Hiện đại (3) tô...
Khanh Uyển Uyển Uyển
2024-11-14 01:07:57
Đến lúc đi ngủ, Mộc Khanh Khanh đắp chăn của mình, đôi tay giao nhau đặt trên bụng nhỏ, bộ dạng thành thật quy quy củ củ, chỉ là không chớp mắt
nhìn chằm chằm thân ảnh đưa lưng về phía chính mình.
"Anh... anh ngủ rồi sao? Dung Tự?" Suy nghĩ hồi lâu, Mộc Khanh Khanh mới nhẹ giọng mở miệng nói.
Đêm thứ nhất sau khi trọng sinh, Dung Tự sao có thể dễ dàng ngủ như vậy, huống chi còn có mùi của Mộc Khanh Khanh khiến người ta chán ghét phiền phức kia thỉnh thoảng lại chui vào trong mũi, Dung Tự khẽ cau mày, nỗ lực khiến thanh âm của mình nghe ra không phải tràn ngập chán ghét và không kiên nhẫn như vậy, "Vẫn chưa, sao thế?"
Tuy Dung Tự đã nỗ lực khắc chế, nhưng thanh âm lạnh băng vô tình của hắn trong ban đêm yên tĩnh rét lạnh vẫn lộ ra sự lạnh nhạt và xa cách. Mộc Khanh Khanh cũng nhạy cảm bắt giữ được cảm xúc hắn vừa lộ ra này.
"Không có chuyện gì..." Thanh âm của Mộc Khanh Khanh mang theo chút chua xót thật thật giả giả, "Em chỉ muốn hỏi một chút hôm nay anh --"
"Nếu không có việc gì thì câm miệng." Nhận thấy được ngữ khí nói chuyện của mình quá mức đông cứng, Dung Tự lại giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Hôm nay anh rất mệt, muốn ngủ."
An tĩnh vài giây, Mộc Khanh Khanh phảng phất như thật sự tiếp nhận lời giải thích vụng về của hắn, tri kỷ không làm phiền hắn nữa, "Ừm, vậy anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngủ ngon. Mơ đẹp."
"..." Phòng ngủ an tĩnh rốt cuộc cũng không nghe được một chút tiếng vang nào nữa, bóng tối vô tận tựa như muốn cắn nuốt tất cả vào miệng. Không chờ Dung Tự đáp lời, Mộc Khanh Khanh cũng chỉ lặng im, thật cẩn thận không dám phát ra một chút động tĩnh, khẽ xoay người, đưa lưng về phía Dung Tự. Hai người lại lần nữa ăn ý lựa chọn tư thế không khỏe mạnh nhất để ngủ.
Mộc Khanh Khanh hiện tại không có chút buồn ngủ nào, một mặt là bởi vì khối thân thể phóng đãng này đang quay cuồng kích động tình dục, mặt khác là hôm nay Dung Tự không bình thường làm cô có hơi kinh hồn táng đảm.
Hôm nay Dung Tự tuyệt đối là đã biết chuyện quan trọng gì đó.
Khi mới vừa về nhà hắn thình lình xảy ra thân mật quỷ súc với mình, sau đó lại trong lúc lơ đãng phóng ra ác ý chán ghét khó có thể kiềm chế...
Trong kịch bản nhiệm vụ khắc hoạ Dung Tự tuyệt đối sẽ không bày ra bộ dáng này với nguyên chủ hôm nay... Khoảng thời gian này Dung Tự dù cho có khả năng đã tiêu trừ đi rất nhiều tình yêu vì nguyên chủ trở nên lười biếng phóng đãng sau nửa năm kết hôn, nhưng hắn vẫn nên còn giữa lại chút tình cảm giữa hai vợ chồng mới phải. Sau kết hôn Dung Tự và Mộc Khanh Khanh, trước khi nguyên chủ chủ động công khai chính mình hồng hạnh xuất tường vẫn là duy trì một gia đình ấm áp hài hòa nên có, tuyệt đối không phải âm dương quái khí như hôm nay vậy... Hơn nữa hôm nay cô cũng có nhiều hành động khác thường, nhưng Dung Tự lại giống như một chút phản ứng xúc động hắn cũng không có, ngược lại thoạt nhìn còn càng thêm lạnh nhạt không muốn đối mặt với cô...
Ở trong lòng phát sầu thở dài một hơi thật mạnh, Mộc Khanh Khanh cũng không muốn miên man suy nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ. Một giây trước khi ngủ say, Mộc Khanh Khanh quyết định vẫn nên tạm thời dựa theo kế hoạch ban đầu hành sự, ngày mai trước tiên cứ xử lý tốt chuyện nguyên nữ chính phát sóng trực tiếp trên internet rồi tính sau.
Nghe tiếng hít thở vững vàng sau lưng, Dung Tự vốn dĩ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra, an tĩnh đứng dậy, yên lặng đi đến chỗ đầu giường Mộc Khanh Khanh. Dung Tự lấy ra một cái lọ không biết là thứ gì phun sương mù, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn vẫn còn tính là bình tĩnh, dưới đêm tối bao phủ Dung Tự phảng phất như dung nhập vào trong đó, nhìn không ra hắn đang làm động tác gì, chỉ còn lại ánh mắt hung ác nham hiểm độc hận gắt gao khóa chặt trên người Mộc Khanh Khanh.
"Người ta thường nói nhất nhật phu thê bách nhật ân. Em đã từng nghe chưa? Vợ của tôi?"
"Sao em có thể ngoan độc như vậy chứ? Khanh Khanh?"
"Em đó, vẫn nên chết đi thì tốt hơn... Đỡ phải ô uế cuộc sống của Dung Tự tôi..."
"Không ăn tươi nuốt sống em, cắt thịt róc xương, đã là tận tình tận nghĩa..."
"Hẹn gặp lại, Khanh Khanh..."
Sáng hôm sau, Khanh Khanh tỉnh lại một mình trên giường lớn, Dung Tự trước khi Mộc Khanh Khanh tỉnh lại cũng đã đi rồi, mà Mộc Khanh Khanh sau khi tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là, cổ đau.
Hơi chau mày, Mộc Khanh Khanh có hơi hoang mang dùng tay sờ lên cổ mình, ngón tay vừa mới chạm vào làn da trên cổ, cô liền cảm giác được có đau đớn kịch liệt truyền đến, thậm chí tổn thương đến bên trong yết hầu yếu ớt.
Trong lòng Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên có chút hoảng loạn, mang theo dự cảm bất thường nào đó, cô đi đến trước gương trong phòng thay đồ gần phòng ngủ nhất đứng yên.
Mộc Khanh Khanh căng chặt tầm mắt nhìn chằm chằm một cô khác trong gương. Trong gương toàn thân, nơi cổ trắng nõn mịn màng yếu ớt là ảnh ngược của một vết hằn màu đỏ tím, mà vết hằn đáng sợ kia rõ ràng là bị người khác dùng lực tạo thành... Nghĩ đến hung phạm duy nhất kia, Mộc Khanh Khanh nhịn không được hít vào một hơi, thần thái trong đôi mắt đen có chút hỗn độn vụn vỡ, cũng không rảnh đi lo xử lý cảm giác đau đớn trên cổ truyền đến, cô chỉ có thể ngu ngơ tùy ý để mặc cảm giác rùng mình sợ hãi từng chút một xâm chiếm cô.
Dung Tự...
Dung Tự hắn...
Đinh --
【 Cảnh Báo 】: Nhân vật công lược trong thế giới nhiệm vụ xảy ra sai lệch không thể đo lường, trạng thái nhân sinh của nam phụ Dung Tự được sửa lại thành 【 Trọng Sinh 】!
Âm thanh nhắc nhở đột ngột của hệ thống bỗng chốc vang lên trong đầu Mộc Khanh Khanh.
...
Đã tra ra manh mối, bừng tỉnh đại ngộ!
Áp xuống đủ loại suy nghĩ loạn xạ nổ tung trong lòng, Mộc Khanh Khanh nhìn về phía một cô khác trong gương chiếu ra, trên mặt thanh thuần lại yêu mị là một mảnh bình tĩnh.
Cô cần một ít thời gian thành tâm cầu nguyện cho chính mình...
Dung Tự trắng trợn táo bạo biểu lộ ra hận thù sát ý trong lòng hắn, một chút cũng không cố kỵ chính mình sau khi nhận ra được suy nghĩ trong lòng hắn sẽ như thế nào, hành vi lớn mật tùy ý này của hắn rõ ràng là không muốn lá mặt lá trái với mình như hôm qua nữa, hắn đã không chờ nổi muốn báo thù, muốn tra tấn lục trà kỹ nữ, hắc tâm liên như mình.
Tối hôm qua không trực tiếp bóp chết cô, sợ cũng chỉ là ghét bỏ cái chết quá tiện nghi cho đồ đê tiện yêu diễm này...
Mộc Khanh Khanh vẫn luôn nghĩ muốn đắp nặn một hình tượng hiền thê lương mẫu cho mình, vãn hồi địa vị bị giảm xuống của nguyên nữ chính trong lòng Dung Tự nửa năm nay, nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, vãn hồi địa vị gì đó quả thực chính là thiên phương dạ đàm*... Trong lòng Dung Tự sau khi trọng sinh, hình tượng đê tiện yêu diễm của mình nói vậy đã không thể thay đổi, muốn làm bộ làm tịch làm một hiền thê lương mẫu là không có khả năng...
*Thiên phương dạ đàm (天方夜谈): Nghìn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Một khi đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục làm một người đê tiện yêu diễm không đơn thuần, lại còn ghê tởm làm ra vẻ mà thôi...
"Anh... anh ngủ rồi sao? Dung Tự?" Suy nghĩ hồi lâu, Mộc Khanh Khanh mới nhẹ giọng mở miệng nói.
Đêm thứ nhất sau khi trọng sinh, Dung Tự sao có thể dễ dàng ngủ như vậy, huống chi còn có mùi của Mộc Khanh Khanh khiến người ta chán ghét phiền phức kia thỉnh thoảng lại chui vào trong mũi, Dung Tự khẽ cau mày, nỗ lực khiến thanh âm của mình nghe ra không phải tràn ngập chán ghét và không kiên nhẫn như vậy, "Vẫn chưa, sao thế?"
Tuy Dung Tự đã nỗ lực khắc chế, nhưng thanh âm lạnh băng vô tình của hắn trong ban đêm yên tĩnh rét lạnh vẫn lộ ra sự lạnh nhạt và xa cách. Mộc Khanh Khanh cũng nhạy cảm bắt giữ được cảm xúc hắn vừa lộ ra này.
"Không có chuyện gì..." Thanh âm của Mộc Khanh Khanh mang theo chút chua xót thật thật giả giả, "Em chỉ muốn hỏi một chút hôm nay anh --"
"Nếu không có việc gì thì câm miệng." Nhận thấy được ngữ khí nói chuyện của mình quá mức đông cứng, Dung Tự lại giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Hôm nay anh rất mệt, muốn ngủ."
An tĩnh vài giây, Mộc Khanh Khanh phảng phất như thật sự tiếp nhận lời giải thích vụng về của hắn, tri kỷ không làm phiền hắn nữa, "Ừm, vậy anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngủ ngon. Mơ đẹp."
"..." Phòng ngủ an tĩnh rốt cuộc cũng không nghe được một chút tiếng vang nào nữa, bóng tối vô tận tựa như muốn cắn nuốt tất cả vào miệng. Không chờ Dung Tự đáp lời, Mộc Khanh Khanh cũng chỉ lặng im, thật cẩn thận không dám phát ra một chút động tĩnh, khẽ xoay người, đưa lưng về phía Dung Tự. Hai người lại lần nữa ăn ý lựa chọn tư thế không khỏe mạnh nhất để ngủ.
Mộc Khanh Khanh hiện tại không có chút buồn ngủ nào, một mặt là bởi vì khối thân thể phóng đãng này đang quay cuồng kích động tình dục, mặt khác là hôm nay Dung Tự không bình thường làm cô có hơi kinh hồn táng đảm.
Hôm nay Dung Tự tuyệt đối là đã biết chuyện quan trọng gì đó.
Khi mới vừa về nhà hắn thình lình xảy ra thân mật quỷ súc với mình, sau đó lại trong lúc lơ đãng phóng ra ác ý chán ghét khó có thể kiềm chế...
Trong kịch bản nhiệm vụ khắc hoạ Dung Tự tuyệt đối sẽ không bày ra bộ dáng này với nguyên chủ hôm nay... Khoảng thời gian này Dung Tự dù cho có khả năng đã tiêu trừ đi rất nhiều tình yêu vì nguyên chủ trở nên lười biếng phóng đãng sau nửa năm kết hôn, nhưng hắn vẫn nên còn giữa lại chút tình cảm giữa hai vợ chồng mới phải. Sau kết hôn Dung Tự và Mộc Khanh Khanh, trước khi nguyên chủ chủ động công khai chính mình hồng hạnh xuất tường vẫn là duy trì một gia đình ấm áp hài hòa nên có, tuyệt đối không phải âm dương quái khí như hôm nay vậy... Hơn nữa hôm nay cô cũng có nhiều hành động khác thường, nhưng Dung Tự lại giống như một chút phản ứng xúc động hắn cũng không có, ngược lại thoạt nhìn còn càng thêm lạnh nhạt không muốn đối mặt với cô...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong lòng phát sầu thở dài một hơi thật mạnh, Mộc Khanh Khanh cũng không muốn miên man suy nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ. Một giây trước khi ngủ say, Mộc Khanh Khanh quyết định vẫn nên tạm thời dựa theo kế hoạch ban đầu hành sự, ngày mai trước tiên cứ xử lý tốt chuyện nguyên nữ chính phát sóng trực tiếp trên internet rồi tính sau.
Nghe tiếng hít thở vững vàng sau lưng, Dung Tự vốn dĩ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra, an tĩnh đứng dậy, yên lặng đi đến chỗ đầu giường Mộc Khanh Khanh. Dung Tự lấy ra một cái lọ không biết là thứ gì phun sương mù, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn vẫn còn tính là bình tĩnh, dưới đêm tối bao phủ Dung Tự phảng phất như dung nhập vào trong đó, nhìn không ra hắn đang làm động tác gì, chỉ còn lại ánh mắt hung ác nham hiểm độc hận gắt gao khóa chặt trên người Mộc Khanh Khanh.
"Người ta thường nói nhất nhật phu thê bách nhật ân. Em đã từng nghe chưa? Vợ của tôi?"
"Sao em có thể ngoan độc như vậy chứ? Khanh Khanh?"
"Em đó, vẫn nên chết đi thì tốt hơn... Đỡ phải ô uế cuộc sống của Dung Tự tôi..."
"Không ăn tươi nuốt sống em, cắt thịt róc xương, đã là tận tình tận nghĩa..."
"Hẹn gặp lại, Khanh Khanh..."
Sáng hôm sau, Khanh Khanh tỉnh lại một mình trên giường lớn, Dung Tự trước khi Mộc Khanh Khanh tỉnh lại cũng đã đi rồi, mà Mộc Khanh Khanh sau khi tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là, cổ đau.
Hơi chau mày, Mộc Khanh Khanh có hơi hoang mang dùng tay sờ lên cổ mình, ngón tay vừa mới chạm vào làn da trên cổ, cô liền cảm giác được có đau đớn kịch liệt truyền đến, thậm chí tổn thương đến bên trong yết hầu yếu ớt.
Trong lòng Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên có chút hoảng loạn, mang theo dự cảm bất thường nào đó, cô đi đến trước gương trong phòng thay đồ gần phòng ngủ nhất đứng yên.
Mộc Khanh Khanh căng chặt tầm mắt nhìn chằm chằm một cô khác trong gương. Trong gương toàn thân, nơi cổ trắng nõn mịn màng yếu ớt là ảnh ngược của một vết hằn màu đỏ tím, mà vết hằn đáng sợ kia rõ ràng là bị người khác dùng lực tạo thành... Nghĩ đến hung phạm duy nhất kia, Mộc Khanh Khanh nhịn không được hít vào một hơi, thần thái trong đôi mắt đen có chút hỗn độn vụn vỡ, cũng không rảnh đi lo xử lý cảm giác đau đớn trên cổ truyền đến, cô chỉ có thể ngu ngơ tùy ý để mặc cảm giác rùng mình sợ hãi từng chút một xâm chiếm cô.
Dung Tự...
Dung Tự hắn...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh --
【 Cảnh Báo 】: Nhân vật công lược trong thế giới nhiệm vụ xảy ra sai lệch không thể đo lường, trạng thái nhân sinh của nam phụ Dung Tự được sửa lại thành 【 Trọng Sinh 】!
Âm thanh nhắc nhở đột ngột của hệ thống bỗng chốc vang lên trong đầu Mộc Khanh Khanh.
...
Đã tra ra manh mối, bừng tỉnh đại ngộ!
Áp xuống đủ loại suy nghĩ loạn xạ nổ tung trong lòng, Mộc Khanh Khanh nhìn về phía một cô khác trong gương chiếu ra, trên mặt thanh thuần lại yêu mị là một mảnh bình tĩnh.
Cô cần một ít thời gian thành tâm cầu nguyện cho chính mình...
Dung Tự trắng trợn táo bạo biểu lộ ra hận thù sát ý trong lòng hắn, một chút cũng không cố kỵ chính mình sau khi nhận ra được suy nghĩ trong lòng hắn sẽ như thế nào, hành vi lớn mật tùy ý này của hắn rõ ràng là không muốn lá mặt lá trái với mình như hôm qua nữa, hắn đã không chờ nổi muốn báo thù, muốn tra tấn lục trà kỹ nữ, hắc tâm liên như mình.
Tối hôm qua không trực tiếp bóp chết cô, sợ cũng chỉ là ghét bỏ cái chết quá tiện nghi cho đồ đê tiện yêu diễm này...
Mộc Khanh Khanh vẫn luôn nghĩ muốn đắp nặn một hình tượng hiền thê lương mẫu cho mình, vãn hồi địa vị bị giảm xuống của nguyên nữ chính trong lòng Dung Tự nửa năm nay, nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, vãn hồi địa vị gì đó quả thực chính là thiên phương dạ đàm*... Trong lòng Dung Tự sau khi trọng sinh, hình tượng đê tiện yêu diễm của mình nói vậy đã không thể thay đổi, muốn làm bộ làm tịch làm một hiền thê lương mẫu là không có khả năng...
*Thiên phương dạ đàm (天方夜谈): Nghìn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Một khi đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục làm một người đê tiện yêu diễm không đơn thuần, lại còn ghê tởm làm ra vẻ mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro