Chương 19
Cửu Châu Đại Nhân
2024-08-01 00:45:35
người ở đại sảnh vốn còn đang xem náo nhiệt, mấy đồng nghiệp bên trong cũng mải mê bát quái, đột nhiên nhìn đến loại này tư thế này, có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Trời ơi, hiện tại mấy anh chàng đẹp trai đang thịnh hành trò chơi cưỡng chế người yêu sao? Thật bá đạo, bạn gái không nguyện ý liền bế đi!
"Hóng hớt cái gì, nhanh chóng thông báo lãnh đạo đến đây, lỡ như là bắt cóc thì phải làm sao?" Nhân viên đi ngang qua mắt thấy người đẹp mới đến sẽ bị mang đi như vậy, nhanh chóng gõ tỉnh em gái lễ tân.
"Aa, gọi... gọi, không thể nào là bắt cóc được, anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể bắt cóc con gái, chắc chỉ là mâu thuẫn nam nữ mà thôi."
"Cô còn ở đấy mà cãi!"
"... ..."
Đợi đến khi lãnh đạo chạy tới thì Kiều Nhan đã bị nhóm người của Triệu Cảnh Hàn mang đi.
Nếu không phải theo sau anh ta còn có có luật sư, chứng minh danh nghĩa bạn trai của Kiều Nhan rồi hoàn tất thủ tục nghỉ việc cho cô, có khi lãnh đạo đã báo cảnh sát tìm người rồi.
Mà Kiều Nhan lúc ấy đã ngồi trên máy bay trở về Kinh Thị, toàn bộ khoang hạng nhất xa hoa đều bị Triệu Cảnh Hàn bao trọn, muốn giả vờ bị trói tìm người khác cầu cứu cũng không được.
*Kinh Thị: Bắc Kinh đó, còn Ma Đô là Thượng Hải
"Triệu Cảnh Hàn, anh có bệnh sao, tôi đã nói chia tay, anh còn đến trêu chọc tôi làm gì, anh không biết đây là giam cầm phạm phám hay sao? Là phạm pháp đó !" Kiều Nhan khó thở hô lên.
Cha mẹ Kiều còn đang ở bệnh viện Ma Đô, nếu như có chuyện, tìm không thấy cô thì phải làm sao, tên khốn nạn đáng chết nam chủ bắt cô trở lại, hiện tại cô đang trên máy bay, ngay cả việc gọi điện thoại báo bình an cũng không được.
Chẳng qua, cô cũng không dám gọi điện trước mặt Triệu Cảnh Hàn, lỡ như anh ta biết chuyện của nhà cô, có cớ lấy ra uy hϊếp, chẳng phải cô sẽ ở thế bị động sao.
"Kiều Nhan, em không cần lại cố tình gây sự, em hãy ngoan ngoãn theo anh trở về, yên tâm làm bạn gái của anh, em thích cái gì anh đều có thể cho em, ghen cũng phải có mức độ, lạt mềm buộc chặt chiêu này cũng cũ lắm rồi không có tác dụng nữa đâu ." Triệu Cảnh Hàn đen mặt trách cứ.
Anh ta kiêu ngạo bá đạo, cùng người vừa rồi ôn nhu dụ dỗ cô ở trước đại sảnh công ty hoàn toàn khác nhau, rõ ràng kéo quần lên liền không nhận người, buông chén xuống liền mắng chửi người ta ích kỷ, lương bạc người khác, ai dám tin anh ta!*
* trên bàn nhậu thì là anh em, buông chén xuống liền mắng chửi đâm lén người khác.
Kiều Nhan kiên quyết không trả lời những sai lầm anh ta buộc tội cho cô, cũng không có cách nào trốn thoát, đơn giản mặt lạnh hờ hững không thèm nhìn anh ta, tâm mệt đến nỗi lười phản ứng lại, dù sao nói cũng không thông, vậy thì nói làm gì uổng phí sức lực, cô vẫn nên suy nghĩ lúc xuống máy bay làm sao tìm được cơ hội chạy trốn thì hơn.
Muốn chạy trốn cần rất nhiều sức lực, Kiều Nhan cũng sẽ không học cách làm ngu ngốc của nữ chủ tuyệt thực kháng nghị, tiếp viên hàng không bưng lên đồ ăn cô đều ăn sạch sẽ, quyết định ăn vào mới có sức chạy trốn.
Ai ngờ Triệu Cảnh Hàn không biết xấu hổ như vậy, anh ta trực tiếp bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn.
Sau khi ăn cơm xong Kiều Nhan liền không nhịn được đầu óc mơ màng buồn ngủ, tựa vào ghế liền ngủ bất tỉnh nhân sự lúc nào không biết, khi tỉnh lại đã ở trên xe rồi.
"Đến Kinh Thị rồi ?" Kiều Nhan mặt không đổi sắc hỏi.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như là đã muốn bỏ qua chuyện ghen tuông trêu đùa hành xử như gánh xiếc, khiến Triệu Cảnh Hàn đang ngồi bên cạnh vừa lòng không ít.
"Ừ, hiện tại trở về biệt thự của anh, tạm thời em ở tại chỗ đó." Anh ta giải quyết dứt khoát, tựa như khoảng thời gian ngày xưa ở chung với nguyên chủ vậy, căn bản sẽ không cân nhắc đến cảm giác của cô.
Kiều Nhan lười không muốn nói cái gì nữa, chỉ là đang giữ thái độ hòa nhã như muốn chịu thua, cố tình làm đối phương lơ là cảnh giác rồi tìm cách chạy trốn.
Trải qua chuyện này, cô đã quyết định, phải tìm cơ hội hung hăng dạy dỗ cho tên nam chủ luôn nghĩ mình là đúng này, cô nhất định phải dạy cho anh ta biết cách làm người.
Tên đầu heo, chờ đấy, cô rất nhanh sẽ cho anh ta biết thế nào là trêu chọc người khác!
Kiều Nhan suy đoán, tên bệnh thần kinh này mang cô về đây chắc hẳn sẽ liên quan đến ánh trăng sáng tình đầu của anh ta, chẳng hạn như làm bia đỡ đạn.
Kiều Nhan có tính toán, đè nén hết lửa giận, đối với sự sắp xếp của Triệu Cảnh Hàn không có nhiều phản kháng.
Cho dù cô có phản kháng, cũng sẽ chỉ như trứng chọi với đá, không mang lại kết quả gì.
Triệu Cảnh Hàn mang theo một đám vệ sĩ một đường đem Kiều Nhan đưa đến biệt thự của anh, toàn bộ hành trình đều có người trông giữ, Kiều Nhan căn bản không tìm được cơ hội thoát thân.
"Em ngoan ngoãn đợi ở trong này, chờ hai ngày nữa sẽ có một cái yến hội, anh sẽ đưa em đến đó, đến lúc đó Vương Tĩnh cũng ở đấy, cùng mấy cô ta trò chuyện thật tốt là được." Trước khi đi Triệu Cảnh Hàn còn phân phó một phen.
Kiều Nhan nhịn không được châm chọc anh ta một câu "Vì cái gì không để Hứa Nhã Nhã đi cùng anh đi, cô ta hẳn là phải rất thích việc này."
"Cô ấy ứng phó không được." Triệu Cảnh Hàn vừa nghe tới việc này liền bốc hỏa, bộ dáng hết sức buồn rầu, thoạt nhìn không nghĩ Kiều Nhan sẽ lại đề cập đến vấn đề này, anh quay đầu lên xe liền rời đi.
Kiều Nhan bị giam giữ ở đó, bên người đi theo hai vệ sĩ cao lớn thô kệch, cộng thêm mấy người giúp việc cao to khỏe mạnh, muốn chạy trốn phỏng chừng rất khó.
Triệu Cảnh Hàn tên chó má này, hiển nhiên anh ta vẫn không yên tâm với cô , sắp xếp bên cạnh cô nhiều người như thế có khác gì đang cầm tù cô ở chỗ này hay không chứ.
"Tiểu thư, cô nên đi vào ." Phía sau nữ giúp việc nhắc nhở.
Kiều Nhan liếc hai vệ sĩ đứng hai bên, ngậm ngùi thu hồi ánh mắt tìm kiếm con đường bỏ chạy, thở dài xoay người đi vào trong.
Biệt thự này trang hoàng coi như không tệ, chỉ là thường xuyên không ai ở nên không có chút hơi ấm nào, không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây.
Người giúp việc sắp xếp cho Kiều Nhan ở trên phòng tầng hai, là căn phòng dành cho khách ở.
Cô không muốn bị giam cầm tự do ở nơi này, mà anh ta cũng không tính biến cô thành chủ nhân ở đây, miễn cưỡng đến với nhau, không phải hậu quả chính là cô tìm đường chết sao.
Kiều Nhan đi vào phòng ngủ nhìn quanh một vòng , sau đó chính là không có việc gì làm mà sai bảo người khác làm việc.
"Cái rèm cửa kia đổi màu khác cho tôi, sofa này cũng di chuyển không được đặt ở đó, có bình hoa thì phải cắm hoa vào, trải thảm ra hết sàn, tủ lạnh trong phòng bếp lúc nào cũng phải có đồ ăn..."
Kiều Nhan đứng ở cầu thang trên tầng nhìn xuống, biểu hiện như kim chủ trong nhà tuyên bố chủ quyền, yêu diễm mà đê tiện, đem hết đám giúp việc vừa rồi còn chướng mắt, lôi kéo cô chỉ huy xoay quanh một lượt.
Tuy rằng đám nữ giúp việc oán giận liên tục, nhưng ai bảo Kiều Nhan bây giờ xem như một nửa là chủ nhân đâu, trong lòng bọn họ không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không dám nói ra.
Bọn họ nghĩ cái gì, Kiều Nhan cũng không quan trọng, chỉ là cô muốn cho đám người kia tìm chút chuyện để làm, có ý kiến cũng ở đó mà nghẹn đi.
Tuy rằng nhìn qua giống như cô ép buộc bọn họ, nhưng căn biệt thự sửa sang lại nội thất nhìn quả thật thư thái không ít, cũng không phải sửa loạn.
Những người kia vốn định đi báo cáo hành động của cô ấy cho cậu chủ, còn tưởng rằng cô gái mới đến hiền lành ngoan ngoãn, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể thành thật trước mắt làm xong hết việc rồi nói.
Kiều Nhan nhìn bọn họ bận rộn không rảnh chú ý đến những thứ khác, nhất thời hài lòng gật gật đầu, sau đó đối với hai vệ sĩ đến một tấc cũng không chịu rời đi nói cô muốn nghỉ ngơi, hai người đừng nên quấy rầy.
Đối phương không có phản ứng gì, căn bản không cùng cô nói chuyện.
Chỉ là sau khi Kiều Nhan đi vào phòng ngủ, hai người lập tức liền đứng chặn trước cửa, mỗi người đứng một bên giống như hai vị thần giữ cửa, nói hai người này là vệ sĩ không bằng nói là thủ hạ ngăn cô chạy trốn còn đúng hơn.
Kiều Nhan chạy đến cửa sổ mở ra nhìn xuống, phía dưới cũng có hai người đứng giữ, không có bất cứ đường lui nào.
Tên cẩu nam chủ khốn nạn này rốt cuộc cũng làm thật, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhớ tới câu nói của anh ta trước khi rời đi, cô suy đoán, chẳng lẽ trong quá trình dung nhập xã hội thượng lưu của Hứa Nhã Nhã đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau đó tên đầu heo này liền lo lắng không yên bắt cô trở lại, tiếp tục làm bia đỡ đạn cho ánh trăng sáng?
Kiều Nhan ở trong phòng đi qua đi lại, đi một vòng rồi lại một vòng, cảm thấy lý do này rất thích hợp, tên cẩu nam chủ này hoàn toàn có thể làm những việc này.
Trong lòng đã hiểu rõ, Kiều Nhan lấy lại bình tĩnh, làm cho chính mình tỉnh táo lại khôi phục tinh thần ổn định, trước tiên gọi điện cho Mẹ kiều báo bình an.
Cảm tạ Triệu Cảnh Hàn tự cao tự đại, không đem di động của cô lấy đi.
"Mẹ, con đã về Kinh Thị rồi, trong khoảng thời gian này con chưa thể trở về Ma Đô được."
"Phòng trọ kia con đã trả ba tháng tiền phòng rồi, nếu mẹ mệt có thể yên tâm đến đó nghỉ ngơi, nếu mẹ muốn tiếp tục ngủ ở bệnh viện chăm sóc, cũng có thể ngẫu nhiên qua đó làm cơm, đều tiện."
"Mẹ cũng không cần tiếc tiền mà không nỡ tiêu, cha cùng em trai đang trong lúc dưỡng bệnh cần dinh dưỡng, cơm ngon đủ chất thì mới nhanh khỏi được..."
Kiều Nhan không yên tâm dặn dò rất nhiều, thẳng đến lúc mẹ Kiều bên kia có chuyện muốn đi làm, cô mới chấm dứt cuộc trò chuyện, sau đó cô chuyển vào thẻ ngân hàng của cha Kiều thêm ít tiền.
Đột nhiên di động tinh tinh một tiếng vang lên, tin nhắn đến hiển thị một số tiền chính là tiền lương của cô ở công ty kia chuyển đến.
Tốc độ thật là nhanh, tên đầu heo này một đường lui cũng không cho cô, hơn nữa cái gì gọi là công ty lớn ngay cả việc hỏi thăm tình hình của cô cũng không có, liền nhanh chóng đem cô đá đi.
Khả năng bọn họ cũng hiểu được hành động này có chút vô nhân đạo, nên chuyển cho cô cả tháng tiền lương.
Kiều Nhan bĩu bĩu môi, dù sao công việc cũng đã mất, chút tiền ấy không cần mới phí phạm.
Xem xong tin nhắn, Kiều Nhan quyết định gọi điện cho Vương đại tiểu.
"Alo, Vương đại tiểu thư đấy à, tôi là Kiều Nhan đây, tôi đã trở về rồi." Kiều Nhan hữu khí vô lực đợi đối phương trả lời.
*Hữu khí vô lực: bất lực
Vương Tĩnh đang cùng một đám chị em đi spa, nhận được điện thoại của Kiều Nhan còn có chút không hiểu làm sao, cho rằng cô đang ở nơi khác gặp khó khăn gì đó, nghĩ cô gọi mình xin giúp đỡ.
Ai ngờ vừa bắt máy câu nói đầu tiên, thế nhưng nói là cô trở lại? !
"Kiều Tiểu Nhan, đây là tình huống gì, cô không phải cao chạy xa bay rồi sao, như thế nào bay tới bay lui lại bay trở về ?" Lời nói bởi vì khϊếp sợ mà thốt ra cho nên thanh âm hơi lớn, mấy đại tiểu thư bên cạnh có quen biết Kiều Nhan cũng nghe được, dồn dập dựng lỗ tai lên nghe lén.
Kiều Nhan thở dài, bất đắc dĩ lại ủy khuất lại đem chuyện Triệu Cảnh Hàn bắt cô về kể ra.
"Tôi chạy đến Ma Đô tìm công việc, sinh hoạt đã sắp ổn định, Cảnh thiếu đột nhiên tìm đến bắt tôi trở về, bắt tôi cùng anh ta tham gia một cái yến hội, còn nhắc tới Hứa Nhã Nhã ứng phó không được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Kiều Nhan nói hai ba câu đã đem "chuyện tốt" mà tên nam chủ khốn nạn này làm kể ra sạch sẽ, thuận tiện hướng Vương Tĩnh tìm hiểu chút tin tức.
Vương Tĩnh bên kia lẩm nhẩm trong chốc lát, rất nhanh đã tổng kết được ý chính trong lời nói của Kiều Nhan.
Tiểu tam Hứa Nhã Nhã kia đi theo Triệu Cảnh Hàn ý đồ dung nhập vòng quan hệ bị các cô liên thủ bắt nạt, đoán chừng tạm thời không có mặt mũi đến gặp mọi người.
Ha ha ha, nhớ tới lần đó đối phương liên tiếp làm trò cười cho thiên hạ, mấy đại tiểu thư hết sức vui vẻ, cảm thấy thật sự là quá sung sướиɠ.
Mà chuyện Kiều Nhan bị kéo trở về, đoán chừng là Triệu Cảnh Hàn lại sắp bắt ép cô ấy làm việc gì đó, đồng thời làm bia đỡ đạn cho ánh sáng kia, thật sự là quá khốn nạn!
"Kiều Tiểu Nhan, muốn tôi hỗ trợ hay không?" Vương Tĩnh sau khi cười xong trôi chảy hỏi.
Tốt, hóa ra chuyện xảy ra là như vậy. Sau khi Kiều Nhan nghe xong thì đã hiểu ra, về phần hỗ trợ tạm thời không cần thiết, cô chuẩn bị tự mình động thủ, khiến đối phương phải nhận ra bài học, nếu cô không làm được lúc đó rồi hẵng tìm Vương Tĩnh, dù sao nhân tình của Đại tiểu thư cũng không phải chỉ nhận suông.
Cúp điện thoại, Kiều Nhan cầm di động yên lặng ấn xuống ba con số.
"Alo, cảnh sát đó sao? Tôi muốn báo nguy..."
Trời ơi, hiện tại mấy anh chàng đẹp trai đang thịnh hành trò chơi cưỡng chế người yêu sao? Thật bá đạo, bạn gái không nguyện ý liền bế đi!
"Hóng hớt cái gì, nhanh chóng thông báo lãnh đạo đến đây, lỡ như là bắt cóc thì phải làm sao?" Nhân viên đi ngang qua mắt thấy người đẹp mới đến sẽ bị mang đi như vậy, nhanh chóng gõ tỉnh em gái lễ tân.
"Aa, gọi... gọi, không thể nào là bắt cóc được, anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể bắt cóc con gái, chắc chỉ là mâu thuẫn nam nữ mà thôi."
"Cô còn ở đấy mà cãi!"
"... ..."
Đợi đến khi lãnh đạo chạy tới thì Kiều Nhan đã bị nhóm người của Triệu Cảnh Hàn mang đi.
Nếu không phải theo sau anh ta còn có có luật sư, chứng minh danh nghĩa bạn trai của Kiều Nhan rồi hoàn tất thủ tục nghỉ việc cho cô, có khi lãnh đạo đã báo cảnh sát tìm người rồi.
Mà Kiều Nhan lúc ấy đã ngồi trên máy bay trở về Kinh Thị, toàn bộ khoang hạng nhất xa hoa đều bị Triệu Cảnh Hàn bao trọn, muốn giả vờ bị trói tìm người khác cầu cứu cũng không được.
*Kinh Thị: Bắc Kinh đó, còn Ma Đô là Thượng Hải
"Triệu Cảnh Hàn, anh có bệnh sao, tôi đã nói chia tay, anh còn đến trêu chọc tôi làm gì, anh không biết đây là giam cầm phạm phám hay sao? Là phạm pháp đó !" Kiều Nhan khó thở hô lên.
Cha mẹ Kiều còn đang ở bệnh viện Ma Đô, nếu như có chuyện, tìm không thấy cô thì phải làm sao, tên khốn nạn đáng chết nam chủ bắt cô trở lại, hiện tại cô đang trên máy bay, ngay cả việc gọi điện thoại báo bình an cũng không được.
Chẳng qua, cô cũng không dám gọi điện trước mặt Triệu Cảnh Hàn, lỡ như anh ta biết chuyện của nhà cô, có cớ lấy ra uy hϊếp, chẳng phải cô sẽ ở thế bị động sao.
"Kiều Nhan, em không cần lại cố tình gây sự, em hãy ngoan ngoãn theo anh trở về, yên tâm làm bạn gái của anh, em thích cái gì anh đều có thể cho em, ghen cũng phải có mức độ, lạt mềm buộc chặt chiêu này cũng cũ lắm rồi không có tác dụng nữa đâu ." Triệu Cảnh Hàn đen mặt trách cứ.
Anh ta kiêu ngạo bá đạo, cùng người vừa rồi ôn nhu dụ dỗ cô ở trước đại sảnh công ty hoàn toàn khác nhau, rõ ràng kéo quần lên liền không nhận người, buông chén xuống liền mắng chửi người ta ích kỷ, lương bạc người khác, ai dám tin anh ta!*
* trên bàn nhậu thì là anh em, buông chén xuống liền mắng chửi đâm lén người khác.
Kiều Nhan kiên quyết không trả lời những sai lầm anh ta buộc tội cho cô, cũng không có cách nào trốn thoát, đơn giản mặt lạnh hờ hững không thèm nhìn anh ta, tâm mệt đến nỗi lười phản ứng lại, dù sao nói cũng không thông, vậy thì nói làm gì uổng phí sức lực, cô vẫn nên suy nghĩ lúc xuống máy bay làm sao tìm được cơ hội chạy trốn thì hơn.
Muốn chạy trốn cần rất nhiều sức lực, Kiều Nhan cũng sẽ không học cách làm ngu ngốc của nữ chủ tuyệt thực kháng nghị, tiếp viên hàng không bưng lên đồ ăn cô đều ăn sạch sẽ, quyết định ăn vào mới có sức chạy trốn.
Ai ngờ Triệu Cảnh Hàn không biết xấu hổ như vậy, anh ta trực tiếp bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn.
Sau khi ăn cơm xong Kiều Nhan liền không nhịn được đầu óc mơ màng buồn ngủ, tựa vào ghế liền ngủ bất tỉnh nhân sự lúc nào không biết, khi tỉnh lại đã ở trên xe rồi.
"Đến Kinh Thị rồi ?" Kiều Nhan mặt không đổi sắc hỏi.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như là đã muốn bỏ qua chuyện ghen tuông trêu đùa hành xử như gánh xiếc, khiến Triệu Cảnh Hàn đang ngồi bên cạnh vừa lòng không ít.
"Ừ, hiện tại trở về biệt thự của anh, tạm thời em ở tại chỗ đó." Anh ta giải quyết dứt khoát, tựa như khoảng thời gian ngày xưa ở chung với nguyên chủ vậy, căn bản sẽ không cân nhắc đến cảm giác của cô.
Kiều Nhan lười không muốn nói cái gì nữa, chỉ là đang giữ thái độ hòa nhã như muốn chịu thua, cố tình làm đối phương lơ là cảnh giác rồi tìm cách chạy trốn.
Trải qua chuyện này, cô đã quyết định, phải tìm cơ hội hung hăng dạy dỗ cho tên nam chủ luôn nghĩ mình là đúng này, cô nhất định phải dạy cho anh ta biết cách làm người.
Tên đầu heo, chờ đấy, cô rất nhanh sẽ cho anh ta biết thế nào là trêu chọc người khác!
Kiều Nhan suy đoán, tên bệnh thần kinh này mang cô về đây chắc hẳn sẽ liên quan đến ánh trăng sáng tình đầu của anh ta, chẳng hạn như làm bia đỡ đạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Nhan có tính toán, đè nén hết lửa giận, đối với sự sắp xếp của Triệu Cảnh Hàn không có nhiều phản kháng.
Cho dù cô có phản kháng, cũng sẽ chỉ như trứng chọi với đá, không mang lại kết quả gì.
Triệu Cảnh Hàn mang theo một đám vệ sĩ một đường đem Kiều Nhan đưa đến biệt thự của anh, toàn bộ hành trình đều có người trông giữ, Kiều Nhan căn bản không tìm được cơ hội thoát thân.
"Em ngoan ngoãn đợi ở trong này, chờ hai ngày nữa sẽ có một cái yến hội, anh sẽ đưa em đến đó, đến lúc đó Vương Tĩnh cũng ở đấy, cùng mấy cô ta trò chuyện thật tốt là được." Trước khi đi Triệu Cảnh Hàn còn phân phó một phen.
Kiều Nhan nhịn không được châm chọc anh ta một câu "Vì cái gì không để Hứa Nhã Nhã đi cùng anh đi, cô ta hẳn là phải rất thích việc này."
"Cô ấy ứng phó không được." Triệu Cảnh Hàn vừa nghe tới việc này liền bốc hỏa, bộ dáng hết sức buồn rầu, thoạt nhìn không nghĩ Kiều Nhan sẽ lại đề cập đến vấn đề này, anh quay đầu lên xe liền rời đi.
Kiều Nhan bị giam giữ ở đó, bên người đi theo hai vệ sĩ cao lớn thô kệch, cộng thêm mấy người giúp việc cao to khỏe mạnh, muốn chạy trốn phỏng chừng rất khó.
Triệu Cảnh Hàn tên chó má này, hiển nhiên anh ta vẫn không yên tâm với cô , sắp xếp bên cạnh cô nhiều người như thế có khác gì đang cầm tù cô ở chỗ này hay không chứ.
"Tiểu thư, cô nên đi vào ." Phía sau nữ giúp việc nhắc nhở.
Kiều Nhan liếc hai vệ sĩ đứng hai bên, ngậm ngùi thu hồi ánh mắt tìm kiếm con đường bỏ chạy, thở dài xoay người đi vào trong.
Biệt thự này trang hoàng coi như không tệ, chỉ là thường xuyên không ai ở nên không có chút hơi ấm nào, không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây.
Người giúp việc sắp xếp cho Kiều Nhan ở trên phòng tầng hai, là căn phòng dành cho khách ở.
Cô không muốn bị giam cầm tự do ở nơi này, mà anh ta cũng không tính biến cô thành chủ nhân ở đây, miễn cưỡng đến với nhau, không phải hậu quả chính là cô tìm đường chết sao.
Kiều Nhan đi vào phòng ngủ nhìn quanh một vòng , sau đó chính là không có việc gì làm mà sai bảo người khác làm việc.
"Cái rèm cửa kia đổi màu khác cho tôi, sofa này cũng di chuyển không được đặt ở đó, có bình hoa thì phải cắm hoa vào, trải thảm ra hết sàn, tủ lạnh trong phòng bếp lúc nào cũng phải có đồ ăn..."
Kiều Nhan đứng ở cầu thang trên tầng nhìn xuống, biểu hiện như kim chủ trong nhà tuyên bố chủ quyền, yêu diễm mà đê tiện, đem hết đám giúp việc vừa rồi còn chướng mắt, lôi kéo cô chỉ huy xoay quanh một lượt.
Tuy rằng đám nữ giúp việc oán giận liên tục, nhưng ai bảo Kiều Nhan bây giờ xem như một nửa là chủ nhân đâu, trong lòng bọn họ không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không dám nói ra.
Bọn họ nghĩ cái gì, Kiều Nhan cũng không quan trọng, chỉ là cô muốn cho đám người kia tìm chút chuyện để làm, có ý kiến cũng ở đó mà nghẹn đi.
Tuy rằng nhìn qua giống như cô ép buộc bọn họ, nhưng căn biệt thự sửa sang lại nội thất nhìn quả thật thư thái không ít, cũng không phải sửa loạn.
Những người kia vốn định đi báo cáo hành động của cô ấy cho cậu chủ, còn tưởng rằng cô gái mới đến hiền lành ngoan ngoãn, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể thành thật trước mắt làm xong hết việc rồi nói.
Kiều Nhan nhìn bọn họ bận rộn không rảnh chú ý đến những thứ khác, nhất thời hài lòng gật gật đầu, sau đó đối với hai vệ sĩ đến một tấc cũng không chịu rời đi nói cô muốn nghỉ ngơi, hai người đừng nên quấy rầy.
Đối phương không có phản ứng gì, căn bản không cùng cô nói chuyện.
Chỉ là sau khi Kiều Nhan đi vào phòng ngủ, hai người lập tức liền đứng chặn trước cửa, mỗi người đứng một bên giống như hai vị thần giữ cửa, nói hai người này là vệ sĩ không bằng nói là thủ hạ ngăn cô chạy trốn còn đúng hơn.
Kiều Nhan chạy đến cửa sổ mở ra nhìn xuống, phía dưới cũng có hai người đứng giữ, không có bất cứ đường lui nào.
Tên cẩu nam chủ khốn nạn này rốt cuộc cũng làm thật, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhớ tới câu nói của anh ta trước khi rời đi, cô suy đoán, chẳng lẽ trong quá trình dung nhập xã hội thượng lưu của Hứa Nhã Nhã đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau đó tên đầu heo này liền lo lắng không yên bắt cô trở lại, tiếp tục làm bia đỡ đạn cho ánh trăng sáng?
Kiều Nhan ở trong phòng đi qua đi lại, đi một vòng rồi lại một vòng, cảm thấy lý do này rất thích hợp, tên cẩu nam chủ này hoàn toàn có thể làm những việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng đã hiểu rõ, Kiều Nhan lấy lại bình tĩnh, làm cho chính mình tỉnh táo lại khôi phục tinh thần ổn định, trước tiên gọi điện cho Mẹ kiều báo bình an.
Cảm tạ Triệu Cảnh Hàn tự cao tự đại, không đem di động của cô lấy đi.
"Mẹ, con đã về Kinh Thị rồi, trong khoảng thời gian này con chưa thể trở về Ma Đô được."
"Phòng trọ kia con đã trả ba tháng tiền phòng rồi, nếu mẹ mệt có thể yên tâm đến đó nghỉ ngơi, nếu mẹ muốn tiếp tục ngủ ở bệnh viện chăm sóc, cũng có thể ngẫu nhiên qua đó làm cơm, đều tiện."
"Mẹ cũng không cần tiếc tiền mà không nỡ tiêu, cha cùng em trai đang trong lúc dưỡng bệnh cần dinh dưỡng, cơm ngon đủ chất thì mới nhanh khỏi được..."
Kiều Nhan không yên tâm dặn dò rất nhiều, thẳng đến lúc mẹ Kiều bên kia có chuyện muốn đi làm, cô mới chấm dứt cuộc trò chuyện, sau đó cô chuyển vào thẻ ngân hàng của cha Kiều thêm ít tiền.
Đột nhiên di động tinh tinh một tiếng vang lên, tin nhắn đến hiển thị một số tiền chính là tiền lương của cô ở công ty kia chuyển đến.
Tốc độ thật là nhanh, tên đầu heo này một đường lui cũng không cho cô, hơn nữa cái gì gọi là công ty lớn ngay cả việc hỏi thăm tình hình của cô cũng không có, liền nhanh chóng đem cô đá đi.
Khả năng bọn họ cũng hiểu được hành động này có chút vô nhân đạo, nên chuyển cho cô cả tháng tiền lương.
Kiều Nhan bĩu bĩu môi, dù sao công việc cũng đã mất, chút tiền ấy không cần mới phí phạm.
Xem xong tin nhắn, Kiều Nhan quyết định gọi điện cho Vương đại tiểu.
"Alo, Vương đại tiểu thư đấy à, tôi là Kiều Nhan đây, tôi đã trở về rồi." Kiều Nhan hữu khí vô lực đợi đối phương trả lời.
*Hữu khí vô lực: bất lực
Vương Tĩnh đang cùng một đám chị em đi spa, nhận được điện thoại của Kiều Nhan còn có chút không hiểu làm sao, cho rằng cô đang ở nơi khác gặp khó khăn gì đó, nghĩ cô gọi mình xin giúp đỡ.
Ai ngờ vừa bắt máy câu nói đầu tiên, thế nhưng nói là cô trở lại? !
"Kiều Tiểu Nhan, đây là tình huống gì, cô không phải cao chạy xa bay rồi sao, như thế nào bay tới bay lui lại bay trở về ?" Lời nói bởi vì khϊếp sợ mà thốt ra cho nên thanh âm hơi lớn, mấy đại tiểu thư bên cạnh có quen biết Kiều Nhan cũng nghe được, dồn dập dựng lỗ tai lên nghe lén.
Kiều Nhan thở dài, bất đắc dĩ lại ủy khuất lại đem chuyện Triệu Cảnh Hàn bắt cô về kể ra.
"Tôi chạy đến Ma Đô tìm công việc, sinh hoạt đã sắp ổn định, Cảnh thiếu đột nhiên tìm đến bắt tôi trở về, bắt tôi cùng anh ta tham gia một cái yến hội, còn nhắc tới Hứa Nhã Nhã ứng phó không được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Kiều Nhan nói hai ba câu đã đem "chuyện tốt" mà tên nam chủ khốn nạn này làm kể ra sạch sẽ, thuận tiện hướng Vương Tĩnh tìm hiểu chút tin tức.
Vương Tĩnh bên kia lẩm nhẩm trong chốc lát, rất nhanh đã tổng kết được ý chính trong lời nói của Kiều Nhan.
Tiểu tam Hứa Nhã Nhã kia đi theo Triệu Cảnh Hàn ý đồ dung nhập vòng quan hệ bị các cô liên thủ bắt nạt, đoán chừng tạm thời không có mặt mũi đến gặp mọi người.
Ha ha ha, nhớ tới lần đó đối phương liên tiếp làm trò cười cho thiên hạ, mấy đại tiểu thư hết sức vui vẻ, cảm thấy thật sự là quá sung sướиɠ.
Mà chuyện Kiều Nhan bị kéo trở về, đoán chừng là Triệu Cảnh Hàn lại sắp bắt ép cô ấy làm việc gì đó, đồng thời làm bia đỡ đạn cho ánh sáng kia, thật sự là quá khốn nạn!
"Kiều Tiểu Nhan, muốn tôi hỗ trợ hay không?" Vương Tĩnh sau khi cười xong trôi chảy hỏi.
Tốt, hóa ra chuyện xảy ra là như vậy. Sau khi Kiều Nhan nghe xong thì đã hiểu ra, về phần hỗ trợ tạm thời không cần thiết, cô chuẩn bị tự mình động thủ, khiến đối phương phải nhận ra bài học, nếu cô không làm được lúc đó rồi hẵng tìm Vương Tĩnh, dù sao nhân tình của Đại tiểu thư cũng không phải chỉ nhận suông.
Cúp điện thoại, Kiều Nhan cầm di động yên lặng ấn xuống ba con số.
"Alo, cảnh sát đó sao? Tôi muốn báo nguy..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro