Chảy Máu
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Đã lâu Thi Ngọc không bị hắn đối xử thô bạo như thế này, hành động còng chân cô lại thế này rõ ràng là hành vi cưỡng ép nghiêm trọng rồi.
Cô hốt hoảng nhìn hắn, trong lòng chỉ muốn chạy trốn. Nhưng bây giờ một chân cô bị còng lại, muốn chạy cũng không chạy được.
Hắn cởi áo khoác ra, tháo thắt lưng, quần cũng kéo xuống một chút. Quý Tranh nắm lấy cằm cô: “Không phải cô rất biết nói chuyện sao? Sao bây giờ lại không nói nữa? Câm rồi à?”
Thi Ngọc không biết mình đã làm gì mà đột nhiên lại chọc giận hắn như vậy, chẳng lẽ là vì cô đã nói câu “Vậy sao anh còn giữ tôi ở bên cạnh anh làm gì? Ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt của người mà anh căm hận, anh không thấy khó chịu à?” sao?
Nhưng cô hỏi như vậy cũng có gì không đúng đâu? Sao hắn lại nổi giận như thế chứ?
Bây giờ, hắn nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt rét lạnh như núi băng chuẩn bị phun trào, khiến người ta chết lặng.
“Tôi...” Cô há to miệng, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói cái gì. Cầu xin tha thứ sao? Vô ích thôi, chuyện mà hắn đã quyết định thì sẽ không để người khác làm dao động.
Hắn cúi người, hai tay nắm chặt bầu ngực của cô, dùng sức xoa nắn, bầu ngực căng tròn của cô bị hắn dày vò nhào nặn thành đủ loại hình dáng.
Thi Ngọc cảm thấy rất đau, lần này hành động của hắn không hề nhẹ nhàng chút nào, hoàn toàn là đang phát tiết.
Cô duỗi tay đè lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra. Hàng cúc áo trên quân phục khiến tay cô đau đớn, nhưng cô có đẩy thế nào cũng không lay chuyển được người đàn ông này.
Lực tay của hắn càng lúc càng mạnh, Thi Ngọc đau đến mức nước mắt cũng chảy ra. Cô nắm chặt tay thành quyền, liều mạng đấm lên bờ vai hắn: “Thả tôi ra, anh là đồ khốn kiếp!”
Mặc dù sức lực của cô không lớn, nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến động tác của hắn. Thế là, Quý Tranh cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Hắn rút thắt lưng ra, nắm chặt hai cánh tay của cô kéo lên đỉnh đầu, sau đó dùng thắt lưng trói cô lại.
Thắt lưng quấn chặt lấy cổ tay, Quý Tranh trói rất chặt, Thi Ngọc tưởng chừng như cổ tay mình sắp gãy rồi.
Bây giờ cô chỉ còn một chân có thể hoạt động được, tình hình này khiến cô nhớ lại tình cảnh cô ở trong phòng giam trước đó.
Lúc đó, bởi vì một lòng muốn cứu cha nên cô không cảm thấy sợ hãi cho lắm. Hơn nữa, lần đó mục đích của hắn là làm nhục cô chứ không phải tra tấn cô, thế nên cô cũng không cảm thấy đau đớn quá mức.
Nhưng mà bây giờ, người đàn ông cho dù là vẻ mặt hay là động tác đều thể hiện vô cùng rõ ràng, hắn muốn tra tấn cô.
Sau khi trói chặt hai tay cô, hắn tiếp tục thô lỗ nhéo đầu vú của cô.
“A...” Thi Ngọc cảm nhận được đau đớn thì cắn một cái lên cánh tay hắn.
Một dấu răng vô cùng rõ ràng in lên da thịt hắn, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, một tay nắm chặt cằm cô, bắt cô phải há miệng.
Dấu răng còn chảy máu, có thể tưởng tượng được cô dùng sức mạnh đến mức nào.
Quý Tranh nhìn khóe môi cô dính máu của mình thì nuốt nước bọt một cái, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thi Ngọc không muốn hôn hắn, nhưng hắn lại luồn tay vào tóc cô, gắt gao giữ chặt đầu cô lại.
Nụ hôn của hắn tràn đầy tính xâm lược, môi lưỡi tấn công khoang miệng của cô, dùng sức mút mát đầu lưỡi cô.
“Ưm ưm ưm... Buông tôi ra...”
Thi Ngọc cảm giác lưỡi mình tê dại rồi, nụ hôn của hắn không có một chút dịu dàng nào, chỉ có dục vọng trần trụi và tính chiếm hữu cực đại.
Cô bị hắn giữ chặt đầu không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng sức cắn đầu lưỡi của hắn.
Cuối cùng hắn cũng đành phải buông cô ra.
Lúc này đổi thành môi của cả hai người đều dính máu, bởi vì vừa rồi Thi Ngọc đã cắn rách đầu lưỡi của hắn rồi.
Đôi môi của người đàn ông bị máu tươi nhuộm đỏ, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn càng lộ ra vẻ ngay ngắn nghiêm nghị.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó xoa máu lên tay.
Một giây sau, hắn lại bóp chặt lấy mặt cô, nặng nề đè lên người cô.
Hắn nhét mấy ngón tay dính máu vào trong miệng cô, Thi Ngọc có thế cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng của mình.
Cô theo bản năng muốn nôn mửa, nhưng lại bị người đàn ông bóp chặt lấy lưỡi.
“Nuốt xuống.”
Thi Ngọc không thể không nuốt xuống, nhưng mà đôi mắt to tròn của cô vẫn trợn trừng mà nhìn hắn.
Hắn rút tay ra khỏi miệng cô, quay người xuống giường.
Thi Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng hắn đã buông tha cho mình rồi, nhưng mà vừa mới thở phào một hơi thì đã thấy người đàn ông quay lại.
Lần này, trong tay hắn có thêm một giá cắm nến ba chân, mỗi chân có một ngọn nến đang cháy. Ngọn lửa nhảy lên nhảy xuống, tần suất nhanh và mạnh giống như nhịp tim của cô vậy.
Người đàn ông nhìn cô như nhìn một con mồi đang vùng vẫy giãy chết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên làm cho tôi chảy máu.”
“Giỏi lắm.”
Cô hốt hoảng nhìn hắn, trong lòng chỉ muốn chạy trốn. Nhưng bây giờ một chân cô bị còng lại, muốn chạy cũng không chạy được.
Hắn cởi áo khoác ra, tháo thắt lưng, quần cũng kéo xuống một chút. Quý Tranh nắm lấy cằm cô: “Không phải cô rất biết nói chuyện sao? Sao bây giờ lại không nói nữa? Câm rồi à?”
Thi Ngọc không biết mình đã làm gì mà đột nhiên lại chọc giận hắn như vậy, chẳng lẽ là vì cô đã nói câu “Vậy sao anh còn giữ tôi ở bên cạnh anh làm gì? Ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt của người mà anh căm hận, anh không thấy khó chịu à?” sao?
Nhưng cô hỏi như vậy cũng có gì không đúng đâu? Sao hắn lại nổi giận như thế chứ?
Bây giờ, hắn nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt rét lạnh như núi băng chuẩn bị phun trào, khiến người ta chết lặng.
“Tôi...” Cô há to miệng, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói cái gì. Cầu xin tha thứ sao? Vô ích thôi, chuyện mà hắn đã quyết định thì sẽ không để người khác làm dao động.
Hắn cúi người, hai tay nắm chặt bầu ngực của cô, dùng sức xoa nắn, bầu ngực căng tròn của cô bị hắn dày vò nhào nặn thành đủ loại hình dáng.
Thi Ngọc cảm thấy rất đau, lần này hành động của hắn không hề nhẹ nhàng chút nào, hoàn toàn là đang phát tiết.
Cô duỗi tay đè lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra. Hàng cúc áo trên quân phục khiến tay cô đau đớn, nhưng cô có đẩy thế nào cũng không lay chuyển được người đàn ông này.
Lực tay của hắn càng lúc càng mạnh, Thi Ngọc đau đến mức nước mắt cũng chảy ra. Cô nắm chặt tay thành quyền, liều mạng đấm lên bờ vai hắn: “Thả tôi ra, anh là đồ khốn kiếp!”
Mặc dù sức lực của cô không lớn, nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến động tác của hắn. Thế là, Quý Tranh cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Hắn rút thắt lưng ra, nắm chặt hai cánh tay của cô kéo lên đỉnh đầu, sau đó dùng thắt lưng trói cô lại.
Thắt lưng quấn chặt lấy cổ tay, Quý Tranh trói rất chặt, Thi Ngọc tưởng chừng như cổ tay mình sắp gãy rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô chỉ còn một chân có thể hoạt động được, tình hình này khiến cô nhớ lại tình cảnh cô ở trong phòng giam trước đó.
Lúc đó, bởi vì một lòng muốn cứu cha nên cô không cảm thấy sợ hãi cho lắm. Hơn nữa, lần đó mục đích của hắn là làm nhục cô chứ không phải tra tấn cô, thế nên cô cũng không cảm thấy đau đớn quá mức.
Nhưng mà bây giờ, người đàn ông cho dù là vẻ mặt hay là động tác đều thể hiện vô cùng rõ ràng, hắn muốn tra tấn cô.
Sau khi trói chặt hai tay cô, hắn tiếp tục thô lỗ nhéo đầu vú của cô.
“A...” Thi Ngọc cảm nhận được đau đớn thì cắn một cái lên cánh tay hắn.
Một dấu răng vô cùng rõ ràng in lên da thịt hắn, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, một tay nắm chặt cằm cô, bắt cô phải há miệng.
Dấu răng còn chảy máu, có thể tưởng tượng được cô dùng sức mạnh đến mức nào.
Quý Tranh nhìn khóe môi cô dính máu của mình thì nuốt nước bọt một cái, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thi Ngọc không muốn hôn hắn, nhưng hắn lại luồn tay vào tóc cô, gắt gao giữ chặt đầu cô lại.
Nụ hôn của hắn tràn đầy tính xâm lược, môi lưỡi tấn công khoang miệng của cô, dùng sức mút mát đầu lưỡi cô.
“Ưm ưm ưm... Buông tôi ra...”
Thi Ngọc cảm giác lưỡi mình tê dại rồi, nụ hôn của hắn không có một chút dịu dàng nào, chỉ có dục vọng trần trụi và tính chiếm hữu cực đại.
Cô bị hắn giữ chặt đầu không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng sức cắn đầu lưỡi của hắn.
Cuối cùng hắn cũng đành phải buông cô ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đổi thành môi của cả hai người đều dính máu, bởi vì vừa rồi Thi Ngọc đã cắn rách đầu lưỡi của hắn rồi.
Đôi môi của người đàn ông bị máu tươi nhuộm đỏ, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn càng lộ ra vẻ ngay ngắn nghiêm nghị.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó xoa máu lên tay.
Một giây sau, hắn lại bóp chặt lấy mặt cô, nặng nề đè lên người cô.
Hắn nhét mấy ngón tay dính máu vào trong miệng cô, Thi Ngọc có thế cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng của mình.
Cô theo bản năng muốn nôn mửa, nhưng lại bị người đàn ông bóp chặt lấy lưỡi.
“Nuốt xuống.”
Thi Ngọc không thể không nuốt xuống, nhưng mà đôi mắt to tròn của cô vẫn trợn trừng mà nhìn hắn.
Hắn rút tay ra khỏi miệng cô, quay người xuống giường.
Thi Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng hắn đã buông tha cho mình rồi, nhưng mà vừa mới thở phào một hơi thì đã thấy người đàn ông quay lại.
Lần này, trong tay hắn có thêm một giá cắm nến ba chân, mỗi chân có một ngọn nến đang cháy. Ngọn lửa nhảy lên nhảy xuống, tần suất nhanh và mạnh giống như nhịp tim của cô vậy.
Người đàn ông nhìn cô như nhìn một con mồi đang vùng vẫy giãy chết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên làm cho tôi chảy máu.”
“Giỏi lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro