Chương 21
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
“Anh... Anh là... con trai của Quý Hồng...” Giọng nói phờ phạc của Thi Nhân Lễ vang lên.
Quý Tranh đẩy Thi Ngọc ngã ra đất, đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta: “Cuối cùng ông cũng nhớ ra rồi.”
“Chuyện năm đó là lỗi của tôi, cầu xin anh đừng làm hại con gái tôi...”
Sắc mặt của Quý Tranh đột nhiên bình tĩnh trở lại, khóe miệng cong lên một tia trào phúng: “Ông quan tâm con gái mình như thế cơ à? Ông có biết vì cứu ông mà con gái ông đã làm những chuyện gì không?”
“Chuyện... Chuyện gì?”
“Con gái ông tới tận cửa tìm tôi, nói đồng ý ngủ với tôi, chỉ cần tôi thả ông ra.”
Đôi mắt của Thi Nhân Lễ nháy mắt trợn trừng, đôi môi run rẩy: “Anh... Anh...”
“À, đúng rồi, ba năm trước, con gái ông cũng từng ngủ với tôi để cứu ông đấy.” Hắn khuây khỏa cười nói: “Con người ông chẳng ra làm sao, nhưng lại sinh ra được một cô con gái rất hiếu thuận.”
Nước mắt Thi Nhân Lê rơi lã chã: “Ngọc Nhi, là cha hại con...”
Thi Ngọc thở hổn hển, nghe thấy hắn nói thẳng mọi chuyện trước mặt cha cô như thế thì tức giận hét lên: “Quý Tranh!”
“Nếu như tôi chết thì anh có thể buông tha cho con gái tôi không? Chuyện năm đó không liên quan gì tới con bé cả, mà tôi cũng không đuổi cùng giết tận gia đình anh...” Thi Nhân Lễ bị treo trên giá, thở hổn hển nói.
“Ha ha, vậy tôi có cần phải cảm kích ông không?” Quý Tranh lại một lần nữa bị chọc giận: “Năm đó, nếu như không phải vì cô ta thì nhà họ Quý cũng không lâm vào bước đường cùng như vậy.”
Thi Ngọc ngây ngẩn cả người: “Tôi... Tôi không có... Tôi không làm chuyện gì cả...”
“Không nhớ rõ cũng không sao.” Quý Tranh cũng không muốn nhắc đến chuyện năm đó nữa, hắn kéo cô từ dưới đất lên: “Còn nhớ những lời cô vừa nói không?”
“Cái... Cái gì?”
“Muốn cứu cha cô thì cho tôi xem thành ý của cô.”Hắn dắt tay cô, dẫn sang một gian phòng giam khác.
Thi Ngọc bị hắn lôi lảo đảo, sau khi đứng vững, cô nhìn mấy dụng cụ trong phòng giam này thì càng sợ hãi hơn.
Quý Tranh nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô thì ném đôi gang tay vừa rồi đánh Thi Nhân Lễ nên bị bẩn xuống, dùng bàn tay trần nắm lấy gương mặt cô.
Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, còn mơ hồ mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến cô không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Đừng lo lắng.” hắn xoay đầu cô sang hướng khác: “Những thứ bên này mới là cho cô dùng.”
Thi Ngọc cứng đờ người, bên đó đều là những đồ tình thú mà cô đọc thấy trong sách: xâu đá, sừng tê giác, gậy ngọc... Còn có một vài thứ mà cô chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng là cô cũng có thể đoán ra được tác dụng của nó rồi.
“Đây là những đồ nội địa, còn kia là những đồ Tây Dương đưa đến, cô muốn dùng loại nào?”
Hắn khoanh tay trước ngực, giống như đang ban ơn cho cô, để cô tự mình lựa chọn.
Nhưng như thế thì có gì khác biệt sao?
Thi Ngọc không muốn chọn bất cứ loại nào cả, nhưng cha cô còn đang bị trói gô ở bên kia, bị đánh đến mức máu tươi chảy ròng ròng, cô nhất định phải lấy lòng hắn.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì người đàn ông đã trực tiếp động thủ, hắn nhanh chóng đè cô lên giường.
Trên giường có mấy vòng xích sắt, hắn lập tức trói tay chân và cổ cô lại, lúc này cô hoàn toàn không thể cử động được rồi.
Chân tay mất đi sự tự do, khiến Thi Ngọc tràn đầy cảm giác mất an toàn. Người đàn ông đứng nhìn cô từ trên cao, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười độc ác.
“Khó chọn như vậy sao? Thế thì thử mỗi thứ một lần.”
Quý Tranh đẩy Thi Ngọc ngã ra đất, đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta: “Cuối cùng ông cũng nhớ ra rồi.”
“Chuyện năm đó là lỗi của tôi, cầu xin anh đừng làm hại con gái tôi...”
Sắc mặt của Quý Tranh đột nhiên bình tĩnh trở lại, khóe miệng cong lên một tia trào phúng: “Ông quan tâm con gái mình như thế cơ à? Ông có biết vì cứu ông mà con gái ông đã làm những chuyện gì không?”
“Chuyện... Chuyện gì?”
“Con gái ông tới tận cửa tìm tôi, nói đồng ý ngủ với tôi, chỉ cần tôi thả ông ra.”
Đôi mắt của Thi Nhân Lễ nháy mắt trợn trừng, đôi môi run rẩy: “Anh... Anh...”
“À, đúng rồi, ba năm trước, con gái ông cũng từng ngủ với tôi để cứu ông đấy.” Hắn khuây khỏa cười nói: “Con người ông chẳng ra làm sao, nhưng lại sinh ra được một cô con gái rất hiếu thuận.”
Nước mắt Thi Nhân Lê rơi lã chã: “Ngọc Nhi, là cha hại con...”
Thi Ngọc thở hổn hển, nghe thấy hắn nói thẳng mọi chuyện trước mặt cha cô như thế thì tức giận hét lên: “Quý Tranh!”
“Nếu như tôi chết thì anh có thể buông tha cho con gái tôi không? Chuyện năm đó không liên quan gì tới con bé cả, mà tôi cũng không đuổi cùng giết tận gia đình anh...” Thi Nhân Lễ bị treo trên giá, thở hổn hển nói.
“Ha ha, vậy tôi có cần phải cảm kích ông không?” Quý Tranh lại một lần nữa bị chọc giận: “Năm đó, nếu như không phải vì cô ta thì nhà họ Quý cũng không lâm vào bước đường cùng như vậy.”
Thi Ngọc ngây ngẩn cả người: “Tôi... Tôi không có... Tôi không làm chuyện gì cả...”
“Không nhớ rõ cũng không sao.” Quý Tranh cũng không muốn nhắc đến chuyện năm đó nữa, hắn kéo cô từ dưới đất lên: “Còn nhớ những lời cô vừa nói không?”
“Cái... Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Muốn cứu cha cô thì cho tôi xem thành ý của cô.”Hắn dắt tay cô, dẫn sang một gian phòng giam khác.
Thi Ngọc bị hắn lôi lảo đảo, sau khi đứng vững, cô nhìn mấy dụng cụ trong phòng giam này thì càng sợ hãi hơn.
Quý Tranh nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô thì ném đôi gang tay vừa rồi đánh Thi Nhân Lễ nên bị bẩn xuống, dùng bàn tay trần nắm lấy gương mặt cô.
Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, còn mơ hồ mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến cô không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Đừng lo lắng.” hắn xoay đầu cô sang hướng khác: “Những thứ bên này mới là cho cô dùng.”
Thi Ngọc cứng đờ người, bên đó đều là những đồ tình thú mà cô đọc thấy trong sách: xâu đá, sừng tê giác, gậy ngọc... Còn có một vài thứ mà cô chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng là cô cũng có thể đoán ra được tác dụng của nó rồi.
“Đây là những đồ nội địa, còn kia là những đồ Tây Dương đưa đến, cô muốn dùng loại nào?”
Hắn khoanh tay trước ngực, giống như đang ban ơn cho cô, để cô tự mình lựa chọn.
Nhưng như thế thì có gì khác biệt sao?
Thi Ngọc không muốn chọn bất cứ loại nào cả, nhưng cha cô còn đang bị trói gô ở bên kia, bị đánh đến mức máu tươi chảy ròng ròng, cô nhất định phải lấy lòng hắn.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì người đàn ông đã trực tiếp động thủ, hắn nhanh chóng đè cô lên giường.
Trên giường có mấy vòng xích sắt, hắn lập tức trói tay chân và cổ cô lại, lúc này cô hoàn toàn không thể cử động được rồi.
Chân tay mất đi sự tự do, khiến Thi Ngọc tràn đầy cảm giác mất an toàn. Người đàn ông đứng nhìn cô từ trên cao, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười độc ác.
“Khó chọn như vậy sao? Thế thì thử mỗi thứ một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro