Chương 5
Cửu Châu Đại Nhân
2024-08-01 00:45:35
Kiều Nhan lần đầu tiên tiếp xúc với thuốc tránh thai. Cầm nó trong tay có chút không được tự nhiên, cảm giác bốn phương tám hướng đều nhìn mình thăm dò.
Cô ngó nghiêng một vòng, phát hiện chính mình quá mẫn cảm, trên đường đông người như vậy, ai sẽ nhàn rỗi chú ý đến một người bình thường như cô.
Trong lòng suy nghĩ như vậy thế nhưng cô vẫn có tật giật mình, vội vàng tìm đến thùng rác gần đó, mở ra viên thuốc liền ném ngay vỏ thuốc vào chỉ giữ lại tờ hướng dẫn sử dụng.
Cô tiếp tục đi dọc con đường, xem xét kỹ tờ giấy.
Kiếp trước, Kiều Nhan nghe nói có người uống loại thuốc này mà vô sinh, hiện tại đến lượt chính mình phải uống nó cảm giác có chút hoảng sợ, trước tiên vẫn nên biết liều lượng sử dụng thế nào.
"Kiều Nhan, rốt cuộc cũng tìm được cô!" Phía sau đột nhiên có người vỗ mạnh lên bả vai cô.
Kiều Nhan hoảng sợ giật mình một cái, thuốc tránh thai trong tay rơi xuống không kịp bắt lại, trực tiếp rơi xuống cống thoát nước.
Kiều Nhan: "..." Mẹ nó là ai!
Không đợi cô kịp tức giận, ngược lại người phía sau đã dở giọng bực tức.
"Hai ngày này cô đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho cô đều không bắt máy, chạy đi đâu hả?" Anh ta nói tới nói lui đều là trách cứ, bộ dáng hết sức ngang ngược.
Nghe giọng điệu đặc biệt quen thuộc, không phải là bạn trai cũ khốn nạn của nguyên chủ đây sao, Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan xoay người, nhìn người bạn trai cũ trước mặt này âm thầm đánh giá.
Anh ta nhìn qua hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi ngang ngược không biết sợ trời sợ đất, trong nhà lại còn có một công ty lớn.
Không phải là hình tượng nam chính thường có hay sao, nhan sắc được ông trời ưu ái, góc cạnh rõ ràng, xinh đẹp lại soái khí, được sếp ngay top nam thần cực phẩm.
Hơn nữa trời sinh còn cao 1m85, một thân trang sức phụ kiện xa xỉ, đem anh ta đặt ở quần chúng , tuyệt đối là tổng tài cực phẩm, đẹp trai nhất, có tiền nhất.
Đương nhiên, so với bố anh ta còn kém xa lắm.
Kiều Nhan quay đầu nháy mắt đem người này quan sát một lần, trên mặt không khỏi có chút chột dạ, nhanh tay đem tờ hướng dẫn thuốc tránh thai vo tròn một cục, lặng lẽ vứt xuống.
"Anh tìm tôi làm cái gì?" Hỏi xong câu này, cô cúi đầu nhìn xuống chỗ nắp cống thoát nước, viên thuốc đã sớm không thấy bóng dáng , liền tiện chân đem cục giấy tròn tròn đá xuống, hủy sạch chứng cứ.
Người này thật đáng giận, vừa gặp liền không có chuyện gì tốt, thế nhưng cô vẫn nhẫn nhịn một chút!
Triệu Cảnh Hàn thấy Kiều Nhan căn bản không coi trọng câu hỏi của anh, thần sắc khó tránh khỏi mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn. Thế nhưng nghĩ đến chuyện lần này còn cần cô hỗ trợ đối phó một chút, lập tức kiềm chế lại chính mình.
"Anh bên này có một buổi gặp mặt muốn dẫn bạn gái đi cùng. Trước đó tìm em vốn định bảo em chuẩn bị trước, hiện tại đã muốn không còn kịp rồi, trực tiếp đi theo anh."
Triệu Cảnh Hàn kiềm chế tính tình qua loa giải thích hai câu, sau đó liền không màng sự cự tuyệt của cô lôi kéo Kiều Nhan liền đi, chiếc xe màu lam phiên bản giới hạn của hắn đỗ cách đấy không xa.
"Anh, anh làm cái gì thế? !" Kiều Nhan nhịn không được nổi giận.
Cô vẫn còn đi giày cao gót hôm qua, cũng phải cao 10cm , bị anh ta kéo như vậy liền chao đảo thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, lần này đều là bạn bè trong giới, em đều đã gặp qua." Triệu Cảnh Hàn cho rằng cô đang giận dỗi vô cớ, không kiên nhẫn trấn an một chút sau đó liền kéo người vào trong xe.
"Chờ một chút!" Kiều Nhan giữ chặt cánh cửa, vẻ mặt trịnh trọng đối mặt với anh ta nói, "Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút."
Triệu Cảnh Hàn vẻ mặt khó hiểu "Nói cái gì? Em đến cùng ầm ĩ vì cái gì, bây giờ lại giở trò tính tình tiểu thư với anh sao?" Còn dám thẳng kêu tên của anh, càng ngày càng to gan rồi.
Để ý thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt, trên mặt của Triệu Cảnh Hàn đã lộ chút khó chịu.
"Tôi là muốn nghiêm túc cùng anh nói chuyện quan hệ giữa chúng ta, tôi cảm thấy mình không thích hợp tham gia bữa tiệc của các người." Kiều Nhan nói xong nhanh chóng tránh thoát tay của đối phương, xuống xe bình tĩnh sửa sang lại quần áo.
Đã tính chia tay, còn tham gia tụ hội làm cái gì, cô đi để giống nguyên chủ bị một đám phú nhị đại trêu chọc bôi nhọ sao?
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn nhất thời thay đổi một chút, rốt cuộc nhìn thẳng vào cô gái trước mắt, ngày xưa cô đối với anh nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn không cãi lại một lời, giờ mới phát hiện cô so với trước có chút khác biệt.
Cô giống như thay đổi, không chỉ thái độ đối với anh lãnh đạm, mà còn kháng cự.
Triệu Cảnh Hàn nhướn mày, thần sắc khó hiểu, cũng không dùng nhiều tâm tư điều tra, chỉ là mạnh mẽ ngăn cản Kiều Nhan.
"Cụ thể có chuyện gì, lên xe rồi lại nói, em vẫn muốn ở chỗ này bị vây xem?" Trên nét mặt dĩ nhiên có một ít phiền chán.
Được anh ta nhắc nhở, Kiều Nhan ngước mắt nhìn xung quanh, mới vừa rồi còn ngã tư đường hẻo lánh như vậy, hiện tại bốn phía đều là người, bọn họ vây quanh một vòng nhỏ, còn có cả nghị luận lẫn chụp ảnh.
Quả nhiên, cô đánh giá thấp sự tò mò của nhân dân quần chúng, đặc biệt hai người bọn họ nhìn qua vừa có nhan sắc vừa có tiền lại còn lôi kéo nhau mang lại hứng thú bát quái.
Kiều Nhan sửng sốt lập tức lấy tay che mặt, dự tính lúc này cho dù cô muốn chạy, phỏng chừng cũng chạy không thoát.
Triệu Cảnh Hàn vốn không có ý định thả cô đi, thừa dịp cô vội vàng che mặt, nhanh chóng đem người bế ngang người ném tới trên ghế phó, khiến quần chúng vây xem một mảnh sôi trào.
Kiều Nhan kinh hô đứng lên, còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó, xe đã muốn như tia sáng bay ra ngoài.
Theo quán tính, cô đành phải tận lực điều chỉnh lại tư thế ngồi, thẳng đến lúc thắt dây an toàn mới cảm giác được an toàn.
Xe chạy thật nhanh hòa vào dòng xe cộ trên đường chính, cách xa đám người xem náo nhiệt.
"Em nãy nói cái gì?" Triệu Cảnh Hàn một bên nhàn nhã lái xe một bên không cho là đúng hỏi, thuận tiện quay đầu quan sát Kiều Nhan một chút.
"Là nhìn trúng loại quần áo hay túi xách nào mới hay sao? Thành thật theo anh ra ngoài một chuyến, trở về liền mua cho em. Bất quá anh xem trên người bộ này cũng rất thích hợp, vừa lúc không cần tốn thời gian mua sắm chuẩn bị. . ." Không đợi cô trả lời, hắn vẫn tiếp tục nói.
Kiều Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, trong truyện hay viết bá đạo tổng tài nam chủ thích tự quyết định, hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được.
"Dừng!" Kiều Nhan không thể không đánh gãy lời của đối phương không dứt , cho dù khiến anh ta bất mãn, cô cũng không muốn nghe anh ta đang tự cho là bố thí cho cô.
"Triệu Cảnh Hàn, Triệu tổng cắt, tôi không có giận dỗi, càng không có tính đùa giỡn đòi gì đó, mà là muốn nói rõ ràng với anh một việc."
"Chúng ta chia tay đi!"
Kiều Nhan phun ra câu nói cuối cùng kia, cảm thấy cả người thoải mái.
Người này cắm sừng nguyên chủ, mà cô trên nguyên tắc cũng thay nguyên chủ cắm sừng lại hắn, hai người xem như người tám lạng kẻ nửa cân, không ai nợ ai, vừa lúc thích hợp để chia tay, hắn quay về với mối tình đầu bạch nguyệt quang, cô chạy đi tìm cuộc sống mới.
Ai đi đường nấy, cả đời không qua lại với nhau.
Kiều Nhan nói xong, xe chạy một tiếng phanh gấp , nếu không phải là vừa lúc đèn đỏ, còn có chiếc xe này tính năng phanh xe cũng tốt ; cô phỏng chừng đã xảy ra tai nạn xe cộ.
"TRIỆU- CẢNH- HÀN, anh muốn chết cũng đừng lôi kéo tôi!" Hù chết cô rồi.
Kiều Nhan bị lần này dọa cho bối rối, sau khi lấy lại tinh thần nhất thời trợn mắt nhìn người gây tai họa.
Nhưng mà đối phương giống như so với cô còn hoảng hốt hơn, ngơ ngác nhìn Kiều Nhan, "Cô, cô vừa nói cái gì?. . . Chia tay?"
Kiều Nhan gật gật đầu, cố gắng bình ổn kinh hoàng cùng tức giận, thầm nghĩ đầu năm nay nam chủ trong truyện đều mắc bệnh thần kinh cuồng bạo lực sao, có lẽ chỉ có sức mạnh và thể chất nữ chính mới đủ tài năng được bọn họ yêu.
Cô cũng không phải nữ chủ, chỉ là nữ phụ phản diện, sớm tránh xa bọn họ càng tốt, không làm bọn họ chướng mắt.
"Vì cái gì muốn chia tay, tôi đối với cô không tốt sao? Còn có tôi so với người đàn ông khác vừa đẹp trai hơn vừa có tiền hơn? !" Triệu Cảnh Hàn tức giận gào thét đặt câu hỏi.
Anh ta thoạt nhìn không có biểu hiện gì bị tổn thương, chỉ có cảm thấy bị người khác ngỗ nghịch trêu đùa nên phẫn nộ, còn thêm một chút khó hiểu.
Từ việc nhà gái nói ra chuyện chia tay, làm cho anh nghĩ tới ngày trước khiến an h nhớ mãi không quên.
Lúc trước mối tình đầu của anh, chính là người kia cũng nói chia tay trước, sau đó... Bọn họ liền thật sự chia tay.
Tuy rằng hiện tại sau khi gặp lại có khả năng ở cùng một chỗ, nhưng năm đó cảm giác khuất nhục bị bạn gái vứt bỏ ký ức vẫn còn mới mẻ, có lẽ đời này anh cũng sẽ không quên.
Nói đến, Kiều Nhan có tiếng nhưng không có miếng nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn gái thứ hai của Triệu Cảnh Hàn, mà bây giờ cô cũng muốn chia tay...
Thêm lần nữa bị bạn gái đá, Triệu Cảnh Hàn cảm giác lòng tự trọng cùng tôn nghiêm đều bị thương tổn nghiêm trọng.
Lần này, anh nhất định phải hỏi rõ ràng! !
Kiều Nhan liếc mắt nhìn hắn, giống như nhìn sư tử bị chọc giận nhưng cô cũng không sợ hắn.
Chung quy, cha hắn cô cũng đối phó qua, càng miễn bàn hắn trẻ người non dạ chưa tu luyện đến mức Thanh Đồng.
Huống chi, có hào quang của nữ chủ, nam chủ hay nam phụ, tập thể nhóm bình thường chỉ số thông minh đều rớt thê thảm. Hiện tại hắn đã cùng nữ chủ gương vỡ lại lành câu kết làm bậy, không sai biệt lắm chính là cái yêu đương, tuyệt đối tâm trạng cực kỳ tốt.
"Vì cái gì chia tay anh còn không biết? Thật sự muốn ta nói ra đến mất hết mặt mũi sao, tỷ như Hứa Nhã Nhã tiểu thư..." Gió thổi mái tóc Kiều Nhan bay loạn, vô tình hữu ý nói.
Cái tên đó vừa nói ra, Triệu Cảnh Hàn lửa giận nháy mắt liền tắt, trên khuôn mặt tuấn tú biểu tình phẫn uất cùng không hiểu bị kiềm hãm, rồi sau đó chậm rãi thu về.
"Cô. . . Biết ?" Ngay cả chuỗi tiếng kèn trung, hắn đanh mặt hỏi.
Đèn đỏ đã qua, phía sau liên tục bấm còi thúc giục, Triệu Cảnh Hàn trầm mặc nổ máy, chậm rãi rẽ vào một con đường ít người khác.
Đến một nơi tương đối yên tĩnh, Kiều Nhan mới tiếp tục trả lời hắn.
"Bạn học tôi chụp được hình các người cùng nhau đi khách sạn thuê phòng, liền chuyển tiếp cho tôi, sau tôi cũng vừa vặn tận mắt nhìn thấy qua một lần, cho nên..." Kiều Nhan ha ha cười, hết thảy không cần nói.
Triệu Cảnh Hàn quay đầu cẩn thận nhìn chằm chằm Kiều Nhan , anh ta nhìn rất lâu, bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được lần này thấy thế nào cô cũng kỳ quái, không chỉ không cho anh mặt mũi, còn lớn nhỏ giọng chống đối anh, thì ra là phát hiện anh cùng người khác, cảm giác được ủy khuất ?
"Em cùng cô ấy không giống nhau, không cần phải ghen. Chờ thêm hai ngày nữa, anh đem hồng bảo Thạch Hạng Liên lần trước tặng cho em, ngoan ngoãn, đừng làm loạn." Triệu Cảnh Hàn tránh nặng tìm nhẹ nói, thuận tay đè lại mu bàn tay Kiều Nhan vỗ vỗ.
Kiều Nhan tránh thoát móng vuốt đối phương, nghiêng mặt nhịn không được quay mặt ra ngoài xe trợn trắng mắt.
Không giống? Ha ha, đương nhiên là không giống, một là có cũng được mà không có cũng không sao thế thân nữ phụ, một là trong lòng nhớ mãi không quên mối tình đầu nữ chủ!
Chỉ là khiến Kiều Nhan tương đối buồn bực, cô đã nói đến nước này rồi mà Triệu Cảnh Hàn thế nhưng không chịu chia tay, còn cầm ra thủ đoạn đưa châu báu trấn an cô.
Đây là chủ ý gì đây.
Cô ngó nghiêng một vòng, phát hiện chính mình quá mẫn cảm, trên đường đông người như vậy, ai sẽ nhàn rỗi chú ý đến một người bình thường như cô.
Trong lòng suy nghĩ như vậy thế nhưng cô vẫn có tật giật mình, vội vàng tìm đến thùng rác gần đó, mở ra viên thuốc liền ném ngay vỏ thuốc vào chỉ giữ lại tờ hướng dẫn sử dụng.
Cô tiếp tục đi dọc con đường, xem xét kỹ tờ giấy.
Kiếp trước, Kiều Nhan nghe nói có người uống loại thuốc này mà vô sinh, hiện tại đến lượt chính mình phải uống nó cảm giác có chút hoảng sợ, trước tiên vẫn nên biết liều lượng sử dụng thế nào.
"Kiều Nhan, rốt cuộc cũng tìm được cô!" Phía sau đột nhiên có người vỗ mạnh lên bả vai cô.
Kiều Nhan hoảng sợ giật mình một cái, thuốc tránh thai trong tay rơi xuống không kịp bắt lại, trực tiếp rơi xuống cống thoát nước.
Kiều Nhan: "..." Mẹ nó là ai!
Không đợi cô kịp tức giận, ngược lại người phía sau đã dở giọng bực tức.
"Hai ngày này cô đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho cô đều không bắt máy, chạy đi đâu hả?" Anh ta nói tới nói lui đều là trách cứ, bộ dáng hết sức ngang ngược.
Nghe giọng điệu đặc biệt quen thuộc, không phải là bạn trai cũ khốn nạn của nguyên chủ đây sao, Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan xoay người, nhìn người bạn trai cũ trước mặt này âm thầm đánh giá.
Anh ta nhìn qua hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi ngang ngược không biết sợ trời sợ đất, trong nhà lại còn có một công ty lớn.
Không phải là hình tượng nam chính thường có hay sao, nhan sắc được ông trời ưu ái, góc cạnh rõ ràng, xinh đẹp lại soái khí, được sếp ngay top nam thần cực phẩm.
Hơn nữa trời sinh còn cao 1m85, một thân trang sức phụ kiện xa xỉ, đem anh ta đặt ở quần chúng , tuyệt đối là tổng tài cực phẩm, đẹp trai nhất, có tiền nhất.
Đương nhiên, so với bố anh ta còn kém xa lắm.
Kiều Nhan quay đầu nháy mắt đem người này quan sát một lần, trên mặt không khỏi có chút chột dạ, nhanh tay đem tờ hướng dẫn thuốc tránh thai vo tròn một cục, lặng lẽ vứt xuống.
"Anh tìm tôi làm cái gì?" Hỏi xong câu này, cô cúi đầu nhìn xuống chỗ nắp cống thoát nước, viên thuốc đã sớm không thấy bóng dáng , liền tiện chân đem cục giấy tròn tròn đá xuống, hủy sạch chứng cứ.
Người này thật đáng giận, vừa gặp liền không có chuyện gì tốt, thế nhưng cô vẫn nhẫn nhịn một chút!
Triệu Cảnh Hàn thấy Kiều Nhan căn bản không coi trọng câu hỏi của anh, thần sắc khó tránh khỏi mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn. Thế nhưng nghĩ đến chuyện lần này còn cần cô hỗ trợ đối phó một chút, lập tức kiềm chế lại chính mình.
"Anh bên này có một buổi gặp mặt muốn dẫn bạn gái đi cùng. Trước đó tìm em vốn định bảo em chuẩn bị trước, hiện tại đã muốn không còn kịp rồi, trực tiếp đi theo anh."
Triệu Cảnh Hàn kiềm chế tính tình qua loa giải thích hai câu, sau đó liền không màng sự cự tuyệt của cô lôi kéo Kiều Nhan liền đi, chiếc xe màu lam phiên bản giới hạn của hắn đỗ cách đấy không xa.
"Anh, anh làm cái gì thế? !" Kiều Nhan nhịn không được nổi giận.
Cô vẫn còn đi giày cao gót hôm qua, cũng phải cao 10cm , bị anh ta kéo như vậy liền chao đảo thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, lần này đều là bạn bè trong giới, em đều đã gặp qua." Triệu Cảnh Hàn cho rằng cô đang giận dỗi vô cớ, không kiên nhẫn trấn an một chút sau đó liền kéo người vào trong xe.
"Chờ một chút!" Kiều Nhan giữ chặt cánh cửa, vẻ mặt trịnh trọng đối mặt với anh ta nói, "Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút."
Triệu Cảnh Hàn vẻ mặt khó hiểu "Nói cái gì? Em đến cùng ầm ĩ vì cái gì, bây giờ lại giở trò tính tình tiểu thư với anh sao?" Còn dám thẳng kêu tên của anh, càng ngày càng to gan rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để ý thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt, trên mặt của Triệu Cảnh Hàn đã lộ chút khó chịu.
"Tôi là muốn nghiêm túc cùng anh nói chuyện quan hệ giữa chúng ta, tôi cảm thấy mình không thích hợp tham gia bữa tiệc của các người." Kiều Nhan nói xong nhanh chóng tránh thoát tay của đối phương, xuống xe bình tĩnh sửa sang lại quần áo.
Đã tính chia tay, còn tham gia tụ hội làm cái gì, cô đi để giống nguyên chủ bị một đám phú nhị đại trêu chọc bôi nhọ sao?
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn nhất thời thay đổi một chút, rốt cuộc nhìn thẳng vào cô gái trước mắt, ngày xưa cô đối với anh nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn không cãi lại một lời, giờ mới phát hiện cô so với trước có chút khác biệt.
Cô giống như thay đổi, không chỉ thái độ đối với anh lãnh đạm, mà còn kháng cự.
Triệu Cảnh Hàn nhướn mày, thần sắc khó hiểu, cũng không dùng nhiều tâm tư điều tra, chỉ là mạnh mẽ ngăn cản Kiều Nhan.
"Cụ thể có chuyện gì, lên xe rồi lại nói, em vẫn muốn ở chỗ này bị vây xem?" Trên nét mặt dĩ nhiên có một ít phiền chán.
Được anh ta nhắc nhở, Kiều Nhan ngước mắt nhìn xung quanh, mới vừa rồi còn ngã tư đường hẻo lánh như vậy, hiện tại bốn phía đều là người, bọn họ vây quanh một vòng nhỏ, còn có cả nghị luận lẫn chụp ảnh.
Quả nhiên, cô đánh giá thấp sự tò mò của nhân dân quần chúng, đặc biệt hai người bọn họ nhìn qua vừa có nhan sắc vừa có tiền lại còn lôi kéo nhau mang lại hứng thú bát quái.
Kiều Nhan sửng sốt lập tức lấy tay che mặt, dự tính lúc này cho dù cô muốn chạy, phỏng chừng cũng chạy không thoát.
Triệu Cảnh Hàn vốn không có ý định thả cô đi, thừa dịp cô vội vàng che mặt, nhanh chóng đem người bế ngang người ném tới trên ghế phó, khiến quần chúng vây xem một mảnh sôi trào.
Kiều Nhan kinh hô đứng lên, còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó, xe đã muốn như tia sáng bay ra ngoài.
Theo quán tính, cô đành phải tận lực điều chỉnh lại tư thế ngồi, thẳng đến lúc thắt dây an toàn mới cảm giác được an toàn.
Xe chạy thật nhanh hòa vào dòng xe cộ trên đường chính, cách xa đám người xem náo nhiệt.
"Em nãy nói cái gì?" Triệu Cảnh Hàn một bên nhàn nhã lái xe một bên không cho là đúng hỏi, thuận tiện quay đầu quan sát Kiều Nhan một chút.
"Là nhìn trúng loại quần áo hay túi xách nào mới hay sao? Thành thật theo anh ra ngoài một chuyến, trở về liền mua cho em. Bất quá anh xem trên người bộ này cũng rất thích hợp, vừa lúc không cần tốn thời gian mua sắm chuẩn bị. . ." Không đợi cô trả lời, hắn vẫn tiếp tục nói.
Kiều Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, trong truyện hay viết bá đạo tổng tài nam chủ thích tự quyết định, hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được.
"Dừng!" Kiều Nhan không thể không đánh gãy lời của đối phương không dứt , cho dù khiến anh ta bất mãn, cô cũng không muốn nghe anh ta đang tự cho là bố thí cho cô.
"Triệu Cảnh Hàn, Triệu tổng cắt, tôi không có giận dỗi, càng không có tính đùa giỡn đòi gì đó, mà là muốn nói rõ ràng với anh một việc."
"Chúng ta chia tay đi!"
Kiều Nhan phun ra câu nói cuối cùng kia, cảm thấy cả người thoải mái.
Người này cắm sừng nguyên chủ, mà cô trên nguyên tắc cũng thay nguyên chủ cắm sừng lại hắn, hai người xem như người tám lạng kẻ nửa cân, không ai nợ ai, vừa lúc thích hợp để chia tay, hắn quay về với mối tình đầu bạch nguyệt quang, cô chạy đi tìm cuộc sống mới.
Ai đi đường nấy, cả đời không qua lại với nhau.
Kiều Nhan nói xong, xe chạy một tiếng phanh gấp , nếu không phải là vừa lúc đèn đỏ, còn có chiếc xe này tính năng phanh xe cũng tốt ; cô phỏng chừng đã xảy ra tai nạn xe cộ.
"TRIỆU- CẢNH- HÀN, anh muốn chết cũng đừng lôi kéo tôi!" Hù chết cô rồi.
Kiều Nhan bị lần này dọa cho bối rối, sau khi lấy lại tinh thần nhất thời trợn mắt nhìn người gây tai họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà đối phương giống như so với cô còn hoảng hốt hơn, ngơ ngác nhìn Kiều Nhan, "Cô, cô vừa nói cái gì?. . . Chia tay?"
Kiều Nhan gật gật đầu, cố gắng bình ổn kinh hoàng cùng tức giận, thầm nghĩ đầu năm nay nam chủ trong truyện đều mắc bệnh thần kinh cuồng bạo lực sao, có lẽ chỉ có sức mạnh và thể chất nữ chính mới đủ tài năng được bọn họ yêu.
Cô cũng không phải nữ chủ, chỉ là nữ phụ phản diện, sớm tránh xa bọn họ càng tốt, không làm bọn họ chướng mắt.
"Vì cái gì muốn chia tay, tôi đối với cô không tốt sao? Còn có tôi so với người đàn ông khác vừa đẹp trai hơn vừa có tiền hơn? !" Triệu Cảnh Hàn tức giận gào thét đặt câu hỏi.
Anh ta thoạt nhìn không có biểu hiện gì bị tổn thương, chỉ có cảm thấy bị người khác ngỗ nghịch trêu đùa nên phẫn nộ, còn thêm một chút khó hiểu.
Từ việc nhà gái nói ra chuyện chia tay, làm cho anh nghĩ tới ngày trước khiến an h nhớ mãi không quên.
Lúc trước mối tình đầu của anh, chính là người kia cũng nói chia tay trước, sau đó... Bọn họ liền thật sự chia tay.
Tuy rằng hiện tại sau khi gặp lại có khả năng ở cùng một chỗ, nhưng năm đó cảm giác khuất nhục bị bạn gái vứt bỏ ký ức vẫn còn mới mẻ, có lẽ đời này anh cũng sẽ không quên.
Nói đến, Kiều Nhan có tiếng nhưng không có miếng nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn gái thứ hai của Triệu Cảnh Hàn, mà bây giờ cô cũng muốn chia tay...
Thêm lần nữa bị bạn gái đá, Triệu Cảnh Hàn cảm giác lòng tự trọng cùng tôn nghiêm đều bị thương tổn nghiêm trọng.
Lần này, anh nhất định phải hỏi rõ ràng! !
Kiều Nhan liếc mắt nhìn hắn, giống như nhìn sư tử bị chọc giận nhưng cô cũng không sợ hắn.
Chung quy, cha hắn cô cũng đối phó qua, càng miễn bàn hắn trẻ người non dạ chưa tu luyện đến mức Thanh Đồng.
Huống chi, có hào quang của nữ chủ, nam chủ hay nam phụ, tập thể nhóm bình thường chỉ số thông minh đều rớt thê thảm. Hiện tại hắn đã cùng nữ chủ gương vỡ lại lành câu kết làm bậy, không sai biệt lắm chính là cái yêu đương, tuyệt đối tâm trạng cực kỳ tốt.
"Vì cái gì chia tay anh còn không biết? Thật sự muốn ta nói ra đến mất hết mặt mũi sao, tỷ như Hứa Nhã Nhã tiểu thư..." Gió thổi mái tóc Kiều Nhan bay loạn, vô tình hữu ý nói.
Cái tên đó vừa nói ra, Triệu Cảnh Hàn lửa giận nháy mắt liền tắt, trên khuôn mặt tuấn tú biểu tình phẫn uất cùng không hiểu bị kiềm hãm, rồi sau đó chậm rãi thu về.
"Cô. . . Biết ?" Ngay cả chuỗi tiếng kèn trung, hắn đanh mặt hỏi.
Đèn đỏ đã qua, phía sau liên tục bấm còi thúc giục, Triệu Cảnh Hàn trầm mặc nổ máy, chậm rãi rẽ vào một con đường ít người khác.
Đến một nơi tương đối yên tĩnh, Kiều Nhan mới tiếp tục trả lời hắn.
"Bạn học tôi chụp được hình các người cùng nhau đi khách sạn thuê phòng, liền chuyển tiếp cho tôi, sau tôi cũng vừa vặn tận mắt nhìn thấy qua một lần, cho nên..." Kiều Nhan ha ha cười, hết thảy không cần nói.
Triệu Cảnh Hàn quay đầu cẩn thận nhìn chằm chằm Kiều Nhan , anh ta nhìn rất lâu, bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được lần này thấy thế nào cô cũng kỳ quái, không chỉ không cho anh mặt mũi, còn lớn nhỏ giọng chống đối anh, thì ra là phát hiện anh cùng người khác, cảm giác được ủy khuất ?
"Em cùng cô ấy không giống nhau, không cần phải ghen. Chờ thêm hai ngày nữa, anh đem hồng bảo Thạch Hạng Liên lần trước tặng cho em, ngoan ngoãn, đừng làm loạn." Triệu Cảnh Hàn tránh nặng tìm nhẹ nói, thuận tay đè lại mu bàn tay Kiều Nhan vỗ vỗ.
Kiều Nhan tránh thoát móng vuốt đối phương, nghiêng mặt nhịn không được quay mặt ra ngoài xe trợn trắng mắt.
Không giống? Ha ha, đương nhiên là không giống, một là có cũng được mà không có cũng không sao thế thân nữ phụ, một là trong lòng nhớ mãi không quên mối tình đầu nữ chủ!
Chỉ là khiến Kiều Nhan tương đối buồn bực, cô đã nói đến nước này rồi mà Triệu Cảnh Hàn thế nhưng không chịu chia tay, còn cầm ra thủ đoạn đưa châu báu trấn an cô.
Đây là chủ ý gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro