Chương 34
Cửu Châu Đại Nhân
2024-08-01 00:45:35
Câu nói kỳ quái của Triệu Quân Khiêm cô cũng không hiểu, nghĩ không ra liền vứt qua sau đầu.
Lần này trở lại Kinh Thị, cô thu dọn đồ đạc ở phòng thuê nhỏ chuyển ra, tạm thời chuyển đến một khách sạn sạch sẽ hơn, chỉ chờ mua được nhà, cô liền có thể dọn về đó.
Kiều Nhan nhìn trúng tầng một khu nhà xa hoa, lầu trên lầu dưới tổng cộng hơn 400 mét vuông, hơn nữa còn có tầng thượng có thể trồng hoa nuôi cá.
Chỗ này hoàn cảnh, vị trí đều không tồi, sinh hoạt tiện lợi, an ninh khá tốt. Kiều Nhan chỉ đến xem phòng đúng một lần liền nhìn trúng, tìm môi giới bất động sản bỏ ra hơn một ngàn vạn mua căn hộ này, trong đó giá căn hộ chiếm phần lớn, ngoài ra còn các loại thuế phí, tiền hoa hồng cũng không ít.
Bỏ ra một số tiền lớn như vậy, cô thuận lợi ghi tên mình lên giấy tờ nhà, trong tay cò dư đúng hai nghìn vạn.
Căn hộ tới tay, bởi vì căn nhà này là cô mua lại nên chỉ xách đồ đến là có thể ở được, cho nên sau khi nhận được chìa khóa sang ngày thứ hai cô đã dọn đến, mang theo số hành lý của chính mình dọn vào nhà mới.
Chủ nhà trước đây làm nghệ thuật, phòng ốc thiết kế cũng không tồi, cô dùng một tuần thiết kế lại một chút, căn phòng ấm áp hẳn lên.
Xử lý căn nhà ổn thỏa, Kiều Nhan thuận tiện hoàn tất thủ tục chuyển hộ khẩu, rốt cuộc hộ khẩu của cô cũng được tách riêng không phụ thuộc vào ai, vì chuyện này cô vui vẻ mấy ngày.
Đợi đến lúc xong xuôi tất cả mọi việc, thời gian cũng đã vào giữa hè, ngày hè không khí nóng bức. Kiều Nhan cũng không thể mãi ngồi không như vậy, hiện tại sinh hoạt cô đã sắp xếp xong, liền bắt tay vào đi tìm công việc.
Lấy tình trạng học vấn tốt nghiệp đại học danh tiếng của nguyên chủ, Kiều Nhan nhận được không ít lời mời phỏng vấn. Về cơ bản cô đều tham gia, nếu được nhận cô cũng có thể tìm được công việc tốt nhất, còn không được thì xem như ra xã hội rèn luyện bản thân.
Ban đầu cô ở Ma Đô công tác xem như cũng tích lũy được một số kinh nghiệm, lúc ấy cô cũng thành công tiến vào một công ty lớn, không lẽ nào ở Kinh Thị cơ hội lớn như vậy, cô lại không thể thì một công việc thích hợp.
Bởi vậy cô tự tin mười phần, đối với tương lai tràn ngập hi vọng.
Chẳng qua sau khi liên tiếp phỏng vấn thất bại, thậm chí đối phương vừa nghe được tên cô đã lập tức từ chối, cô dần dần phát hiện ra trong đó có điểm mờ ám.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Kiều Nhan đã muốn bốc hoat, quyết tâm tìm hiểu rõ ràng nguyên do, rốt cuộc trong đó che giấu cái gì, do cô không có năng lực hay có người đứng đằng sau hãm hại mình?
Không có năng lực chuyện này cũng khó xảy ra, cô ứng tuyển đều là vị trí hành chính đơn giản, có đủ bằng cấp và kinh nghiệm cũng đã có thể đảm nhận vai trò này.
Vậy thì chỉ còn khả năng có người đứng sau cố ý hãm hại cô.
Kiều Nhan nghĩ tới khả năng này sắc mặt lạnh tanh, suy nghĩ trước nay cô từng kết thù với người nào, không thể xác định ai là người đứng sau gây chuyện.
"Học tỷ, có thể nói cho em biết vì sao em không được thông qua hay không?" Lại thêm một lần phỏng vấn thất bại, mà lần này người phỏng vấn cô cũng chính là một học tỷ trong trường, trước khi rời đi cô chạy theo đối phương hỏi rõ.
Ngày hè nóng bức cô hớt hải chạy tới, trên người mồ hôi ướt đẫm, tóc mái ướt nhẹp dính chặt lên trán, nhìn cô vô cùng chật vật. Không nhân cơ hội này hỏi rõ nguyên nhân, cô không cam lòng.
Chị gái kia nhìn Kiều Nhan một chút, vẻ mặt có chút động lòng.
"Học muội, Kinh thị không thích hợp với em, em hãy đi những thành phố khác xin việc thì sẽ tốt hơn." Cô ấy có ý tốt muốn khuyên bảo Kiều Nhan một chút.
Kiều Nhan lắc đầu, "Học tỷ, nhà ở đây em cũng đã mua rồi, hộ khẩu cũng vừa thay đổi, hiện tại chỉ cần tìm được một công việc có thể yên ổn sinh sống ở đây, hiện tại chỉ vì nguyên nhân này mà bỏ lại tất cả đi thành phố khác phát triển, làm sao có thể."
"Thì ra là như vậy, có thể mua nhà ở Kinh Thị, em quả nhiên rất giỏi. . . Chị cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết một chút thông tin. . . Nghe nói là công ty Hàn Nhã ra mặt, muốn các công ty lớn ở đây phong sát em. . . Nếu em không chịu rời đi, không bằng đi thi nhân viên công vụ hoặc tìm phương pháp khác chứ tình hình này cũng khó thay đổi."
Thêm một lần phỏng vấn thất bại, trong đầu Kiều Nhan chỉ quanh quẩn lời nói của chị gái kia trước khi rời đi.
Nghe trong ý tứ của cô ấy chính là người của công ty Hàn Nhã ra mặt muốn phong sát cô, cho nên mới không có công ty nào muốn nhận cô vào làm, cô chạy đi chạy lại mấy ngày nay đều là vô dụng.
Cô trực tiếp gọi xe về nhà, vừa nấu cho chính mình một bát canh vừa suy ngẫm lại sự việc.
Hàn Nhã chính là công ty của tên đầu heo kia, trên thương trường quả thật cũng có chút địa vị và thực lực, chuyện phong sát một nhân viên nhỏ như cô cũng không phải chuyện không thể.
Kiều Nhan thật sự không nghĩ là anh ta ra tay, Triệu Cảnh Hàn không phải loại người có thể làm ra loại chuyện này. Anh ta trời sinh phú quý luôn khinh thường việc dùng thủ đoạn sau lưng, nếu như muốn đối phó với bạn gái cũ, anh ta nhất định sẽ quang minh chính đại đả kích chèn ép cô chứ không phải lén lút sau lưng như vậy.
Thủ đoạn kiểu này, nhìn qua giống như tác phẩm của phụ nữ.
Nghĩ đến điểm này, Kiều Nhan đang uống canh gà liền nhíu mày, không phải canh gà khó uống mà bởi vì cô nghĩ tới một người, một người phụ nữ có khả năng và điều kiện để làm như vậy.
Hứa Nhã Nhã!
Nếu như nói là Hứa Nhã Nhã mượn lực của Triệu Cảnh Hàn tại Kinh thị muốn chèn ép cô, chuyện này cũng không phải không thể, cô ta đã xuất lực, vậy việc cô không tìm được việc làm cũng là hậu quả cô ta gây ra.
Cũng không biết Triệu Cảnh Hàn có biết chuyện này hay không, hay biết nhưng mặc kệ hoặc cùng tham dự trong đó.
Kiều Nhan cười nhạo một tiếng, đối với suy đoán này độ chính xác rất cao, đa phần sự thật chính là như vậy, chẳng qua sự thật có là như thế, chỉ cần cô không để ý đến là được.
Hứa Nhã Nhã cho rằng làm như vậy sẽ có thể chặn hết đường sống của cô sao? A, thật sự ngây thơ lại buồn cười.
Kiều Nhan bĩu môi, tuyệt đối không lo lắng.
Nói thật, trong tay cô còn có 2000 vạn, chính là miệng ăn núi lở cũng còn lâu mới hết, tìm công việc cũng chỉ là để cuộc sống bớt nhàm chán không chỉ ở nhà vô dụng, tinh thần thể xác đều thoải mái.
Nhưng hiện tại lại có người không muốn cuộc sống của cô tốt đẹp như vậy, vậy cô sẽ dùng tiền của chính mình tạo cơ hội cho bản thân.
Đối với cách làm này , cô ta nghĩ có thể chơi cô đến mức nào. Kinh thị lớn như vậy, cô ta nghĩ có thể thao túng tất cả hay sao.
Nghĩ như thế, Kiều Nhan tạm thời đặt nhẹ việc này xuống, chuyên tâm nghỉ ngơi vài ngày, cô mua không ít nguyên liệu nấu ăn, tẩm bổ cho mình thật tốt, đợi đến khi ra ngoài cô cũng mập lên không ít.
Tuy rằng mập lên, nhưng cô vẫn ăn uống đầy đủ, sức lực cuối cùng cũng quay lại, trải qua hai tháng vất vả, cô lần nữa tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Người có tinh thần, làm việc cũng hiệu quả.
Kiều Nhan không chịu ngồi yên, cô cũng không tính tiếp tục đi tìm việc liền bắt đầu nghĩ biện pháp gây dựng sự nghiệp của chính mình.
Gây dựng sự nghiệp nha, đương nhiên chính là thực hiện ước mơ của bản thân.
Về phần người nhà của nguyên chủ, cô cũng giúp cô ấy sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hiện tại cũng đến lượt chính cô thực hiện ước mơ vĩ đại của mình kiếp trước, nghĩ thôi cũng khiến tinh thần phấn chấn.
Muốn biết ước mơ kiếp trước của Kiều Nhan là gì, vậy rất đơn giản, đó chính là làm bà chủ nhà! (Bao tô bà)
Không sai, chính là bà chủ nhà, chỉ cần ngồi không có thể thu tiền hàng tháng, bình thường có tự do thời gian, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy thời điểm cũng có thể đi du lịch khắp nơi, chỉ cần mỗi tháng cố định không quên thu tiền thuê là được.
*Edit: Giống La Thiến ghê.
Cuộc sống như vậy không phải vô cùng thoải mái, so với việc sáng ra phải dậy sớm đi làm, thậm chí còn phải chịu áp lực công việc rồi môi trường công tác không phải tốt hơn rất nhiều sao.
Vì thực hiện mục tiêu này, cô bỏ ra số tiền lớn mua mấy căn chung cư, trong thời gian ngắn học người khác bắt đầu cho thuê nhà.
Kinh Thị người đông, lại không thiếu khách du lịch từ nước ngoài, nhu cầu thuê phòng ngắn hạn rất cao
Cô bắt đầu sử dụng số tiền này làm vốn xây dựng sự nghiệp, đem mấy căn hộ trang trí theo chủ đề phong tình, sau đó mở ra trang web cho thuê. Đến lúc đó chỉ cần đưa chìa khoá cho người ta rồi thu tiền là được.
Trên thực tế thực hiện được kế hoạch này đương nhiên không đơn giản như vậy, khó khăn cũng không ít.
Cô bắt tay vào thực hiện, vì tích góp kinh nghiệm nên mới đầu chỉ bắt tay vào trang trí một căn hộ, khởi đầu cũng không tệ lắm.
Sau đó cô mạnh tay chuẩn bị thêm mấy căn hộ nữa, chỉ là giữa chừng phát sinh rắc rối, lô hàng vật liệu có vấn đề, bên cung ứng đùn đẩy không muốn chịu trách nhiệm.
Cô tìm vài lần không tìm được người phụ trách, cuối cùng nghe được tin tức ông ta sẽ tham gia một bữa tiệc tại đại sảnh khách sạn Charlton.
Đến đêm hôm đó, cô cố ý trang điểm một chút, biến chính mình trở thành người phụ nữ khôn khéo, giỏi giang, nhanh chóng đứng ở cửa khách sạn chuẩn bị chặn người.
Bên chủ vật liệu là người xảo quyệt, lúc trước khi hợp tác hứa hẹn chất lượng sản phẩm tốt bao nhiêu, kết quả mang tới toàn sản phẩm kém chất lượng, muốn giở trò mèo đổi hàng của cô sao, gian thương khốn kiếp!
Chưa nói đến chuyện chi phí vật liệu có nhiều hay không, mấu chốt là cô không thể nuốt trôi cục tức này, dù thế nào cũng phải bắt được tên kia ký xuống hoá đơn đổi hàng cho cô.
Nếu không cô cũng chỉ có thể làm lớn chuyện kiện lên toà, chi phí cùng thời gian đều hao tổn không ít, tổn thất càng thêm nặng nề.
Màn đêm bao phủ, ánh đèn neon lấp lánh chiếu sáng cả một khoảng sân lớn, trong đại sảnh người người ăn uống linh đình, quần áo dạ hội lả lướt, vô cùng xa hoa náo nhiệt.
Kiều Nhan tựa vào bên cửa, cô vốn tưởng rằng phải đợi thêm lúc nữa yến hội mời tàn cuộc, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đoàn người đi ra.
Cô cẩn thận nhìn qua, tia thấy tên gian thương lừa cô đang đứng bên cạnh nhóm người, một đám đàn ông trung niên bụng phệ đang tranh nhau nịnh hót người nào đó.
Kiều Nhan xem qua một chút, theo bản năng liền né đi, đơn giản người được nịnh hót chính là thư ký Lý.
Nếu thư ký Lý ở đây, vậy thì ông chủ của anh ta không phải cũng ở gần đây hay sao.
Triệu Quân Khiêm đi tới giữa đám người, anh khí thế bất phàm đứng giữa bọn họ như hạc trong bầy gà, vô cùng gây chú ý, chỉ là vừa rồi cô chỉ lo tìm người đòi nợ nên không để ý đến anh.
Kiều Nhan nhìn bọn họ đứng cùng một chỗ, nếu hiện tại cô qua đó, nhất định sẽ chạm mặt cùng Triệu Quân Khiêm, nhưng bảo cô phải buông tha cơ hội lần này, cô cũng không cam lòng. Cô đứng đây lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ đi một chuyến vô ích.
Hơn nữa, vấn đề này không nhanh chóng giải quyết, sự nghiệp cô gây dựng làm sao phát triển được, vậy thì còn bà chủ cái gì nữa.
Cho dù nghĩ như vậy, cô có nhiều dũng khí thế nào cũng chờ đến lúc Triệu Quân khiêm rời đi mới đi ra chặn đường ông ta.
"Giám đốc Lưu, gặp được ông thật khó hơn lên trời, lô vật liệu của tôi lúc nào ông mới chịu giải quyết, lại trốn tránh không chịu gặp mặt, hay ông muốn gặp nhau trên toà." Kiều Nhan đã có chút không nhịn được.
Giám đốc Lưu nhìn Kiều Nhan sắc mặt thay đổi, chưng ra bộ dáng tổng tài lớn cùng cô pha trò, nói vài câu vô nghĩa, không có một chút ích lợi nào , chứ đừng nói đến bảo đảm hay cam đoan, rõ ràng là có ý định gạt người.
Kiều Nhan thấy vậy liền vứt hết mặt mũi giọng điệu lạnh lùng, "Giám đốc Lưu, buôn bán muốn thành công phải có chữ tín, công ty ông xuất lô hàng có vấn đề, bây giờ lại muốn không chịu trách nhiệm? !"
Giám đốc Lưu bị một nhân vật không có bối cảnh làm mất hết mặt mũi, mặt cũng nhất thời đen lại, chỉ là ông còn chưa kịp nói cái gì, người vừa mới rời đi không lâu lại quay lại.
"Chịu trách nhiệm cái gì?" Giọng nói Triệu Quân Khiêm đột nhiên vang lên, bộ dạng hết sức lạnh lùng.
Lần này trở lại Kinh Thị, cô thu dọn đồ đạc ở phòng thuê nhỏ chuyển ra, tạm thời chuyển đến một khách sạn sạch sẽ hơn, chỉ chờ mua được nhà, cô liền có thể dọn về đó.
Kiều Nhan nhìn trúng tầng một khu nhà xa hoa, lầu trên lầu dưới tổng cộng hơn 400 mét vuông, hơn nữa còn có tầng thượng có thể trồng hoa nuôi cá.
Chỗ này hoàn cảnh, vị trí đều không tồi, sinh hoạt tiện lợi, an ninh khá tốt. Kiều Nhan chỉ đến xem phòng đúng một lần liền nhìn trúng, tìm môi giới bất động sản bỏ ra hơn một ngàn vạn mua căn hộ này, trong đó giá căn hộ chiếm phần lớn, ngoài ra còn các loại thuế phí, tiền hoa hồng cũng không ít.
Bỏ ra một số tiền lớn như vậy, cô thuận lợi ghi tên mình lên giấy tờ nhà, trong tay cò dư đúng hai nghìn vạn.
Căn hộ tới tay, bởi vì căn nhà này là cô mua lại nên chỉ xách đồ đến là có thể ở được, cho nên sau khi nhận được chìa khóa sang ngày thứ hai cô đã dọn đến, mang theo số hành lý của chính mình dọn vào nhà mới.
Chủ nhà trước đây làm nghệ thuật, phòng ốc thiết kế cũng không tồi, cô dùng một tuần thiết kế lại một chút, căn phòng ấm áp hẳn lên.
Xử lý căn nhà ổn thỏa, Kiều Nhan thuận tiện hoàn tất thủ tục chuyển hộ khẩu, rốt cuộc hộ khẩu của cô cũng được tách riêng không phụ thuộc vào ai, vì chuyện này cô vui vẻ mấy ngày.
Đợi đến lúc xong xuôi tất cả mọi việc, thời gian cũng đã vào giữa hè, ngày hè không khí nóng bức. Kiều Nhan cũng không thể mãi ngồi không như vậy, hiện tại sinh hoạt cô đã sắp xếp xong, liền bắt tay vào đi tìm công việc.
Lấy tình trạng học vấn tốt nghiệp đại học danh tiếng của nguyên chủ, Kiều Nhan nhận được không ít lời mời phỏng vấn. Về cơ bản cô đều tham gia, nếu được nhận cô cũng có thể tìm được công việc tốt nhất, còn không được thì xem như ra xã hội rèn luyện bản thân.
Ban đầu cô ở Ma Đô công tác xem như cũng tích lũy được một số kinh nghiệm, lúc ấy cô cũng thành công tiến vào một công ty lớn, không lẽ nào ở Kinh Thị cơ hội lớn như vậy, cô lại không thể thì một công việc thích hợp.
Bởi vậy cô tự tin mười phần, đối với tương lai tràn ngập hi vọng.
Chẳng qua sau khi liên tiếp phỏng vấn thất bại, thậm chí đối phương vừa nghe được tên cô đã lập tức từ chối, cô dần dần phát hiện ra trong đó có điểm mờ ám.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Kiều Nhan đã muốn bốc hoat, quyết tâm tìm hiểu rõ ràng nguyên do, rốt cuộc trong đó che giấu cái gì, do cô không có năng lực hay có người đứng đằng sau hãm hại mình?
Không có năng lực chuyện này cũng khó xảy ra, cô ứng tuyển đều là vị trí hành chính đơn giản, có đủ bằng cấp và kinh nghiệm cũng đã có thể đảm nhận vai trò này.
Vậy thì chỉ còn khả năng có người đứng sau cố ý hãm hại cô.
Kiều Nhan nghĩ tới khả năng này sắc mặt lạnh tanh, suy nghĩ trước nay cô từng kết thù với người nào, không thể xác định ai là người đứng sau gây chuyện.
"Học tỷ, có thể nói cho em biết vì sao em không được thông qua hay không?" Lại thêm một lần phỏng vấn thất bại, mà lần này người phỏng vấn cô cũng chính là một học tỷ trong trường, trước khi rời đi cô chạy theo đối phương hỏi rõ.
Ngày hè nóng bức cô hớt hải chạy tới, trên người mồ hôi ướt đẫm, tóc mái ướt nhẹp dính chặt lên trán, nhìn cô vô cùng chật vật. Không nhân cơ hội này hỏi rõ nguyên nhân, cô không cam lòng.
Chị gái kia nhìn Kiều Nhan một chút, vẻ mặt có chút động lòng.
"Học muội, Kinh thị không thích hợp với em, em hãy đi những thành phố khác xin việc thì sẽ tốt hơn." Cô ấy có ý tốt muốn khuyên bảo Kiều Nhan một chút.
Kiều Nhan lắc đầu, "Học tỷ, nhà ở đây em cũng đã mua rồi, hộ khẩu cũng vừa thay đổi, hiện tại chỉ cần tìm được một công việc có thể yên ổn sinh sống ở đây, hiện tại chỉ vì nguyên nhân này mà bỏ lại tất cả đi thành phố khác phát triển, làm sao có thể."
"Thì ra là như vậy, có thể mua nhà ở Kinh Thị, em quả nhiên rất giỏi. . . Chị cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết một chút thông tin. . . Nghe nói là công ty Hàn Nhã ra mặt, muốn các công ty lớn ở đây phong sát em. . . Nếu em không chịu rời đi, không bằng đi thi nhân viên công vụ hoặc tìm phương pháp khác chứ tình hình này cũng khó thay đổi."
Thêm một lần phỏng vấn thất bại, trong đầu Kiều Nhan chỉ quanh quẩn lời nói của chị gái kia trước khi rời đi.
Nghe trong ý tứ của cô ấy chính là người của công ty Hàn Nhã ra mặt muốn phong sát cô, cho nên mới không có công ty nào muốn nhận cô vào làm, cô chạy đi chạy lại mấy ngày nay đều là vô dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô trực tiếp gọi xe về nhà, vừa nấu cho chính mình một bát canh vừa suy ngẫm lại sự việc.
Hàn Nhã chính là công ty của tên đầu heo kia, trên thương trường quả thật cũng có chút địa vị và thực lực, chuyện phong sát một nhân viên nhỏ như cô cũng không phải chuyện không thể.
Kiều Nhan thật sự không nghĩ là anh ta ra tay, Triệu Cảnh Hàn không phải loại người có thể làm ra loại chuyện này. Anh ta trời sinh phú quý luôn khinh thường việc dùng thủ đoạn sau lưng, nếu như muốn đối phó với bạn gái cũ, anh ta nhất định sẽ quang minh chính đại đả kích chèn ép cô chứ không phải lén lút sau lưng như vậy.
Thủ đoạn kiểu này, nhìn qua giống như tác phẩm của phụ nữ.
Nghĩ đến điểm này, Kiều Nhan đang uống canh gà liền nhíu mày, không phải canh gà khó uống mà bởi vì cô nghĩ tới một người, một người phụ nữ có khả năng và điều kiện để làm như vậy.
Hứa Nhã Nhã!
Nếu như nói là Hứa Nhã Nhã mượn lực của Triệu Cảnh Hàn tại Kinh thị muốn chèn ép cô, chuyện này cũng không phải không thể, cô ta đã xuất lực, vậy việc cô không tìm được việc làm cũng là hậu quả cô ta gây ra.
Cũng không biết Triệu Cảnh Hàn có biết chuyện này hay không, hay biết nhưng mặc kệ hoặc cùng tham dự trong đó.
Kiều Nhan cười nhạo một tiếng, đối với suy đoán này độ chính xác rất cao, đa phần sự thật chính là như vậy, chẳng qua sự thật có là như thế, chỉ cần cô không để ý đến là được.
Hứa Nhã Nhã cho rằng làm như vậy sẽ có thể chặn hết đường sống của cô sao? A, thật sự ngây thơ lại buồn cười.
Kiều Nhan bĩu môi, tuyệt đối không lo lắng.
Nói thật, trong tay cô còn có 2000 vạn, chính là miệng ăn núi lở cũng còn lâu mới hết, tìm công việc cũng chỉ là để cuộc sống bớt nhàm chán không chỉ ở nhà vô dụng, tinh thần thể xác đều thoải mái.
Nhưng hiện tại lại có người không muốn cuộc sống của cô tốt đẹp như vậy, vậy cô sẽ dùng tiền của chính mình tạo cơ hội cho bản thân.
Đối với cách làm này , cô ta nghĩ có thể chơi cô đến mức nào. Kinh thị lớn như vậy, cô ta nghĩ có thể thao túng tất cả hay sao.
Nghĩ như thế, Kiều Nhan tạm thời đặt nhẹ việc này xuống, chuyên tâm nghỉ ngơi vài ngày, cô mua không ít nguyên liệu nấu ăn, tẩm bổ cho mình thật tốt, đợi đến khi ra ngoài cô cũng mập lên không ít.
Tuy rằng mập lên, nhưng cô vẫn ăn uống đầy đủ, sức lực cuối cùng cũng quay lại, trải qua hai tháng vất vả, cô lần nữa tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Người có tinh thần, làm việc cũng hiệu quả.
Kiều Nhan không chịu ngồi yên, cô cũng không tính tiếp tục đi tìm việc liền bắt đầu nghĩ biện pháp gây dựng sự nghiệp của chính mình.
Gây dựng sự nghiệp nha, đương nhiên chính là thực hiện ước mơ của bản thân.
Về phần người nhà của nguyên chủ, cô cũng giúp cô ấy sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hiện tại cũng đến lượt chính cô thực hiện ước mơ vĩ đại của mình kiếp trước, nghĩ thôi cũng khiến tinh thần phấn chấn.
Muốn biết ước mơ kiếp trước của Kiều Nhan là gì, vậy rất đơn giản, đó chính là làm bà chủ nhà! (Bao tô bà)
Không sai, chính là bà chủ nhà, chỉ cần ngồi không có thể thu tiền hàng tháng, bình thường có tự do thời gian, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy thời điểm cũng có thể đi du lịch khắp nơi, chỉ cần mỗi tháng cố định không quên thu tiền thuê là được.
*Edit: Giống La Thiến ghê.
Cuộc sống như vậy không phải vô cùng thoải mái, so với việc sáng ra phải dậy sớm đi làm, thậm chí còn phải chịu áp lực công việc rồi môi trường công tác không phải tốt hơn rất nhiều sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thực hiện mục tiêu này, cô bỏ ra số tiền lớn mua mấy căn chung cư, trong thời gian ngắn học người khác bắt đầu cho thuê nhà.
Kinh Thị người đông, lại không thiếu khách du lịch từ nước ngoài, nhu cầu thuê phòng ngắn hạn rất cao
Cô bắt đầu sử dụng số tiền này làm vốn xây dựng sự nghiệp, đem mấy căn hộ trang trí theo chủ đề phong tình, sau đó mở ra trang web cho thuê. Đến lúc đó chỉ cần đưa chìa khoá cho người ta rồi thu tiền là được.
Trên thực tế thực hiện được kế hoạch này đương nhiên không đơn giản như vậy, khó khăn cũng không ít.
Cô bắt tay vào thực hiện, vì tích góp kinh nghiệm nên mới đầu chỉ bắt tay vào trang trí một căn hộ, khởi đầu cũng không tệ lắm.
Sau đó cô mạnh tay chuẩn bị thêm mấy căn hộ nữa, chỉ là giữa chừng phát sinh rắc rối, lô hàng vật liệu có vấn đề, bên cung ứng đùn đẩy không muốn chịu trách nhiệm.
Cô tìm vài lần không tìm được người phụ trách, cuối cùng nghe được tin tức ông ta sẽ tham gia một bữa tiệc tại đại sảnh khách sạn Charlton.
Đến đêm hôm đó, cô cố ý trang điểm một chút, biến chính mình trở thành người phụ nữ khôn khéo, giỏi giang, nhanh chóng đứng ở cửa khách sạn chuẩn bị chặn người.
Bên chủ vật liệu là người xảo quyệt, lúc trước khi hợp tác hứa hẹn chất lượng sản phẩm tốt bao nhiêu, kết quả mang tới toàn sản phẩm kém chất lượng, muốn giở trò mèo đổi hàng của cô sao, gian thương khốn kiếp!
Chưa nói đến chuyện chi phí vật liệu có nhiều hay không, mấu chốt là cô không thể nuốt trôi cục tức này, dù thế nào cũng phải bắt được tên kia ký xuống hoá đơn đổi hàng cho cô.
Nếu không cô cũng chỉ có thể làm lớn chuyện kiện lên toà, chi phí cùng thời gian đều hao tổn không ít, tổn thất càng thêm nặng nề.
Màn đêm bao phủ, ánh đèn neon lấp lánh chiếu sáng cả một khoảng sân lớn, trong đại sảnh người người ăn uống linh đình, quần áo dạ hội lả lướt, vô cùng xa hoa náo nhiệt.
Kiều Nhan tựa vào bên cửa, cô vốn tưởng rằng phải đợi thêm lúc nữa yến hội mời tàn cuộc, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đoàn người đi ra.
Cô cẩn thận nhìn qua, tia thấy tên gian thương lừa cô đang đứng bên cạnh nhóm người, một đám đàn ông trung niên bụng phệ đang tranh nhau nịnh hót người nào đó.
Kiều Nhan xem qua một chút, theo bản năng liền né đi, đơn giản người được nịnh hót chính là thư ký Lý.
Nếu thư ký Lý ở đây, vậy thì ông chủ của anh ta không phải cũng ở gần đây hay sao.
Triệu Quân Khiêm đi tới giữa đám người, anh khí thế bất phàm đứng giữa bọn họ như hạc trong bầy gà, vô cùng gây chú ý, chỉ là vừa rồi cô chỉ lo tìm người đòi nợ nên không để ý đến anh.
Kiều Nhan nhìn bọn họ đứng cùng một chỗ, nếu hiện tại cô qua đó, nhất định sẽ chạm mặt cùng Triệu Quân Khiêm, nhưng bảo cô phải buông tha cơ hội lần này, cô cũng không cam lòng. Cô đứng đây lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ đi một chuyến vô ích.
Hơn nữa, vấn đề này không nhanh chóng giải quyết, sự nghiệp cô gây dựng làm sao phát triển được, vậy thì còn bà chủ cái gì nữa.
Cho dù nghĩ như vậy, cô có nhiều dũng khí thế nào cũng chờ đến lúc Triệu Quân khiêm rời đi mới đi ra chặn đường ông ta.
"Giám đốc Lưu, gặp được ông thật khó hơn lên trời, lô vật liệu của tôi lúc nào ông mới chịu giải quyết, lại trốn tránh không chịu gặp mặt, hay ông muốn gặp nhau trên toà." Kiều Nhan đã có chút không nhịn được.
Giám đốc Lưu nhìn Kiều Nhan sắc mặt thay đổi, chưng ra bộ dáng tổng tài lớn cùng cô pha trò, nói vài câu vô nghĩa, không có một chút ích lợi nào , chứ đừng nói đến bảo đảm hay cam đoan, rõ ràng là có ý định gạt người.
Kiều Nhan thấy vậy liền vứt hết mặt mũi giọng điệu lạnh lùng, "Giám đốc Lưu, buôn bán muốn thành công phải có chữ tín, công ty ông xuất lô hàng có vấn đề, bây giờ lại muốn không chịu trách nhiệm? !"
Giám đốc Lưu bị một nhân vật không có bối cảnh làm mất hết mặt mũi, mặt cũng nhất thời đen lại, chỉ là ông còn chưa kịp nói cái gì, người vừa mới rời đi không lâu lại quay lại.
"Chịu trách nhiệm cái gì?" Giọng nói Triệu Quân Khiêm đột nhiên vang lên, bộ dạng hết sức lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro