“Cô Nhìn Cô Trong Gương Đi” 2
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Hắn rút dương vật ra một nửa, quy đầu vẫn còn cắm ở bên trong, cúi đầu nhìn hoa huyệt của cô: “Cái miệng này của cô ham ăn lắm, cô nhìn đi, nó đang mút chặt lấy dương vật của tôi này.”
Tồi tệ, thực sự là quá tồi tệ. Cô bị hắn chọc tức đến mức toàn thân đều đang phát run, thế nhưng sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến cô không thể phản kháng được, chỉ có thể tuyệt vọng: “Rõ ràng là anh ép buộc tôi...”
“Ồ?” Người đàn ông ông lấy cô, để hai chân cô mở rộng, hướng về phía gương, châm chọc nói: “Ép buộc? Có lẽ tôi phải giúp cô nhớ lại một chút, lúc đó cô đã dạng hai chân cầu xin tôi làm cô như thế nào.”
“Tôi không có! Là anh! Là anh!” Thi Ngọc che lỗ tai lại, không muốn nghe những lời đó, cũng không muốn hồi tưởng lại.
Quý Tranh luồn tay vào tóc cô, ép cô phải ngẩng đầu lên: “Không nhớ rõ cũng không sao, hôm nay tôi sẽ khiến cô phải nhớ rõ.”
Người phụ nữ trong gương mặc bộ váy cưới trắng toát, bị cưỡng ép tách hai chân ra, phía sau là một người đàn ông mặc quân phục, đang dính sát vào người cô.
Bên dưới người phụ nữ bị cây gậy thịt to lớn của người đàn ông đâm vào trong tiểu huyệt, tiểu huyệt của cô quá nhỏ, muốn chứa cũng vô cùng gian nan.
Người đàn ông hé mắt, yết hầu gợi cảm nhấp nhô hai lần, giống như rất hài lòng với cảnh đẹp trước mắt. Một giây sau đó, hắn bắt đầu di chuyển.
Côn thịt nóng bỏng liên tục đâm vào rút ra, thân thể Thi Ngọc bị đẩy lên đẩy xuống. Cô trơ mắt nhìn mình và người đàn ông trong gương, dùng sức cắn chặt môi không nói một lời.
“Lại bắt đầu làm ra biểu cảm khiến người ta mất hứng rồi.” Động tác của Quý Tranh đột nhiên dừng lại, Thi Ngọc cứ tưởng là hắn cảm thấy tẻ nhạt nên muốn buông tha cho cô, thế nhưng không ngờ hắn đột nhiên kéo váy cưới của cô xuống, vươn tay nắm chặt hai bầu ngực của cô.
Bầu ngực của cô được bàn tay của hắn nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, thậm chí còn tràn ra khỏi kẽ tay hắn.
“Không tệ, ba năm không gặp, nơi này của cô lớn hơn trước không ít.”
“Lưu manh!”
“Miệng cũng lợi hại hơn không ít.” Quý Tranh cười lạnh một tiếng, sau đó vươn hay ngón tay nhéo lấy núm vú của cô.
Núm vú mẫn cảm bị hắn nhéo lấy một cái, Thi Ngọc lập tức rùng mình.
Phát hiện ra biến hóa của cô, người đàn ông càng thêm đùa bỡn bầu ngực của cô hơn.
Một tay hắn chăm sóc ngực cô, tay còn lại cũng không hề nhãn rỗi, vạch mép âm hộ của cô ra, trêu đùa hạt trân châu lấp ló ở đó, ngón tay không nặng không nhẹ gảy một cái.
“A...” Thi Ngọc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, âm hạch và núm vú đều chịu phải kích thích, cộng thêm côn thịt to lớn của người đàn ông vẫn miệt mài di chuyển trong tiểu huyệt của cô, hạ thể của cô bắt đầu dần dần ẩm ướt.
Dâm dịch của Thi Ngọc chảy tràn ra ngoài, theo dương vật mà chảy đến hai bao tinh hoàn của người đàn ông.
Người đàn ông cười xùy một tiếng, đột nhiên thúc mạnh vào trong, quy đầu của hắn gần như đã chạm tới miệng tử cung của cô rồi.
“A... Không muốn... Ưm... Đừng... Đừng như vậy!”
“Không muốn?” Người đàn ông lấy tay quệt dâm dịch của cô, tạo thành một sợi tơ dài: “Bên dưới của cô đã nhớp nháp như thế này rồi, vậy mà còn nói không muốn sao? Tôi làm cô thế này có thoải mái không? Con điếm nhỏ?”
“A.. Tôi... Tôi không... Không... A... A...”
“Không cái gì? Không thoải mái? Hay là không phải con điếm?” Quý Tranh túm tóc cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào gương, sau đó điên cuồng đâm vào rút ra trong tiểu huyệt của cô. “Cô nhìn đi, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô trong gương, rõ ràng mặc váy cưới thuần khiết, thế mà lại bị đàn ông làm đến mức nói năng không lưu loát.”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
“Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả.”
“Nếu đã như thế? Tại sao khi đó anh lại thả chúng tôi đi? Tại sao sau ba năm lại xuất hiện lại?” Giọng nói của cô bắt đầu vỡ vụn, nhưng vẫn cố gắng hỏi ra toàn bộ nghi vấn.
“Ừm... Cô hỏi hơi nhiều nhỉ, nếu biểu hiện của cô tốt thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền vào trong tai cô.
Trong lòng Thi Ngọc bây giờ chỉ có bi ai và tuyệt vọng, không còn một chút hi vọng nào nữa.
“Anh... Thật quá đáng.”
“A...”
Trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô nghe được giọng nói lo lắng của Lục Cảnh Giai: “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi.”
Quý Tranh cúi đầu, thì thầm vào tai cô: “Cô nói xem, nếu như chú rể nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của cô thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã thấy khá thú vị rồi.”
Tồi tệ, thực sự là quá tồi tệ. Cô bị hắn chọc tức đến mức toàn thân đều đang phát run, thế nhưng sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến cô không thể phản kháng được, chỉ có thể tuyệt vọng: “Rõ ràng là anh ép buộc tôi...”
“Ồ?” Người đàn ông ông lấy cô, để hai chân cô mở rộng, hướng về phía gương, châm chọc nói: “Ép buộc? Có lẽ tôi phải giúp cô nhớ lại một chút, lúc đó cô đã dạng hai chân cầu xin tôi làm cô như thế nào.”
“Tôi không có! Là anh! Là anh!” Thi Ngọc che lỗ tai lại, không muốn nghe những lời đó, cũng không muốn hồi tưởng lại.
Quý Tranh luồn tay vào tóc cô, ép cô phải ngẩng đầu lên: “Không nhớ rõ cũng không sao, hôm nay tôi sẽ khiến cô phải nhớ rõ.”
Người phụ nữ trong gương mặc bộ váy cưới trắng toát, bị cưỡng ép tách hai chân ra, phía sau là một người đàn ông mặc quân phục, đang dính sát vào người cô.
Bên dưới người phụ nữ bị cây gậy thịt to lớn của người đàn ông đâm vào trong tiểu huyệt, tiểu huyệt của cô quá nhỏ, muốn chứa cũng vô cùng gian nan.
Người đàn ông hé mắt, yết hầu gợi cảm nhấp nhô hai lần, giống như rất hài lòng với cảnh đẹp trước mắt. Một giây sau đó, hắn bắt đầu di chuyển.
Côn thịt nóng bỏng liên tục đâm vào rút ra, thân thể Thi Ngọc bị đẩy lên đẩy xuống. Cô trơ mắt nhìn mình và người đàn ông trong gương, dùng sức cắn chặt môi không nói một lời.
“Lại bắt đầu làm ra biểu cảm khiến người ta mất hứng rồi.” Động tác của Quý Tranh đột nhiên dừng lại, Thi Ngọc cứ tưởng là hắn cảm thấy tẻ nhạt nên muốn buông tha cho cô, thế nhưng không ngờ hắn đột nhiên kéo váy cưới của cô xuống, vươn tay nắm chặt hai bầu ngực của cô.
Bầu ngực của cô được bàn tay của hắn nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, thậm chí còn tràn ra khỏi kẽ tay hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không tệ, ba năm không gặp, nơi này của cô lớn hơn trước không ít.”
“Lưu manh!”
“Miệng cũng lợi hại hơn không ít.” Quý Tranh cười lạnh một tiếng, sau đó vươn hay ngón tay nhéo lấy núm vú của cô.
Núm vú mẫn cảm bị hắn nhéo lấy một cái, Thi Ngọc lập tức rùng mình.
Phát hiện ra biến hóa của cô, người đàn ông càng thêm đùa bỡn bầu ngực của cô hơn.
Một tay hắn chăm sóc ngực cô, tay còn lại cũng không hề nhãn rỗi, vạch mép âm hộ của cô ra, trêu đùa hạt trân châu lấp ló ở đó, ngón tay không nặng không nhẹ gảy một cái.
“A...” Thi Ngọc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, âm hạch và núm vú đều chịu phải kích thích, cộng thêm côn thịt to lớn của người đàn ông vẫn miệt mài di chuyển trong tiểu huyệt của cô, hạ thể của cô bắt đầu dần dần ẩm ướt.
Dâm dịch của Thi Ngọc chảy tràn ra ngoài, theo dương vật mà chảy đến hai bao tinh hoàn của người đàn ông.
Người đàn ông cười xùy một tiếng, đột nhiên thúc mạnh vào trong, quy đầu của hắn gần như đã chạm tới miệng tử cung của cô rồi.
“A... Không muốn... Ưm... Đừng... Đừng như vậy!”
“Không muốn?” Người đàn ông lấy tay quệt dâm dịch của cô, tạo thành một sợi tơ dài: “Bên dưới của cô đã nhớp nháp như thế này rồi, vậy mà còn nói không muốn sao? Tôi làm cô thế này có thoải mái không? Con điếm nhỏ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A.. Tôi... Tôi không... Không... A... A...”
“Không cái gì? Không thoải mái? Hay là không phải con điếm?” Quý Tranh túm tóc cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào gương, sau đó điên cuồng đâm vào rút ra trong tiểu huyệt của cô. “Cô nhìn đi, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô trong gương, rõ ràng mặc váy cưới thuần khiết, thế mà lại bị đàn ông làm đến mức nói năng không lưu loát.”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
“Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả.”
“Nếu đã như thế? Tại sao khi đó anh lại thả chúng tôi đi? Tại sao sau ba năm lại xuất hiện lại?” Giọng nói của cô bắt đầu vỡ vụn, nhưng vẫn cố gắng hỏi ra toàn bộ nghi vấn.
“Ừm... Cô hỏi hơi nhiều nhỉ, nếu biểu hiện của cô tốt thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền vào trong tai cô.
Trong lòng Thi Ngọc bây giờ chỉ có bi ai và tuyệt vọng, không còn một chút hi vọng nào nữa.
“Anh... Thật quá đáng.”
“A...”
Trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô nghe được giọng nói lo lắng của Lục Cảnh Giai: “Ngọc Nhi, Ngọc Nhi.”
Quý Tranh cúi đầu, thì thầm vào tai cô: “Cô nói xem, nếu như chú rể nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của cô thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã thấy khá thú vị rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro