Hắn Lại Muốn Nhục Nhã Cô Như Thế Nào Nữa Đây?
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
“Tại sao... Tại sao lúc trước anh lại cứu gia đình tôi?” Thi Ngọc tuyệt vọng nhìn hắn.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo và cà vạt, lời nói thản nhiên, mang theo chút ngoan độc: “Nếu như cứ để gia đình cô chết như thế, vậy thì chẳng phải quá dễ dàng cho các người rồi sao?” Nói xong, anh ta sải bước rời đi.
Thi Ngọc trượt từ ván cửa xuống, cô cứ nghĩ hắn là ân nhân cứu mạng của cả gia đình mình, mặc dù thủ đoạn ác độc, nhưng sâu trong lòng cô vẫn cảm ơn hắn, cô chỉ coi đó là một trận giao dịch mà thôi.
Nhưng thì ra, hắn chỉ là không muốn gia đình cô chết một cách dễ dàng như thế mà thôi.
Cô không có thời gian chỉnh lý cảm xúc, Quý Tranh nói hôn lễ hôm nay sẽ không tiến hành được nữa, cô muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô thực sự cũng chẳng có mặt mũi mà kết hôn.
Cô nhanh chóng rửa sạch vết bẩn trên váy, chỉnh sửa lại đầu tóc rối bời, chờ khi bên ngoài không còn bất cứ động tĩnh nào nữa thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi đến khán phòng, thấy trong hội trường vừa nãy đang náo nhiệt chỉ còn lại vài người, vẻ mặt rất kinh ngạc.
"Đây... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Tiểu Ngọc!" Lục Cảnh Giai thấy được cô thì vội vàng đi tới: “Em không sao chứ? Em đã đi đâu thế? Anh tìm khắp nơi mà cũng không tìm thấy em.”
“Anh Lục, mọi chuyện sao lại thế này?”
“Bác trai bị đưa đi rồi?”
“Cái gì? Tại sao?”
“Quý tư lệnh đột nhiên nói lá trà mà bác trai bán cho quân đội với giá cao lúc trước là hàng giả, thế nên bác trai bị đưa đi điều tra rồi.”
“Lá trà gì? Sao trước đây em chưa từng nghe cha nhắc tới?”
“Cha em mua một lô Lư Sơn Vân Vụ của một thương gia bán trà, số lượng rất lớn, gần như là đổ hết vốn liếng vào lô trà đó rồi. Vừa vặn quân đội thu mua lá trà, mà thị trường lại khan hiếm, thế là bác trai nhân cơ hội đó bán cho quân đội, kiếm lãi gấp ba lần lúc mua.”
“Chuyện trà hàng nhái là sao? Lô trà đó thực sự có vấn đề sao?”
“Anh cũng không rõ lắm.”
Thi Ngọc cảm thấy toàn thân lạnh toát, những chuyện này quá trùng hợp rồi.
Lục Cảnh Giai nắm chặt tay cô, nói: “Hôn lễ hôm nay sợ là không tiếp tục tổ chức được nữa, trước tiên anh tìm cho em một chỗ nghỉ ngơi đã, mọi chuyện chúng ta sẽ bàn bạc kỹ sau.”
Cô thất hồn lạc phách, nhẹ gật đầu.
Nhà họ Lục.
“Chuyện hôn sự này về sau đừng nhắc lại nữa.” Lục Phong Dật vung tay lên: “Nhà họ Lục chúng ta vậy là mất hết thể diện rồi.”
“Cha, sao cha có thể nói như vậy chứ? Chúng ta như thế chẳng phải là bỏ đá xuống giếng sao? Mặc dù hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng Tiểu Ngọc cũng coi như là vợ chính thức của con rồi.”
“Chưa hoàn thành thì vợ chồng gì chứ? Sau này con đừng nhắc lại mấy lời đó nữa! May mà còn chưa hoàn thành hôn lễ đấy, Thi Nhân Lễ bị quân đội đưa đi rồi, về sau chắc chắn chẳng còn trái tốt để ăn đâu! Người khác tránh nhà họ Thi còn chẳng kịp, con lại còn nhắc tới hôn với chả lễ! Thi Nhân Lễ đắc tội với quân đội, ông ta chán sống rồi à?”
“Cha, sao cha lại có thể nói những lời như vậy? Con cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như thế đâu!”
Thi Ngọc đứng ở ngoài thư phòng, nghe được hai người tranh chấp thì âm thầm rời đi.
Con người là vậy, tình nguyện dệt gấm trên hoa chứ rất ít người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đứng trước lợi ích và tai vạ, làm gì có ai chọn tai vạ cơ chứ? Những hộ gia đình ở Nghiệp Bắc, nhà nào mà chẳng có chút bí mật khó nói.
Nhưng cô thực sự không nghĩ ra được, rốt cuộc nhà cô đã làm chuyện gì đắc tội với người kia, khiến hắn điên cuồng trả thù như vậy.
Thi Ngọc thất hồn lạc phách đi về nhà họ Thi, thấy cửa đã bị dán giấy niêm phong. Cô vươn tay xé mảnh giấy ra, mở cửa đi vào nhà, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Mất rồi lại có, có rồi lại mất, đây chính là thủ đoạn trả thù của hắn sao?
Hắn ngồi ở vị trí cao, cường thế trở về, hắn ở Nghiệp Bắc có thể một tay che trời, cô... có thể làm gì đây?
Thi Ngọc trở lại phòng của mình, tùy tiện kéo một cái ghế, co người ngồi lên trên.
Cô nhất định phải ép bản thân tỉnh táo trở lại, cục diện bây giờ rốt cuộc còn tốt hơn ba năm trước, lần này cha cô bị bắt vì vấn đề hàng hóa, chứ không bị quy chụp tội phản động.
Chỉ cần không phải là tội chết thì vẫn còn cách cứu vãn.
Cô nhất định phải nghĩ cách cứu cha!
Tài sản của gia đình cô đã bị tịch thu rồi, nhưng cũng may là của hồi môn và đồ cưới cha cô chuẩn bị cho cô đều là những thứ có giá trị, cô có thể dùng số tiền đó tìm kiếm sự trợ giúp.
Nhưng mà, đến cả nhà họ Lục có giao tình tốt nhất với cha cô cũng không muốn nhắc đến cha cô, vậy thì còn ai có thể giúp cô chuyện này đây?
Cô cứ vậy ôm đầu gối, ngơ ngác ngồi đến tận chiều.
Một bóng dáng từ ngoài đi vào, che khuất chút ánh sáng cuối cùng.
“Anh Lục...”
Lục Cảnh Giai đau lòng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô: “Ngọc Nhi, sao em không ở trong phòng chờ anh, lại chạy về đây làm gì?”
Thi Ngọc vùi mặt vào vai anh ta, nói: “Em ở nhà anh không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp chứ? Cô bé ngốc này, trong lòng anh đã sớm coi em là vợ của mình rồi.”
Thi Ngọc vùi mặt vào vai Lục Cảnh Giai nên anh ta không nhìn thấy được ánh mắt khổ sở của cô.
Cô đã không xứng làm vợ của anh Lục nữa rồi, cô thậm chí còn lừa dối anh Lục, không nói cho anh Lục biết chuyện mình đã không còn trong trắng nữa. Chắc chắn là vì trong lòng cô ôm suy nghĩ xấu nên ông trời mới trừng phạt cô như vậy.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khẽ nói: “Anh Lục, sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Thân thể Lục Cảnh Giai chấn động, đỡ cô dậy: “Ngọc Nhi, em sao thế?”
“Em đột nhiên không muốn gả cho anh nữa.”
“Ngọc Nhi, anh biết hiện tại gia đình em xảy ra chuyện nên tâm trạng của em không tốt, chuyện hôn lễ chúng ta có thể chờ sau này rồi nói tiếp. Anh cam đoan, hôn lễ lần sau của chúng ta sẽ càng tốt hơn lần này. Còn chuyện của bác trai, anh sẽ nghĩ cách cứu người ra ngoài, em đừng lo lắng.”
Thi Ngọc lắc đầu: “Anh đi đi, em muốn yên tĩnh một chút.”
Nói xong, cô quay đầu sang bên khác, làm ra vẻ không muốn nói thêm gì nữa.
Lục Cảnh Giai thở dài một hơi, sau đó đành phải rời đi.
Thi Ngọc ngồi ngơ ngác suốt một đêm, đến tận khi trời sáng thì mới thẫn thờ đi rửa mặt. Cô cầm theo những thứ đồ cưới đáng giá nhất, rời khỏi nhà.
Cô tìm đến những gia đình có quan hệ không tệ với gia đình cô, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm trạng từ trước, nhưng cô vẫn bị sự tuyệt tình của họ làm cho tổn thương.
Cô thậm chí còn tới bên phía nhà giam, muốn hối lộ người canh gác để cô vào thăm cha một chút. Nhưng anh ta vừa mới nghe đến cô muốn gặp Thi Nhân Lễ thì lập tức từ chối.
“Tại sao? Tôi vào nhìn một chút rồi ra luôn cũng được. Tôi cầu xin anh, chiếc vòng tay này của tôi rất đáng giá, tôi chỉ vào nhìn một chút thôi, không gây phiền phức gì cho anh đâu.”
Người canh gác gạt tay cô ra: “Cô đừng làm khó tôi nữa, người bên trên đã ra lệnh, nếu như tôi cho cô vào thì tôi sẽ bị xử bắn đấy!”
“Người bên trên...” Không cần nói cũng biết, chắc chắn là hắn rồi.
Cô cắn chặt môi, một lúc sau mới hỏi lại: “Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể găp được cha tôi?”
Người canh gác: “Trừ khi tư lệnh tự mình hạ lệnh, nếu không thì cô không gặp được đâu.”
Thi Ngọc nắm chặt chiếc vòng tay, sắc mặt tái nhợt.
Vậy có nghĩa là... Cô phải đi gặp hắn sao?
Nếu cô gặp hắn, hắn sẽ lại nhục nhã cô như thế nào đây?
Hắn đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo và cà vạt, lời nói thản nhiên, mang theo chút ngoan độc: “Nếu như cứ để gia đình cô chết như thế, vậy thì chẳng phải quá dễ dàng cho các người rồi sao?” Nói xong, anh ta sải bước rời đi.
Thi Ngọc trượt từ ván cửa xuống, cô cứ nghĩ hắn là ân nhân cứu mạng của cả gia đình mình, mặc dù thủ đoạn ác độc, nhưng sâu trong lòng cô vẫn cảm ơn hắn, cô chỉ coi đó là một trận giao dịch mà thôi.
Nhưng thì ra, hắn chỉ là không muốn gia đình cô chết một cách dễ dàng như thế mà thôi.
Cô không có thời gian chỉnh lý cảm xúc, Quý Tranh nói hôn lễ hôm nay sẽ không tiến hành được nữa, cô muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô thực sự cũng chẳng có mặt mũi mà kết hôn.
Cô nhanh chóng rửa sạch vết bẩn trên váy, chỉnh sửa lại đầu tóc rối bời, chờ khi bên ngoài không còn bất cứ động tĩnh nào nữa thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi đến khán phòng, thấy trong hội trường vừa nãy đang náo nhiệt chỉ còn lại vài người, vẻ mặt rất kinh ngạc.
"Đây... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Tiểu Ngọc!" Lục Cảnh Giai thấy được cô thì vội vàng đi tới: “Em không sao chứ? Em đã đi đâu thế? Anh tìm khắp nơi mà cũng không tìm thấy em.”
“Anh Lục, mọi chuyện sao lại thế này?”
“Bác trai bị đưa đi rồi?”
“Cái gì? Tại sao?”
“Quý tư lệnh đột nhiên nói lá trà mà bác trai bán cho quân đội với giá cao lúc trước là hàng giả, thế nên bác trai bị đưa đi điều tra rồi.”
“Lá trà gì? Sao trước đây em chưa từng nghe cha nhắc tới?”
“Cha em mua một lô Lư Sơn Vân Vụ của một thương gia bán trà, số lượng rất lớn, gần như là đổ hết vốn liếng vào lô trà đó rồi. Vừa vặn quân đội thu mua lá trà, mà thị trường lại khan hiếm, thế là bác trai nhân cơ hội đó bán cho quân đội, kiếm lãi gấp ba lần lúc mua.”
“Chuyện trà hàng nhái là sao? Lô trà đó thực sự có vấn đề sao?”
“Anh cũng không rõ lắm.”
Thi Ngọc cảm thấy toàn thân lạnh toát, những chuyện này quá trùng hợp rồi.
Lục Cảnh Giai nắm chặt tay cô, nói: “Hôn lễ hôm nay sợ là không tiếp tục tổ chức được nữa, trước tiên anh tìm cho em một chỗ nghỉ ngơi đã, mọi chuyện chúng ta sẽ bàn bạc kỹ sau.”
Cô thất hồn lạc phách, nhẹ gật đầu.
Nhà họ Lục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện hôn sự này về sau đừng nhắc lại nữa.” Lục Phong Dật vung tay lên: “Nhà họ Lục chúng ta vậy là mất hết thể diện rồi.”
“Cha, sao cha có thể nói như vậy chứ? Chúng ta như thế chẳng phải là bỏ đá xuống giếng sao? Mặc dù hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng Tiểu Ngọc cũng coi như là vợ chính thức của con rồi.”
“Chưa hoàn thành thì vợ chồng gì chứ? Sau này con đừng nhắc lại mấy lời đó nữa! May mà còn chưa hoàn thành hôn lễ đấy, Thi Nhân Lễ bị quân đội đưa đi rồi, về sau chắc chắn chẳng còn trái tốt để ăn đâu! Người khác tránh nhà họ Thi còn chẳng kịp, con lại còn nhắc tới hôn với chả lễ! Thi Nhân Lễ đắc tội với quân đội, ông ta chán sống rồi à?”
“Cha, sao cha lại có thể nói những lời như vậy? Con cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như thế đâu!”
Thi Ngọc đứng ở ngoài thư phòng, nghe được hai người tranh chấp thì âm thầm rời đi.
Con người là vậy, tình nguyện dệt gấm trên hoa chứ rất ít người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đứng trước lợi ích và tai vạ, làm gì có ai chọn tai vạ cơ chứ? Những hộ gia đình ở Nghiệp Bắc, nhà nào mà chẳng có chút bí mật khó nói.
Nhưng cô thực sự không nghĩ ra được, rốt cuộc nhà cô đã làm chuyện gì đắc tội với người kia, khiến hắn điên cuồng trả thù như vậy.
Thi Ngọc thất hồn lạc phách đi về nhà họ Thi, thấy cửa đã bị dán giấy niêm phong. Cô vươn tay xé mảnh giấy ra, mở cửa đi vào nhà, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Mất rồi lại có, có rồi lại mất, đây chính là thủ đoạn trả thù của hắn sao?
Hắn ngồi ở vị trí cao, cường thế trở về, hắn ở Nghiệp Bắc có thể một tay che trời, cô... có thể làm gì đây?
Thi Ngọc trở lại phòng của mình, tùy tiện kéo một cái ghế, co người ngồi lên trên.
Cô nhất định phải ép bản thân tỉnh táo trở lại, cục diện bây giờ rốt cuộc còn tốt hơn ba năm trước, lần này cha cô bị bắt vì vấn đề hàng hóa, chứ không bị quy chụp tội phản động.
Chỉ cần không phải là tội chết thì vẫn còn cách cứu vãn.
Cô nhất định phải nghĩ cách cứu cha!
Tài sản của gia đình cô đã bị tịch thu rồi, nhưng cũng may là của hồi môn và đồ cưới cha cô chuẩn bị cho cô đều là những thứ có giá trị, cô có thể dùng số tiền đó tìm kiếm sự trợ giúp.
Nhưng mà, đến cả nhà họ Lục có giao tình tốt nhất với cha cô cũng không muốn nhắc đến cha cô, vậy thì còn ai có thể giúp cô chuyện này đây?
Cô cứ vậy ôm đầu gối, ngơ ngác ngồi đến tận chiều.
Một bóng dáng từ ngoài đi vào, che khuất chút ánh sáng cuối cùng.
“Anh Lục...”
Lục Cảnh Giai đau lòng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô: “Ngọc Nhi, sao em không ở trong phòng chờ anh, lại chạy về đây làm gì?”
Thi Ngọc vùi mặt vào vai anh ta, nói: “Em ở nhà anh không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp chứ? Cô bé ngốc này, trong lòng anh đã sớm coi em là vợ của mình rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Ngọc vùi mặt vào vai Lục Cảnh Giai nên anh ta không nhìn thấy được ánh mắt khổ sở của cô.
Cô đã không xứng làm vợ của anh Lục nữa rồi, cô thậm chí còn lừa dối anh Lục, không nói cho anh Lục biết chuyện mình đã không còn trong trắng nữa. Chắc chắn là vì trong lòng cô ôm suy nghĩ xấu nên ông trời mới trừng phạt cô như vậy.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khẽ nói: “Anh Lục, sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Thân thể Lục Cảnh Giai chấn động, đỡ cô dậy: “Ngọc Nhi, em sao thế?”
“Em đột nhiên không muốn gả cho anh nữa.”
“Ngọc Nhi, anh biết hiện tại gia đình em xảy ra chuyện nên tâm trạng của em không tốt, chuyện hôn lễ chúng ta có thể chờ sau này rồi nói tiếp. Anh cam đoan, hôn lễ lần sau của chúng ta sẽ càng tốt hơn lần này. Còn chuyện của bác trai, anh sẽ nghĩ cách cứu người ra ngoài, em đừng lo lắng.”
Thi Ngọc lắc đầu: “Anh đi đi, em muốn yên tĩnh một chút.”
Nói xong, cô quay đầu sang bên khác, làm ra vẻ không muốn nói thêm gì nữa.
Lục Cảnh Giai thở dài một hơi, sau đó đành phải rời đi.
Thi Ngọc ngồi ngơ ngác suốt một đêm, đến tận khi trời sáng thì mới thẫn thờ đi rửa mặt. Cô cầm theo những thứ đồ cưới đáng giá nhất, rời khỏi nhà.
Cô tìm đến những gia đình có quan hệ không tệ với gia đình cô, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm trạng từ trước, nhưng cô vẫn bị sự tuyệt tình của họ làm cho tổn thương.
Cô thậm chí còn tới bên phía nhà giam, muốn hối lộ người canh gác để cô vào thăm cha một chút. Nhưng anh ta vừa mới nghe đến cô muốn gặp Thi Nhân Lễ thì lập tức từ chối.
“Tại sao? Tôi vào nhìn một chút rồi ra luôn cũng được. Tôi cầu xin anh, chiếc vòng tay này của tôi rất đáng giá, tôi chỉ vào nhìn một chút thôi, không gây phiền phức gì cho anh đâu.”
Người canh gác gạt tay cô ra: “Cô đừng làm khó tôi nữa, người bên trên đã ra lệnh, nếu như tôi cho cô vào thì tôi sẽ bị xử bắn đấy!”
“Người bên trên...” Không cần nói cũng biết, chắc chắn là hắn rồi.
Cô cắn chặt môi, một lúc sau mới hỏi lại: “Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể găp được cha tôi?”
Người canh gác: “Trừ khi tư lệnh tự mình hạ lệnh, nếu không thì cô không gặp được đâu.”
Thi Ngọc nắm chặt chiếc vòng tay, sắc mặt tái nhợt.
Vậy có nghĩa là... Cô phải đi gặp hắn sao?
Nếu cô gặp hắn, hắn sẽ lại nhục nhã cô như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro