẩng đầu lên.
“Ngọc Nhi, sao em lại không muốn gả cho anh?” Vẻ mặt của Lục Cảnh Giai vô cùng đau khổ.
“Anh Lục, em...” Cô không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn làm tổn thương anh ta: “Em có nỗi khổ tâm.”
“Khổ tâm gì?”
“Em không thể nói được.” Cô đau đớn lắc đầu, nói: “Anh Lục, anh đừng ép em.”
Lục Cảnh Giai thở dài một hơn, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, nói: “Ngọc Nhi, anh không cần biết em có nỗi khổ tâm gì, chỉ cần không phải em chán ghét anh nên không muốn gả cho anh, còn lại anh đều có thể thông cảm. Anh cũng nguyện ý chờ em, không cần biết em đã từng gặp phải chuyện gì, anh vẫn đều yêu em, anh muốn cưới em, muốn chăm sóc em cả đời.”
Thi Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê, cô ôm chầm lấy Lục Cảnh Giai, khóc đến mức không kiềm chế được: “Anh Lục, làm sao em có thể chán ghét anh được chứ? Anh không biết em mong muốn được gả cho anh thế nào đâu. Từ nhỏ cho đến tận bây giờ, chưa có khi nào là em không mong được gả cho anh cả.”
“Vậy tháng sau chúng ta thành hôn, được không? Anh cảm thấy mình không thể đợi thêm được rồi.” Lục Cảnh Giai nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Cứ nghĩ đến chuyện có thể thành hôn với em là trái tim anh lại đập thình thịch.”
“Nhưng mà...” Thi Ngọc thút thít: “Em...”
“Không nhưng nhị gì cả.” Lục Cảnh Giai nghiêm túc nhìn cô: “Ngọc Nhi, em có tin tưởng anh không?”
Thi Ngọc gật đầu.
“Vậy mọi chuyện cứ giao hết cho anh, anh sẽ tổ chức cho em một buổi hôn lễ long trọng, khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian.”
Thi Ngọc cảm thấy mình như bị mê hoặc vậy, cô muốn bỏ hết tất cả mọi tạp niệm, không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn gả cho anh Lục của cô.
Nghe thấy cô nói một chữ “Được”, Lục Cảnh Giai lập tức cười sảng khoái.
Anh ta ngay lập tức bắt tay chuẩn bị cho hôn lễ, ngay cả chuyện đơn giản như ăn uống hoa cưới cũng đều vô cùng chỉnh chu, bởi vì Lục Cảnh Giai nói: “Anh muốn chuẩn bị cho em những thứ tốt nhất.”
Cuộc hôn lễ này oanh động toàn thành.
Thi Ngọc chỉ cần đợi làm cô dâu là được, cảm xúc trong lòng cô vô cùng ngổn ngang. Cô nhìn bản thân mặc váy cưới trong gương, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Váy cưới của cô là do Lục Cảnh Giai thuê chuyên gia ngoại quốc may riêng cho cô, mất hơn nửa tháng mới hoàn thành.
Chất liệu vải lụa cao cấp, cổ cao quý phái và sang trọng, chiếc khăn mỏng che đi gương mặt khiến cô càng thêm bí ẩn hơn.
Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, thực sự có thể gọi là báu vật nhân gian.
Thi Nhân Lễ nói: “Con cũng đã hai mươi tuổi rồi, nếu không lấy chồng thì thành bà già mất. Chẳng phải con vẫn luôn muốn được gả cho anh Lục của con sao? Ngày mười tám tháng sau là một ngày đẹp, hôm đó tổ chức hôn sự cho hai đứa đi.”
“Nhưng mà...” Khóe miệng Thi Ngọc nhếch lên, lộ ra nụ cười chua chát: “Cha, con không thể gả cho anh ấy được.”
“Tại sao? Con thích người khác à?”
“Không phải, chỉ là hiện tại con tạm thời không muốn kết hôn.”
“Vớ vẩn! Còn chờ thêm mấy năm nữa thì làm gì còn ai muốn kết hôn với con? Nhà họ Lục mấy năm gần đây danh tiếng càng lúc càng thịnh, sau khi tổ chức xong hôn sự của hai đứa thì cha cũng không cần phải lo sau này nhà họ Lục liên thủ với nhà khác nữa.”
“Cha! Chẳng lẽ cha không hiểu đạo lý cây to đón gió sao?”
“Con dám dạy đời cha à?” Thi Nhân Lễ trừng mắt lên.
Mẹ Thi Ngọc là Chu Di Thu, nhìn thấy bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng thì lập tức lên tiếng: “Đừng căng thẳng, có gì từ từ nói.”
Bà vỗ nhẹ cánh tay Thi Ngọc: “Con nói mẹ nghe, tại sao con lại không muốn gả?”
“Mẹ, con...” Cô không biết phải mở miệng như thế nào, thực sự là khổ tâm vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tóm lại là con không gả!” Thi Ngọc nói xong thì chạy ra ngoài nhanh như gió.
Cô vừa chạy vừa khóc, làm sao cô có thể không muốn gả cho anh Lục được chứ? Nhưng mà từ lâu cô đã không còn trong trắng nữa, làm sao có thể thành hôn với anh Lục được?
Cô lau nước mắt, không cẩn thận đụng phải một người. Thi Ngọc giật nảy mình, muốn lùi về sau một bước, nhưng lại bị đối phương ôm lấy, cô vội vàng ngẩng đầu lên.
“Ngọc Nhi, sao em lại không muốn gả cho anh?” Vẻ mặt của Lục Cảnh Giai vô cùng đau khổ.
“Anh Lục, em...” Cô không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn làm tổn thương anh ta: “Em có nỗi khổ tâm.”
“Khổ tâm gì?”
“Em không thể nói được.” Cô đau đớn lắc đầu, nói: “Anh Lục, anh đừng ép em.”
Lục Cảnh Giai thở dài một hơn, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, nói: “Ngọc Nhi, anh không cần biết em có nỗi khổ tâm gì, chỉ cần không phải em chán ghét anh nên không muốn gả cho anh, còn lại anh đều có thể thông cảm. Anh cũng nguyện ý chờ em, không cần biết em đã từng gặp phải chuyện gì, anh vẫn đều yêu em, anh muốn cưới em, muốn chăm sóc em cả đời.”
Thi Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê, cô ôm chầm lấy Lục Cảnh Giai, khóc đến mức không kiềm chế được: “Anh Lục, làm sao em có thể chán ghét anh được chứ? Anh không biết em mong muốn được gả cho anh thế nào đâu. Từ nhỏ cho đến tận bây giờ, chưa có khi nào là em không mong được gả cho anh cả.”
“Vậy tháng sau chúng ta thành hôn, được không? Anh cảm thấy mình không thể đợi thêm được rồi.” Lục Cảnh Giai nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Cứ nghĩ đến chuyện có thể thành hôn với em là trái tim anh lại đập thình thịch.”
“Nhưng mà...” Thi Ngọc thút thít: “Em...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không nhưng nhị gì cả.” Lục Cảnh Giai nghiêm túc nhìn cô: “Ngọc Nhi, em có tin tưởng anh không?”
Thi Ngọc gật đầu.
“Vậy mọi chuyện cứ giao hết cho anh, anh sẽ tổ chức cho em một buổi hôn lễ long trọng, khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian.”
Thi Ngọc cảm thấy mình như bị mê hoặc vậy, cô muốn bỏ hết tất cả mọi tạp niệm, không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn gả cho anh Lục của cô.
Nghe thấy cô nói một chữ “Được”, Lục Cảnh Giai lập tức cười sảng khoái.
Anh ta ngay lập tức bắt tay chuẩn bị cho hôn lễ, ngay cả chuyện đơn giản như ăn uống hoa cưới cũng đều vô cùng chỉnh chu, bởi vì Lục Cảnh Giai nói: “Anh muốn chuẩn bị cho em những thứ tốt nhất.”
Cuộc hôn lễ này oanh động toàn thành.
Thi Ngọc chỉ cần đợi làm cô dâu là được, cảm xúc trong lòng cô vô cùng ngổn ngang. Cô nhìn bản thân mặc váy cưới trong gương, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Váy cưới của cô là do Lục Cảnh Giai thuê chuyên gia ngoại quốc may riêng cho cô, mất hơn nửa tháng mới hoàn thành.
Chất liệu vải lụa cao cấp, cổ cao quý phái và sang trọng, chiếc khăn mỏng che đi gương mặt khiến cô càng thêm bí ẩn hơn.
Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, thực sự có thể gọi là báu vật nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro