[Esport] Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi
Em sẽ cố hết sứ...
Hồ Sinh Hữu Mộng
2024-10-14 13:44:26
Dịch + beta: Bánh
Tần Phi nói Phương Lạc Phàm rất dễ tính, đây là sự thật.
Nếu đổi lại là huấn luyện viên khác, nghe một người vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới chuyên nghiệp, lúc phải đối mặt với một đội trong top 8, nói ra một câu "Để em chơi Băng Tuyết Chi Tâm, chúng ta có thể thắng.", thì không biết đã đá người kia ra chuồng gà từ khi nào rồi.
Thế còn Phương Lạc Phàm?
Y nâng hai tay lên, dùng mười ngón tay bắt chéo đỡ cằm, im lặng một hồi lâu.
Toàn bộ phòng họp lâm vào sự tĩnh mịch đến quỷ dị, thật lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Bầu không khí như vậy khiến Kinh Vũ áp lực gấp bội, nhưng sau khi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cậu quyết định vẫn sẽ kiên trì với suy nghĩ của mình: "Dựa vào phân tích của huấn luyện viên, SP bên kia nhất định sẽ luôn lo cho AD cùng AP của mình, tức là cả ba sẽ luôn đi sát bên nhau. Mà ulti của Băng Tuyết Chi Tâm lại có hiệu ứng khống chế, chỉ cần có thể giữ chân được xạ thủ cùng pháp sư bên họ, canh chuẩn thời điểm để tung chiêu, em cảm giác... mình có thể thắng được."
Lúc này, giọng điệu của cậu có hơi uyển chuyển hơn, nhưng sự tự tin vẫn còn đó.
Không, nếu nói là tự tin, chi bằng nói là tin vào sức mạnh của PG, tin tưởng chỉ cần cậu có thể khống chế thành công, đồng đội chắc chắn sẽ bắt được nhịp.
Nhận ra được điều này, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt của Phương Lạc Phàm, y hỏi Tần Phi: "Mấy đứa tìm được em ấy ở đâu vậy?"
"Trong trò chơi." Tần Phi trả lời vô cùng qua loa, nhưng lại là nói thật.
Diệp Hồng bất đắc dĩ mà bổ sung thêm: "Là thế này, tối hôm qua bọn em đi team 4, đánh thường, được ghép chung đội với Kinh Vũ, phát hiện ra em ấy có thể bắt kịp được với nhịp đánh của cả đội, thế nên là mời em ấy qua đây thử xem sao."
Tất nhiên đó không phải là kiểu đáp án mà Phương Lạc Phàm muốn nghe, điều mà y muốn biết nhất chính là: "Kinh Vũ, em biết PG sao?"
Kinh Vũ sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị hỏi về vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Biết chứ ạ, em có xem đấu giải."
"Vậy em cảm thấy PG thế nào?" Phương Lạc Phàm bắt đầu thấy hứng thú với Kinh Vũ.
Lần đầu tiên thi đấu với một đội tuyển chuyên nghiệp, dù chỉ là một buổi train team, lại có thể tự tin mà nói ra ba chữ "Có thể thắng", chứng minh rằng niềm tin mà người này đặt vào PG rất lớn. Loại tin tưởng này, là đào ở đâu ra vậy?
Kinh Vũ lại không nghĩ nhiều đến thế, chỉ thành thật bày tỏ cảm nhận của mình: "Ngoại trừ việc thay đổi đường trên liên tục, thật ra thì mỗi thành viên đều rất xuất sắc, timing tốt, di chuyển cũng tốt -- nếu không phải như vậy thì làm sao có thể đánh với nhịp độ cao như thế. Nhưng mà dù có đổi ai đi đường trên đi chăng nữa, cũng không thể bắt nhịp với những người còn lại được, mà Chúa Tể Ác Ma lại là game đồng đội, không phải chỉ cần một người hay vài người chơi tốt là có thể thắng được, đặc biệt là lúc đánh với những đội mạnh."
"Đúng rồi, còn gì nữa không?"
Thật ra thì, nghe đến đó thôi, Phương Lạc Phàm cũng đã rất hài lòng. Nếu một người không có trình độ nhất định, sẽ không thể đưa ra những lời nhận xét như thế, nếu đã nói được, chứng tỏ bản thân Kinh Vũ nhất định rất nhạy cảm đối với những thứ trong game, nói không chừng, đây có thể là mảnh ghép có thể lấp đầy chỗ trống trong PG.
Nhưng mà, Phương Lạc Phàm lại muốn nghe được nhiều hơn, muốn biết được một đáp án xác thực, thế nên y lại hỏi tiếp.
Mà câu trả lời theo sau đó của Kinh Vũ lại không có chút do dự nào: "Dù là đánh với đội tuyển nào, PG đều có lối đánh rất khốc liệt, phần lớn là nhờ vào Phi ca...... Phi ca rất là lợi hại luôn! Dù có chơi tướng nào, đều có thể đánh ra thế áp đảo. Không cần biết đối phương là ai, đều có thể đè đường được người bên kia. Tuy rằng anh ấy đi rừng, nhưng phong cách đánh lại không khác gì một người đi đường trên cả. Giờ anh ấy đã quay về đi lane rồi, em cảm thấy PG sẽ không thua nữa, em... em sẽ cố gắng, cố gắng không làm quả tạ đeo dưới chân anh ấy đâu ạ!"
Nghe xong những lời này, Tần Phi là người phì cười đầu tiên, Lạc Nhất Minh cười to nhất, Hàn Lãnh vốn còn tính sẽ giữ kẽ một chút, thấy Lạc Nhất Minh cười hô hố cũng nhịn hết nổi mà cười thành tiếng, Diệp Hồng vừa cười vừa giơ tay che mắt mình lại, không dám nhìn biểu cảm của Phương Lạc Phàm.
Mặt Phương Lạc Phàm tối sầm, không biết nên nói gì mới phải.
Thảo nào lại tin tưởng PG như vậy...... hóa ra là fan não tàn của Tần Phi?
Đối với tuyển thủ esport mà mình tôn sùng, sao lại có thể không tin tưởng chứ?
Bốn người cười đến lăn lê bò lết, chỉ có mình Kinh Vũ ngồi ngay tại chỗ, dùng vẻ mặt ngơ ngác chớp chớp mắt -- bộ mình nói sai rồi hả ta?
Nhưng mà mình cảm thấy Phi ca lợi hại thật mà......
Không. Không phải là mình cảm thấy, mà là Phi ca vốn dĩ đã rất lợi hại rồi......
Cho bốn người kia thời gian để cười xong, Phương Lạc Phàm khụ hai tiếng: "Im lặng."
Bốn người mới nể mặt mà im lặng.
Phương Lạc Phàm nhìn Kinh Vũ bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng là Tần Phi rất mạnh, nhưng cậu ấy không phải là thần, sẽ có lúc mắc phải sai lầm."
"Ảnh rất ít khi mắc sai lầm mà." Kinh Vũ khẽ nhíu mày, tất nhiên là không đồng tình với Phương Lạc Phàm, "Giai đoạn late game trong những trận đấu vòng tích điểm, đường trên đã đuối sức, tâm lý người đi đường giữa không ổn định, bị rừng bên kia giết rất nhiều lần, xạ thủ cũng mắc sai lầm trong việc giữ vị trí, chỉ có mình Phi ca là không mắc lỗi, kiên trì đánh tới cuối cùng."
"......" Phương Lạc Phàm vốn muốn phản bác, nhưng lại không nói nổi nên lời.
Vì những gì mà Kinh Vũ nói đều là sự thật.
Lúc này, Lạc Nhất Minh cùng Diệp Hồng cũng cười hết nổi rồi. Lạc Nhất Minh bò toài lên bàn, giả vờ như xạ thủ không giữ nổi vị trí trong miệng Kinh Vũ không phải là mình. Diệp Hồng cũng dứt khoát lấy tay che mắt, giả chết.
Hàn Lãnh bị xem nhẹ, vội vỗ bàn dò hỏi: "Thế còn anh thì sao? Em chưa nhắc đến anh!"
"Trợ thủ à......" Kinh Vũ cẩn thận nhớ lại, ký ức về trợ thủ trong cậu lại không nhiều lắm, dù gì thì cậu cũng chỉ chú ý đến mỗi một mình Tần Phi.
Thế nhưng, nếu không nhớ nổi, vậy chứng tỏ vị trí này không có sai lầm gì quá lớn. Thế nên Kinh Vũ liền bình tĩnh tặng lại cho người kia hai chữ: "Bình thường."
Hàn Lãnh dở khóc dở cười, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Chỉ có thể nói, đồng bọn nhỏ mới tới này của bọn họ, thật thà đến mức đáng yêu.
Phương Lạc Phàm lại nhịn không được, ho khan: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vẫn cứ tập trung vào việc bàn bạc cho trận đấu chiều nay đi. Còn về Băng Tuyết Chi Tâm thì....."
Y định phân tích tính khả thi trong chiến thuật mà Kinh Vũ đề ra, lại bỗng dưng bị nghẹn.
Theo lý thuyết mà nói, chiến thuật này có thể đem đi thử một lần. Nhưng Băng Tuyết Chi Tâm mỏng như vậy, liệu có thể đỡ được sát thương của xạ thủ cùng pháp sư bên kia để kịp tung khống chế hay không? Hay là còn chưa chạm vào người địch thì đã bị tiễn lên bảng rồi?
Y còn chưa kịp tính sẽ phân tích như thế nào cho ổn, Kinh Vũ lại mở miệng hỏi: "Chuyện này... em có thể hỏi, ai là người call team chính được không ạ?"
*Call team: kêu gọi, trao đổi với đồng đội về việc nên làm những gì (di chuyển, ăn mục tiêu nào,..) trong một ván đấu, người call team chính thường là những người có vị trí rất quan trọng trong một đội và thường được ví như "bộ não" của cả đội, vì nhiều người call cùng một lúc sẽ rất loạn thế nên mới phân ra vị trí này. VD như team Flash thì call chính có ProE và XB.
"Anh."
Phương Lạc Phàm còn chưa phản ứng, Tần Phi đã vô tư đưa ra câu trả lời.
"À......" Kinh Vũ à một tiếng, không nói gì thêm.
Tần Phi nhìn cậu đầy hứng thú: "Sao vậy?"
"Không có gì." Kinh Vũ đáp, "Em sẽ nghe lời anh."
"Nếu call chính không phải anh, thì em tính nói gì đây?" Tần Phi hỏi một câu sâu xa, dù trong lòng đã có đáp án sẵn. Thế nên, không cho Kinh Vũ có cơ hội để trả lời, anh liền dùng giọng điệu không cho phép sự từ chối, nói: "Chiều nay em call chính đi."
"Hả?" Kinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi, "Sao vậy ạ?"
Tất nhiên là Tần Phi làm thế không phải chỉ vì nổi hứng nhất thời: "Thứ nhất, em đi rừng, không có áp lực đi đường, so với người đi đường trên như anh thì lại càng dễ phát hiện động tĩnh trên bản đồ nhỏ cũng như phản ứng nhanh lẹ hơn. Thứ hai là, hy vọng em không quên một điều rằng, kết quả của buổi train team chiều nay sẽ quyết định em ở hay đi, thế nên, để em call team chính, sẽ công bằng hơn cho em. Ra về hay ở lại, tự em quyết, thấy sao?"
Câu trả lời như thế, Kinh Vũ cũng không cãi nổi, đành gật đầu đầy kiên định: "Dạ, ván đấu chiều nay, em sẽ call chính. Em sẽ cố hết sức!"
Lúc này, Diệp Hồng đã bỏ bàn tay đang che mắt mình xuống, nhìn Tần Phi đầy bất lực -- rõ ràng là thích cậu đồng đội này muốn chết, vậy mà vẫn dùng buổi đấu luyện để tạo áp lực cho người ta, đúng thật là......
Diệp Hồng tin chắc, dù chiều nay có thua ANE, Tần Phi vẫn sẽ dùng đủ mọi cách để giữ Kinh Vũ lại.
Dù sao thì đây cũng là người có thể làm anh yên tâm nhường lại vị trí đi rừng.
Thế nhưng, thông qua cuộc họp lần này, sự hiểu biết của hắn đối với Kinh Vũ lại tiến thêm một bước -- người này, tính hiếu thắng rất mạnh, rồi lại thật thà tới mức đáng yêu. Hết lòng hâm mộ Tần Phi đến nỗi có chút ngốc nghếch, nhưng lại giỏi phân tích, năng lực quan sát cũng rất cao.
Một người như vậy lại nói ra ba chữ "Có thể thắng", nhất định không phải là xuất phát từ sự tin tin mù quáng.
Tương lai của PG, thật sự có thể trông chờ vào sao?
Tần Phi nói Phương Lạc Phàm rất dễ tính, đây là sự thật.
Nếu đổi lại là huấn luyện viên khác, nghe một người vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới chuyên nghiệp, lúc phải đối mặt với một đội trong top 8, nói ra một câu "Để em chơi Băng Tuyết Chi Tâm, chúng ta có thể thắng.", thì không biết đã đá người kia ra chuồng gà từ khi nào rồi.
Thế còn Phương Lạc Phàm?
Y nâng hai tay lên, dùng mười ngón tay bắt chéo đỡ cằm, im lặng một hồi lâu.
Toàn bộ phòng họp lâm vào sự tĩnh mịch đến quỷ dị, thật lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Bầu không khí như vậy khiến Kinh Vũ áp lực gấp bội, nhưng sau khi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cậu quyết định vẫn sẽ kiên trì với suy nghĩ của mình: "Dựa vào phân tích của huấn luyện viên, SP bên kia nhất định sẽ luôn lo cho AD cùng AP của mình, tức là cả ba sẽ luôn đi sát bên nhau. Mà ulti của Băng Tuyết Chi Tâm lại có hiệu ứng khống chế, chỉ cần có thể giữ chân được xạ thủ cùng pháp sư bên họ, canh chuẩn thời điểm để tung chiêu, em cảm giác... mình có thể thắng được."
Lúc này, giọng điệu của cậu có hơi uyển chuyển hơn, nhưng sự tự tin vẫn còn đó.
Không, nếu nói là tự tin, chi bằng nói là tin vào sức mạnh của PG, tin tưởng chỉ cần cậu có thể khống chế thành công, đồng đội chắc chắn sẽ bắt được nhịp.
Nhận ra được điều này, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt của Phương Lạc Phàm, y hỏi Tần Phi: "Mấy đứa tìm được em ấy ở đâu vậy?"
"Trong trò chơi." Tần Phi trả lời vô cùng qua loa, nhưng lại là nói thật.
Diệp Hồng bất đắc dĩ mà bổ sung thêm: "Là thế này, tối hôm qua bọn em đi team 4, đánh thường, được ghép chung đội với Kinh Vũ, phát hiện ra em ấy có thể bắt kịp được với nhịp đánh của cả đội, thế nên là mời em ấy qua đây thử xem sao."
Tất nhiên đó không phải là kiểu đáp án mà Phương Lạc Phàm muốn nghe, điều mà y muốn biết nhất chính là: "Kinh Vũ, em biết PG sao?"
Kinh Vũ sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị hỏi về vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Biết chứ ạ, em có xem đấu giải."
"Vậy em cảm thấy PG thế nào?" Phương Lạc Phàm bắt đầu thấy hứng thú với Kinh Vũ.
Lần đầu tiên thi đấu với một đội tuyển chuyên nghiệp, dù chỉ là một buổi train team, lại có thể tự tin mà nói ra ba chữ "Có thể thắng", chứng minh rằng niềm tin mà người này đặt vào PG rất lớn. Loại tin tưởng này, là đào ở đâu ra vậy?
Kinh Vũ lại không nghĩ nhiều đến thế, chỉ thành thật bày tỏ cảm nhận của mình: "Ngoại trừ việc thay đổi đường trên liên tục, thật ra thì mỗi thành viên đều rất xuất sắc, timing tốt, di chuyển cũng tốt -- nếu không phải như vậy thì làm sao có thể đánh với nhịp độ cao như thế. Nhưng mà dù có đổi ai đi đường trên đi chăng nữa, cũng không thể bắt nhịp với những người còn lại được, mà Chúa Tể Ác Ma lại là game đồng đội, không phải chỉ cần một người hay vài người chơi tốt là có thể thắng được, đặc biệt là lúc đánh với những đội mạnh."
"Đúng rồi, còn gì nữa không?"
Thật ra thì, nghe đến đó thôi, Phương Lạc Phàm cũng đã rất hài lòng. Nếu một người không có trình độ nhất định, sẽ không thể đưa ra những lời nhận xét như thế, nếu đã nói được, chứng tỏ bản thân Kinh Vũ nhất định rất nhạy cảm đối với những thứ trong game, nói không chừng, đây có thể là mảnh ghép có thể lấp đầy chỗ trống trong PG.
Nhưng mà, Phương Lạc Phàm lại muốn nghe được nhiều hơn, muốn biết được một đáp án xác thực, thế nên y lại hỏi tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà câu trả lời theo sau đó của Kinh Vũ lại không có chút do dự nào: "Dù là đánh với đội tuyển nào, PG đều có lối đánh rất khốc liệt, phần lớn là nhờ vào Phi ca...... Phi ca rất là lợi hại luôn! Dù có chơi tướng nào, đều có thể đánh ra thế áp đảo. Không cần biết đối phương là ai, đều có thể đè đường được người bên kia. Tuy rằng anh ấy đi rừng, nhưng phong cách đánh lại không khác gì một người đi đường trên cả. Giờ anh ấy đã quay về đi lane rồi, em cảm thấy PG sẽ không thua nữa, em... em sẽ cố gắng, cố gắng không làm quả tạ đeo dưới chân anh ấy đâu ạ!"
Nghe xong những lời này, Tần Phi là người phì cười đầu tiên, Lạc Nhất Minh cười to nhất, Hàn Lãnh vốn còn tính sẽ giữ kẽ một chút, thấy Lạc Nhất Minh cười hô hố cũng nhịn hết nổi mà cười thành tiếng, Diệp Hồng vừa cười vừa giơ tay che mắt mình lại, không dám nhìn biểu cảm của Phương Lạc Phàm.
Mặt Phương Lạc Phàm tối sầm, không biết nên nói gì mới phải.
Thảo nào lại tin tưởng PG như vậy...... hóa ra là fan não tàn của Tần Phi?
Đối với tuyển thủ esport mà mình tôn sùng, sao lại có thể không tin tưởng chứ?
Bốn người cười đến lăn lê bò lết, chỉ có mình Kinh Vũ ngồi ngay tại chỗ, dùng vẻ mặt ngơ ngác chớp chớp mắt -- bộ mình nói sai rồi hả ta?
Nhưng mà mình cảm thấy Phi ca lợi hại thật mà......
Không. Không phải là mình cảm thấy, mà là Phi ca vốn dĩ đã rất lợi hại rồi......
Cho bốn người kia thời gian để cười xong, Phương Lạc Phàm khụ hai tiếng: "Im lặng."
Bốn người mới nể mặt mà im lặng.
Phương Lạc Phàm nhìn Kinh Vũ bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng là Tần Phi rất mạnh, nhưng cậu ấy không phải là thần, sẽ có lúc mắc phải sai lầm."
"Ảnh rất ít khi mắc sai lầm mà." Kinh Vũ khẽ nhíu mày, tất nhiên là không đồng tình với Phương Lạc Phàm, "Giai đoạn late game trong những trận đấu vòng tích điểm, đường trên đã đuối sức, tâm lý người đi đường giữa không ổn định, bị rừng bên kia giết rất nhiều lần, xạ thủ cũng mắc sai lầm trong việc giữ vị trí, chỉ có mình Phi ca là không mắc lỗi, kiên trì đánh tới cuối cùng."
"......" Phương Lạc Phàm vốn muốn phản bác, nhưng lại không nói nổi nên lời.
Vì những gì mà Kinh Vũ nói đều là sự thật.
Lúc này, Lạc Nhất Minh cùng Diệp Hồng cũng cười hết nổi rồi. Lạc Nhất Minh bò toài lên bàn, giả vờ như xạ thủ không giữ nổi vị trí trong miệng Kinh Vũ không phải là mình. Diệp Hồng cũng dứt khoát lấy tay che mắt, giả chết.
Hàn Lãnh bị xem nhẹ, vội vỗ bàn dò hỏi: "Thế còn anh thì sao? Em chưa nhắc đến anh!"
"Trợ thủ à......" Kinh Vũ cẩn thận nhớ lại, ký ức về trợ thủ trong cậu lại không nhiều lắm, dù gì thì cậu cũng chỉ chú ý đến mỗi một mình Tần Phi.
Thế nhưng, nếu không nhớ nổi, vậy chứng tỏ vị trí này không có sai lầm gì quá lớn. Thế nên Kinh Vũ liền bình tĩnh tặng lại cho người kia hai chữ: "Bình thường."
Hàn Lãnh dở khóc dở cười, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Chỉ có thể nói, đồng bọn nhỏ mới tới này của bọn họ, thật thà đến mức đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Lạc Phàm lại nhịn không được, ho khan: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vẫn cứ tập trung vào việc bàn bạc cho trận đấu chiều nay đi. Còn về Băng Tuyết Chi Tâm thì....."
Y định phân tích tính khả thi trong chiến thuật mà Kinh Vũ đề ra, lại bỗng dưng bị nghẹn.
Theo lý thuyết mà nói, chiến thuật này có thể đem đi thử một lần. Nhưng Băng Tuyết Chi Tâm mỏng như vậy, liệu có thể đỡ được sát thương của xạ thủ cùng pháp sư bên kia để kịp tung khống chế hay không? Hay là còn chưa chạm vào người địch thì đã bị tiễn lên bảng rồi?
Y còn chưa kịp tính sẽ phân tích như thế nào cho ổn, Kinh Vũ lại mở miệng hỏi: "Chuyện này... em có thể hỏi, ai là người call team chính được không ạ?"
*Call team: kêu gọi, trao đổi với đồng đội về việc nên làm những gì (di chuyển, ăn mục tiêu nào,..) trong một ván đấu, người call team chính thường là những người có vị trí rất quan trọng trong một đội và thường được ví như "bộ não" của cả đội, vì nhiều người call cùng một lúc sẽ rất loạn thế nên mới phân ra vị trí này. VD như team Flash thì call chính có ProE và XB.
"Anh."
Phương Lạc Phàm còn chưa phản ứng, Tần Phi đã vô tư đưa ra câu trả lời.
"À......" Kinh Vũ à một tiếng, không nói gì thêm.
Tần Phi nhìn cậu đầy hứng thú: "Sao vậy?"
"Không có gì." Kinh Vũ đáp, "Em sẽ nghe lời anh."
"Nếu call chính không phải anh, thì em tính nói gì đây?" Tần Phi hỏi một câu sâu xa, dù trong lòng đã có đáp án sẵn. Thế nên, không cho Kinh Vũ có cơ hội để trả lời, anh liền dùng giọng điệu không cho phép sự từ chối, nói: "Chiều nay em call chính đi."
"Hả?" Kinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi, "Sao vậy ạ?"
Tất nhiên là Tần Phi làm thế không phải chỉ vì nổi hứng nhất thời: "Thứ nhất, em đi rừng, không có áp lực đi đường, so với người đi đường trên như anh thì lại càng dễ phát hiện động tĩnh trên bản đồ nhỏ cũng như phản ứng nhanh lẹ hơn. Thứ hai là, hy vọng em không quên một điều rằng, kết quả của buổi train team chiều nay sẽ quyết định em ở hay đi, thế nên, để em call team chính, sẽ công bằng hơn cho em. Ra về hay ở lại, tự em quyết, thấy sao?"
Câu trả lời như thế, Kinh Vũ cũng không cãi nổi, đành gật đầu đầy kiên định: "Dạ, ván đấu chiều nay, em sẽ call chính. Em sẽ cố hết sức!"
Lúc này, Diệp Hồng đã bỏ bàn tay đang che mắt mình xuống, nhìn Tần Phi đầy bất lực -- rõ ràng là thích cậu đồng đội này muốn chết, vậy mà vẫn dùng buổi đấu luyện để tạo áp lực cho người ta, đúng thật là......
Diệp Hồng tin chắc, dù chiều nay có thua ANE, Tần Phi vẫn sẽ dùng đủ mọi cách để giữ Kinh Vũ lại.
Dù sao thì đây cũng là người có thể làm anh yên tâm nhường lại vị trí đi rừng.
Thế nhưng, thông qua cuộc họp lần này, sự hiểu biết của hắn đối với Kinh Vũ lại tiến thêm một bước -- người này, tính hiếu thắng rất mạnh, rồi lại thật thà tới mức đáng yêu. Hết lòng hâm mộ Tần Phi đến nỗi có chút ngốc nghếch, nhưng lại giỏi phân tích, năng lực quan sát cũng rất cao.
Một người như vậy lại nói ra ba chữ "Có thể thắng", nhất định không phải là xuất phát từ sự tin tin mù quáng.
Tương lai của PG, thật sự có thể trông chờ vào sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro